Bốn giờ chiều, đường phố Vanaheim chật ních người, những đám hắc long cùng cốt long địa ngục xé toạc bầu trời đã tuyên bố về sự có mặt của Thần tộc Aesir. Cùng lúc đó, ta đã tìm được bản nháp hiệp ước mà bọn họ muốn ký kết với chúng ta trong phòng làm việc của Loki.

Họ yêu cầu tộc Aesir đầu hàng vô điều kiện, bồi thường một trăm năm mươi tỷ, cắt nhường thành Sazealand, thành Hull, và cả những mỏ quặng dưới lòng đất; còn bọn họ sẽ trao trả thần Tình yêu và thần Thơ ca, cam đoan trong vòng một trăm năm không xuất binh tấn công tộc Aesir - đây cũng là điều khoản cuối cùng của hiệp ước.

Bọn họ xem Odin như gã ngốc, cũng áp cho tính mạng của ta cái giá quá cao rồi.

Sáu giờ, xế chiều.

Cung điện của chủ thần.

Bên trong cung điện, trần nhà được trang trí bằng những hoa văn, hình vẽ cổ xưa, năm trăm bóng đèn chiếu ra thứ ánh sáng vô cùng sáng sủa. Trong các góc của cung điện có trưng bày các thứ bảo vật quý hiếm được trao đổi hoặc cướp đoạt từ các bộ tộc vào các niên đại khác nhau. Bốn bức tường có treo những tấm thảm tường màu sáng, trên những tấm thảm lại được treo tranh sơn dầu mờ nhạt, đa phần là cảnh tượng xinh đẹp mà mộng ảo trên lãnh thổ Vanir. Các bức họa được chia tách với nhau bởi đao kiếm quý báu.

Phía bên phải là Thần tộc Vanir. Balder ngồi trên ngai cao được xây dựng vào năm 2978 lúc lên ngôi Pháp vương; Loki, Freyr, Sif, Tyr ngồi trên bốn chiếc ghế khác của chủ thần. Vị trí các vị thần khác được bố trí dày đặc phía sau họ.

Phía bên trái là Thần tộc Aesir.

Khi đứng ở bên ngoài nhìn cảnh ấy, điều khiến ta kinh ngạc nhất không phải là phía Thần tộc Aesir có tới ba vị chủ thần tới dự, mà là người đang ngồi ở vị trí chính giữa phía những người cầm quyền của tộc Aesir, lại chính là Odin…

Bọn họ vẫn đang ngồi đàm phán về những nội dung bất bình đẳng trong hiệp ước, rất khó để cảm nhận được mùi thuốc súng, thậm chí hai bên đều nói bằng chất giọng vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng tao nhã, nhưng bầu không khí lại rất đỗi nặng nề.

Ta đứng chờ ở bên ngoài khoảng mười phút, Thor và Freyja liên tục nêu ý kiến phản đối, nhưng Odin lại không nói năng gì. Mỗi lần Thor nói được một câu, Jarnsaxa ngồi bên cạnh hắn sẽ vừa gật đầu thật lực, vừa lườm Sif bằng ánh nhìn khiêu khích. Trên cương vị là một trong các chủ thần, Sif đương nhiên không thể xông lên mà giật tóc hay bạt tai nàng ta, nhưng chỉ thông qua ánh mắt càng lúc càng hằn tơ máu của Sif, ta có thể nhìn ra được cơn phẫn nộ trong nàng sắp phun trào tới nơi rồi.

“Chúng ta không thể đồng ý điều kiện này”, giọng nói của Thor đầy khó chịu, cũng vô cùng kiên quyết, “Tính mạng của hai chủ thần đương nhiên rất quan trọng, nhưng vẫn không thể bằng lợi ích và an toàn của phần lớn dân chúng trong bộ tộc. Chúng ta quyết sẽ không vì cái nhỏ mà bỏ cái lớn”.

“Thần Sấm sét, nếu ngài không thấy phiền, vấn đề này xin để cho đức vua của các ngài trả lời, được không?”, Sif thản nhiên tiếp lời.

Vừa nghe thế xong Thor đã nín bặt, nhượng bộ ngay tức khắc, khiến Jarnsaxa vừa tức vừa hận, nhưng nàng vốn chỉ tham dự hội nghị này trên cương vị của một người đi theo, hoàn toàn không có quyền lên tiếng, chỉ có thể ngồi một bên, lòng nóng như lửa đốt.

Đúng lúc này, Freyja lên tiếng: “Câu hỏi của nữ thần Thu hoạch, cần đích thân bệ hạ trả lời sao?”.

Sif cũng lập tức im lặng.

Khí chất nữ hoàng của Sif có thể áp đảo rất nhiều đàn ông, nhưng nếu phải đối mặt với Freyja - con người mà thủ đoạn chính trị còn tàn khốc hơn cả nam giới - thì nàng vẫn còn non nớt lắm. Chưa cần nói đến biểu hiện trên gương mặt, thậm chí lúc nói chuyện khóe miệng của Freyja cũng không hoạt động là mấy, mà chỉ lạnh lùng liếc đường nhìn sắc bén qua chỗ Sif.

“Không giữ nổi Modi, thất bại ở cảng biển Reethi, trong mười vạn quân đội có đến chín mươi phần trăm không chết thì cũng bị thương trên cây cầu Dabu thần thánh, bắt buộc phải rút quân ở khe núi lớn Tege… Một bộ tộc yếu đuối sau khi liên tiếp nếm mùi thất bại, cuối cùng phải dùng đàn bà để uy hiếp đòi bồi thường, có tư cách gì yêu cầu bộ tộc Aesir - bộ tộc thần thánh từ thời thượng cổ tới nay vẫn luôn giữ vị trí đứng đầu về địa lý cũng như sức mạnh - đầu hàng?”

“Ngươi nói lung tung cái gì đó?”, một lời nói đâm trúng vào điểm quan trọng, khiến Sif tức đến đỏ mặt.

