Trên vùng bình nguyên đỏ thẫm đã bị lãng quên từ lâu, Roel đứng trên vai Grandar ngắm nhìn cả vùng đất đang được bao phủ dưới ánh sáng hoàng hôn.

Cho dù là những vị thần cổ đại hay người khổng lồ, họ đều là những thực thể đáng kính trọng lẫn khiếp sợ. Ở thời cổ đại, chỉ những kẻ thuộc chủng tộc bậc cao mới có vinh dự đứng trên vai một người khổng lồ. Chủng loài con người thấp kém chỉ xứng được quỳ lạy trên mặt đất chờ đợi những người khổng lồ bước qua.

Nghi ngờ của Rodney và những kẻ khác là rất chính đáng. Cho dù có đang ở thời đại nào, thì loài người vẫn còn kém xa so với những kẻ đã từng thống trị thế giới thời cổ đại.

Nếu sử dụng sự tăng tiến của các siêu việt làm mốc đánh dấu tương ứng cho sự phát triển của nền văn minh, thì loài người đang ở thời kỳ đồ Sắt, tụt hậu rất xa so với những giống loài khác, đến mức họ chỉ đang cố đuổi theo bước chân của những kẻ đi trước.

Nhưng dĩ nhiên điều này không áp dụng với Roel. Cậu hiện giờ đã là một người bạn ký hợp đồng bình đẳng với Grandar, nên đứng trên vai ông ta cũng không phải là chuyện gì khó coi. Mà thực ra như vậy sẽ khiến cuộc trò chuyện của họ diễn ra thuận tiện hơn nhiều.

“Grandar, tôi đã thắc mắc bấy lâu rồi, và thực sự tò mò tại sao chúng ta lại gặp được nhau.”

Đã được nửa tháng kể từ lần cuối họ gặp nhau trong Trạng thái Nhân chứng. Roel đã rất vui khi được gặp lại người bạn xương xẩu của mình trong giấc mơ, chứng minh rằng ông ta cũng có thể hiện thân trong thế giới thực.

“Nếu huyết thống của tôi cho phép đi vào dòng chảy của lịch sử và chứng kiến những sự kiện đã bị nhân loại lãng quên, thì làm sao mà mối liên hệ của chúng ta được hình thành? Ông đã chết từ rất lâu rồi, phải không?”

Roel trầm ngâm vuốt cằm.

Tộc khổng lồ vốn đã hoàn toàn biến mất ở thời kỳ Victoria trong Kỷ nguyên thứ 3, và chính Grandar cũng đã đề cập rằng ông đã qua đời từ lâu. Vì vậy, chắc chắn phải có một loại xúc tác nào đó đã kết nối hai người họ.

Là do năng lực huyết thống của mình à? Nhưng, nếu là vậy, thì năng lực huyết thống của mình có mối liên hệ gì với Grandar? Nó không thể là kiểu quay xổ số nào đó, phải không?

Câu hỏi của Roel khiến Grandar chìm vào im lặng. Bộ xương khổng lồ đưa tay sờ lên hộp sọ trơn nhẵn của mình, dường như đang suy nghĩ.

“Kể từ khi ta chết và biến thành hình dạng này, ta đã mất đi rất nhiều ký ức. Ta cảm giác đầu óc ta hoàn toàn trống không,” Grandar thất vọng càu nhàu.

Roel gật đầu đồng tình sau khi nghe lời giải thích đó.

Trống không? Dĩ nhiên là ông cảm thấy trống rồi! Ông có còn sót lại cái gì trong hộp sọ đâu!

Trong khi Roel đang thầm vặn lại lời ông trong đầu, Grandar bắt đầu kể lại những gì ông còn nhớ được.

“Ta đã gặp vài kẻ cũng giống như cậu.”

“Trước khi buồn bận tâm nghe câu hỏi của ta, cô ta đã bắt đầu làm nhảm về khủng hoảng khủng heo gì đó rồi nhấn mạnh rằng sự giúp đỡ của ta là cần thiết. Nhưng cô ta không phải là tín đồ của ta. Ta chẳng có lý do gì để phải giúp cô ta cả.”

“Tôi hiểu… Oh? Ông vừa mới nói đến tín đồ? Kiểu tín đồ nào?”

Việc đột nhiên sử dụng đến thuật ngữ khiến Roel phải quay sang thắc mắc.

Đáp lại, Grandar bắt đầu giải thích rằng tương tự với cách mà hầu hết nhân loại tương thích với Tam đại Thuộc tính, tộc người khổng lồ cũng có một Thuộc tính Khởi nguyên tương thích nhất với họ - Sức mạnh.

Vậy nên thuật ngữ tín đồ ám chỉ đến những người đã phát triển Thuộc tính Khởi nguyên Sức mạnh theo sau tộc khổng lồ. Những người này đã tự thành lập tôn giáo riêng, và thông qua những nghi lễ đặc biệt sử dụng năng lực siêu việt của họ làm phương tiện, họ có thể dâng lời cầu nguyện và thực hiện hiến tế lên những bậc tồn tại cao hơn trong Thuộc tính Khởi nguyên của họ.

Trên thực tế, lý do tại sao hầu hết các siêu việt đều thành lập và tham gia vào một tôn giáo là để giao tiếp với những sinh vật cao hơn trong Thuộc tính Khởi nguyên của họ. Thỉnh thoảng, Grandar vẫn nhận được vài lời cầu nguyện và lễ vật hiến tế, chứng tỏ rằng vẫn còn một nhóm người sử dụng Thuộc tính Khởi nguyên Sức mạnh trên thế giới này.

“Tôi hiểu rồi. Vậy ông có thể cảm nhận được họ sau khi đã được giải phóng không?”

“Ta có thể. Nếu muốn, ta cũng có thể biến chúng thành nô lệ. Nhưng chúng chỉ là một đám yếu ớt, nên cũng chẳng có ích gì khi làm thế.”

“Tôi hiểu.”

Roel gật đầu. Khi nghe Grandar bảo rằng những tín đồ của ông chỉ là ‘một đám yếu ớt’, cậu cũng vô thức bỏ qua và không để tâm đến chuyện này nữa. Trong khi đó, sau khi đã lan man sang chuyện khác, Grandar nhanh chóng quay trở về chủ đề chính mà ông đang nói trước đó.

“Về lý do tại sao chúng ta lại gặp nhau, cô gái đó đã đề cập đến. Dường như giữa chúng ta có tồn tại một hiệp ước cổ xưa.”