Edit: Kriez
Lâm Châu, sông suối dầy đặc, non xanh nước biếc, thành trấn phồn hoa, là nơi có mật độ dân cư tốt nhất Thừa quốc.
Ở nơi này, ngữ ngôn mềm nhẹ, mỹ nhân tụ hội, xướng cho tận phồn hoa và tang thương của nhân thế. Có rất nhiều văn nhân mặc khách đến nơi này du lãm.
Tháng ba Lâm Châu, núi xanh lại càng xanh, nước trong lại càng trong, ngày xuân trăm hoa đua nở, ngày hè cây lá um tùm.
Một chiếc xe ngựa màu đen dừng ở trước cửa Tửu Nguyên Lâu, từ bên ngoài nhìn không ra hoa mỹ và tinh xảo của nó, chỉ cảm thấy nó được thiết kế đại khí rắn chắc mà kiên cố.
Trước sau mã xa có bốn người hắc y hộ vệ cưỡi ngựa, bốn người này cao lớn thẳng tắp, thân thủ nhanh nhẹn, lại nội liễm trầm ổn.
Một vị trong đó đi đến bên cạnh cửa xe khom người chờ đợi, sau đó, rèm cửa được mở, từ bên trong đi ra là một vị nam tử cao lớn cẩm phục đen, xem tướng mạo nam tử trên dưới bốn mươi, mặt không biểu tình, này một đôi mắt thâm thúy tinh tường, xa phu đạp ghế nhỏ, hắn liền đi xuống, nhất cử nhất động đều lộ ra uy nghiêm và quý khí.
Lúc này vừa đúng thời gian ngọ thiện, Cửu Nguyên Lâu là tửu lâu lớn nhất trong thành Lâm Châu, chính là lúc khách khứa đông đúc, nhân khách nơi này đa số đều là phi phú tức quý*, tất cả mọi người cẩm y ngọc mã, tôi tớ đi theo, đến trước cửa tửu lâu xe ngựa còn chưa dừng ổn định đã có tiểu nhị tiến đến, dựa vào kí hiệu trên mã xa mà nghênh đón dẫn đường.
(*) Không giàu cũng có địa vị.
Vì vậy, khi chiếc xe ngựa dừng lại, chủ nhân từ bên trong đi xuống, một thân khí phách quý khí, chỉ cần đứng ở nơi đó, cũng đã khiến những người chung quanh như có một loại áp lực vô hình. Những người ở nơi này đều là người sang kẻ quyền ngập tràn trong say đắm làm sao có thể không nhận ra được, ánh mắt người này không sai, lập tức phỏng đoán đây là một nhân vật.
Một vị tiểu nhị đứng ở cửa tửu lâu nhìn đến bên này, lập tức chạy về hướng Mạc Vũ Hạo khom mình hành lễ, nói, “Vị đại nhân này, ngài đây là muốn dùng cơm trưa sao, vậy thỉnh ngài vào bên trong, xe ngựa thì dừng bên cạnh đi.”
Mạc Vũ Hạo gật gật đầu, thị vệ bên cạnh hắn liền tiến lên ngăn cách người tiểu nhị kia, ngữ khí lãnh đạm nói, “Đã biết, đến nơi đây chính là dùng cơm trưa.”
Sở Tụ một thân áo trắng, trên y phục thêu viền hoa đào tối màu tinh tế xinh đẹp, nhìn vào thanh lịch lại cao quý, cậu khom lưng từ trên xe bước xuống, trên đầu mang mũ sa bạch sắc, Mạc Vũ Hạo ban đầu mặt mày còn không chút biểu tình lúc này lại lập tức nhu hòa xuống, mang theo mỉm cười, cũng không chờ Sở Tụ giẫm lên ghế nhỏ bước xuống xe ngựa, một phen ôm ngang eo cậu xuống xe, thả cậu đứng vững trên mặt đất, lại chỉnh mũ sa thật tốt cho cậu.
Sở Tụ oán trách nhìn Mạc Vũ Hạo liếc mắt một cái, trước mặt nhiều người như vậy hai cái nam nhân lại ôm ôm ấp ấp.
Mạc Vũ Hạo nắm tay Sở Tụ, dẫn cậu đi theo tiểu nhị tiến vào tửu lâu.
Vào tửu lâu, thị vệ Kiền Nhất đi theo đến gần nói, “Đại nhân, bên trong không có ghế lô.”
Đi theo Kiền Nhất tới là chủ quản, hắn nhìn Mạc Vũ Hạo và Sở Tụ, hai người một trắng một đen, hiển nhiên đều là người đại quý. Hắc y cao lớn tuấn lãng, khí thế bất phàm, bạch y mặc dù cao gầy tinh tế nhưng có chút nhược, lại có mũ sa che mặt, nhìn không thấy diện mạo, cử chỉ vừa động đều là tao nhã đẹp mắt, người chủ quản dám khẳng định vị này là phu nhân.
Thân phận hai người hẳn là bất phàm, nhưng là, vị trí đại sảnh trong tửu lâu bình thường phải đặt trước mới có, ghê lô đặt trước năm ngày chưa hẳn đã có, mà bây giờ bọn họ lại muốn, hiện tìm ở nơi nào a.
Chủ quản khom người bồi lỗi, nói, “Đại nhân, nếu không thì các vị vào đại sảnh lầu hai đi, bàn nơi đó sẽ được an bài.”
Làm sao Mạc Vũ Hạo có thể nguyện ý, vẻ mặt cứng nhắc, thoáng cái không khí chung quanh liền thay đổi, làm vị chủ quản mới vừa nói xong thân thể không khỏi đánh cái run rẩy.
“Đều nói loại địa phương này là phải đặt trước, ngươi còn không tin, hiện tại tin đi!”
Áp khí chung quanh đang thấp, thì có một thanh âm nhu hòa tao nhã vang lên, lời nói Sở Tụ mang theo ý cười, nhìn về phía Mạc Vũ Hạo, lôi kéo tay hắn một chút, “Nếu không thì ngồi trong đại sảnh, để cho bọn họ chắn chắn bình phong thì tốt rồi. Việc buôn bán của người ta, cũng không thể làm khó đúng không?”
Kỳ thật, khi Sở Tụ nói dùng bình phong để chắn thì trong lòng chủ quản chính là không muốn. Tới nơi này ăn cơm, người nào không phải quý nhân, ngay cả Nhị hoàng tử được phong đến Lâm Châu ba năm trước hiện nay là Cảnh Vương gia tới nơi này ăn đều phải đặt trước, bọn họ đến như vậy thì tính cái gì, chẳng lẽ còn lớn hơn Cảnh Vương.
Mạc Vũ Hạo không nói tới, hiển nhiên là mất hứng.
Kiền Nhất vừa thấy sắc mặt chủ tử liền hành sự, vừa kéo chủ quản qua vừa nói, “Tìm chưởng quầy nơi này của các ngươi đến, mặc kệ còn dư ghế lô hay không, hiện tại đều phải tìm một gian phòng.”
Chủ quản kia có chút mất hứng, nhưng nghe phương thức Kiền Nhất nói chuyện bá đạo như vậy, lại nhìn xem bội kiếm bên hông Kiền Nhất, cũng không dám lỗ mãng, đành đáp ứng đi tìm chưởng quầy.
“Có đói bụng không?” Mạc Vũ Hạo nhìn về phía Sở Tụ, ôn nhu hỏi.
“Không phải vừa mới ăn qua điểm tâm trên xe sao, cũng không đói bụng nhanh như vậy.” Sở Tụ nhẹ nhàng mà đáp, nhìn về chưởng quầy đi tới.
Chưởng quầy này cao cao gầy gầy, lại còn lún phún râu quai nón trên mặt, thế nhưng ngược lại rất có cảm giác tiên phong đạo cốt.
Nhìn đến Mạc Vũ Hạo và Sở Tụ ngồi chờ ở một bên, lập tức đi qua khom người vấn an cùng liên tục xin lỗi.
Nhìn cách ăn mặc của Vũ Hạo và Sở Tụ, chất vải kia là cống phẩm của cung đình, thêu công cũng là tốt nhất trong kinh thành mới có được, trên người vị phu nhân còn có ngọc bội oánh bạch ánh chút sắc hồng, màu hồng kia lại giống như phượng hoàng, bội sức y phục như vậy, xem ra là quý nhân trong kinh thành, hắn cũng không dám chậm trễ, lập tức nói, “Tiểu công tử của Châu phủ đại nhân có đặt một gian ghế lô, vừa phái người đến truyền lời không đến, nên cho mời các vị đại nhân vào trong đó đi!”
Đại tửu lâu như vậy, vì để ứng phó có chuyện xảy ra, bình thường đều phải lưu một hai ghế dự bị, ghế lô kia vốn là không có. Nhưng mà, tiểu công tử Châu phủ Lâm Châu vốn là quân chủ bá đạo nhất trong thành, nói hắn lưu lại ghế lô, cũng coi như không làm thất vọng hai vị quý nhân này chờ đợi.
