Giờ đã là giữa tháng 11, cái lạnh nó bắt đầu tới rồi. Tại lớp sau giờ tan học, tôi ngỏ lời mời Kurumi.

 

“Kurumi-san! Tụi mình về nhà học bài đi nhể?”

“Học á?”

 

Cùng với vẻ mặt bối rối đó, Kurumi nghiêng đầu thắc mắc.

 

Như thường lệ, cô ấy vẫn cứ là đáng yêu với mọi cử chỉ mà cô ấy thực hiện.

 

Từ tháng 10 đến giờ cũng đã được một thời gian rồi, Kurumi Koga, người sắp tự tử sau khi bị bắt nạt đã được tôi đề nghị “Cùng làm làm tình nào!”. Tôi đã qua đêm tại nhà nàng rồi cả hai cùng say tí bỉ. Lại còn mời nàng về nhà, giới thiệu cho cổ mặt mũi của nhỏ em chồng trông ra sao nữa. Trải qua bao nhiêu chuyện cùng nhau, chúng tôi cũng đã bắt đầu hẹn hò.

 

2 tuần đã trôi qua, nhưng tình yêu của tôi dành cho Kurumi vẫn đang dần lớn lên theo từng ngày.

 

“Chà, xem này, sắp thi cuối kì rồi đó. Anh nghĩ tụi mình nên động viên nhau học bằng những câu chuyện về tình yêu. À mà tất nhiên là anh không có ý gì mờ ám đâu nhé.”

“Em thì lại thấy anh có muốn thực hiện những cái mờ ám đó khi nói cái điều như thế đấy!?”

 

Aaa, Kurumi-san, người vừa thở dài với vẻ kinh ngạc,bữa nay nhìn cũng xinh đẹp vô cùng.

 

Mái tóc đen dài óng ả đó, vừa đẹp vừa bồng bềnh, đã được cô ấy chải chuốt, chăm sóc kỹ càng đến tận ngọn, và làn da mịn màng không tì vết.

 

Những chỗ cần nét của nàng hệt như một người trưởng thành thì đẹp đến mức không ai nghĩ rằng cổ là bạn học cùng lớp, và phong cách xinh đẹp tuyệt vời của nàng đã càng khẳng định rằng bản thân mình là đã từng là người mẫu.

 

Nàng hiện mặc chiếc áo đồng phục cộc tay cùng chiếc quần bó màu đen.

 

Ngoài ra, hôm nay nàng còn quấn khăn choàng cổ nữa.

 

Phải chăng là do tiết lạnh của khí trời. Ở đó là một chiếc khăn quàng cổ dễ thương được tô điểm bởi họa tiết caro màu đỏ.

 

Nhiệt độ hôm nay lại xuống thấp tột độ, thế nhưng tôi vẫn cứ dán mắt vào Kurumi, người mà đang rất “hot” vì ngày càng ăn mặc đẹp hơn.

 

“Phải chịu thôi chứ biết sao giờ. Mình yêu Kurumi-san quá mà. Từ đầu đến chân,từ tính cách đến cử chỉ, tất cả mọi thứ thuộc về em ấy. Mình phát cuồng vì chúng!”

“T-trời đất, em đã dặn anh là không nói năng linh tinh khi ở chỗ đông người mà!”

 

Kurumi đang cẩn thận nhắc nhở cậu nam sinh bằng giọng điệu giận dữ.

 

Vẫn còn đâu đó khoảng phân nửa số học sinh đang ngồi trong lớp, vì thế cũng không có gì khó hiểu khi cô cảm thấy xấu hổ.

 

Nhất là với một người lúc nào cũng đặc biệt chú trọng tới TPO[note48802] như Kurumi thì sẽ là gấp đôi ngại ngùng..

“Kì cục ghê... Thế, còn việc học thì sao?”

“Hả, ờ thì nếu ông tướng không làm gì đó kì lạ thì em cũng không phiền đâu. Anh tính học ở đâu?”

“Nhà anh?”

“T-thế nào anh cũng bày ra những trò kỳ quặc đó thôi!?”

 

Chính xác.

 

“Thế, một nhà hàng gia đình thì sao?”

“Nếu ở chỗ đông người thì em khó mà tập trung lắm.”

