Câu chuyện này xảy ra trước kỳ nghỉ hè của năm học thứ hai, sau vài tháng kể từ lúc Ryuu chào đời và trong khoảng thời gian Yumiela nhận ra tình cảm của mình dành cho Patrick.

Đôi lúc ngỡ như tôi đã quên mất học viện này nằm trong một tựa game dành cho cánh chị em. Và vì là game nên dĩ nhiên là nó không thiếu các sự kiện.

Hiện tại đang là mùa hè của năm học thứ hai, đồng nghĩa với việc sự kiện ma quỷ đang đến gần. Tôi chẳng gặp vấn đề gì nếu mặc kệ nó, nhưng tôi không muốn ai đó lại đổ lỗi cho tôi lần nữa, vậy nên tôi lên kế hoạch giải các bí ẩn mà không cần sự có mặt của nhân vật chính, Alicia.

Dẫu vậy, vẫn có chút gì đó ‘cô đơn’ khi đối mặt với bọn ma quỷ một mình, thế là tôi rủ rê Patrick tham gia cùng cho vui.

“Cậu đã nghe về chuyện đó chưa? Đang có tin đồn về sự xuất hiện của ma quỷ đấy.”

“Ừ, việc đồn thổi về những thứ khiến họ tò mò là điều bình thường mà. Dù sao thì tớ cũng không biết gì nhiều về bọn chúng cả.”

Tôi chưa nghe thông tin gì về mấy con ma cả, nhưng tôi biết là sự kiện đã diễn ra rồi. Nói đến thông tin, tôi cho rằng mình có thể trông cậy vào Patrick.

Nếu không phải nhờ kiến thức về game của tôi, cá là tôi sẽ không bao giờ biết đến sự kiện này cho đến cuối đời luôn đấy. Mức độ cô độc của tôi thật là thảm thương mà.

Và đây là lúc Patrick nhắc đến một điều mới mẻ.

“Yumiela cậu cũng có hứng thú về Bảy Kỳ quan sao?”

“Hả? Bảy Kỳ quan?”

Bảy Kỳ quan là cái quần què gì vậy? Đáng lẽ ra chỉ có duy nhất một Kỳ quan ở trong game thôi chứ, lấy đâu ra thêm sáu hiện tượng tâm linh nữa vậy? Tình huống hiện tại đang đi chệch so với cốt truyện gốc, nhưng đây không phải là sự kiện duy nhất bị tôi làm thay đổi.

Có lẽ vẫn còn gì có kỳ lạ ở học viện này mà tôi vẫn chưa biết đến.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi… nhưng nếu có thứ gì đó đang rình rập trong học viện này, miễn là tôi đấm được nó, tôi sẽ dần nó một trận ra bã; còn nếu tôi không đánh được nó, tôi chỉ cần làm bốc hơi cả không gian đó đi là được. Ok, kế hoạch hoàn hảo làm sao.

✦✦✦

Giờ tan trường hôm sau, tôi cùng Patrick đi khám phá Bảy Kỳ quan của Học viện.

Hai đứa chúng tôi chẳng có tí thông tin gì cụ thể cả, thế nên trước đó một ngày chúng tôi đã hỏi thăm xung quanh và ghi chép lại.

Patrick là người trực tiếp dò hỏi thông tin. Tôi cũng thử hỏi vài người nhưng họ cứ liên tục nói lắp và chẳng có ai cung cấp được tí thông tin nào về Bảy Kỳ quan cả.

“Đây là cái đầu tiên. Người ta đồn rằng có một con quái vật đáng sợ nhất thế giới đang ẩn nấp ở đây.”

“Quái vật sao? Không giống như những gì tớ đã tưởng tượng chút nào.”

Chúng tôi dừng chân gần một nhà kho ở vùng ngoại ô Học viện.

Tôi đang trông đợi mấy kiểu hiện tượng tâm linh như giọng nói kỳ lạ hay thứ gì đó tự di chuyển, nhưng đây giống như một sinh vật chưa từng được biết đến hơn.

