Bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Ta biết nếu dùng ẩn thường cùng bối xuyên thì sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, đứa nhỏ ở trong bụng liền hết cách xoay chuyển, hơn nữa sẽ ra đi không hề có dấu hiệu báo trước.
May mắn là ta phát hiện ra sớm, cũng may mắn sau đó hơn mười ngày ta không có ăn viên thuốc kia.
Hôm nay là tròn bốn mươi chín ngày, ta vẫn như cũ ở dưới cái nhìn chăm chú của Mị uống xong dược, ăn viên thuốc, vụng trộm đem viên thuốc đặt ở dưới lưỡi.
Ta tin tưởng Mị, lại nhịn không được lo lắng tất cả sẽ nằm ngoài dự liệu của mình.
“Liễu Lăng, nàng nằm xuống nghỉ ngơi một chút.”
Mị vẫn giống như những lúc thường lui tới, sau khi hôn nhẹ lên trán ta một cái, liền xoay người rời đi, không có gì dị thường.
Hắn phải giúp ta xử lý quốc sự.
Chính là hôm nay ta làm như thế nào cũng không ngủ được, trong lòng rất hỗn loạn.
Ta rốt cuộc nên làm như thế nào?
Cho tới bây giờ ta đều không sợ trời không sợ đất, thế nhưng lại sợ hãi, giờ phút này ta rất muốn nhìn thấy Mị.
.
.
Muốn từ trên người hắn tìm kiếm an ủi.
Vì thế vội vàng đứng dậy, phủ thêm một chiếc áo khoác thật dày, đi về phía thư phòng.
Bên ngoài, tuyết vẫn rơi dầy bay tán loạn, từng trận gió lạnh không ngừng mà thổi tới, thổi thẳng vào mặt làm hai gò má ta hơi rát rát, vài bông tuyết theo gió lạnh nhẹ bay vào bên trong hành lang dài, dừng ở trên người ta, nháy mắt lại hòa tan thành nước, ngấm vào vạt áo của ta.
Trên hành lang dài, cung nữ thấy ta đều thi hành lễ, ta lại không kịp ra hiệu cho các nàng đứng dậy, cứ như vậy vội vàng đi qua các nàng.
Vội vàng mà qua, giờ phút này, có một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu bóp chặt lấy trái tim của ta, ta căn bản là không có tâm tư đi để ý đến những người khác.
Đến gần thư phòng, ta lại không tự chủ được thả chậm cước bộ, vẫy lui thị nữ một bên, lẳng lặng đứng ở bên ngoài cửa, lại thật lâu không dám gõ cửa.
Giống như loại xúc động vừa rồi vào giờ khắc này biến mất hầu như không còn.
Hít thật sâu một hơi, khi ta chuẩn bị gõ cửa, bên trong lại truyền đến thanh âm tiếng thở dài.
Nếu không phải ta có nhĩ lực hơn người thường, ta nghĩ ta sẽ không nghe thấy được.
Nhưng là nhĩ lực của ta lại cố tình tốt như thế, nghe được những lời không nên nghe thấy.
“Tu La, đêm nay mang Liễu Lăng xuất cung.”
đó là giọng nói của Mị, bên trong không mang theo sự ôn hòa như vừa rồi, mà là một mảnh đạm mạc.
“Không cần đứa nhỏ sao?”
”
Tu La cúi đầu hỏi.
“Ừm, ta không cần đứa nhỏ này.”
lời nói lạnh lùng, lạnh nhạt làm cho tâm của ta rơi xuống vực sâu, không có điểm cuối.
Thì ra là Mị biết?
Hắn thế nhưng biết?
Hắn thật sự không muốn con của chúng ta sao?
Vì cái gì?
Lúc này đây, ta thật sự rất sợ hãi, khi nghe thấy câu nói kia, ta không cảm nhận được hắn đau lòng.
Nhận thức ra hắn không hề đau lòng, làm cho ta không thể không tin những lời hắn nói đều là sự thật.
Giờ phút này, ý thức của ta bị cái sự sợ hãi cùng mất lòng tin chiếm giữ, căn bản không còn sức để suy nghĩ hắn có nói thật hay không.
Cho đến thật lâu về sau, ta mới biết được những lời này căn bản chỉ là hắn cố ý nói cho ta nghe thấy.
Ta kinh ngạc đứng ở tại chỗ, không có rời đi, cho đến khi Tu La mở cửa đi từ bên trong ra.
Cách một cánh cửa, cách Tu La, chúng ta xa xa nhìn nhau, ta nhìn không thấy đáy mắt hắn có chút bóng dáng như ngày xưa, chỉ có một mảnh tĩnh mịch đạm mạc, giờ khắc này ta không còn nghe thấy giọng nói ôn nhu của hắn. Chỉ có không khí trầm mặc hít thở không thông, không ngừng mà lan tràn giữa chúng ta.
Trong lòng dường như có cái gì đó vỡ vụn.
Chúng ta trong lúc đó dường như có cái gì đó ầm ầm sập đổ.
Gió chợt nổi lên, gió lạnh cuốn những bông tuyết không ngừng mà thổi vào hành lang dài, dừng ở trên người ta, đối với người khác có lẽ đã cảm thấy lạnh như băng, nhưng là ta chỉ lẳng lặng đứng nhìn hắn, muốn từ trong ánh mắt của hắn tìm kiếm một tia bóng dáng quen thuộc.
Nhưng là không có, không có bất kỳ một cái gì cả.
Hơn nửa năm hạnh phúc dường như chỉ là hư vô, đột nhiên trong lúc đó tan biến, không để lại một chút dấu vết nào.
Ta rất muốn mở miệng chất vấn hắn, rất muốn biết lý do vì sao, nhưng là cổ họng khô khốc, làm thế nào cũng không thể mở miệng được, chỉ có ở trong lòng là đang hò hét kịch liệt.
Mị Mị, rốt cuộc là vì sao?
Cho dù là hiện tại ta đều không tin hắn sẽ thật sự làm tổn thương con của chúng ta.
Nhưng là sự thật lại xảy ra trước mắt, làm cho ta không thể không tin.
Hắn không muốn con của chúng ta, trong lòng hắn không hề thương chúng ta.
Rất nhiều việc ta còn không kịp đụng đến, tất cả liền dĩ nhiên phát sinh.
“Tu La, đưa nàng ra khỏi cung ngay tức khắc.”
trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng truyền đến thanh âm hơi khàn khàn kia của Mị.
Ta ngăn Tu La lại, chính là nhìn thẳng vào hai mắt hắn, gằn từng tiếng hỏi: “Chàng thật sự không muốn con của chúng ta sao?”
“Đúng vậy.
Hơn nữa tất cả đã thành kết cục như đã định, nàng mặc dù y thuật có cao tới đâu đi chăng nữa, cũng hết cách xoay chuyển.”
hắn nhìn ta nói, trên mặt là một mảnh đạm mạc, ngay cả tâm đều là một mảnh bình tĩnh.
Hắn dường như không biết chuyện ta không nuốt viên thuốc kia.
Rõ ràng một khắc trước còn ôn nhu như vậy, vì sao giờ khắc này lại trở nên lạnh lùng như thế.
Ta cho tới bây giờ chưa bao giờ từng nghĩ tới chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
“Ta không xuất cung, ta nói rồi ta muốn cả đời ở bên cạnh chàng.
Mị Mị, chàng đang gạt ta đúng không?”
ta vẫn như cũ là không tin Mị sẽ làm như vậy.
Hắn nhất định là có nỗi khổ tâm không muốn nói cho ta biết.
Lúc này đây, ta không muốn dễ dàng buông tha hứa hẹn.
“Ta không có lừa nàng, tất cả đều là thật sự.”
hắn đột nhiên nở nụ cười, lại có như vậy một tia mị hoặc “Liễu Lăng, ta không có khả năng cả đời đứng ở tại chỗ chờ nàng được, ta cũng không có khả năng giữ lại bên mình một nữ nhân không thương ta.
Ta sẽ không lừa nàng, người đó là trước kia.
Nhưng hôm nay, tất cả mọi chuyện đều chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi.”
Hắn đi bước một về phía ta, cho đến khi đi đến bên cạnh ta, vươn tay nâng cằm của ta lên “Trước kia yêu nàng.
Cũng không sẽ đại biểu vẫn mãi yêu nàng.
Là nàng hủy đi tình yêu của ta với nàng, là nàng làm cho ta bắt đầu hận nàng.