“Đó chẳng qua chỉ là thủ đoạn đơn giản nhất của người thống trị mà thôi, nếu điện hạ Freyja không chịu nổi một thủ đoạn cỏn con như thế, vậy thì hội nghị này cũng không cần tiếp tục nữa làm gì”, Balder nói, “Huống hồ, chiến tranh vốn là một phạm trù hai mặt, có được thắng lợi trên danh nghĩa cũng không thể khẳng định kẻ đó là người chiến thắng thật sự. Năm 1088, Svartalfheim bị người Khổng Lồ xâm lược, tuy cuối cùng nhờ vào sự hòa giải của tộc Vanir, tộc Khổng lồ đã đầu hàng, nhưng có ai không biết kẻ thua thật sự là tộc Dawrf”.

Freyja lảng tránh vấn đề chính: “Đương nhiên, chúng ta đều biết trận chiến ngày đó sở dĩ tộc Vanir nhảy vào hòa giải chẳng qua vì muốn phân chia thắng lợi. Một bộ tộc không có tí nguyên tắc nào, đuổi cùng giết tận, vơ vét những bộ tộc nhỏ yếu cho đến kiệt quệ như thế có tư cách gì mà yêu cầu chúng ta nhường bước? Nếu chúng ta ở trong hoàn cảnh đó, đầu tiên sẽ phải suy xét đến việc làm sao mới có thể xử lý dư luận trong dân chúng, nóng vội muốn cướp đoạt tài sản và đất đai từ tay người khác, lại còn đòi người ta phải hoàn thành cái huyễn tưởng không thực tế của các ngươi, cách làm như thế chỉ khiến các ngươi gặp nhiều ảnh hưởng tiêu cực hơn mà thôi”.

“Tuy trong thời kỳ nhạy cảm này, tin tức bị phong tỏa, nhưng đối với vài lời đồn đại lưu truyền ở Asgard, bộ tộc chúng ta chẳng cần nghe cũng đoán ra được”, Freyr cười khẽ, “Trong hai năm bị người ta bắt sống đến hai chủ thần, vậy có phải qua năm năm nữa, tộc Aesir sẽ mất hết chủ thần hay không? À không, chúng ta đương nhiên làm gì có đủ khả năng mà bắt giữ được Odin bệ hạ”.

“Lời nói của kẻ phản bội có sức thuyết phục lắm đấy”, Thor bất thình lình thốt lên một câu.

“Vậy lời của kẻ thờ vợ như thánh có sức thuyết phục sao?”, Freyr ung dung đáp trả.

“Đủ rồi!” Odin vừa mở miệng, bộ dạng kiêu căng ngạo nghễ của hai bên liền xẹp xuống như bong bóng xì hơi. Chàng nhìn thẳng về hướng Balder, lạnh lùng cất giọng: “Bồi thường, cắt đất có thể được, nhưng đầu hàng thì không. Ta đã quyết định trước lúc đi, sau này nhất quyết không thay đổi”.

Suy cho cùng cũng từng là con trai của Odin, Odin mới chỉ nhìn thẳng mặt mà nói mấy câu đơn giản, trong ánh mắt Balder đã hiện lên vài phần mất tự tin. Thấy Odin đã đứng lên chuẩn bị rời đi, hắn cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, đứng bật dậy: “Xin chờ chút đã”.

“Còn chuyện gì nữa?”

“Chỉ là giả bộ thôi đúng không?”

“Cái gì?”, Odin đã bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.

“Tình yêu ngài dành cho Frigg, chắc hẳn không chỉ là một nhúm cỏn con như ngài biểu hiện. Nếu nàng quả thật xảy ra chuyện gì, muốn bệ hạ từ bỏ Thần giới có lẽ cũng không phải chuyện hoang tưởng đâu nhỉ?”

Odin nở nụ cười: “Có rất nhiều người tưởng rằng rất hiểu ta, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó mà thôi”.

“Người yêu thương điện hạ Frigg có rất nhiều, bệ hạ chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó mà thôi”, Balder to gan lớn mật nói, vẻ đắc ý trên gương mặt càng lúc càng rõ ràng, “Tộc Vanir cũng không ít người có ý với nàng. Phỏng chừng… ngồi đây cũng đã có một người rồi?”.

Tính cách Balder biến hóa khiến ta cảm thấy lạnh run người. Biến cố đau thương nhất mà Balder gặp phải là do Loki cố ý “dâng tặng”, vì sao hắn lại chuyển nỗi căm hờn đó thành thứ dã tâm vô cùng vô tận? Hay là, vốn Balder đã thế từ lúc mới sinh ra, bước ngoặt ấy chỉ là cơ hội để hắn bộc lộ hoàn toàn bản tính…

Đường nhìn của tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng dồn về phía Loki.

Loki dựa vào ghế, nhìn Odin. Ánh mắt ấy khiến người ta không khỏi liên tưởng tới hai con sư tử dũng mãnh sắp sửa lao vào quyết đấu.

“Nếu không phải vì chẳng có cách nào thay đổi được quyết sách của nghị viện, ta cũng không hy vọng ngươi ký vào cái hiệp ước này… Bởi vì trong mắt ta, ngươi chẳng là cái thá gì.”

“Loki, ta còn không biết cái đức hạnh của ngươi sao? Muốn bồi thường thì cứ việc lấy”, Odin dường như đang cố gắng không kìm hãm cơn phẫn nộ, nhưng giọng nói vẫn vô thức âm trầm đi vài phần, “Nhưng, hãy giao người ra đây”.

“Không thể được”, Loki bật cười, “Ta và nàng đang chìm trong bể tình nồng nhiệt, nàng đã không cần ngươi nữa rồi”.

Con mắt của Odin híp lại, ép giọng xuống cực thấp: “Ngươi đã làm gì với nàng”.

“Ta đâu…”

Loki chưa dứt lời, Balder đã cắt ngang: “Trước mắt vẫn chưa làm gì cả. Có điều, sau này cũng không thể tránh khỏi. Để không khiến bệ hạ hối hận về sau, tốt nhất chúng ta vẫn cứ để ‘nhân vật chính’ ra quyết định đi”, hắn vỗ tay: “Người đâu, tới chỗ của Loki, dẫn điện hạ Frigg tới đây”.

Nắm chặt hai tay lại cũng không thể bắt cơ thể thôi run rẩy, trong giờ khắc này cả trái tim ta đều như chìm vào vực sâu không đáy.