Bỗng một bóng đen to bự phóng ra từ phía cửa nhà kho.

Vâng, nhà kho này chính là ngôi nhà sang chảnh của con tôi.

“Ryuu! Con đây rồi, dạo này con có khỏe không?”

[note57621]

Chú rồng nhỏ Ryuu dụi đầu vào ngực tôi nũng nịu. Aw, thật là đáng yêu.

Vỗ nhẹ đầu Ryuu, tôi nói.

“Ryuu này, con có thấy con quái vật nào quanh đây không?”

Vẻ mặt của Ryuu nói cho tôi biết chú nhóc chả biết tôi đang nói về cái gì. Nghi ngờ của tôi là chính xác, chẳng có thứ gì gọi là con quái vật đáng sợ nhất thế giới này cả. Sau cùng thì tất cả cũng chỉ là tin đồn mà thôi.

“Tớ biết ngay mà. Bảy Kỳ quan chẳng qua cũng chỉ là những tin đồn thất thiệt.”

“Không đâu, có lẽ Ryuu chính là…”

Patrick nhìn Ryuu và nói.

Có chuyện gì với Ryuu vậy? Chẳng có tí liên hệ nào giữa một chú rồng đáng yêu đến hoàn hảo với một con quái vật đáng sợ ngoài chiếc miệng lớn đến nỗi có thể nuốt chửng cả một người cùng với bộ móng vuốt có thể cắt xuyên áo giáp như thể bộ giáp kia chỉ là một tờ giấy.

Sau khi chào tạm biệt với Ryuu, chúng tôi hướng đến địa điểm tiếp theo.

Một lúc sau, Patrick chỉ vào ký túc xá nữ của Học viện. Trớ trêu thay, nơi đó chính là phòng của tôi.

“Đây là địa điểm thứ hai. Một học viên nữ luôn cố tự tử bằng cách nhảy ra khỏi cửa sổ ngoài cùng bên phải của tầng hai.”

“Đó là phòng tớ mà.”

“Nếu mà đến cả Yumiela cũng không thấy gì bất thường, thì tớ e là nữ sinh trong câu chuyện kia không có thật.”

Lại là một tin đồn vô căn cứ nữa. Ngay từ đầu, việc một nữ sinh tự vẫn bằng việc nhảy ra khỏi cửa sổ tầng hai thật đáng nghi ngờ. Vị trí đó đâu có cao lắm đâu.

“Đôi lúc tớ vào và ra khỏi phòng từ cánh cửa sổ đó, nhưng từ lúc sinh ra tới giờ tớ chưa từng nhìn thấy con ma nào.”

“Hmm? Từ cửa sổ hả?”

“Mm, thông qua cửa sổ đó, tớ có thể nhảy ra ngoài và quay trở về nhanh chóng.”

“…Oh, tớ hiểu ý cậu rồi.”

“Eh? Ý cậu là sao?”

Sau cùng thì, tôi bị Patrick mắng một trận vì hành vi không đứng đắn. Ồ, thôi nào, chỉ là đường tắt thôi mà, có gì to tát đâu.

Và địa điểm thứ ba chính là thư viện. Đây cũng là một nơi mà tôi thường xuyên ghé qua.

“Người ta đồn rằng ở đây có ai đó đang có âm mưu lật đổ chính quyền và thường xuyên cười lớn mỗi khi đọc tài liệu quân sự.”

“Cái gì? Đó đâu phải là chuyện ma đâu chứ?”

Đây là thuyết âm mưu chứ có phải Bảy Kỳ quan gì đâu.

Nghĩ rằng đây cũng là một lời đồn vô căn cứ khác, Patrick nói.

“Tớ bắt đầu thấy có sự liên kết ở đây rồi. Yumiela, cậu thường đọc sách gì trong thư viện thế?”

“Tớ sao? Tớ đã đọc qua hết tất cả các loại sách lịch sử và phép thuật, thế nên dạo gần đây tớ bắt đầu đọc mấy cuốn sách về nghệ thuật chiến tranh và mấy thứ linh tinh khác.”