Tay Vũ Hạo ôm trên lưng Sở Tụ, cùng cậu đi theo chưởng quầy đến chổ ghế lô.
Nơi này không hổ là đệ nhất tửu lâu trong Lâm Châu thành, ghế lô đều được thiết lập trong nhà thủy tạ, một bên nhìn thấy sông, một bên nhìn thấy hoa.
Sở Tụ bọn họ ngồi ở gian viết ‘Lục trúc thanh vận’, bên trong bày biện đều là chế phẩm bằng trúc, bàn trúc ghế trúc, cửa sổ trúc tranh trúc, bình phong làm bằng trúc và các loại vật phẩm được điêu khắc bằng trúc.
Sở Tụ nhìn yêu thích không thôi, tán thưởng một câu, “Không nghĩ đến nơi này lại thiết kế tốt như vậy, tuy rằng không đủ tinh xảo, nhưng lại rất lịch sự tao nhã. Không hỗ bốn chữ ‘Lục trúc thanh vận’.”
“Nếu như ngươi thích, sau khi trở về tu sửa khu vườn thành một tòa như vậy là được rồi, bên trong đều làm bằng trúc. Mùa hè nghỉ ngơi ngược lại rất tốt, bây giờ còn đang mùa xuân, thoạt nhìn không khỏi có chút lạnh.” Mạc Vũ Hạo thấy Sở Tụ cao hứng, liền muốn ở trong cung vì Sở Tụ làm một tòa như vậy.
“Nhất thời xem thôi, nơi ở chỉ cần thuận lợi là tốt rồi.” Sở Tụ nhìn thấy quạt nan thật lớn được bài trí trên tường, mặt quạt họa trúc, là cây trúc rất cao.
Thanh âm Sở Tụ thanh thuận nhu hòa, hơi có vẻ trung tính, chưởng quầy đứng ở một bên nghe cậu nói nói, nghĩ vị phu nhân này ngược lại không giống như là nữ nhân, rất có thể là nam nhân.
Từ khi Hoàng hậu Thừa quốc là một người nam nhân, Thừa quốc thật không có quy định không được lấy nam thê, nhưng dù sao thú nam thê đã ít lại càng ít. Hơn nữa, đất nước sợ ảnh hưởng đến phát triển dân số, cũng ra nhiều pháp lệnh quy định, hạn chế quý tộc nuôi dưỡng luyến đồng và gia kỹ*, muốn thú nam thê cũng có rất nhiều hạn chế.
(*) Kỹ nữ trong nhà.
Nghe khẩu âm của hai người, mang theo âm điệu miền Bắc Quỳnh Anh, nhưng lại có chút mượt mà của miền Nam, người phát âm như vậy đa số đều là triều thần quý tộc dời đô đến Phong Cảnh thành.
Chưởng quầy bị thỉnh đi ra ngoài, Mạc Vũ Hạo mới cho Sở Tụ đem mũ sa cởi bỏ xuống dưới. Bằng không lại cứng rắn buộc Sở Tụ che đậy, chính là, một lần hai người ra ngoài thật không dễ dàng, nhiều người đều luôn hy vọng có thể thấy được dung mạo của Sở Tụ, tuy rằng giải quyết phiền toái cũng không phiền hà, nhưng mỗi lần đều hại hai người tuột hứng, cho nên, về sau Sở Tụ cũng nguyện ý mang mũ sa.
Tiểu nhị tửu lâu đều hầu hạ ngoài cửa, mang thức ăn vào vẫn là hộ vệ kiêm tôi tớ.
Hâm mộ danh tiếng đến nơi này dùng bữa, cũng là đem điểm tâm cùng rượu lên, món ăn chỉ là vài món ăn chay. Những món nổi tiếng thế nhưng một cái cũng không có.
“Ngươi cũng phải ăn chút thức ăn ngươi thích đi!” Sở Tụ nhìn thức ăn trên bàn, không có một phần yêu thích của Mạc Vũ Hạo, trong lòng băn khoăn.
“Ta sợ ngươi thấy thức ăn mặn lại ăn không vào món gì, ta chờ ngươi ăn xong sẽ ăn.” Ngày hôm qua hai người dùng cơm, tuy rằng cấp cho Sở Tụ những món ăn nhẹ, nhưng Mạc Vũ Hạo dùng vào món mặn, cuối cùng Sở Tụ ngửi được vị đầy dầu mỡ, cái gì cũng ăn không vô. Mạc Vũ Hạo chịu giáo huấn, liền để Sở Tụ ăn trước.
Sở Tụ cảm động không thôi, gắp mấy khối điểm tâm cho Mạc Vũ Hạo, chính mình mỗi loại nếm một chút, bởi vì khẩu vị vốn không lớn, ăn một chút cũng là tốt rồi.
Nổi tiếng nhất trong Cửu Nguyên Lâu chính là cá và rượu, dạ dày Sở Tụ không tốt, rượu uống không được bao nhiêu, đều là ngửi mùi rượu, hoặc đem mỗi loại uống một ngụm coi như xong.
Mạc Vũ Hạo chỉ gắp vài đũa đậu hũ, cũng để lại cho Sở Tụ ăn, Sở Tụ ăn no, mới cho người chiêu bài những món ăn nỗi tiếng lên.
Hai vị chủ tử dùng xong cơm, hộ vệ và bọn xa phu mới bắt đầu thay phiên đi ăn. Sở Tụ ngồi tựa vào trên người Mạc Vũ Hạo, từ cửa sổ nhìn ra phong cảnh bên ngoài, bên này là nước, một bên là ao hồ, một bên là biên hồ Châu thành, tên gọi Lục Bảo hồ, tên mặc dù có chút thô, nhưng là chuẩn xác.
Cửu Nguyên Lâu hưởng thanh danh Thừa quốc, rất nhiều quý tộc trong kinh cũng đều muốn tới nơi này nếm thử, đa phần là phong cảnh nơi này rất tốt còn có vị cá rất ngon.
Buổi sáng ngồi xe ngựa cho đến trưa, trên đường xóc nảy làm cậu không thoải mái, Sở Tụ ăn no liền có chút mệt mỏi muốn ngủ.
Mạc Vũ Hạo tiếp nhận áo choàng Kiền Nhất trình tới, đem bọc Sở Tụ lại, để cậu tựa vào trong ngực mình ngủ một hồi.
Chờ Sở Tụ tỉnh lại, Kiền Nhất bọn họ đã sớm dùng cơm xong.
Tựa vào trong lòng Mạc Vũ Hạo, cảm thấy tất cả trên người đều là ấm áp, còn có mùi hương thản nhiên của Long Diên Hương phản phất truyền đến, Sở Tụ nhẹ nhàng động một cái, Mạc Vũ Hạo thấy cậu tỉnh lại, đem áo choàng trên người cậu càng bọc chặt hơn một chút, hỏi, “Tỉnh ngủ?”
Sở Tụ gật gật đầu, vươn tay víu lấy vai Vũ Hạo ngồi dậy, “Ta ngủ bao lâu, hiện tại đi thôi!”
“Không có bao lâu, khoảng chừng hai khắc đồng hồ. Ngươi xem, phong cảnh trên mặt hồ vừa vặn, không muốn nhìn một chút rồi đi sao?” Mạc Vũ Hạo một tay ôm thắt lưng Sở Tụ, một tay chỉ chỉ cảnh hồ ngoài cửa sổ.
Phong cảnh bên ngoài tốt lắm, dương quang tháng ba chói lọi chiếu rọi khắp nơi, trên mặt hồ sóng nước trong veo, có rất nhiều du thuyền, còn có tiếng nhạc thanh và tiếng ca từ du thuyền truyền ra.
Trên mặt Sở Tụ lộ ra tươi cười, nói, “Chúng ta đi thôi, vừa lúc ở trên đường phơi nắng phơi nắng, không phải còn ở nơi này vài ngày sao, ngày mai đi du hồ là được rồi, so với ngồi ở nơi này còn tốt hơn.”
“Trên hồ gió lớn, ngươi lại bị thổi cho đau đầu, ta cũng không có biện pháp giúp ngươi.” Mạc Vũ Hạo thản nhiên mà quan tâm nói.
“Mang theo mũ sẽ tốt hơn rất nhiều, lại nói, ta có thể ngồi trong khoang thuyền ít đi ra ngoài, như vậy gió sẽ không thổi đến bao nhiêu. Chẳng lẽ ngươi không muốn đi du hồ một chút sao?”
Sở Tụ để Mạc Vũ Hạo buông cậu xuống khỏi người, sửa sang lại y phục của hắn bị cậu áp làm nhăn, ánh mắt nhìn Mạc Vũ Hạo chờ mong.
“Ta cũng muốn, như vậy được rồi đi. Ngày mai sẽ đi du thuyền.” Mạc Vũ Hạo cười ôm chầm Sở Tụ, ở trên mặt cậu hôn hôn một cái, sủng nịch trong giọng nói cao đến cực điểm.
Hai người hộ vệ đứng thủ trong phòng mắt xem mũi mũi xem tâm, cái gì cũng không nhúc nhích, đem mọi thứ làm như không thấy cũng nghe không được.
Mang tốt mũ sa cho Sở Tụ, Mạc Vũ Hạo nắm tay cậu, hai người cùng nhau đi ra tửu lâu.
Cửu Nguyên Lâu ngoại trừ ba tầng đại đường ra, còn lại phía sau đều là hoa viên thật lớn cùng đình đài lâu tạ, bởi vì nó được xây dựng gần hồ, phong cảnh xinh đẹp hữu tình.
Kiền Nhất đi tính tiền, Mạc Vũ Hạo nắm tay Sở Tụ, hai người một đường từ ‘Lục trúc thanh vận’ đi ra, bởi vì bên này đều là trúc, kiến trúc được dựa theo đó mà xây dựng, bên ngoài hành lang tất cả đều là trúc.
Thái dương chiếu xuống, Sở Tụ cảm thấy mặt trời thật đẹp, có thể thật sự cùng Vũ Hạo đi ra ngoài là quá tốt.
“Hạo, có thể cùng ngươi đi ra ngoài thật tuyệt.” Sở Tụ ôn nhu nhìn về phía Mạc Vũ Hạo, cảm thán mà nói một câu.
Mạc Vũ Hạo không nghĩ tới Sở Tụ đột nhiên lại nói như vậy, cước bộ dừng một chút, xoay người nhìn Sở Tụ, vươn tay vén lụa mỏng trước mặt cậu, chuyên chú mà nói ra, “Có thể cùng ngươi một chỗ, ta đã cảm thấy không tồi.”
Sở Tụ nhìn hắn cười đến mặt mày loan loan, người hơn ba mươi tuổi, nhưng vì thói quen ẩm thực và cố ý điều dưỡng chăm sóc trong cung, hiện tại thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi, đôi khi thậm chí vẫn cứ như một cậu thiếu niên.
Thái dương chiếu rọi trên mặt cậu, ánh sáng nhu hòa tràn đầy đôi mắt nhìn người trước mặt, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, Mạc Vũ Hạo bị cậu mê hoặc mà tiến lên hôn bờ môi Sở Tụ.
Sở Tụ cười rồi tiếp nhận, nắm chặt tay Mạc Vũ Hạo.
Đợi Mạc Vũ Hạo đem lụa mỏng trước mặt cậu buông xuống, hắn mới lên tiếng, “Đi thôi!”
Trên lầu cách đó không xa vừa vặn có người nhìn thấy một màn như vậy, một hắc một bạch, hai người đứng chung một chỗ dị thường đăng đối. Hắn nhìn chằm chằm tư thái duyên dáng của bạch y nhân, tuy chỉ thấy được ngón tay mảnh khảnh nàng lộ ra ngoài, nhưng lại thấy tâm thần nhộn nhạo. Từ trên lầu chạy xuống, vài người tôi tớ phía sau cũng đuổi theo thiếu gia nhà mình.
Chính là, đến khi hắn chạy xuống, Sở Tụ đã muốn ly khai cùng Mạc Vũ Hạo, thân ảnh ở phía trước cửa nhoáng một cái mà qua.
“Đợi chút, mỹ nhân bạch y đợi một chút!” Trình Sùng Dự lớn tiếng đuổi theo, hai người sau khi nghe được tiếng hô, Sở Tụ thoáng quay đầu nhìn lại, nhưng là cũng không có để ý tới.
Kiền Nhất đã thanh toán tốt, đứng ở trước cửa đại đường chờ, xe ngựa bên ngoài đã chuẩn bị xong.
Chưởng quầy cũng đứng ở cửa cung kính tiễn hai người, hai người đi ra Cửu Nguyên Lâu cũng không ngồi xe ngựa, mà là dọc theo đường lớn phơi nắng thái dương, chậm rãi hướng trong thành mà đi.
Cửu Nguyên Lâu vì chọn phong cảnh lục bảo hồ kiến ở ngoài thành, nên từ nơi này đến trong thành cũng không xa.
Trên đường lát gạch đá, hai người chậm rãi đi, nhìn phong cảnh ven đường nói chuyện, khoảng thời gian như vậy, chính là hạnh phúc.
Đi được một đoạn đường, Mạc Vũ Hạo lo lắng Sở Tụ đi mệt, liền để cậu lên mã xa.
Sở Tụ sợ chậm trễ canh giờ cũng không có cự tuyệt, hai người liền ngồi xe ngựa mà đi.
Xe ngựa một đường chạy đến cửa thành, Kiền Nhất xuất ra giấy thông hành, đó là loại quý tộc thường dùng, thủ thành lập tức cho qua, mã xa lập tức hướng trung tâm chạy tới.
Nhị hoàng tử Mạc Thành Cảnh được phong đến Lâm Châu, Lâm Châu phồn hoa, coi như Hoàng đế đối với hắn cũng sủng ái.
Mẫu phi Nhị hoàng tử nguyên lai chính là một tiểu cung nữ, được Hoàng đế lâm hạnh may mắn có hoàng tử, sau đó được phong làm mỹ nhân, nàng không xuất chúng, cũng không xảy ra tranh đấu trong hậu cung, nàng là một nữ nhân an phận, Hoàng đế đối với nàng cũng không kém.
Tính cách Nhị hoàng tử và mẫu thân hắn giống nhau, là một người rất an phận rất ôn nhu, đối triều đình chính sự không có hứng thú, lại yêu thích thi từ ca phú, nhưng bởi vì thiên phú bình thường, nên cũng không có nhiều thành tích.
Mạc dù Hoàng đế đối với hắn không phải thực coi trọng, nhưng là, hổ dữ không ăn thịt con, Hoàng đế cũng hy vọng hắn có thể có một nhân sinh thật tốt, nên phong hắn đến Lâm Châu phồn hoa giàu có và đông đúc này.
Mạc Vũ Hạo đến đây, một là mang theo Sở Tụ giải sầu du sơn ngoạn thủy, hai là nhìn xem phong cảnh trên đường và khảo sát chiến tích của quan viên, còn có nhìn xem ý tứ của các nhi tử.
Chính là, Sở Tụ cũng không phải rất thích nhóm nhi tử của Mạc Vũ Hạo, cậu sẽ không làm ra bộ dáng mẫu nghi thiên hạ, quan tâm đầy đủ đến các hoàng tử, cậu trong thấy bọn họ thì không có bao nhiêu biểu tình mà ngồi, hoặc là nhìn xem sổ con, nhưng cũng đôi khi sẽ cùng bọn họ trò chuyện, đương nhiên sẽ không quá thân thiết, Mạc Vũ Hạo nghĩ, hẳn là Sở Tụ không thích bọn chúng.
Cho nên, lần này đến Lâm Châu, Mạc Vũ Hạo cũng không có thông tri cho Mạc Cảnh Thành.
Sở Tụ ở trong thành Lâm Châu cũng có một ít bất động sản của mình, lần này hai người đến thì trụ ở nơi đó.
Chỉ cần Sở Tụ cao hứng, Mạc Vũ Hạo đối với ở chỗ nào cũng không quá để ý.
Nói đến Sở Tụ vừa không lạm quyền cũng không tham tài, nhưng lại yêu thích bất động sản. Hoàng đế biết những tài sản này của Sở Tụ là muốn phân cho Kì Phong bên người cậu, còn có đệ đệ Dịch Minh Trí cậu nhận thức. Kỳ Phong theo Sở Tụ cũng gần hai mươi năm, cho tới bây giờ còn chưa có thành gia, chỉ dưỡng một đứa nhi tử, ban đầu Hoàng đế không quen nhìn Kỳ Phong, nhưng là đem một người bảo hộ một người khác hơn hai mươi năm một lòng không thay đổi, hắn hiểu rõ tư vị yêu một người là như thế nào, nên cũng cảm động, về sau không còn làm khó dễ Kỳ Phong, từ khi Kỳ Phong theo bên người Sở Tụ, cũng vì Sở Tụ xử lý một ít sản nghiệp.
Dịch Minh Trí kia hiện tại đã muốn là Đại Lý Tự Thiếu khanh, cùng Sở Tụ có quan hệ chặt chẽ, Sở Tụ luôn luôn yêu quý hắn, đem hắn trở thành thân đệ đệ bình thường mà đối đãi. Có đôi khi Hoàng đế sẽ ăn chút dấm chua, cảm thấy Sở Tụ đối với hắn quá tốt, nhưng là, cái loại dấm chua này thời điểm chỉ cần Sở Tụ cười với hắn một chút sẽ liền tan.
Xe ngựa chạy trong nội thành Lâm Châu, Lâm Châu thành phồn hoa, người đi đường rất nhiều, tiếng rao hàng cùng tiếng mã xa không ngừng, Sở Tụ cuốn mành xe nhìn ra cảnh trí bên ngoài, nói, “Thiên hạ trăm họ yên vui, cũng không phụ lòng Hoàng Thượng cần chính như vậy.”
Mạc Vũ hạo cười, “Đây là ngươi cố ý lấy lòng trẫm sao?”
“Đúng vậy, thần dựa vào Hoàng Thượng để kiếm cơm mà. Đương nhiên phải nói tốt một chút.” Sở Tụ buông rèm cửa sổ, cười nhìn Mạc Vũ Hạo đang bán ôm chính mình.
“Ngươi làm chút việc khác, trẫm sẽ càng cao hứng mấy phần.” Mạc Vũ Hạo ôm thắt lưng Sở Tụ, bàn tay tà tứ mà lướt qua trên lưng, sờ soạng mông cậu một phen.
Sở Tụ bị hắn sờ đến thắt lưng mềm nhũn, thiếu chút nữa từ trên đùi hắn trợt xuống.
“Đây là đang trong xe mà!” Sở Tụ oán trách mà trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, muốn từ trên người hắn rời đi.
“Ôm nương tử là chuyện vi phu cần làm, ở trong xe cần phải là như vậy!” Trên mặt Mạc Vũ Hạo trang nghiêm cười nhạt, ngoài miệng lại nói lời chòng ghẹo.
“Trước kia cũng chưa từng phát hiện miệng lưỡi ngươi trơn tru như vậy!” Sở Tụ cũng không tức giận, cười cười vươn tay sờ mặt Mạc Vũ Hạo.
Lúc này, xe ngựa nhưng lại dừng, Sở Tụ thoáng cái càng sát vào người Mạc Vũ Hạo. Môi vừa vặn đụng vào trên môi hắn.
Tuân theo nguyên tắc ai đến cũng không cự tuyệt, Mạc Vũ Hạo một tay ôm sát cậu, một tay nâng gáy, môi lưỡi tại trên môi cậu lưu luyến không đi.
Khi bắt đầu Sở Tụ còn muốn phản kháng, sau cũng động tình mà bám vai Mạc Vũ Hạo, vươn lưỡi đáp lại hắn.
“Chủ tử, đường phía trước bị lắp kín, phải chờ nó khai thông, vẫn là đổi một nơi khác đi.” Bên ngoài là thanh âm xa phu.
Tiếng hôn môi trong xe vang vọng, làm cho Sở Tụ cảm thấy thanh âm này đặc biệt lớn, nhất định bên ngoài cũng nghe được.
Cậu đỏ mặt, đẩy Mạc Vũ Hạo ra một chút, trong mắt tràn đầy một tầng thủy quang, môi bán giương mà thở.
Mạc Vũ Hạo trách người bên ngoài quấy rầy chuyện tốt, nhưng là hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Phía trước có ném tú cầu chọn rễ, đường bị ngăn chặn.”
“Vậy đi đường vòng đi!” Mạc Vũ Hạo lạnh lùng đáp một câu.
“Nhìn xem được không?” Sở Tụ thực cảm thấy hứng thú nói, ném tú cầu chọn rễ coi như là một loại văn hóa, nhìn xem cũng tốt.
Sở Tụ cùng Mạc Vũ Hạo xuống xe, thấy nơi này xác thực phi thường náo nhiệt, trên lầu phía trước còn treo vải hồng, dùng sắc đỏ thẫm tạo ra không khí vui mừng, người nhà chọn rễ đã muốn lên tiếng tham luận, ngã tư đường rộng lớn chậc ních người, người chính thức muốn kết hôn cùng tân nương tử không phải rất nhiều, nhưng người xem náo nhiệt thì nhiều lắm, nam nữ già trẻ đem con đường che kín, hơn nữa những ngôi nhà chung quanh đều có người ló đầu ra cửa sổ nhìn xem.
Mọi người nhao nhao ồn ào nói chuyện, gần như che lấp thanh âm chọn rể.
Sở Tụ cùng Mạc Vũ Hạo đứng vây bên ngoài nhìn vào, Sở Tụ mang theo mũ sa, ánh mắt nháy cũng không nháy mà nhìn trên lầu, trong giọng nói mang theo hưng phấn, “Hạo, không biết nếu như tú cầu khuê nữ nhà này vứt cho một người bần dân, vậy chủ nhân có thể quỵt nợ hay không.”
Mạc Vũ Hạo đem Sở Tụ bán ôm vào trong ngực, bảo hộ không cho bất cứ người này có khả năng đến gần cậu, hắn một lòng ôm lấy Sở Tụ, không có chú ý đến việc kén rể. Nghe Sở Tụ vừa nói như vậy, liền nhìn về phía trên lầu, nơi đó có một vị trung niên dáng người béo tròn đang đứng, mặc một thân hồng y, trên mặt mang nét ham tài, xem ra người này vừa gian xảo lại vừa tham lam, Mạc Vũ Hạo không có bao nhiêu hứng thú, thản nhiên trả lời một câu, “Hắn sẽ để nữ nhi vứt tú cầu kén rễ như thế nào, quản hắn làm gì.”
Sở Tụ nhẹ nhàng mở nụ cười, nghe vị phụ thân kia nói gì đó, còn có hai tiểu nha hoàn giúp đỡ tiểu thư mặc hồng y đi ra, tiểu thư kia mang theo phong tình điển hình của người Lâm Châu, dáng người tinh tế, ôn nhu nhược nhược, bởi vì cách khá xa nên thấy không rõ diện mạo, nhưng căn cứ theo phản ứng nhóm thanh niên dưới lầu muốn tiếp tú cầu, thì biết rõ nàng là người xinh đẹp.
“Ai, Lý tiểu thư coi như là mỹ nhân nỗi tiếng trong thành Lâm Châu, người ôn nhu thanh tú, vốn đang cùng tiểu thiếu gia Trình gia ở thành nam có hôn ước, chính là, không biết tại sao, Trình gia thiếu gia không cần nàng, lui hôn, nên lúc này mới vứt tú cầu chọn rể.” Một lão ni cô ở giữa đám người bị đùng qua đẩy lại đến bên cạnh bọn họ, nhìn thấy Mạc Vũ Hạo và Sở Tụ hiển nhiên là hai người đại phú đại quý, liền lập tức tiến đến đây chào hỏi nói chuyện.
Mạc Vũ Hạo không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, chính là đem Sở Tụ ôm lấy, thần sắc hờ hững nhìn về phía trước.
Sở Tụ ngược lại không cho là vị ni cô này có ác ý gì, liền tiếp lời, “Lại đính hôn với người khác thì tốt rồi, Lý lão gia kia xem ra cũng không phải là người có thể chịu thiệt, gả môn đăng hộ đối mới phải đi!”
“Vị phu nhân đây, việc này chính là kỳ quái, mà Lý gia gia tính tình cũng là kỳ quái. Bất quá, ta nghe nói a, Lý gia tiểu thư này không biết bị ai phá thân, cho nên, Trình gia mới không cần, Lý gia gia không còn cách nào, cho một vạn xâu tiền của hồi môn đến vứt tú cầu chọn rể.”
Lão ni cô nói rất hăng say, bởi vì chung quanh tạp âm quá lớn, thanh âm nói cũng rất phóng đại, nàng lo là Sở Tụ không nghe được, một bên tinh thần vui vẻ mà hướng bên người Sở Tụ sáp lại, làm Mạc Vũ Hạo tức giận đến mặt mày đều đen, đem Sở Tụ hoàn toàn ôm vào trong ngực.
“A, là như thế này a, chỉ khổ cho tiểu thư kia!” Sở Tụ hợp thời mà cảm thán một câu.
May mắn Kiền Nhất vừa thấy đã hiểu ý tứ chủ tử, lập tức tiến lên ngăn cách lão ni cô, bằng không, nàng nói nữa phải tựa cả người vào người Sở Tụ, như vậy Hoàng đế còn không sinh khí mà muốn giết người diệt khẩu.
Tú cầu được tiểu thư kia vứt xuống, không biết vì sao, tiểu thư kia sau khi vứt xong nhưng lại xoay người đứng, một chút cũng không nhìn tú cầu là bị ai tiếp được. Nàng cứ như vậy mặc cho số phận, ngược lại như là đối với nhân sinh sau này giống như mất đi tin tưởng.
Mỗi người có một cái nhân sinh, mặc dù Sở Tụ cảm thấy tiểu thư kia đáng thương, nhưng là nhân sinh của nàng vẫn là phải do nàng gánh vác, vô luận tích cực hay là tiêu cực.
Cậu thấy xem tú cầu cũng không còn ý nghĩa, xoay người, nhìn Mạc Vũ Hạo nói, “Hạo, chúng ta đi thôi!”
Mạc Vũ Hạo vẫn đang luôn chờ những lời này của Sở Tụ, lập tức nắm lấy Sở Tụ xoay người đi.
Tú cầu kia trong một đám người rơi xuống lại bị người đoạt đi, đoàn người cùng tú cầu nhấp nhô di chuyển, cầu cũng đã chuyền đến đám người đứng phía sau xem náo nhiệt, không biết là ai tiếp tú cầu, lại đem tú cầu hung hăng vứt đi ra ngoài.