Ta không biết Odin sẽ tới, cũng không chắc chắn rằng, liệu đứng trước mặt chàng ta có thể diễn cho tròn màn kịch này hay không.

Thế nhưng…

Thứ sắp chấm dứt chính là tình yêu đã sớm không còn tồn tại giữa chúng ta, nhưng ta lại có thể giải thoát mình khỏi bóng ma của quá khứ. Sẽ không còn khiến chàng phải bận lòng, không còn là gánh nặng làm chậm bước tiến của đế vương, cũng chẳng cần mất cả ngày ngồi trong cung điện sâu thẳm làm một bình hoa đẹp đẽ, như con ếch ngồi nơi đáy giếng ngước nhìn thế giới của chàng, biểu hiện lòng ngưỡng mộ cùng nỗi cô đơn đến tịch mịch, mà chẳng thể nào thực sự bước chân vào.

Vừa nghĩ tới chuyện có thể giảm gánh nặng cho chàng, vừa nghĩ tới chuyện có thể giúp gì đó cho bộ tộc, ta liền cảm thấy dũng khí của mình cũng theo đó tăng lên.

Nhất định ta có thể đối mặt được.

Nhất định ta có thể…

Trong giây phút ta bước qua cánh cổng chính để vào cung điện, dũng khí ấy lại càng sục sôi.

Bởi vì giây phút được cùng chàng bốn mắt nhìn nhau, ta cuối cùng cũng biết, tình cảm mà mình dành cho chàng hoàn toàn khác với Loki. Cho dù đối với Loki, ta có chút thương hại và thiên vị, nhưng chỉ cần Odin xuất hiện, cán cân trong lòng ta sẽ nghiêng về chàng mà không hề do dự.

Trên đời này có một thứ gọi là ràng buộc, tồn tại vĩnh viễn…

“Sao lại tới nhanh như thế?”, Balder nhìn về phía ta, vẻ nghi hoặc hiện lên trong ánh mắt.

“Frigg…”, Odin tiến lên một bước.

“Ta tới đưa đồ.” Ta nở nụ cười dịu dàng với các vị thần đang có mặt, rồi bước vào trong.

Lúc đi ngang qua Odin, ta cũng ngẩng đầu nở nụ cười với chàng, sau đó cúi đầu bước tới chỗ Loki. Thấy ta tới, Loki lập tức đứng dậy, nhất thời không thốt được câu gì.

“Chàng phải cảm ơn em đấy, em thiếu chút nữa phải lật tung nhà chàng lên mới tìm được nó trong vườn hoa”, ta đong đưa tấm huy hiệu Đại thần trong tay, “Nói thật nhé, không phải tối qua chàng bị mộng du đấy chứ? Sao lại làm rơi ở chỗ ấy được cơ chứ…”.

“Ta… ta không biết”, Loki có chút ngạc nhiên.

Tặng cho Loki một nụ cười chiều chuộng, ta cài chiếc huy hiệu màu vàng kim lên ngực hắn, lại bởi vì vải của bộ đồ quá cứng, ta cài mãi không được, cứ thế nhích gần về hắn. Ta tiện tay nhặt một sợi tóc dài màu đen vương trên vai hắn: “… Chàng thật không chín chắn”.

Không chỉ mình Loki, gần như tất cả những người có mặt tại đây đều lâm vào trạng thái cực kỳ kinh ngạc, trừ Sif, Tyr và Jarnsaxa - lúc này cằm đã gần như rớt xuống đất rồi.

Cuối cùng cũng cài xong, ta khẽ thở phào một hơi, sau đó phủi vài cái trên huy hiệu, rồi ngẩng đầu nhìn hắn: “Về sớm một chút nhé, em chờ chàng”.

“Frigg…”, rất hiển nhiên, Loki vẫn đang trong trạng thái vô cùng kinh ngạc, nhưng chỉ một lát sau hắn đã nhìn ta bằng vẻ nghi hoặc: “Sao tự nhiên em lại…”.

“Hôm nay chàng đi chưa được bao lâu, em đã nhớ ra mọi chuyện”, ta lập tức chặn những lời Loki chưa nói, kiễng chân lên, khẽ thì thầm bên tai hắn, “Thế nên, đợi đến lúc chàng về, chúng ta sẽ nói chuyện cho tử tế nhé”.

“… Thật ư?”, thanh âm của Loki cũng nhỏ xuống, “Em đã nhớ ra thật rồi sao?”.

“Ừm, em về trước đây.”

“Chờ chút đã, nói cho ta biết… em sẽ ở lại chứ?”

Ta đưa mắt nhìn xung quanh, có chút khó xử: “Ưm… Chàng cứ lo công việc trước đi, về nhà rồi nói”.

“Không, bây giờ em phải nói cho ta biết.”

Ta ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đẹp tựa như đá quý của Loki, một lúc sau mới khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Đừng có làm việc hấp tấp đấy, biết chưa?”.

“Được.”

Nỗi hân hoan không cách nào che giấu được hiển hiện nơi khóe mắt, Loki hoàn toàn không để tâm tới tín hiệu uy hiếp của ta, hắn cứ khăng khăng đặt nụ hôn lên trán ta cho bằng được.

Đúng vào lúc ta chuẩn bị rời khỏi cung điện, Freyja liền thản nhiên cất tiếng: “Điện hạ Frigg đã tới, vậy chuyện tiếp theo tính sao đây?”.

Balder sững người nhìn Loki, một lúc sau mới thấp giọng, hét lên giận dữ: “Rốt cuộc các ngươi đang giở trò gì?”.

“Rất rõ ràng mà, ta đem huy hiệu tới cho chàng.”

“Không phải ta đã nói cho ngươi rồi sao, phải bảo nàng thể hiện ra bộ dạng cực kỳ đau khổ, Odin mới sẽ nóng ruột mà dẫn nàng đi. Với tình hình hiện tại… ngươi bảo phải xử lý thế nào đây?”

“Chẳng thế nào cả. Lúc trước Sif đã nói rồi, không dùng loại thủ đoạn hèn hạ này thì chúng ta vẫn thắng được như thường”, Loki hồn nhiên nở nụ cười, “Chúc phúc cho chúng ta đi”.

