Ánh trăng sáng nhất vẫn luôn là ánh trăng nơi quê nhà.
Nàng giống hệt Hoàng hậu, chỉ muốn được trở về quê hương.
Trong hoàng cung ăn thịt người này, sẽ không bao giờ thấy được ánh trăng nơi cố hương nữa.
Lục Lương đệ qua đời.
Sau khi Thái tử lên ngôi, triều đình không còn bất kỳ sóng gió nào.
Hai nhà Đỗ và Ngụy lần lượt bị nhổ tận gốc, tất cả những kẻ tham gia đều bị chôn cùng.
Tầng lớp quý tộc cũ hoàn toàn trở thành những con kiến dưới gót giày của hoàng quyền.
Ta nắm trong tay Hắc Vũ Vệ, tự tay đầu Ngụy tặc trong cuộc phản loạn, không ai dám dị nghị về xuất thân của ta.
Thái tử sắc phong ta làm Hoàng hậu, đưa đứa trẻ của Lục Lương đệ về dưới danh nghĩa của ta, chưa đầy một tháng đã phong nó làm Thái tử, dành cho đứa trẻ mọi vinh sủng.
Lục Lương đệ được truy phong làm Nguyên Hậu.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mỗi lần thấy ta, nó đều mỉm cười gọi: “Mẫu hậu,” khiến ta ngẩn ngơ.
Trong khoảnh khắc ấy, ta như nhìn thấy hình ảnh của Lục tỷ tỷ ngày xưa, khi nàng gọi ta là A Từ.
Ta không hề ngại nhắc đến Lục tỷ tỷ trước mặt nó.
Hoàng đế thỉnh thoảng có lời trách móc, nhưng đều bị ta chặn lại:
“Ngài không dám nhắc, là vì thẹn với Lục tỷ tỷ hay sợ Kiến Nguyệt oán hận ngài?”
Hắn chỉ bất lực thở dài, bảo rằng hắn cũng có lỗi với ta.
Nhưng lời này chẳng còn giá trị gì nữa.
Năm Thái tử mười bốn tuổi, sức khỏe của Hoàng đế ngày càng suy yếu.
Các đại thần phụ chính và Thái tử đều quỳ bên giường bệnh.