Sở Tụ chỉ cảm thấy phía sau có một trận gió đánh úp tới, cậu chính là muốn xoay người nhìn xem, chợt nghe hộ vệ hô một tiếng, “Chủ tử, cẩn thận!”
Mạc Vũ Hạo nhanh tay lẹ mắt, đồ vật sắp sửa bay đến trên người Sở Tụ được hắn ngăn chặn.
Sở Tụ giật mình quay người lại, nhìn vật tú cầu hồng sắc trên tay Vũ Hạo còn đang đính trân châu.
Bởi vì Mạc Vũ Hạo ngày thường vốn đã cao lớn, tại đám người phía nam thấp bé đặc biệt được người chú ý, trong tay hắn cầm tú cầu, trong nhất thời mọi người đều tĩnh lặng lại, nhìn hắn chằm chằm.
Vẻ mặt Mạc Vũ Hạo bình tĩnh, đem tú cầu ném trên mặt đất, lôi kéo Sở Tụ hướng đến chỗ xe ngựa.
“Uy, quan nhân cướp được tú cầu không cần đi!”
Hai người còn chưa đi được vài bước, đã bị gia đinh Lý gia vây quanh, Lý gia gia thở hồng hộc từ trên lầu chạy xuống.
Nhóm hộ vệ lập tức đi qua ngăn trở gia đinh Lý gia, đem hai vị chủ tử bảo vệ lại.
Lý gia gia kia nhìn đến Mạc Vũ Hạo, nhãn tình sáng lên, thân thiện mà nói, “Tiệc rượu đã chuẩn bị tốt, xin mời hiền tế theo ta đây đi vào!”
Sắc mặt Mạc Vũ Hạo đã rất đen, nên một câu cũng không thèm nói.
Sở Tụ cảm thấy dở khóc dở cười, thấy Mạc Vũ Hạo không nói lời nào, sợ là hắn tức giận, chỉ có thể hảo hảo cố gắng phóng nhu âm thanh chính mình, nói, “Vị gia gia này, vừa nãy tú cầu kia là muốn trúng trên người ta, phu quân chính là vì ta mà ngăn chặn, không tính là lấy được tú cầu. Các ngươi vẫn là vứt tú cầu lại một lần đi, ta cùng phu quân chính là đến đây du ngoạn, cũng sẽ không ở lâu, hiện tại phải đi rồi.”
“Vị này chính là phu nhân a!” Lý gia gia nhìn chằm chằm Sở Tụ, cảm thấy đây là yểu điệu giai nhân, nghe thanh âm nói chuyện ôn nhu hòa nhã, cảm thấy là một người cũng dễ đối phó, lại nhìn thêm y phục phục sức hai người, chỉ biết hai người là người đại phú đại qúy. Ban đầu chỉ nghĩ tùy tiện đem nữ nhi gả ra ngoài, không nghĩ tới trời cao có mắt, để hắn gặp được người phú quý như vậy, nên càng thêm nóng lòng muốn gả nữ nhi đi, nói, “Tú Liên mặc dù không tính là mỹ nhân số một số hai Lâm Châu, nhưng cũng là giai nhân nổi danh trong thành, cùng vị quan nhân này vừa vặn xứng đôi, phu nhân có thể đem Tú Liên mang về cấp vị đây làm thiếp thất. Phu nhân yên tâm, Tú Liên từ nhỏ ôn nhu hiền lành, nhất định sẽ hảo hảo hầu hạ phu nhân và quan nhân.”
Sở Tụ không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, chung quanh đã bị gia đinh Lý gia vây lấy, bên ngoài còn có thật nhiều người đang xem náo nhiệt, mặc dù có bốn hộ vệ bảo hộ hai người không bị đụng đến, nhưng là, muốn đi ra ngoài vẫn rất khó khăn.
Mạc Vũ Hạo thật phiền lòng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua chung quanh, mọi người bị đảo đến không khỏi co rúm một chút.
Lý gia gia bị Mạc Vũ Hạo nhìn, cảm thấy thật run sợ, nhưng là hắn cũng không có ý tứ muốn thoái nhượng.
Hắn đã cho gia đinh đi đem nữ nhi mang ra, xem nam nhân này thấy mỹ mạo nữ nhi còn lạnh lùng như vậy được không, nói không chừng còn vội vã đưa nữ nhi nhà hắn mang về làm thiếp, thế này, hắn cũng coi như có được một cái hảo thân, sẽ không nuôi không nữ nhi, làm một cái mua bán không công.
Lý gia tiểu thư bị vài người nha hoàn lôi kéo đi ra, đám người đang xem tự giác tránh thành một khoảng.
Lý gia tiểu thư kia cuối đầu thật thấp, hốc mắt vẫn còn hồng hồng, hiển nhiên là vừa mới khóc.
Tuy rằng không nhìn tỉ mỉ, nhưng đích thật là một mỹ nhân khiến người thương xót.
Ngón tay Sở Tụ vẽ vẽ trong lòng bàn tay Mạc Vũ Hạo, Mạc Vũ Hạo cũng nhìn Lý gia tiểu thư kia, hừ một tiếng.
Lý gia gia lôi kéo nữ nhi tới muốn bái kiến vị hôn phu cùng phu nhân, Sở Tụ thấy điệu bộ kia của hắn, trong lòng cực không thoải mái, nói một câu, “Chậm đã!”
“Phu nhân!” Lý gia gia ngưỡng mặt trả lời.
“Thời điểm phu quân ta cùng ta thành hôn, liền đối với ta thề, nói cả đời chỉ yêu một mình ta, chỉ cần một mình ta, sẽ không lại thu thiếp thất. Các ngươi vẫn là ném tú cầu lần nữa đi, phu quân ta không muốn vị tiểu thư này.” Sở Tụ có chút tức giận, trong giọng nói mang theo quan uy, mọi người chung quanh Lý gia gia nghe thấy đều sửng sốt.
“Sở Tụ, chúng ta đi thôi! Không cần để ý đến bọn họ!” Mạc Vũ Hạo dắt tay Sở Tụ, chuẩn bị rời đi.
“Nhận được tú câu, như thế nào có thể rời đi như vậy, danh tiết nữ nhi ta còn đâu!” Lý gia gia lập tức tiến lên ngăn đón người.
Hoàng đế còn không biết tiểu thị dân cũng không phải dễ dàng đối phó như vậy, gặp được, cho dù là hắn cũng không có cách nào thoát thân.
“Phu nhân, ngươi như thế nào để ý như vậy, tại sao có thể hạn chế phu quân trong nhà nạp thiếp chứ!” Lý gia gia nghiêm túc mà phê bình Sở Tụ, nói có nề nếp.
Mạc Vũ Hạo sửng sốt một chút, đem mũ sa trên đầu Sở Tụ gỡ xuống, đối Lý gia gia kia nói, “Nữ nhi nhà ngươi ngay cả hầu hạ quét tước ngoại phòng của phu nhân ta cũng không xứng, chứ đừng nói cấp làm thiếp cho ta.”
Sở Tụ nắm chặt tay Mạc Vũ Hạo, hướng hắn cười cười một chút.
Tất cả mọi người nhìn mỹ nhân trước mắt, mặc dù không phải là thiếu nữ hai tám, nhưng là thanh tao quý khí như vậy, thanh nhã thoát tục, nữ nhi Lý gia cho dù là mỹ nhân nổi danh Lâm Châu, tục khí cũng có vẻ keo kiệt.
Lý gia gia ngạc nhiên nhìn, cũng không cho bọn gia đinh ngăn cản hai người ly khai.
Vòng vây tự động nhượng một đường, Mạc Vũ Hạo giống như nhận được lễ đạo, ngẩng đầu mà bước ra ngoài.
Đi đến bên ngoài, Sở Tụ quay đầu lại nhìn về phía tiểu thư Lý gia, nói, “Vô luận ngươi là nam nhân hay là nữ nhân, vật chính mình muốn phải đi lấy mới có, khóc thì chẳng có hữu ích gì.”
Đi đến bên cạnh xe ngựa, Mạc Vũ Hạo đem Sở Tụ ôm lên, chính mình cũng lên theo, ngồi vào trong, Mạc Vũ Hạo hiển nhiên mất hứng, sắc mặt bình tĩnh một chút cũng không hề bày ra.
“Đừng nóng giận, về sau ta sẽ không xem loại náo nhiệt này nữa!” Sở Tụ ngồi vào bên người Vũ Hạo, hôn hôn mặt hắn, Mạc Vũ Hạo mới ôm chầm Sở Tụ, lúc này trên mặt mới không còn đen như vừa rồi.
Thời điểm xe ngựa đến trang viên Nam sơn ngoại thành Nam Lâm Châu, thời gian vẫn còn sớm.
Mạc Vũ Hạo cùng Sở Tụ xuống xe, liền có người hầu quỳ xuống nghênh đón, bởi vì hai người định sẽ lưu lại vài ngày, vì thế Hoàng đế đã trước tiên phái người đến chỉnh lý cơm áo nghỉ ngơi.