Mọi chuyện đều diễn ra theo ý của ta. Bước tiếp theo…

Quay người lại, ta trông thấy Odin đang đứng trước các Thần tộc Aesir khác.

Lúc nào ta cũng cảm thấy chàng là con người có chỉ số tình cảm thuộc vào hàng hiếm, chàng thuộc mẫu người giận dữ hay buồn vui đều không hiện lên sắc mặt, vô cùng lý trí, không cần dốc bầu tâm sự, chẳng có mấy gã đàn ông nào được như thế. Vậy nên, từ rất lâu, rất lâu về trước, ta đã từ bỏ khát khao muốn thấu hiểu về chàng.

Ta chưa từng thấy chàng sửng sốt như vậy, sửng sốt đến độ mãi tới khi ta sắp bước qua chàng, chàng mới chậm rãi cất tiếng: “Hai người các ngươi… lại về với nhau rồi?”.

“Đúng vậy.”

Đối với ta, thời khắc này, ngay cả việc cất tiếng nói cũng như rút cạn sức sống. Một câu trả lời đơn giản như thế, đã đủ lắm rồi… Đừng hỏi em thêm câu gì nữa.

“… Thật lòng chứ?”

“Đúng vậy.”

“… Không trở về nữa sao?”

“Đúng vậy.”

Ta cảm giác mình đã sắp không chống đỡ được thêm nữa, thứ chất lỏng nóng hổi đã bắt đầu ứa ra nơi khóe mắt, ta cố gắng thở thật đều, nhấn từng tiếng, từng tiếng một: “Ta sẽ không trở về nữa. Xin lỗi… Tạm biệt”.

Sau đó, ta bước vội khỏi cung điện.

Khóc lóc cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Sau khi ra khỏi cửa, ta nhắm nghiền mắt, hít mấy hơi thật sâu, rồi rời cung điện.

Vì vậy, đàm phán hiệp ước đương nhiên xôi hỏng bỏng không. Các chủ thần của tộc Aesir liền chuẩn bị trở về ngay trong buổi tối.

Bầu trời đêm nay nặng nề mà u ám, giống như một lễ tang cực kỳ xa hoa, trọng thể, tất cả các vì tinh tú cùng mặt trăng đều bị những lớp mây dày và màn đêm che lấp, hoàn toàn chẳng được lộ diện để tỏa ra tia sáng, tựa như trên thế giới này hoàn toàn không hề có sự tồn tại của chúng vậy.

Trong một mảng tối đen như mực ấy, ánh đèn từ hoàng cung Hoenir như quyển sách ma pháp được mở ra giữa sa mạc mênh mông, chiếu ra vô số ô vuông cực lớn trên những thang lầu cao ngất. Dưới sự triệu hoán của Freyja, những con cốt long địa ngục nằm trên mặt đất liền thức giấc, sương mù đen đặc tỏa ra từ những khung xương thon dài, trắng ởn.

Dường như bọn họ đã chuẩn bị lên đường.

Một bóng người màu tím bước lại từ cổng chính.

Freyr khoác trường bào, đội mũ, bàn tay cầm một quyển kinh cầu nguyện, chậm rãi bước tới trước mặt Freyja. Hắn tháo mũ, mái tóc dài màu trắng bạc xõa xuống bờ vai, như mang đến cho màn đêm tĩnh mịch này một tia sáng của mặt trăng.

“Cô em gái như một vị nữ hoàng, khiến người ta yêu mến…”

Trong ánh mắt hắn phản chiếu ánh sáng vàng rực rỡ, đẹp đến ngây người, nhưng cung cách nói chuyện của hắn thì ngay đến cô em gái trong kiếp trước cũng không tài nào chấp nhận nổi.

“Ngươi ăn nói bình thường tử tế thì sẽ chết à?”

“Em gái căm ghét ta như thế, trái tim ta đã vỡ tan thành trăm ngàn mảnh vụn mất rồi.”

“Đừng có lôi kéo quan hệ với ta. Muốn nói gì thì nói nhanh lên.”

“Đừng trách ta đường đột… tiểu vương tử của bóng đêm… gần đây sức khỏe thế nào?”

“Ta cứ tưởng cái đầu ngươi ngoài khấn vái ra thì chỉ toàn đàn bà, không ngờ ngươi cũng biết quan tâm đến người khác cơ đấy.”

“Không có người con gái nào cần đến ta. Lúc nào ta cũng bị người khác căm ghét, bị người khác ruồng bỏ…”

Ta đột nhiên phát hiện ra một chuyện, xét trên phương diện yêu đương, biểu hiện của con người lúc nào cũng trái ngược với thực tế. Vị tướng quân liên tiếp thắng trận trên sa trường tình ái luôn thích nói với người khác rằng mình là con người đơn độc, hơn nữa, còn từng bị tổn thương; kẻ vừa thất tình lại thích khoe khoang trong tình yêu chẳng lúc nào thua cuộc.

Viền tay áo của Freyja như đôi cánh mong manh của bươm bướm trắng, trong lúc lơ đãng sẽ rung lên theo gió. Đôi môi đậm màu của nàng khẽ cong lên, vẽ thành một nụ cười lạnh giá: “Vậy sao?”.

“Em còn chưa nói cho ta biết tình hình của vương tử điện hạ thế nào rồi.”

“Nếu thật sự quan tâm đến hắn thì viết thư đem gửi đi.”

“Không”, Freyr lắc đầu, dùng quyển kinh che trước ngực, “Một người hèn mọn như ta, sao có thể làm những chuyện đường đột như vậy chứ”.

“Vậy thì đừng hỏi làm gì. Dù sao trên chiến trường hai người các ngươi cũng là kẻ địch”, Freyja ngừng lại một chút, “Chỉ có điều Hoder thật là hết thuốc, dù bị ngươi đâm cho thương tích đầy mình, vẫn nhớ mong ngươi hết ngày này qua ngày khác”.

Đôi con ngươi mang màu xanh ngọc bích của Freyr trong nháy mắt mất đi ánh sáng, nhưng chỉ lát sau, hắn đã lại cười khổ mà diễn trò cũ: “Sao có thể thế được? Một kẻ hèn mọn như ta, làm gì có ai thương nhớ…”.

“Lời ta nói đều là sự thật. Cuộc sống của hắn vốn rất giản đơn, bạn bè cũng chẳng có mấy người, vậy nên đến tận bây giờ vẫn chỉ biết cậy mạnh và quan tâm đến điện hạ Frigg mà thôi. Một tờ giấy trắng tinh như thế, dù kẻ nào có vẽ lên đấy hai, ba nét đều sẽ khiến hắn nhớ cả đời.”

Freyr biến sắc: “Em gái, em đê tiện quá”.

“Cái gì?”, Freyja nhăn mày, “Ngươi đang nghĩ gì thế?”.

“Giữa ta và tiểu vương tử nào đã có gì đâu!!”

Những lời của Freyja dường như hoàn toàn chẳng lọt vào tai ông anh, hắn vẫn dùng ánh mắt khó tin để nhìn nàng.

Cùng lúc này, Sif và Jarnsaxa lại bắt đầu một trận cãi nhau nảy lửa vì một cái nguyên do trời ơi đất hỡi nào đó. Sau khi Tyr biết rõ tất cả rồi thì Sif cũng an tâm hơn một chút, bắt đầu lao tới tấn công Thor và Jarnsaxa liên tục, khiến chuyện cứ rối tinh rối mù cả lên. So với hai người phụ nữ, rõ ràng hai gã đàn ông có vẻ mềm mỏng hơn nhiều, nhất là Thor, bị kẹp ở giữa, bênh vợ cũng không ổn mà bênh Sif thì càng không xong.

Ta đang lưỡng lự xem có nên ra mặt can ngăn không, Odin đã đột nhiên bước tới, ngay sát bên người: “Ta muốn nói chuyện riêng với em một lúc”.

Cành cây nghiêng mình theo cơn gió thổi từ phương xa tới. Những phiến lá cây phát sáng tựa như vô số chiếc lông vũ mềm mại, đôi lúc lại có vài chiếc lá rầu rĩ lìa cành theo làn mưa dày đặc.

Thật hiếm khi thấy Vanaheim cũng khoác trên mình diện mạo của tộc Aesir, âm u, lạnh giá, phủ kín sương mù, mây đen vần vũ… Cũng có thể là, mảnh đất này chỉ bị ảnh hưởng bởi những vị khách tới thăm, cứ như ký ức cũng bởi thế mà trở nên mênh mông đến lạ.

Chúng ta cùng tới một chỗ không người.

“Ngài có điều gì cần nói?” Một cảm giác vô cùng bất an dâng lên trong lòng. Ta khoanh tay, đứng né vào bóng tối.

“Là vì bộ tộc sao?” Odin đứng cách ta vài mét, vạt áo ngoài dài đến ngang đầu gối gần như hòa làm một với bóng tối xung quanh, cũng bởi vậy mà màu trắng nơi cổ áo sơ mi, găng tay và viền áo càng trở nên chói mắt.

“Gì cơ?”

“Em làm như thế, là vì bộ tộc đúng không? Bởi vì tộc Vanir đòi hỏi quá nhiều, nếu ta khăng khăng muốn dẫn em về, sẽ khiến bộ tộc chịu tổn thất vô cùng nặng nề, vậy nên em mới dựng lên màn kịch ấy.”

Sau khi chàng nói xong những lời ấy, ta đột nhiên có một thứ cảm giác bị người khác vạch trần, nhìn thấu hết thảy. Dù ta có cố gắng che giấu thế nào, tiểu xảo nhỏ này vẫn bị chàng nhìn thấu một cách dễ dàng. Nhất thời trong đầu ta lóe lên một suy nghĩ: Nếu nói cho chàng biết sự thật, sau đó để chàng phá bỏ ma pháp trên thân thể ta, rồi dẫn ta rời khỏi chốn này, thì có phải những nỗi băn khoăn âu lo ngày trước quá đỗi dư thừa?

Chỉ có điều…

Từ xưa tới nay, ma lực của Loki đã vượt xa Thần tộc, thậm chí còn vượt xa các chủ thần, ma pháp do hắn dựng lên khắp chín thế giới này chẳng có ai phá nổi. Hắn dám để mặc ta ở nhà mà chạy ra ngoài trong lúc Odin đang ở đây, tuyệt đối không phải vì tin tưởng ta, mà bởi hắn có lòng tin rất lớn vào ma lực của mình. Huống hồ, dựa vào tình hình hiện tại của Asgard mà phán đoán, dù Odin không mất đi một lượng lớn sức mạnh, thì thực lực của chàng cũng đã chẳng được như xưa… Ma pháp này, chàng không phá nổi.

Bỏ qua, không bàn tới vấn đề ma pháp, lần này số Thần tộc Aesir mà Odin dẫn theo cũng không nhiều, nơi chúng ta đang ở lại là trung tâm của tộc Vanir, tất cả những con thú chiến đấu và quân sĩ lợi hại nhất đều tập trung tại chốn này. Hơn nữa, Vanaheim còn tới năm vị chủ thần, mà chàng lại chỉ có ba người. Nếu như làm căng, chàng sẽ không có phần thắng.

Hay là nói cho chàng biết sự thật, để chàng tìm cơ hội khác tới cứu ta…

Không, không thể làm thế được. Nếu bị phát hiện thì sẽ càng nguy hiểm. Đến lúc đó, tộc Vanir nhất định sẽ tăng thêm số người canh giữ ta, và đòi hỏi Odin nhiều điều hơn nữa.

Không thể mạo hiểm!

“Đương nhiên không phải. Trong mắt ngài, ta là loại người nhiệt huyết vì bộ tộc, rộng lòng đến thế sao?”, ta nở nụ cười.

“Không sai.”

Nghe được câu trả lời không hề do dự, ngập tràn tín nhiệm ấy, tinh thần ta lại trở nên suy sụp… Đối mặt với người mình quan tâm nhất, với người đã từng thân thiết nhất với mình, vậy mà vẫn phải nói những lời dối trá, phải khống chế cho hàng rào bảo vệ mình vất vả dựng lên không vỡ nát.

“Vậy thì thật có lỗi, đã khiến ngài thất vọng rồi.”

Mưa vẫn dầm dề, gương mặt ta cũng đã hơi ướt nước mưa.

