Cả bốn người chúng tôi rất căng thẳng, cứ thế đứng rất lâu. Sếp Bạch thì luôn miệng thanh minh mình không mạo nhận gì hết, chính nam trung niên này mới là kẻ mạo nhận. Thế là nổ ra cuộc khẩu chiến giữa sếp Bạch và nam trung niên liên tục nửa giờ.

Mông Nhân bỗng lên tiếng: “Bây giờ dù nói gì cũng vô ích thôi. Điều quan trọng là thứ kia đang nằm ở đâu? Chúng tôi là bên chủ thuê các vị, đương nhiên sẽ biết sự thật là gì. Sếp Bạch à, chúng tôi đã nghe các anh nói về tình hình của mình, bây giờ muốn nghe tiên sinh này nói. Các anh không phản đối chứ?”

Sếp Bạch mím môi, nói: “Các vị là bên chủ thuê, thì xin tùy ý các vị. Nhưng tôi xin nhắc lại lần nữa: chúng tôi tuyệt đối không mạo danh ai. Thực hư là thế nào, các vị tự xem xét đi!” Nói rồi sếp Bạch đi ra khỏi phòng. Cô A thì cứ coi như đây là chuyện của ai khác, cô tiếp tục ngồi xuống chơi game. Tôi đưa mắt cho Mông Nhân, Mông Nhân nói với nam trung niên: “Chúng ta xuống dưới kia nói chuyện.”

Ba người chúng tôi ra khỏi phòng sếp Bạch, đi đến đầu cầu thang, nam trung niên nói với tôi và Mông Nhân: “Nên vào phòng tôi nói chuyện thì hơn. Thực ra tôi vẫn không đi khỏi khách sạn, tôi vẫn ngầm giám sát bọn họ, cho nên tôi cố ý thuê căn phòng ngay cạnh phòng hai anh. Tôi đã kiểm tra phòng tôi rồi, không bị ai cài thiết bị nghe trộm.”

Tôi và Mông Nhân nhìn nhau, rồi đều gật đầu đồng ý.

Vào phòng rồi, nam trung niên đi quanh trong phòng một vòng, sau đó đứng ra ban công châm thuốc hút, rồi lại trở vào, đóng cửa lại. Ông ta mất mươi phút nữa kiểm tra kỹ khắp gian phòng một lượt, rồi mới mời chúng tôi ngồi xuống ghế, pha trà mời chúng tôi, và nói: “Xin lỗi, tôi phải làm thế, vì an toàn là trên hết.”

Tôi và Mông Nhân gật đầu. Ông ta chìa tay ra, nói: “Tôi là người kế thừa cuối cùng của tiêu cục Trường Đức. Hai anh gọi tôi là Quỷ Hồ, là được.”

Quỷ Hồ? Cái tên này thật là quái dị… Tôi và Mông Nhân chưa kịp có phản ứng gì thì Quỷ Hồ lại nói tiếp: “Về cái tên Quỷ Hồ, các anh có thể mời những người trong nghề tra hộ, thì sẽ biết là thật hay giả. Còn bọn người lúc nãy, tôi cho rằng bất cứ dân nhà nghề nào cũng đều không thể tra cứu ra nguồn gốc và lịch sử của bọn họ là gì.”

Tôi nói “thế ư” rồi ngoảnh sang Mông Nhân. Mông Nhân không nhìn tôi, chỉ ngồi im lặng. Quỷ Hồ gượng cười: “Tôi biết hiện giờ các vị không thể tin ai cả, âu cũng là lẽ thường tình. Nhưng rất nhanh thôi, tôi sẽ chứng minh tôi thật sự là người áp tải ấy!”

“Ông chứng minh như thế nào?” Mông Nhân hỏi.

Quỷ Hồ đứng lên đi một vòng rồi lại ngồi xuống mép giường, nói: “Lúc này tôi cũng chưa biết nên chứng minh ra sao, nhưng tôi nghĩ chỉ cần tìm ra cái thứ kia là có thể chứng minh được. Các anh có thể hỏi tôi một số quy tắc hành nghề của tiêu cục. Tôi biết chắc chắn bọn người kia không nắm được.”

Mông Nhân thuận miệng hỏi luôn một số quy tắc hành nghề của tiêu cục, Quỷ Hồ đối đáp rất trôi chảy, ví dụ quy tắc khi ở nhà trọ, quy tắc đi lại…

Quỷ Hồ nói xong, Mông Nhân lại hỏi: “Ông sẽ tìm ra thứ kia như thế nào?”

“Thực ra thứ đó vốn ở chỗ tôi đây, nhưng vì khâu trung gian xảy ra chuyện bất ngờ…” Quỷ Hồ nói, sau đó ông ta cầm điếu thuốc lên ngậm nhưng không châm lửa. “Tôi cai thuốc từ lâu, nhưng vẫn giữ thói quen mang thuốc theo người… Thoạt đầu, khi bạn tôi đến tìm tiêu cục Trường Đức thì tôi đang không có mặt ở thành phố C, tôi đang trên đường vận chuyển một thứ của khách hàng đến Quảng Châu. Chắc các anh không biết điều này: đại đa số người hành nghề như chúng tôi đều không có thói quen dùng các thiết bị thông tin như điện thoại chẳng hạn, mà chỉ dùng cách thức liên lạc theo lối cổ điển; người muốn liên hệ nhờ tôi làm việc thường phải đến một hiệu buôn đồ cổ bên cầu Lục Định của thành phố C và nói rằng ‘muốn mua chiếc nghiên mực từ thời nhà Minh’; hiệu đồ cổ sẽ cử người đi tìm tôi. Nếu không thông qua phương thức ấy thì tuyệt đối không thể tìm thấy tôi. Giả sử có tìm thấy thì tôi cũng từ chối không nhận việc.”

