Khi ánh hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả mặt đường nhựa.

Tatsuro Hasami và Ai Yashiki cùng nắm tay nhau đi bộ về nhà như thường ngày

Một bên là thiếu niên tóc đen với khuôn mặt bạo dạn cùng chiều cao khoảng 170 cm.

Bên còn lại là thiếu nữ sở hữu vẻ mặt trẻ con cùng đôi mắt to tròn với chiều cao khoảng 160 cm. Cô là thiếu nữ có vẻ ngoài đáng yêu với mái tóc đen ngắn.

Hai người trở thành bạn bè khi ngồi cạnh nhau ở tiểu học và bắt đầu hẹn hò vào năm nhất trung học khi Tatsuro thổ lộ tình cảm của mình với cô.

Từ đó, họ dần trở nên thân thiết với nhau đến mức khiến mọi người xung quanh cũng phải ghen tị.

Nếu mọi thứ vẫn theo đúng tiến triển thì họ sẽ cùng nhau tốt nghiệp cấp ba, vào đại học, có công việc, và sẽ kết hôn mà không gặp bất cứ vấn đề gì.

Mọi người hay tự ảo tưởng rằng họ sẽ có hạnh phúc viên mãn và phần nào đó trong họ nghĩ rằng họ sẽ được như vậy.

--Cho đến ngày hôm nay.

Đó là biến cố bất ngờ ngập đến.

Ầm ầm ầm ầm

Một âm thanh trầm và kỳ lạ vang lên

từ khu vực xung quanh và mặt đất bắt đầu rung chuyển.

“Cái quái gì thế?”

“Hya”

Ngay lập tức, Tatsuro ôm lấy Ai để bảo vệ cô, rồi cúi người xuống để chống chọi trước đợt rung chuyển.

“Đ-Đ-Động đất à?!”

“Hình như vậy đấy.”

Khi Ai cứng người vì bối rối, Tatsuro nhẹ nhàng dùng tay vỗ nhẹ vào vai để xoa dịu cô.

“Không cần phải lo lắng. Chỉ cần ngồi yên và nó tự khắc biến đi ngay thôi.”

“Ư-ưm.”

Khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng hiện hữu trên gương mặt không hề biết đến nỗi sợ thường ngày của cô, cậu biết mình phải cứng rắn hơn nữa.

Sau đó, khi quan sát quanh xem còn có vấn đề gì không, cậu nhìn thấy vết nứt trên bức tường gạch gần đó.

“Ai, gạch có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Cùng nhau đến nơi nào trốn trãi hơn thôi.”

“Được!”

Khi Ai gật đầu lại với cậu, Tatsuro chỉ hướng đi bằng mắt của cậu, và họ giúp nhau khi bò đến khu vực trống trải, nơi không có vật nào có thể rơi xuống.

Ngay khoảnh khắc đó, một tiếng động lớn vang lên ngay phía sau, khi cậu quay lại thì bức tường gạch đã đổ ập xuống đúng như dự đoán.

“Suýt soát thật đấy.”

“Đúng vậy.”

Nói xong, hai người họ lập tức lặng sống lưng khi nghe thấy âm thanh sụp đổ của những tòa nhà.

Sau đó cậu nghe thấy tiếng cửa kính vỡ toang xen lẫn tiếng ồn.

“Cái gì nữa đây?”

“...?”

Không có thứ gì ở gần đó có thể gây ra âm thanh như vậy, nhưng nó lại phát ra ngay bên cạnh họ.

Khi họ vẫn đang hoang mang trước tình huống này, tiếng ồn ngày càng lớn và chuyển thành âm thanh cót két, giống như tiếng cây đổ, rồi dần dần trở nên to hơn.

Ai nổi da gà trước âm thanh kì lạ đó, và khi nhìn lên, cô thấy một vật thể lạ lẫn giữa cảnh vật.

“--?! Tatsuro…cái thứ….gì thế kia?”

“--Cái thứ quái gì thế?!”

Khi nhìn vào thứ Ai đang run rẩy chỉ vào, mắt Tatsuro nhìn thấy khoảng không gian bắt đầu rạn nứt.

“Hãy ra khỏi chỗ này ngay!”

Cậu kéo tay Ai và nhìn về hướng ngược lại để giữ khoảng cách với vết nứt không xác định trong khoảng không ấy.

Nhưng rồi cậu sớm nhận ra điều đó là hoàn toàn vô ích.

Cái vết nứt đấy đã lan ra khắp không gian, chưa tính đến tầm nhìn, không thể tìm được nơi nào mà không có vết nứt.

“Cái thứ quái gì…thế này…?”

“Tatsuro…”

Ai rùng mình và nắm lấy tay áo Tatsuro. Cậu ôm cô vào lòng như thể trấn an cô, đồng thời suy nghĩ xem có nên đi tiếp hay không.

Tuy vậy, vẫn không có cách nào để đưa ra kế hoạch tốt nhất để đối phó với một hiện tượng bí ẩn mà cậu chưa thề thấy hoặc nghe nói trước đây cả, vả rồi thời gian cứ thế trôi qua.

Trong lúc đó, vết nứt tiếp tục lan rộng như thể thúc giục họ hãy nhanh lên.

Và đó là mọi chuyện xảy ra.

RẮC!

Âm thanh đó lớn đến mức nghe như thể một thanh sắt bị gãy, và một khoảng không lớn xuất hiện trong không gian ngay bên cạnh Ai.

“AI!!”

Khoảng không bắt đầu mở rộng hơn nữa như thể nó xé toạc tấm vải và cuối cùng nuốt chửng Ai.

Khi Tatsuro nhìn thấy điều này, cậu tuyệt vọng nắm lấy tay cô và cố gắng kéo cô lại, nhưng không được.

“Không”

“Geehhuuu”

Khi Ai hét lên, Tatsuro cố gắng hết sức để cứu cô, nhưng mọi nỗ lực của cậu đều vô ích, ngay sau đó vết nứt cũng nuốt chửng lấy cậu, và cả hai rơi vào đó như thể bị hút vào.

“Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”

“Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”

Sau đó, họ bị bao trùm bởi một cảm giác lơ lửng khó chịu trong giây lát, và biến mất vào khe nứt trong khi la hét.

Họ không hề biết rằng số phận của họ sẽ rẽ đi một hướng rất khác ở ngay tại nơi này……