 

Bằng một cách nào đó tôi nghĩ rằng tôi có thể hiểu điều này. Tôi chắc chắn sẽ không bị phân tâm đâu.

 

“Vậy thì…”

 

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tôi đã đưa ra một đề xuất.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Trong ngôi trường yên tĩnh, cả 2 chúng tôi đang sánh bước bên nhau.

 

Vì là trước đợt kiểm tra cuối kì nên tất thảy các hoạt động câu lạc bộ đều bị cấm. Có vài học sinh vẫn còn ở lại trường để học, nhưng hầu hết mọi người đều đã về nhà hoặc đổi địa điểm để tiếp tục chăm chỉ ôn luyện.

 

Chúng tôi trong khi đó, lại tới một căn phòng nằm ở một góc đặc biệt yên tĩnh của trường.

 

Trên cánh cửa trượt kiểu cũ có treo tấm bảng “Thư viện”

 

“Đây là lần đầu em đến chỗ này đó”

“Thế sao?”

“Em ít khi đọc sách và cũng chẳng thích phải một mình đi đến mấy nơi lạ lẫm.”

 

Ừ, anh hiểu mà. Điều đó đòi hỏi bản thân phải rất can đảm.

 

Tôi mở cửa, trong đầu vẫn còn vẩn vơ mấy ý nghĩ đó, thì ngay lập tức bị mùi đặc trưng của sách xộc thẳng vào mũi.

 

Cái mùi chết tiệt ấy làm tôi muốn chui thẳng vào nhà vệ sinh. Có thể nhận ra mùi này ở những hiệu sách khác nhau.

 

Ở đây không còn bất cứ học sinh nào khác, kể cả thủ thư, người thông thường phụ trách nơi này.

 

Vì đang trước kì kiểm tra nên bản thân ủy ban cũng phải tạm ngừng.

 

Bên trong thư viện, bụi bẩn lấp lánh nhờ ánh chiều tà đang phất phơ trong không khí, nhìn như một bóng ma vậy.

 

Rốt cuộc thì…

“Chỉ có đôi ta thôi đó..”

“Hứ, đồ biến thái”

“Này, không nhé, một nam một nữ yêu nhau ở một mình với nhau thôi mà. Em sẽ làm gì khác khi ở một nơi yên tĩnh thế này chứ!”

“Học”

 

Tôi không tài nào cười nổi với câu nói đó.

 

Mặc cho tôi đang tỏ vẻ uể oải, Kurumi-san ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ và bắt đầu lấy sách vở ra để chuẩn bị học.

 

Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành ngồi xuống cạnh nàng, nhấc ghế lên và dần nhích về phía ẻm.

 

“Được rồi”

“Này? Chưa đủ gần sao?”

“Anh thấy xa ghê mà”

“Anh muốn gần đến mức nào thế hả!?”

“Nếu được thì, anh còn muốn em ngồi lên đùi anh cơ, sau đó còn nhờ em ân cần chỉ bảo nữa chứ…”

“A-anh bị khùng hả!?”

“Thế nên giờ phải học?”

“Còn vấn đề khác quan trọng hơn nữa đấy”

 

Không thể phủ nhận được.

 

“Haiz, anh hãy học đi và đừng như một đứa khùng nữa!”

 

Kurumi giờ đã bật mode nghiêm túc học hành rồi.

 

Tôi đoán là em ấy sẽ không tiếp tục kéo dài câu chuyện thêm đâu.

 

Cá nhân tôi muốn nói thêm xíu nữa cơ, nhưng làm thế nào mà được.

 

Ban đầu vì tôi muốn học nên mới đến đây đó chứ.

 

Tôi đang hào hứng chuẩn bị cho việc học thì bất chợt, Kurumi lấy từ trong cặp ra một thứ gì đó. Tôi liếc mắt về phía nàng và tự hỏi trong đầu nó là gì…

 

“Này Kurumi-san, đó có phải là…WAAAAAAAAA!”

 

_________________________________________________________________________________

Trans: nhiều thứ xảy ra quá nên thành ra hnay mới up lên được, anh em nếu muốn có thể bỏ ít thgian xuống cmt để coi mình xàm tí nhé.

Tham gia động hề cùng tụi mình: