Thái tử và Lục Lương đệ đã lâu rồi không cùng nhau ra ngoài ngắm cảnh.

Năm ta mười lăm tuổi, Lục Lương đệ tổ chức một lễ cập kê nhỏ cho ta tại Đông cung.

Trong gương là một thiếu nữ đẹp như hoa sen, đôi môi được điểm một chút son đỏ, nụ cười thoáng vẻ gượng gạo.

Ta đưa tay chạm vào khuôn mặt mình, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng:

“Lục tỷ, nếu chuyện này bị người khác biết thì sao…”

Những năm qua ta đã trưởng thành, cũng hiểu rằng việc này không hợp lễ nghi.

Khuôn mặt thô ráp ngày trước của Lục Lương đệ giờ đã được chăm sóc mịn màng, nàng mặc một bộ váy màu đỏ nhạt, cử chỉ đoan trang, dáng vẻ như một nữ nhân hiền đức được người đời ca tụng.

Nàng cài trâm ngọc lên tóc ta, khẽ mỉm cười:

“Hôm nay chúng ta không phải Thái tử phi hay Lương đệ gì cả, ta làm tỷ tỷ của muội, chúc mừng muội.”

Không ai trong chúng ta nhắc đến đứa trẻ nữa, như thể đêm đau lòng ấy chưa từng xảy ra.

Ta gật đầu đồng ý.

Ngoài dự đoán, Thái tử cũng đến.

Khuôn mặt hắn vẫn khôi ngô, đã nhiều năm rồi hắn không nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng như vậy.

“Đêm muội vào Đông cung, trèo lên giường của Tình Phương, ta vẫn nhớ muội nói rằng muội sợ ma.”

Ta chỉ khẽ gật đầu, cúi người đáp:

“Đa tạ điện hạ đã chăm sóc muội nhiều năm. Ngài và Lục tỷ còn tốt hơn cả huynh tỷ ruột của muội.”

Hắn không thay đổi sắc mặt, tươi cười và ôm vai Lục Lương đệ:

“Muội cũng lớn rồi.”

Lễ cập kê này chỉ có ba người chúng ta biết, và mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức ta chủ quan để Thái tử chuốc say.

Sáng hôm sau, ta tỉnh lại với cơn đau đầu như muốn vỡ tung.

Ta chợt nhận ra điều gì đó, hoảng loạn gọi:

“Thanh Tiêu! Thanh Tiêu!”

Thanh Tiêu vội vàng chạy vào, đập tay lên trán:

“Thôi xong rồi, nô tỳ quên mất!”

Thái tử lại một lần nữa vượt qua sự phòng bị của ta, thành công ở lại phòng của Lục Lương đệ.

Ta nghiến răng ken két.

Cái tên mặt dày vô liêm sỉ này!