Nàng cho là mình thật vĩ đại sao, nghĩ đến như vậy ở lại bên cạnh ta là nàng đã đối xử tốt với ta rồi.
Ta nói cho nàng biết, căn bản không phải. Nàng ở trong lòng ta nhưng lại nghĩ đến nam nhân khác, nàng nghĩ rằng ta và nàng không biết sao? Liễu Lăng.
Đó là sự vũ nhục đối với ta, ta tình nguyện nàng từ đầu tới cuối đều không thèm để ý đến ta.”
“Ta không có.”
nhưng là lời nói ra lại mang theo vài phần vô lực.
Bởi vì ngay từ đầu, ta thật là nghĩ tới hắn, nhưng là hiện tại thật sự đã lâu cũng chưa nhớ tới hắn.
Ta thật là rất muốn cùng Mị sống cuộc sống như thế này.
Nhưng là vì sao Mị lại nghĩ như vậy?
Ta lắc đầu, cự tuyệt không dám tin.
Nhưng là đáy lòng hắn lại là một mảnh bình tĩnh, không có một tia đau lòng.
Hắn không hề đau lòng.
Có phải điều này đã thật sự chứng minh hắn không hề yêu ta?
Ta cũng không biết rốt cuộc từ khi nào ta lại không còn cảm nhận được hắn đau lòng? Khi đó ta chỉ cảm thấy hắn hạnh phúc, cho nên liền không cần tiếp tục phải đau lòng nữa.
Nhưng thì ra từ đầu tới cuối đúng là hắn không hề yêu ta sao?
Thì ra tất cả chỉ là do ta tự cho là mình đúng sao? Hắn căn bản là không hạnh phúc sao?
Nhưng một khi đã như vậy, hắn cần gì phải chiếu cố ta như thế?
“Liễu Lăng, chúng ta đều hiểu rất rõ, nàng nếu không muốn nói thì sẽ là không có, ta đây cũng sẽ không để ý.”
hắn chỉ ra bên ngoài, gằn từng tiếng nói: “Nếu nàng cảm thấy áy náy, thì hãy lập tức rời khỏi nơi này, từ nay về sau cũng đừng xuất hiện ở trước mặt của ta nữa.”
“Mị Mị, chàng không cần dùng phép khích tướng, ta sẽ không tin đâu.”
ta duỗi tay ra ôm lấy thắt lưng hắn, vùi đầu ở trước ngực hắn.
.
. “Chàng nếu là không thèm để ý đến ta, sẽ không quan tâm ta như thế.
Chàng nếu là không thèm để ý đến ta, vì sao còn đối xử ôn nhu với ta như vậy? Mị Mị, nói cho ta biết, chàng rốt cuộc có nỗi khổ tâm gì? Chúng ta cùng nhau chia sẻ, tất cả đều sẽ tốt thôi mà.
Ta có thể không cần đứa nhỏ, chỉ cần ở lại bên cạnh chàng.”
Tâm là đau, rất đau, thì ra ta vẫn đều rất để ý đến hắn.
Thì ra cảm giác bị người vứt bỏ lại cô độc lạnh lẽo đến vậy, ta toàn bộ đều hiểu được.
Lần đầu tiên, ta không có kiêu ngạo mà xoay người bước đi, ngay cả bản thân ta đều không rõ là vì sao lại thế?
Có phải là vì đã có đứa nhỏ, cho nên ngay cả tâm cũng đều bắt đầu trở nên yếu ớt?
“Nhưng là ta không cần nàng.”
hắn vô tình đẩy ta ra khỏi lòng hắn, đạm mạc nói với ta: “Liễu Lăng, lúc này đây là ta không cần nàng.
Mà tất cả mọi chuyện trước kia cũng chỉ là để trả thù nàng mà thôi, ta muốn làm cho nàng nếm thử tư vị bị người vứt bỏ.
Ta càng là đối với nàng ôn nhu, càng đối với nàng tốt, nàng sẽ càng áy náy, như vậy tâm mới có thể càng đau.
Ca ca nói rất đúng, trong thiên hạ này người duy nhất yêu mình cũng chỉ có bản thân mình mà thôi, chỉ có đứng ở chỗ cao nhất, mới không có người nào có thể bắt nạt được ngươi, chỉ có tuyệt tình với tình yêu, mới sẽ không tiếp tục bị thương tổn.
Từ nay về sau, ta chỉ muốn thiên hạ.
Nam Mạch quốc của nàng bất quá chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch chinh phục thiên hạ của ta mà thôi.
Bây giờ mặc dù nàng rời đi, dân chúng Nam Mạch quốc có phản đối nữa cũng vô dụng.”
“Tu La, đưa nàng rời đi.”
nói xong, hắn liền xoay người bước vào trong thư phòng, không hề nhìn ta liếc mắt một cái.
Ta lôi kéo ống tay áo của hắn, kiên quyết nói: “Ta sẽ không rời đi, ta cho dù phải chết cũng sẽ không rời đi.”
“
“Tùy nàng.”
hắn cởi bỏ áo khoác của mình ra, lạnh lùng nói: “Vật đã bị nữ nhân chạm qua, ta sẽ không cần nữa.”
Áo khoác của hắn đột nhiên rơi vào trong tay ta, hắn cũng không quay đầu lại, cứ thế đi vào bên trong thư phòng.
Trên áo khoác vẫn như cũ còn mang theo hơi thở riêng biệt của hắn, nhưng là lại không còn có cảm giác ấm áp nữa, ta ôm áo khoác lẩm bẩm: “Ta sẽ không rời đi.”
Ta cũng không tin hắn thật sự có thể nhẫn tâm như thế.
Ta không để ý đến Tu La khuyên giải, một mình ngồi ở dưới hành lang dài rét lạnh, chờ người ở bên trong quay đầu lại, ta không tin hắn sẽ lại tuyệt tình như vậy.
Nhưng là chờ lại chờ, đợi cho lúc toàn thân đông cứng lại không còn một tia hơi ấm nào, đợi cho đến cuối cùng hắn mở cửa ra, nhưng là hắn cũng không thèm nhìn ta liếc mắt một cái, từ bên người ta cứ thế mà đi qua.
Một khắc kia, trái tim đau đớn giống như bị người ta bóp chặt vậy, đau đến tê tâm liệt phế.
Mị Mị, nếu đây chính là mục đích của ngươi, thì ngươi đã thành công rồi.
Ta thật sự hình như trước kia cũng đã làm cho hắn có loại cảm giác này, mặc dù trước kia ta không phải là cố ý làm cho hắn thấy.
Giờ phút này, ta dường như ngay cả lý do tin tưởng cũng không có.
Bởi vì vẫn biết hắn sẽ không thương tổn ta, cho nên mới cây ngay không sợ chết đứng như thế.
Nhưng là hôm nay, tất cả dường như thật sự đã thay đổi.
Mị Mị, ngươi thật sự hận ta như vậy sao?
Ta nhìn bóng dáng hắn, thì thào khẽ hỏi.
Nhưng cho dù có như vậy đi chăng nữa, ta cũng sẽ không hận ngươi.
Ngươi nếu là muốn Nam Mạch quốc, như vậy ta cho ngươi.
Ngươi nếu là không muốn ta tiếp tục xuất hiện ở trước mặt của ngươi nữa, ta cũng đáp ứng ngươi.
Về sau nếu có gặp lại nhau, ta cũng sẽ làm bộ như chưa từng quen biết ngươi.
Chính là từ nay về sau, hài tử trong bụng chỉ là của ta, không có một chút liên quan nào đến ngươi.
Ta giật mình thanh tỉnh, nhớ lại còn có hài tử của ta.
Ta không thể làm cho nó bị thương tổn, cho nên ta sẽ không tiếp tục chờ đợi trong vô vọng nữa.
Ta sẽ sinh ra nó thật tốt.
Mặc dù Mị đối với ta như vậy tất cả đều là sự thật đi chăng nữa, ta cũng sẽ không hận hắn, nhưng là ta không thể tha thứ hắn đối xử với con của chúng ta như thế, hắn mặc dù thật sự không cần nó.
Cũng không có quyền cướp đoạt quyền lợi sinh tồn của đứa nhỏ.
Hắn nếu là cố ý làm cho ta rời đi, cũng không nên có chủ ý làm tổn thương đứa nhỏ.
Chỉ với điểm này, ta không thể tha thứ cho hắn.