Trong trang viện có rất nhiều loại cây anh đào, lúc này đang vào mùa anh đào nở rộ, Sở Tụ xuống xe, cũng không ngại mệt mỏi cùng Mạc Vũ Hạo ở trong trang viên nơi nơi đi dạo.
Nơi này xây dựng cũng không tinh xảo, nhưng quý ở chỗ có được một vườn trái cây đặc sắc, hậu viện kéo dài đến trên núi Nam, bên trong còn có một khu lớn anh đào, anh đào này đến mùa đều được hái xuống làm thành mức hoa quả bán ra, những loại tốt sẽ đưa đến trong cung cùng một ít quý tộc trong kinh.
Bởi vì nơi này nhiều anh đào, thời điểm anh đào trổ nở, khắp núi đồi lục đều một màu hồng, phi thường xinh đẹp, đã trở thành một phong cảnh nổi danh của thành Lâm Châu.
Chính là mọi người không biết anh đào viên này là ai sở hữu, chỉ biết là được quý tộc phương Bắc mua rồi.
Thời gian năm trước, anh đào trong vườn không sai biệt lắm đều được hái hết, nhưng năm nay bởi vì Sở Tụ và Hoàng đế muốn đến anh đào viên thăm nghỉ dừng chân, cho nên, phần lớn anh đào đều không có hái, chỉ hái một phần bên ngoài núi và trang viên, còn trăm cây bên trong trang viên đều được lưu lại, cho dù anh đào rơi xuống, mọi người cũng không dám đem nó giẫm lên.
“Thật là xinh đẹp!” Sở Tụ vừa đi vừa cảm thán, vươn tay hái xuống một quả, anh đào hồng hồng tựa như hạt châu mã não.
Sở Tụ đem anh đào đưa tới bên môi Mạc Vũ Hạo, Mạc Vũ Hạo liền cầm tay cậu đưa trái ăn vào miệng, thoáng cái thì nhíu mày.
“Rất chua sao?” Sở Tụ nhìn vẻ mặt của hắn, hỏi một câu, cũng ăn một ít.
“Thật là chua, nơi này không có ánh mặt trời, anh đào thoạt nhìn cũng không quá hồng, không cần cái này, chúng ta đi qua bên kia.” Sở Tụ giống như một tiểu hài tử, lôi kéo Mạc Vũ Hạo đi về phía trước.
Trong rừng cây anh đào một gốc một gốc nối nhau mà sinh trưởng, hai người ở bên trong xuyên qua, tổng quản và thị vệ phía sau đã sớm đuổi không kịp hai người bọn họ.
“Trái nơi này hồng hơn rất nhiều, đúng không, Hạo! Hẳn là lấy một cái giỏ đến, như vậy có thể hái xuống, để buổi tối ăn!” Sở Tụ nói xong, điểm khởi mũi chân ở chỗ cao hái được mấy quả xuống, “Ngươi lại nếm thử!”
Mạc Vũ Hạo không muốn để ý đến Sở Tụ, đi một đường, Sở Tụ hái một đường, chính cậu không ăn, tất cả đều đem cho hắn, làm hại miệng hắn tất cả đều là vị chua, cho dù những quả sau có ngọt hơn chút, hắn cũng là chịu không được.
Sở Tụ chờ mong mà nhìn Mạc Vũ Hạo, cuối cùng Mạc Vũ Hạo đành phải nhịn một lần, đem anh đào trên tay Sở Tụ bỏ vào miệng.
Miệng tuy rằng là vị chua, nhưng vẫn cảm giác được quả này thực là ngọt.
“Thế nào, là ngọt đúng không?” Sở Tụ nhìn biểu tình trên mặt Mạc Vũ Hạo, chính là trên mặt hắn không có lộ vẻ gì.
“Ngươi nếm thử không phải sẽ biết!” Mạc Vũ Hạo bị ánh mắt thủy quang của cậu nhìn chằm chằm, nhu tình từ đáy lòng đều tràn lên, liền nhìn cậu cười nói.
Sở Tụ hoài nghi mà liếc mắt nhìn Mạc Vũ Hạo một cái, liền chuẩn bị đem anh đào trong tay nếm thử, còn chưa có ăn, đã bị Mạc Vũ Hạo đoạt trước, nắm lấy cổ tay cậu cho anh đào vào miệng, không đợi cậu kịp phản ứng, Mạc Vũ Hạo đã ôm thắt lưng cậu kéo cậu đến hôn lên môi, anh đào theo miệng Mạc Vũ Hạo trượt qua, quyện đến đầu lưỡi Sở Tụ, nếm được vị ngọt của anh đào.
Mạc Vũ Hạo thừa cơ xông vào khoang miệng Sở Tụ, Sở Tụ bị hôn đến đứng không vững, toàn thân dựa vào trên người Mạc Vũ Hạo.
Hai người đứng trong rừng cây anh đào, người hầu thị vệ đi theo còn chưa có đến.
Mạc Vũ Hạo vươn tay vỗ về lên mông Sở Tụ, để hạ thân hai người tận lực dán vào cùng một chộ, Sở Tụ sửng sốt một chút, không nghĩ tới người này lại có thể động dục như vậy. Mạc Vũ Hạo đem đầu lưỡi rời khỏi khoang miệng Sở Tụ, lại ở trên cằm cổ Sở Tụ lưu luyến không đi.
Sở Tụ thở hổn hển, thật vất cả nói một câu, “Ta lỡ đem hạt anh đào nuốt rồi.”
Mạc Vũ Hạo không để ý đến Sở Tụ, liếm liếm vành tai cậu, làm thân thể Sở Tụ rung động một trận. Lập tức muốn đẩy Mạc Vũ Hạo ra, nói, “Bọn họ, bọn họ sẽ nhìn thấy.”
“Bọn họ sẽ không ý vị như vậy!” Mạc Vũ Hạo nâng gáy Sở Tụ lên, ở trên môi cậu hôn hôn xuống, thế này mới ôm chặt cậu, chậm rãi bình phục thân thể.
Kiền Nhất bọn họ đi theo chủ tử, tuy không dám theo sát thật chặt nhưng cũng không lơ là đem chủ tử đánh mất, lúc này nghe được tiền phương hơi thở hai người trầm trọng, liền ngăn trở những người phía sau, mọi người đứng ở cách đó không xa mà chờ.
Mạc Vũ Hạo nhìn Sở Tụ đỏ mặt, nhẹ nhàng cười cười, nói, “Ai bảo ngươi cho ta ăn nhiều anh đào chua như vậy!”
“Chính là vì ngươi vẫn luôn không nói, cho nên ta mới muốn nhìn một chút xem ngươi có thể ăn bao nhiêu.” Sở Tụ quệt miệng, lôi kéo Mạc Vũ Hạo muốn tiếp tục đi.
“Anh đào trên thân cây này rất ngọt, vậy hái trên cây này đi!” Mạc Vũ Hạo nói.
“Không có giỏ!”
“Kiền Nhất, cho bọn họ mang giỏ đến.” Mạc Vũ Hạo xoay người đối phía sau nói một câu.
Sở Tụ lúc này mới nhìn đến một gốc cây anh đào cách đó không xa, nghĩ đến hành động vừa rồi khẳng định bọn họ cũng biết, liền trở nên có chút buồn bực.
Khi người mang giỏ đến, Mạc Vũ Hạo thân người cao có ưu thế, ngay tại chỗ phía trên hái được một ít, Sở Tụ cầm giỏ tiếp lấy, cũng không có hái được bao nhiêu, Sở Tụ đã nói không cần.
“Ít như vậy đủ sao?”
“Phía sau còn có rất nhiều cây mà, bên này ánh mặt trời tương đối, hẳn là rất ngọt, một cây hái một ít không tốt sao?”
Mạc Vũ Hạo nghe Sở Tụ nói như vậy, nụ cười nhu hòa trên mặt nguyên lai cũng bảo trì không nổi nữa, chẳng lẽ mỗi cây anh đào cậu còn muốn tiếp tục hái xuống sao?
Sở Tụ đã đi qua mấy cây, nhìn anh đào phía trên càng hồng càng lớn hơn một ít, liền hái xuống, đối với Mạc Vũ Hạo phía sau nói, “Hạo, đến nếm thử trái này, so với trái trước đều hồng hơn nga!”
Mạc Vũ Hạo ở trong lòng ai thán một tiếng, vẫn là đi qua đem quả trên tay Sở Tụ ăn vào, “Thực ngọt!”
Mạc Vũ Hạo ăn xong, lập tức phát biểu bình luận, hy vọng Sở Tụ nhanh chút hái đầy giỏ đi, như vậy hắn cũng có thể giải thoát rồi.
Sở Tụ nghe nói thực ngọt, chính mình cũng hái một quả xuống ăn, nói, “Đúng là rất ngọt! Phía bên này quả thật là rất nhiều!”
Liền để cho Mạc Vũ Hạo cầm giỏ, chính mình tự đứng hái.
Ngón tay Sở Tụ thon dài ở trên lá cây quả hồng trong lúc đó di động, Mạc Vũ Hạo một bên nhìn, cảm thấy cho dù một đường toàn ăn quả chua cũng không có gì đặc biệt hơn người.