Khi đó Quỷ Hồ đang áp tải thứ đó đưa đến Quảng Châu, đưa đến nơi rồi, ông ta phát hiện ra thứ đó liên quan đến chuyện buôn lậu cổ vật. Sau khi biết thông tin này, ông lập tức giữ nó lại. Theo cách nói của Quỷ Hồ, hành nghề là phải giữ quy tắc: đã nhận tiền của khách hàng thì phải làm bằng được, phải chuyển đến nơi đến chốn, nhưng những chuyện phạm pháp - ông biết quyền lực của pháp luật là gì - thì ông sẽ dừng lại ngay lập tức. Những việc tương tự ngày trước, chỉ cần chấm dứt hợp đồng là xong chuyện, nhưng lần này thì sự việc hệ trọng: vật cần vận chuyển đến Quảng Châu là một thứ đồ ngọc thời Hán, là đồ trộm cắp từ bảo tàng ra; ông còn biết, bàn tay đen đứng sau vụ trộm này là một công ty thương mại ở ngoại quốc.

“Đó là cổ vật của Trung Quốc chúng ta, không thể để nó rơi vào tay người nước ngoài, cho nên tôi lập tức bí mật chuyển đồ ngọc ấy cho cảnh sát, còn tôi tạm lánh bên ngoài một thời gian. Khi tôi chuẩn bị báo tin cho người của hiệu đồ cổ rút đi thì tôi xem báo thấy đăng tin cửa hiệu ấy bị hỏa hoạn, người cũng mất tích. Tôi hiểu ngay rằng bọn người kia bắt đầu trả thù. Tôi bèn dùng cách thức cũ liên lạc với một số bạn hữu, định điều tra xem ai là kẻ chủ mưu đứng sau vụ việc, ai là kẻ tay sai trong nước. Nhưng các bạn tôi cho biết nghe nói tôi đang vận chuyển đồ cho người ta ở thành phố J. Tôi cảm thấy có điều bất ổn bèn lập tức đến đây nhưng đã chậm mất một bước.”

Quỷ Hồ nói xong lại lắc đầu: “Hiện giờ tôi cũng chưa biết bọn người ấy đã dùng cách gì để che mắt người bạn tôi, và nói với các anh rằng họ là người của tiêu cục Trường Đức… Những người hiểu rõ sự tình đều biết Trường Đức hiện giờ chỉ còn lại một mình tôi, không có ai khác. Bấy lâu nay tôi chỉ hoạt động đơn thương độc mã. Tôi chưa hiểu rõ cái chuyện này.”

“Có lẽ là…” Mông Nhân bóp trán. “Có lẽ người bạn ông mà chúng tôi liên hệ, đã bị bọn người kia mua chuộc cũng nên.”

Tôi rất kinh ngạc nhìn Mông Nhân, tại sao cậu ta lại đưa ra cái kết luận như thế. Người liên lạc của Thiên Nhai đâu có thể làm phản? Tôi không tin nhưng Quỷ Hồ dường như lại tin kết luận của Mông Nhân. Ông ta gật đầu, nói: “Tôi cũng đoán là thế. Tôi nghĩ, nếu không tại anh ta thì bọn người kia đâu có thể dễ dàng trà trộn mà nhập cuộc được?”

Cả ba chúng tôi đều im lặng rất lâu. Cuối cùng tôi đứng dậy nói: “Ông Quỷ Hồ, việc quan trọng nhất lúc này là tìm cho ra cái thứ kia, nhưng phải làm gì để tìm ra nó?”

Quỷ Hồ lắc đầu: “Bọn chúng thiết kế cái bẫy này quá sâu, tôi lo lắng thứ đó đã bị chuyển đi khỏi đây chứ không còn trong tay bọn người kia nữa. Bọn họ ở đây chỉ để diễn kịch cho chúng ta xem mà thôi.”

“Báo cảnh sát!” Lúc này trong óc tôi bỗng xuất hiện cái tên Trần Trọng, nếu mọi người đồng ý, tôi có thể lập tức gọi điện cho anh.

Tôi vừa dứt lời thì bị Mông Nhân phản đối: “Bây giờ tuyệt đối không thể báo cảnh sát. Báo cho họ rồi, chúng ta sẽ nói gì đây? Nói ông Quỷ Hồ là tiêu sư à? Cảnh sát sẽ nghĩ sao?”

Nhưng Quỷ Hồ lại đồng ý báo cảnh sát. Điều này khiến tôi lấy làm lạ.

Mông Nhân nói hiện giờ phải tìm ra thứ kia, là quan trọng. Nhưng Mông Nhân, tôi và cả Qủy Hồ ngồi đây nữa đều chưa từng nhìn thấy thứ kia mặt mũi ra sao; nói nó là tấm thẻ bài bằng đồng xanh, có lẽ ngoại hình thì rất dễ nhận ra nhưng nếu vì lý do an toàn nên đã ngụy trang nó rồi, thì sao? Rất có thể, đặt nó ngay trước mặt, ngay trên bàn này, chúng tôi cũng không nhận ra nó.