“Nghe hợp lý đấy.”

Cuốn sách diễn tả một cách cụ thể chi tiết về các đội hình chiến đấu bộ binh và mấy thứ khác, nhưng nếu như bạn có thời gian nghĩ về nó, thì đi cày cấp vẫn tốt hơn.

Thử tưởng tượng một chiến trường có 10.000 tôi chiến đấu với 10.000 tôi khác, và chúng tôi bắt đầu thi triển các phép thuật cấp cao liên tiếp mà không quan tâm đến đội hình hay thứ gì khác. Tôi đã cười khi thấy được đội hình vô dụng như thế nào. Cuốn sách đó không phù hợp với tôi.

Nhưng quan trọng hơn cả, Patrick bảo cậu ấy bắt đầu nhìn ra manh mối, nhưng nó có nghĩa là gì cơ chứ? Tôi không thể nhìn ra sự tương đồng nào giữa Bảy Kỳ quan cho đến lúc này cả.

Khi tôi hỏi trực tiếp Patrick đã tìm ra thứ gì, cậu ấy chỉ đưa ra những lời nhận xét mơ hồ.

Cả ngày hôm ấy, chúng tôi lang thang khắp Học viện, nhưng chẳng có lấy một câu chuyện đáng tin nào cả.

Patrick trông cũng đã thấm mệt, có lẽ bởi vì chúng tôi không thu được kết quả gì.

“Hm, đây là cái cuối cùng rồi. Chiếc đàn piano ở Sảnh phía đông tự chơi vào giữa đêm… Yumiela có biết chơi piano không nhỉ?”

“Tớ không biết chơi nhưng… đây là do ma làm, đúng không?”

Không đời nào tôi có thể chơi được mấy loại nhạc cụ như thế. À, tôi có thường chơi Sáo chiêu quỷ, liệu có được tính không nhỉ?

Cuối cùng thì, đây chính là sự kiện ma quái diễn ra trong game.

Có một con quái vật hệ linh hồn trốn bên trong chiếc piano và chơi piano hàng đêm. Đây là tất cả những gì xảy ra trong sự kiện. Tôi nhớ nó rất rõ bởi vì đây là sự kiện duy nhất trong Học viện mà người chơi có thể đấm nhau với quái vật.

Tôi tin rằng sự kiện này được thiết kế để diễn ra vào ban đêm… thật là khó chịu mà.

Tôi ngó thử vào bên trong chiếc piano, nhưng tôi không thể tìm thấy con ma nào.

“Hmm, chúng ta sẽ phải quay lại vào ban đêm thôi.”

“Vậy Yumiela làm gì ở đây vào đêm hôm thế?”

“Tớ đã bảo là tớ chẳng làm gì hết mà!”

Phải chăng Patrick đang tin rằng tôi là nguyên nhân chính của sự kiện Bảy Kỳ quan? Tôi còn đang hoang mang không biết vì sao nó lại biến thành câu chuyện ma đây này.

Đắm chìm trong suy nghĩ, tôi vô thức ngồi vào chiếc đàn piano. Nhìn vào những phím đàn trước mặt, tôi có cảm giác như mình có thể chơi chúng. Tôi đã đạt đến cấp độ 99 và sở hữu tốc độ phản ứng cỡ siêu nhân. Biết đâu tôi có thể dễ dàng biến tấu thành một bản nhạc.

Tuy nhiên, cảm âm của tôi thì… Tôi nghĩ nó không thành vấn đề gì đâu. Tôi không tự nhận mình là thiên tài âm nhạc, nhưng tôi nghĩ mình cũng không đến nỗi nào.

“Chà, đã tới lúc mở một buổi hòa nhạc của riêng tớ rồi.”

“Tớ có một linh cảm không tốt về chuyện này.”

Tôi là người đánh đàn, Patrick là thính giả và buổi hòa nhạc của chỉ riêng hai chúng tôi bắt đầu. Thật là lãng mạn làm sao.