Bất quá, trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, giỏ anh đào trong tay rất nhanh cũng đã hơn nửa giỏ.
Thời điểm Sở Tụ cầm giỏ đào trong tay, nhìn thấy bên trong đã rất nhiều, oán giận một câu, “Hạo, ngươi có thể cẩn thận một chút không, cũng không biết hưởng thụ lạc thú hái quả, nói không chừng đây là một lần duy nhất được hái anh đào.”
“Nếu ngươi thích, về sau hằng năm đều đến đây không phải tốt lắm sao.” Mạc Vũ Hạo cầm tay Sở Tụ, đem giỏ trên tay giao cho cậu, chính mình lững thững đi đến chỗ cao lại hái xuống mấy quả.
Sở Tụ yên lặng ở bên cạnh nhìn động tác của hắn, trong lòng cảm động một trận.
Hai người ở trong vườn hái được một giỏ anh đào mang trở về.
Sau khi dùng bữa tối, Mạc Vũ Hạo thật sự ăn rất ít, Sở Tụ thấy được, liền hỏi một câu, “Miệng còn chua sao?”
Mạc Vũ Hạo nở nụ cười một chút, “Đã không còn, cũng chưa ăn bao nhiêu, sao có thể chua lâu!”
Sở Tụ cũng hiểu được chính mình quá đáng một chút, ăn cơm xong liền lôi kéo Mạc Vũ Hạo đi trở về phòng.
Bóng đêm buông xuống, Lâm Châu nhiều nước, bên ngoài đã bắt đầu phiêu lên một tầng sương mù.
Sở Tụ cũng không để người hỗ trở, chính mình ở trong phòng ngủ sửa sang lại áo tắm của hai người, dùng giỏ để chứa đồ, cầm bố khăn tắm rửa, còn thay đổi cả guốc gỗ.
Mạc Vũ Hạo ở trong thư phòng đọc sách, nhìn thấy Sở Tụ mang theo này nọ đẩy cửa tiến vào, hỏi, “Cái gì vậy?”
“Nơi này có ôn tuyền, ta đến gọi ngươi cùng đi tắm ôn tuyền, áo tắm đều chuẩn bị tốt, cùng đi không?”
Mạc Vũ Hạo buông sách, Sở Tụ chạy đến bên cạnh hắn, thả giỏ đồ trong tay, đem guốc gỗ phóng xuống dưới, nửa quỳ đem hài miệt của Mạc Vũ Hạo thoát ra, lấy guốc gỗ mang vào cho hắn.
Mạc Vũ Hạo thế này mới phát hiện Sở Tụ cũng mang guốc gỗ, liền hơi nhíu mày nói, “Cũng không mang tất, ngươi muốn lạnh cóng đến chuột rút chân sao.”
“Cho nên chúng ta đi nhanh chút!” Sở Tụ đứng dậy một tay kéo tay Mạc Vũ Hạo, một tay đem giỏ đồ nhấc lên.
Mạc Vũ Hạo thở dài, đành phải đuổi kịp tiết tấu của cậu, “Vậy này là cái gì?”
“Áo tằm và khăn lông, còn có chút vật khác!”
“Những cái này để cho nô tài làm thì tốt rồi, ngươi mang theo làm gì?” Hoàng đế liếc mắt nhìn giỏ kia một cái, nói.
“Ta mới không cần cho bọn họ đi theo. Lại nói, chẳng lẽ chỉ có hai người chúng ta không tốt sao?”
Mạc Vũ Hạo đành phải im lặng, cùng Sở Tụ ra khỏi thư phòng.
Ra cửa, bên ngoài đã có người chuẩn bị tốt một cái giỏ đựng đồ dùng, Sở Tụ tiếp nhận, mang theo Mạc Vũ Hạo đi dọc trên hành lang, sau đó lại đi đến một đường đá nhỏ, nhìn thấy cách đó không xa có treo đèn lồng, và một tòa phòng làm bằng trúc.
Trong trúc phòng không lớn có một ôn tuyền nhỏ, hơi nước nóng hôi hổi mà bốc lên, sương khói lượn lờ khắp cả gian phòng, bên trong còn treo một đèn lồng nhỏ, nhưng cũng vô pháp đem bên trong chiếu sáng.
Ôn tuyền là dùng đá trắng mài đến trơn bóng, bên cạnh bờ còn để một cái bàn và ghế tựa bằng trúc, còn có bình phong dùng vải thêu phiến trúc màu lục nhạt ngăn cách tầm mắt từ ôn tuyền đến cửa.
“Chính là nơi này!” Sở Tụ cầm cái giỏ trong tay đặt trên tảng đá bên bờ, nhìn Mạc Vũ Hạo đang thất thần, liền lấy giỏ đồ trong tay hắn phóng hảo, rồi cầm y phục lấy ra để tốt trên ghế nằm.
Mạc Vũ Hạo nhìn gian phòng đơn sơ, ôn tuyền này hắn không biết nên nói cái gì cho tốt, nhìn về phía Sở Tụ hỏi, “Có phải quá đơn sơ hay không?”
Sở Tụ nơi nơi nhìn nhìn, nói, “Ta cảm thấy rất tốt, chạm khắc bạc vàng, trúc đài bạch ngọc, ôn tuyền như vậy, chúng ta cũng là ngâm ở trong nước, ta vừa mới thử qua, nước bên trong cũng vừa vặn ấm.”
Sở Tụ nói xong, tháo phát quan trên tóc xuống, dùng cây trâm cố định lại, sau đó bắt đầu cởi y phục, thân mình trần trụi ở ngay trước mặt Mạc Vũ Hạo dao động một chút, chậm rãi đi xuống nước.
Hôm nay Sở Tụ cũng mệt mỏi, nước trong ôn tuyền ấm áp, cậu thoải mái mà thở dài một tiếng, ghé vào bên bờ nghiêng đầu nhìn Mạc Vũ Hạo.
Mạc Vũ Hạo thấy Sở Tụ cao hứng, cũng chỉ hảo hảo đem y phục thoát ra, vào ôn tuyền.
Sở Tụ nhìn chằm chằm Mạc Vũ Hạo, cảm thấy nam nhân này nhìn thế nào cũng đều có hương vị, mà nay hắn đã là nam nhân của mình, liền một trận thỏa mãn nheo mắt lại.
Tóc Mạc Vũ Hạo phân tán trên lưng, Sở Tụ đứng dậy đi đến phía sau hắn, đem phát quan lấy xuống đặt bên bờ, sau đó gom tóc cùng một chỗ vấn lên đầu, dùng trâm ngọc cố định lại.
Hai người đều ngồi trong ôn tuyền, Sở Tụ tựa vào bên bờ, đem bầu rượu trong giỏ lấy ra, còn xuất hai cái khay điểm tâm, sau đó còn hai chén rượu.
Đem rượu trong chén rót đầy, đưa một chén cho Mạc Vũ Hạo.
“Mùi rượu có chút nhạt, bất quá, ngược lại nếu là ngươi uống thì hoàn hảo.” Mạc Vũ Hạo nếm một hơi, sau đó còn nói thêm, “Vẫn là rượu anh đào ngươi ủ hảo uống, người khác làm đều thiếu hương vị.”
“Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cuối cùng vẫn là ta tốt nhất, đúng không!” Sở Tụ cũng không ngại đem chính mình mà so sánh như nữ nhân, nhìn Mạc Vũ Hạo trong mắt lộ mỉm cười mà nói.
Mạc Vũ Hạo nhìn Sở Tụ, lộ ra cười nhạt ôn nhu, bất quá nhìn thấy Sở Tụ cầm bầu rượu đổ một ly một ly mà uống, liền thực bất đắc dĩ đi qua đoạt rượu trong tay cậu, nói, “Uống hai chén là tốt rồi, uống nhiều hơn ngươi lại đau dạ dày.”
“Thật lâu không có uống rượu, rượu anh đào này ngọt như vậy, không tự chủ muốn uống nhiều một chút.” Sở Tụ cảm thán một câu, đành phải đoạt chén rượu từ trong tay Mạc Vũ Hạo lại.
“Ta đến mát xa cho ngươi đi!” Sở Tụ ngồi vào phía sau hắn, ngón tay xẹt qua trên vai Vũ Hạo, sau đó nhẹ nhàng ấn niết, thịt trên người Mạc Vũ Hạo cứng rắn, Sở Tụ nhéo trong chốc lát đã cảm thấy tay muốn nhũn ra. Trước kia nhìn thị nữ mát xa cho Mạc Vũ Hạo, có thể làm một lần hơn nửa nén hương không ngừng nghỉ, không nghĩ tới đây lại là chuyện làm mệt như vậy.
Sở Tụ thở dài, tay từ trên vai Mạc Vũ Hạo trượt xuống trong nước, ôn tuyền ấm áp, nước nóng dịu nhẹ, cậu có chút buồn ngủ, động động trong nước muốn đến bên kia ngâm.
