Những chiếc sừng sáng ngời của ta là những cây thương,
Những chiếc sừng của Tự do, chúng không sợ sệt
bất cứ thứ gì
Trên lưng ta, đứa trẻ của ta,
Dưới những tấm sừng này, ta thề, thề sẽ bảo vệ sự sống bé nhỏ ấy…
- Những quả trứng của <Quang Diệp> -
“Ông ơi!”
Một cậu nhóc chạy vào phòng, kêu la thảm thiết. Một người đàn ông đang trong thời kì đỉnh cao của cuộc đời đặt cuốn sách ông ta mới bắt đầu đọc xuống bàn.
“Sao thế?” Ông ấy hỏi.
Cậu bé nhăn mặt lại, thở hồng hộc, cậu nói, “<Quang Diệp> trông như đã chết rồi ấy ông ơi.”
Người đàn ông đẩy ghế ra sau, đứng dậy, đi về phía căn phòng nơi ông đang nuôi <Quang Diệp> cùng với cậu bé.
Một bể nước chiếm gần hết diện tích căn phòng được chiếu sáng bởi ánh nắng chói chang rọi qua khung cửa sổ to tướng mở toang ra để nhìn vào sân trong. Những lớp rong xanh mởn cứ chầm chậm đung đưa trong làn nước trong vắt.
Dưới những lớp rop xanh đang nổi lềnh bềnh ấy đang che đi một thứ trông như một chiếc lá đã chết bị xám lại.
Nhìn vào thùng nước, cậu bé nhìn lên người ông, môi lập bập, “Cháu đã chăm sóc nó rất nghiêm túc. Cháu cũng thay nước giống y những gì ông nói, ông ơi…”
Người ông đặt một bàn tay lên vai cậu bé.
“Bình tĩnh nào, đó không phải lỗi của cháu đâu.”
“Nhưng mà!”
“Cứ bình tĩnh và quan sát cẩn thận một chút. Thấy chứ, cháu không thấy có thứ gì ở dưới đống rong à?”
Cậu bé nhíu mày, áp trán vào thành bể và chăm chú nhìn vào đám rong nước.
“….Oh!”
Có vô số những hạt nhỏ li ti bám vào đống rong xanh. Cậu bé ngước lên ông mình, kinh ngạc nhìn chằm chằm, “Ông ơi, đó là những quả trứng sao ạ?”
Ông của cậu bé gật đầu, “Ừ, đó là trứng đấy.” Ông tiếp tục, không rời mắt khỏi bể, “Một khi <Quang Diệp> đã đẻ trứng, chúng sẽ ngay lập tức chết đi. Tất cả diễn ra cùng một lúc. Không có ngoại lệ.”
Đôi mắt của cậu bé đột nhiên trở nên u buồn, “…Chúng chết mà không được nuôi những đứa con của mình sao?”
Ông của cậu lại ôn tồn gật đầu lần nữa. “Chúng không phải là những sinh vật duy nhất có thể sinh tồn mà không cần sự giúp đỡ của cha mẹ đâu cháu à. Ở ngoài kia vẫn có hàng tá những loài như thế đấy, ta không thể đếm hết được chúng đâu.”
Trầm ngâm suy nghĩ, cậu bé dán mắt vào bể nước.
“Nhưng tại sao <Quang Diệp> lại chết? Chết ngay khi sinh ra những quả trứng kì lạ ấy. Có phải chính những quả trứng đã giết đi nó không?”
Ông của cậu bé lắc đầu, “Không phải đâu.”
Nhìn những chiếc lá chết trôi đi bất định, ông nói, “Có một thứ mầm mống bệnh tật ở trong chúng.”
“….Eh?’
“Những chiếc <Quang Diệp> sống cùng với những thứ mầm mống bệnh tật tiềm tàng ấy trong chúng.”
Người ông ôm chặt bờ vai gầy gò của cậu bé.
“Tất cả chúng đều có những mầm mống bệnh ở trong cơ thể. Chúng có thể sống miễn là chúng vấn tiếp tục chống lại nó, nhưng nếu chúng thua cuộc, chúng sẽ chết.” Ông cậu bé thở dài rồi nói thêm. “Mọi thứ khác cũng đều giống như vậy."
__________________________________
Chao xìn, vậy tà tôi sẽ quyết định dịch bộ này :> Thực sự nó quả là một câu truyện đầy ý nghĩa, đọc đi, nó sẽ không tốn thời gian của các bạn một chút nào đâu.