Tôi nhẹ nhàng chạm lên những phím đàn. Chiếc bàn đạp dưới chân thì không được đụng tới vì thú thật tôi không biết cách dùng nó.

“Theo những gì cậu đã nghe thấy… Tớ thường không giỏi về việc này. Tớ chỉ đang đánh những phím đàn ngẫu nhiên thôi.”

“Này, tập trung vào khi cậu đang chơi đàn đi.”

Tôi chơi tệ đến thế sao? Tôi cũng không nghĩ là mình có thể chơi hay, nhưng mà vẫn có vài nốt nghe rất hay kia mà. Chắc có lẽ Patrick không có thiên phú âm nhạc. Không sao, tôi sẽ chấp nhận con người của cậu ấy.

Theo tiến độ này, đây sẽ trở thành một buổi biểu diễn bình thường mất. Tôi có thể làm gì mà chỉ mình tôi mới làm được không nhỉ… có rồi, thử tăng tốc giai điệu lên nhanh nhất có thể xem sao. Thể chất của tôi có thể dễ dàng thực hiện được.

Bản nhạc dần dần được tăng tốc. Trong khoảnh khắc trước, tay phải của tôi đang chơi những nốt cao, khoảnh khắc sau nó đã di chuyển sang vị trí của những nốt trầm nơi tận cùng bên trái rồi.

Điều này sẽ khiến Patrick hiểu ra tôi tuyệt vời đến nhường nào.

Đang muốn hỏi xem Patrick cảm thấy như nào, tôi phát hiện ra sắc mặt cậu ấy đột nhiên trở nên tái nhợt và đang cố gắng mím chặt môi.

“Tớ cảm thấy không ổn rồi.”

“Chờ đã, cậu bị làm sao…”

Tôi lo lắng không biết đã có chuyện gì xảy ra với cậu ấy, thì bỗng có thứ gì đó nhảy ra khỏi chiếc piano.

Một con quái vật hệ bóng ma, trong suốt như pha lê.

“Nó xuất hiện rồi! Dark Flame.”

Trong lúc con quái vật vẫn còn chưa định thần lại, ngọn lửa hắc ám nhanh như tên bắn đã làm nó tan biến trước khi hoàn toàn biến mất. Đúng vậy, tôi có thể tiêu diệt kẻ thù trong sự kiện đặc biệt này như không có vấn đề gì.

Patrick cuối cùng cũng bắt kịp được tình hình, cậu ấy hỏi.

“Thật sao? Vừa rồi có phải là một hồn ma không?”

“Tớ cũng nghĩ vậy. Nó chui ra từ đâu thế?”

“Phải chăng nó chui ra vì nó không thể chịu đựng được màn trình diễn của Yumeila nữa?”

“Tớ chưa từng nghĩ tớ sẽ trình diễn đủ hay để gây ấn tượng với một con ma cả.”

“…Yumiela này, cậu không nên đụng vào nhạc cụ nào nữa nhé. Bởi vì ngay cả không cần đến chúng, cậu vẫn là một người rất tuyệt vời rồi…”

Nhờ vào sự ứng biến tuyệt vời của tôi, sự kiện ma quái thảm hại này cũng đã đi đến hồi kết.

Việc này sẽ làm dịu đi những tin đồn về Bảy Kỳ quan đã lan truyền khắp nơi.

Ngày hôm sau, tin đồn về Bảy Kỳ quan thậm chí còn sôi nổi hơn trước. Và câu chuyện về chiếc đàn piano cũng có đôi chút khác biệt.

Chiếc đàn piano ở Đại sảnh phía Đông dệt nên những giai điệu kỳ quái. Những giai điệu u ám và quái gở đó vượt xa ngoài phạm vi của thế giới này và có thể khiến cho người khác phát điên.

Câu chuyện rùng rợn quá. Từ giờ hãy tránh xa khỏi chiếc đàn piano ấy nào.