Odin đứng bên dưới nhành cây, áo khoác dài khiến vóc người cao lớn của chàng càng thêm gầy guộc. Chàng vẫn ngập ngừng ướm hỏi: “… Em vẫn oán hận những chuyện ta đã làm khi xưa, đúng không?”.

“Ta không biết ngài đang nói gì.”

“Tất cả những chuyện xảy ra sau khi em trở về Asgard.” Nói đến đây, chàng ngừng lại một chút, như đang chờ câu trả lời của ta. Đương nhiên, trong tình huống thế này, ta chỉ có thể cho chàng một bầu không khí trầm mặc đầy gượng gạo mà thôi. Không biết qua bao lâu, ngay khi cảm giác gượng gạo sắp chạm tới cực điểm, chàng mới cất lời: “Ta biết mình đối xử với em rất tệ, đã làm rất nhiều chuyện mà em không thể chấp nhận được, cũng không xử lý ổn thỏa những chuyện hệ trọng, thậm chí còn không cho em ra chiến trường…”, chàng lại ngừng lời, “Thế nhưng, hy vọng em đừng vì nỗi oán hận với cá nhân ta mà từ bỏ bộ tộc mình”.

“Vậy nên…”

“Em hãy trở về đi.”

“Bệ hạ, tự tin không có gì sai. Nhưng có đôi khi ý thức cá nhân của ngài hơi cao đấy”, ta thản nhiên đáp lại, “Ta chỉ đơn giản là muốn ở lại đây thôi, không liên quan gì đến ngài”.

Một lần nữa, ta tự tay phá tan bầu không khí khó khăn lắm mới dịu lại được một chút. Lần này, Odin im lặng lâu hơn.

Cuối cùng, ta không có cách nào nhẫn nhịn được, ngẩng đầu nhìn chàng: “Có điểm gì ta chưa nói rõ ràng sao, ngài còn ở đây làm gì chứ?”.

“Frigg…”

“Sao? Ngài muốn nói gì nữa?”

“Có phải em đã nhớ lại tất cả ký ức trước lúc thức tỉnh rồi không?”

“… Đúng thế.”

Odin vẫn đứng nguyên tại chỗ, màn mưa trong không trung mờ mịt, như vô số sợi tơ nhện màu trắng bạc, kéo dài, kéo dài, rồi rơi xuống mái tóc chàng, biến thành những vòng sáng bạc náu mình trên đó.

“Đây là nguyên nhân em chọn ở lại nơi này?”

“Cũng không phải chỉ vì mỗi lý do này, còn rất nhiều nguyên nhân khác nữa. Thực ra ngẫm kỹ lại, tộc Vanir cũng không tệ…”

Không chờ ta nói hết, chàng đã cắt ngang: “Frigg, nếu nói em không có ký ức về buổi Hoàng hôn của các vị thần thì cũng tốt, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại. Em có thể dễ dàng quên đi những chuyện hắn đã làm với em sao?”.

“Đương nhiên ta còn nhớ, nhưng Loki đã thay đổi, sau khi sống chung, ta phát hiện Loki không còn như xưa nữa.”

“Frigg, em mới ở cùng hắn có một tháng thôi.”

“Một năm.”

“Được rồi, một năm…”, chàng nhìn ta bằng ánh mắt không thể tin nổi, chỉ về phía cổng chính của hoàng cung Hoenir, “Thời gian một năm có thể giúp em hiểu được bao nhiêu về một con người, tại sao lại vì hắn mà bỏ đi nhiều thứ như vậy?”.

“Thời gian không quan trọng. Có người, ngài chỉ cần quen biết một ngày là đủ để hiểu rõ về người ấy, nhưng cũng có người, ngài đã quen biết cả đời nhưng vẫn như người xa lạ. Giống như ngài vậy, chúng ta sống cùng nhau đủ lâu chứ nhỉ? Nhưng mãi đến tận hôm nay, dường như ta chưa bao giờ thật sự bước vào thế giới của ngài, bài học đấy còn chưa đủ hay sao?” Nói đến câu cuối, ta không nhịn được mà cất cao giọng.

“Đó là do em quá nhạy cảm mà thôi, từ trước đến nay ta chưa hề ngăn cấm em tìm hiểu về ta.”

“Ta nhạy cảm ư? Vừa rồi ngài cũng nêu ra hàng tá ví dụ rồi còn gì, không những thế, ngài còn từng đứng trước mặt ta mà tuyên bố sẽ kết hôn với Linde, cự tuyệt ta hết lần này đến lần khác, bất kể ta có hạ mình thế nào cũng chỉ đổi lại được thái độ lạnh lùng hờ hững… Thật sự là do ta quá nhạy cảm sao?”

“Ta…”, ánh mắt chàng thoáng qua một tia né tránh, “Ta chỉ hy vọng em phải đau khổ”.

“Ta đau khổ vì cái gì nào?”

Nhất thời, Odin im lặng.

Đôi mắt chàng giống như bầu trời đêm nơi Thần giới, tối đen mà mênh mông vô bờ bến, lại mang chứa trong mình hằng sa số những vì sao chen chúc nơi cao nhất của thế giới này, rồi cả nghìn vạn những câu chuyện nhuốm màu huyền bí xa xưa. Trong những tháng ngày quá khứ, đã bao lần đôi mắt ấy đã giúp niềm tin của ta đứng vững, nhưng trong khoảnh khắc này nó lại phủ ngập bởi những hạt mưa nhuốm màu sầu thảm: “… Không có gì”.

Lại như vậy rồi.

Chàng chẳng nói cho ta biết bất cứ điều gì, luôn dùng thái độ mập mờ không rõ để che giấu tất cả. Cơn giận vô danh gần như thiêu đốt ta: “Ta đi trước đây”.

“Không được”, Odin bước lên phía trước chặn đường ta, “Những chuyện khác đều có thể tùy em, nhưng chuyện này thì không. Theo ta về Asgard”.

“Những chuyện khác đều có thể tùy ta?”, ta híp mắt, “Bất cứ chuyện gì?”.

“Chỉ cần nằm trong khả năng của ta.”

“Vậy được, hãy sống chung với ta.”

“… Cái gì?”

“Hãy sống chung với ta, ở cạnh ta. Cho tới khi ta chết.”

Ta thầm nghĩ, mình điên thật rồi. Những lời quái gở ấy vốn không nên nói ra khỏi miệng. Thế nhưng cuộc sống hiện tại hoàn toàn không có gì bảo đảm, không biết chừng ngày mai ta sẽ chết trên chiến trường hoặc trong bạo loạn… Không nghe được câu trả lời mình muốn biết, có phải sẽ tiếc nuối lắm không?

Có điều, ta nghĩ mãi vẫn không ra được đáp án của chàng…

“Xin lỗi, ta không làm được.”

… Chàng không làm được.

Mặc dù ánh sáng thật mỏng manh yếu ớt, nhưng tại sao ta lại khó mở to đôi mắt đến thế.

“Ta đương nhiên biết ngài không làm được”, ta nở nụ cười, “Ta chỉ đùa với ngài một chút thôi, không ngờ ngài lại nghiêm túc như vậy, thật chẳng thú vị gì cả. Có điều, những gì muốn nói ta cũng nói cả rồi. Cuộc nói chuyện kết thúc tại đây nhé”.

“Em đã để hắn chạm vào chưa?”

“Ngài đừng quên, Fasier là con trai hắn. Nếu ngài không phiền, xin hãy trả nó lại cho chúng ta.”

Odin đột nhiên nắm chặt hai vai ta, nghiêm túc nói: “Đừng trốn tránh vấn đề! Ta hỏi em, sau khi trở về, em đã để cho hắn chạm vào chưa?”.

Ta đương nhiên biết nguyên nhân tại sao chàng lại để ý tới vấn đề này như thế. Trước khi tức tỉnh, dù ta có thân mật với Loki thế nào, hoàn toàn không liên quan gì đến kiếp trước. Nhưng khi ta đã nắm trong tay tất cả ký ức mà vẫn chọn Loki, vậy thì chàng đã hoàn toàn thua cuộc.

Ta cũng không cho rằng vì chàng yêu ta.

Mà là sự ganh đua vô hình dai dẳng giữa chàng và Loki, là do hai người đều chẳng muốn thua kém đối phương, dù trên phương diện nào chăng nữa.

Cũng chỉ tại lòng tự tôn mù quáng của đám đàn ông mà thôi.

Ta nhìn vào mắt chàng, cười khẽ: “Đương nhiên”.

Sau khi ta nói xong câu ấy, bàn tay chàng cũng bắt đầu buông lỏng. Sức ép của đôi tay dần nhẹ bớt, giống như một ý nghĩ nào đó đang dần dần biến mất trong nỗi thất vọng vô bờ.

“Em biết không, những gì có thể làm ta đã làm rồi. Muốn bảo vệ em, một dạo ta cho rằng chuyện quan trọng nhất là để em được sống”, chàng khẽ nói, “Nhưng giờ ta đã hiểu, chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc, là đã đủ lắm rồi”.

Nhìn vào ánh mắt trống rỗng của chàng, nếu không phải vì trong quá khứ chàng đã làm tổn thương biết bao người, ta sẽ nghĩ rằng, chàng rất yêu ta…

Thậm chí, tình yêu ấy còn nhiều hơn tình cảm ta trao cho chàng.

“Xin lỗi. Người có thể cho em hạnh phúc… Không phải là ta.”

Lúc này, đột nhiên có một bóng người thấp thoáng phía sau Odin.

Mái tóc vàng của Balder trong bóng đêm vô cùng chói mắt, nên ta nhận ra hắn ngay lập tức. Ta đang chuẩn bị nói cho Odin biết, lại thấy hắn bước nhanh tới chỗ Odin, sau đó rút cây kiếm đeo ngang hông, đâm thẳng vào lưng chàng.

“Cẩn thận…!”

Trong khoảnh khắc khi ánh sáng bạc lóe lên, ta đã dịch chuyển tức thời ra trước mặt Odin, chắn trước người chàng.

Thấy bóng kiếm lao thẳng tới như tia chớp, ta sợ đến độ nhắm nghiền mắt!

Thế nhưng, ta mãi vẫn không cảm nhận được đòn tấn công.

Thậm chí một chút chấn động cũng không, thời gian như đang ngừng lại.

Ta dè dặt mở mắt ra lại bị khung cảnh trước mặt dọa cho chết đứng: Mũi kiếm chỉ cách cuống họng ta một khoảng cách vô cùng nhỏ bé, một tay Odin ôm vai ta, tay còn lại nắm chặt thân kiếm. Thanh kiếm mỏng phát ra thứ ánh sáng bạc âm u trong màn mưa tầm tã, máu của chàng chảy men theo gờ kiếm, nhỏ xuống, hòa vào nước mưa.

“Balder, sao ngươi có thể…”

Ai ngờ, ta chưa dứt lời, Balder đã lập tức rút một cây kiếm lớn khác ra.

Bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, ta gần như không có thời gian để nói năng gì, đã thấy thanh kiếm kia xuyên qua lồng ngực chàng.

“Không…”

Tiếng kêu thảng thốt đến nát ruột gan vang vọng giữa trời đêm của mảnh đất Vanaheim. Ta ôm chầm lấy Odin, nước mắt trào ra: “Odin! Odin, làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ…”.

Odin nhíu chặt mày, máu đỏ trào ra từ nơi thanh kiếm đâm vào, rất nhiều, càng lúc càng chảy nhiều hơn, không thể khống chế được.

“Ngươi có biết không, Odin, từ trước ta đã nhìn ngươi không vừa mắt rồi”, bàn tay của Balder vẫn đang nắm chặt chuôi kiếm, giọng nói lạnh như băng, lại mang theo vài phần mỉa mai chế giễu, “Ngươi độc chiếm vương vị bao nhiêu năm như thế, lại còn suốt ngày rêu rao rằng phải đào tạo ta thành một người lợi hại. Trên thực tế, tất cả chúng ta đều chỉ là con rối trong tay ngươi mà thôi, đúng không?”.

Ánh mắt của Odin lạnh như băng, chàng không đáp trả.

“Thời gian trước, ta thấy để giữ vững cho cái danh hiệu Chúa tể các vị thần ngươi cũng mệt mỏi ra trò, có điều, sau này ngươi không cần lo lắng nữa. Bởi vì… ta sẽ thế chỗ ngươi!”

Nói đến đây, hắn lại hung hăng thúc chuôi kiếm.

Odin rên lên một tiếng. Ta gần như có thể nghe thấy tiếng da thịt và xương cốt của chàng bị đâm thủng, khe nứt khổng lồ nhanh chóng rạn ra từ sâu bên trong thân thể, khiến miệng vết thương càng bị xé rộng, máu cũng phun ra xối xả, men theo thân kiếm mà rơi xuống đất, từng giọt, từng giọt.

Ánh mắt chàng càng lúc càng trống rỗng, da dẻ cũng trắng bệch.

“Không!”, ta túm tay Balder, “Balder! Ngươi điên rồi! Buông chàng ra! Chàng là cha ngươi!”.

“Ta không có loại cha này!”

Dường như Balder còn định đâm mạnh thêm chút nữa, nhưng không ngờ Odin lại đẩy hắn một cái thật mạnh, sau đó rút kiếm ra.

Miệng vết thương trước ngực Odin bị hung hăng xé mở không thể giữ lại thứ chất lỏng bên trong đang chực phun trào, sau khi kiếm của Balder bị rút ra rồi, dòng máu tươi liền phun ra ào ạt.

Đầu óc ta cũng đã bị nỗi sợ hãi lớn nhất trong cuộc đời xâm chiếm. Bị thương nặng như vậy, hơn nữa vị trí lại ngay tim… dù có là chủ thần đi chăng nữa, cũng không thể sống được.

Rất nhiều giả thiết lướt qua đầu.

Nếu như Odin chết…

Nếu như chàng chết…

Nhưng, ngay khi hàng lệ không tài nào kìm được mà tuôn trào như suối, Odin đã vươn tay, tạo ra một khối ánh sáng, sau đó nhẹ nhàng vuốt lên ngực.

Kỳ tích đã xảy ra.

Vết thương trên ngực chàng sau khi được quầng sáng kia vây lấy đã hồi phục với tốc độ chóng mặt. Máu đã ngừng chảy, vết kiếm đâm cực lớn trước ngực cũng từ từ lành lại, cuối cùng, ngay cả gương mặt trắng bệch của chàng cũng đã khôi phục như thường.

Sau đó, chàng lạnh lùng nhìn về phía Balder: “Muốn giết ta ư, ngươi vẫn còn non lắm”.

Nếu không phải vết rách cùng vết máu vẫn vẹn nguyên trên tấm áo của chàng, ta sẽ nghĩ chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác. Trong ánh mắt của Balder ngập tràn hoảng hốt: “Sao… sao có thể thế được?”.

“Thần không thể chết, ngươi không biết điều này sao?”

Odin lau vết máu nơi khóe miệng, phi thanh kiếm trong tay, đâm xuyên qua bả vai phải của Balder.

Trong khi Balder vừa kêu rên thống khổ vừa chạy trối chết, chàng lại quay đầu nhìn về phía ta.

“Cũng đến lúc phải về rồi.”

“Odin…”

Nhìn theo bóng lưng chàng, ta đưa tay lau nước mắt, bước theo chàng.

Chàng liền dừng lại, nhưng vẫn chẳng quay đầu. “Đừng đi theo ta nữa. Dừng lại đi.”

Đất Vanaheim ngủ say trong cơn mưa phùn dai dẳng. Mãi tới khi Balder đâm một kiếm ấy ta mới biết, trên đời này có một chuyện còn đáng sợ hơn cả chuyện Odin rời bỏ ta… đó là đánh mất chàng.

Cho dù sức mạnh gì đã khiến chàng trở nên mạnh mẽ tới mức gần như không địch thủ, thế nhưng chuyện duy nhất ta để tâm đến là, chàng còn sống.

Vậy là đã đủ lắm rồi, không phải sao…

Nước mắt kinh hoảng và sợ hãi thôi rơi sau khi phát hiện chàng đã hồi phục, nhưng khi ta nhìn thấy một nhóm đông Thần tộc Aesir ngồi trên lưng rồng bay khỏi bầu trời Vanaheim, thì dòng lệ nóng lại rơi nhiều hơn nữa.

Khóc lóc không thể giải quyết được vấn đề gì. Ta biết. Nhưng vào giây phút này, ta chẳng thể suy nghĩ được gì.

Cứ như mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.

Đã có một thời từng khát khao muốn sống chung với chàng như thế, cũng vì cái nguyện vọng nho nhỏ này mà mất ngủ hằng đêm, hoặc là đau đớn đến nỗi hít hở cũng khó khăn…

Bởi vì chàng là người mà ta đã đem lòng yêu từ khi còn nhỏ dại.

Bởi vì chàng cứ mãi đứng ở nơi cao xa như thế, cao xa đến độ… ta chẳng thể chạm vào.

Sau khi sống lại, có đôi khi ta nghĩ, nếu chàng có thể yêu ta thêm một lần nữa, vậy thì lấy đi của ta một nửa tuổi thọ cũng không sao.

Nhưng đến bây giờ, chàng có yêu ta hay không, đã không còn quan trọng nữa. Ta nguyện chôn lấp bản thân trong phần mộ tầm thường, chỉ cần trên đời này còn có một người như thế, thì dù có phải biến thành một bà già chỉ có thể đứng từ xa mà ngóng nhìn chàng, cũng được…

Có điều, ta lại để mất chàng…

Là vì một thứ ta kiên quyết giữ gìn, đó là thứ tín ngưỡng mà cả hai chúng ta đều gìn giữ.

Cuối cùng, cũng có cảm giác xích lại được gần chàng.

Tựa người vào thân cây, mặc cho nước mắt che mờ đường nhìn, ta nhìn từng giọt chất lỏng rơi xuống, tự nói với mình, phải vui vẻ lên, phấn chấn lên, bởi vì ta đã làm được.

Cố gắng tự nhủ, ta nên vui mừng phấn khởi.

Dù rằng chẳng thể bù đắp được những sai lầm ngày trước, nhưng ta đã làm được.

Mặc dù ta đã đánh mất Odin.

… Thế nhưng ta đã làm được.