Hơi nước trong ôn tuyền hòa cùng khói trắng lượn lờ, cũng không thể nhìn thấy thân thể Sở Tụ trong nước, nên trong lòng Mạc Vũ Hạo mới có thể không loạn mà ngồi bên trong, bất quá, Sở Tụ nhích tới nhích quay qua quay lại bên người hắn, khiến hắn không thể chịu đựng được.
Ngón tay Sở Tụ so với nhiệt độ nước trong ôn tuyền còn muốn thấp hơn, từ trên vai hắn xẹt qua tựa như khuấy động trong lòng hắn, làm cho tâm hắn một trận kích động.
Một tay Mạc Vũ Hạo giữ lấy cánh tay Nhạc Thần, tại thời điểm Sở Tụ còn chưa kịp phản ứng, đã bị Mạc Vũ Hạo bán ôm vào lòng.
Thân thể Sở Tụ được ôn tuyền hâm nóng mà nhiễm một tầng hồng, hai bên má cũng đỏ bừng một mảnh, trong mắt bịt kín một tầng hơi nước, sóng nước nhộn nhạo trong đôi ngươi lấp lánh, ở trong màn đêm, Mạc Vũ Hạo chỉ cảm thấy Sở Tụ càng thêm mị hoặc câu hồn.
Do vì ở trong nước, thân thể Sở Tụ trơn trượt nhẵn bóng, Mạc Vũ Hạo đỡ lấy thắt lưng Sở Tụ, tay trượt xuống một chút, Sở Tụ không vững thiếu chút nữa ngã xuống.
Sở Tụ lúng túng giương tay bắt lấy bả vai hắn, thầm oán một câu, “Thiếu chút nữa ngã xuống.”
Mạc Vũ Hạo cười nói, “Sẽ không đễ ngươi ngã.”
Vừa vặn trợt xuống, hiện tại toàn thân Sở Tụ đã muốn tựa vào trên người Mạc Vũ Hạo, ngực cũng dán trên ngực hắn, chân cùng chân hắn giao chung một chỗ.
Sở Tụ giật mình, đùi đảo một cái lại đụng trúng vật gì đó đang bán cứng rắn nhếch lên của Mạc Vũ Hạo, tà liếc mắt Mạc Vũ Hạo một cái nói, “Nam nhận thật sự là quản không được phía dưới.”
Mạc Vũ Hạo cười nhìn cậu, trong nụ cười tiềm chút ý tứ, ngươi không phải nam nhân, ngươi là tiểu nương tử của ta.
Sở Tụ đem thân thể tựa vào trên người Mạc Vũ Hạo, mặc tay hắn ở trên người mình muốn làm gì làm. Tay Sở Tụ cầm lấy vận mệnh của ai kia, vật đó lập tức cứng rắn hơn rất nhiều, Sở Tụ cao thấp vuốt vuốt, tay vừa rồi mát xa cho hắn còn có chút đau, bây giờ còn phải lộng lộng, nên đau muốn chết, toan muốn đòi mạng, nên không nghĩ lại lộng cho hắn.
“Chính ngươi đến đây đi!” Sở Tụ nói một câu, muốn rời đi.
“Ở trong nước thử xem thế nào, ở trong này sẽ không lạnh.” Mạc Vũ Hạo gắt gao ôm Sở Tụ lại, một tay vuốt ve trên mông cánh hoa của Sở Tụ, ngón tay còn dò xét nhè nhẹ ấn nhu tại huyệt khẩu.
Thắt lưng Sở Tụ mềm nhũn, đầu tựa vào trên vai hắn, suy nghĩ một chút nói, “Ở trong ôn tuyền chờ lâu sẽ bị choáng đầu.”
“Sẽ không lâu lắm.” Mạc Vũ Hạo thấy Sở Tụ phản đối nhưng không cương quyết, cũng coi như cậu không phản đối, cam đoan một câu, liền đem cả người Sở Tụ ôm ngồi lên chân mình, để Sở Tụ nắm bả vai ghé vào trên người, đem mông vểnh lên.
“Không có mang cao trơn, có thể lâu một chút.” Mạc Vũ Hạo đưa ngón tay đi vào, nhẹ nhàng chuyển động mở rộng.
“Ai lại mang cái loại đồ vật này đến!… Ân…” Sở Tụ rầu rĩ mà trả lời, ngón tay Mạc Vũ Hạo đã đi vào, đụng vào địa phương khiến cho thân thể cậu run lên, hừ một tiếng, dục vọng mềm mềm phía trước cũng bắt đầu đứng lên.
Ý cười trên mặt Vũ Hạo càng thâm một chút, hôn nhẹ hai má cùng lỗ tai Sở Tụ, đầu lưỡi ở một bên khuếch tán đảo quanh, Sở Tụ bị hôn đến thở dốc càng sâu, làm cậu càng ôm Mạc Vũ Hạo thêm chặt.
Mạc Vũ Hạo đã muốn duỗi ba ngón tay đi vào, Sở Tụ cảm thấy có chút trướng, nhưng không có cảm thấy đau nhiều, đầu ngón tay của Mạc Vũ Hạo lại đụng đến địa phương kia, ở nơi đó bồi hồi không đi, phía trước Sở Tụ đứng thẳng rất muốn được hắn hỗ trợ an ủi, nhưng Mạc Vũ Hạo một tay vuốt ve trên lưng cậu, một tay khai phá mặt sau, căn bản không có cách nào hỗ trợ chạm vào phía trước cậu, mà bản thân lại phải ôm chặt Mạc Vũ Hạo, bằng không sẽ bị trợt xuống. Đương lúc đầu ngón tay Mạc Vũ Hạo khinh ấn qua địa phương kia, Sở Tụ buông răng đang cắn chặt hắn, rên rỉ nói, “Hạo, ân… Ngươi đừng…… Đừng làm khó dễ ta…… Bằng không, a…… Ngươi phiền a!”
“Bằng không thế nào?” Một đôi mắt Vũ Hạo tối đen tràn đầy dục hỏa mãnh liệt, ngón tay cũng từ thân thể Sở Tụ đi ra, nắm lấy thắt lưng Sở Tụ đem cậu ngồi lên đùi mình, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi mắt Sở Tụ trong khí nước, ở bên môi Sở Tụ nói ra, thanh âm trầm thấp mị hoặc.
“Bằng không, lần sau đến lượt ta đến đối với ngươi một lần như vậy, ngươi chỉ biết… Ngô……” Sở Tụ còn chưa nói xong, đã bị Mạc Vũ Hạo hung hăng hôn lên đôi môi.
Lời lẽ dây dưa, Sở Tụ cảm thấy dưỡng khí trong người đều bị hắn rút hết rồi, thân thể nóng lên như nhũn ra, chỉ còn lại dục vọng, trong cảm quan cũng chỉ có khoang miệng ẩm ướt của Mạc Vũ Hạo, còn có đầu lưỡi linh hoạt, khiêu khích thế giới của mình chỉ còn riêng mình hắn, thầm nghĩ muốn hắn.
Khi Sở Tụ còn chưa kịp phản ứng, không cảm giác được có gì không khỏe, lời lẽ dây dưa cùng Mạc Vũ Hạo, tay hắn nâng thắt lưng và mông cậu lên, dục vọng chạm rãi tiến nhập vào cơ thể Sở Tụ.
Thời điểm tiến vào toàn bộ, Mạc Vũ Hạo mới buông môi cậu ra, làm Sở Tụ thiếu khí tựa vào vai hắn hô hấp, còn hắn chậm rãi động động dưới thân, nước nhộn nhạo gợn sóng theo động tác hai người, sóng nước tràn đầu bên bệ, mềm nhẹ vuốt ve thân thể hai người.
“A…… Ân…… Hạo, ngươi nhẹ chút……” Sở Tụ bị Mạc Vũ Hạo đỉnh đến thở nhẹ ra tiếng, bấu víu bả vai Vũ Hạo lưu lại vài đạo dấu vết.
“Ta khống chế không được lực đạo, muốn nhẹ chút chính mình tự động!” Mạc Vũ Hạo lại vọt mạnh một cái, làm cho Sở Tụ kêu tiếng sợ hãi, đầu ngẩng cao, cây trâm cài tóc rơi vào trong nước, bọt bắn tung tóe lên trên, tóc thật dài giống như gấm vóc phi tán xuống dưới, theo mặt nước nhẹ nhàng gợn quanh nhộn nhạo, ở trong nước kiều diễm thành một phong cảnh xinh đẹp nói không nên lời.
Sở Tụ bị Mạc Vũ đỉnh đến không thành tiếng, làm sao còn có khí lực phản bác hắn, giương miệng thở phì phò, tay nắm lấy bả vai hắn cũng không còn bao nhiêu khí lực.
“Ân…” Mạc Vũ Hạo lại tiến một cái, Sở Tụ nhỏ giọng kêu, phóng xuất ra tinh hoa của mình, yếu đuối tựa vào trên người Vũ Hạo, tùy ý động tác của hắn đem mầm mống bắn vào sâu trong thân thể mình.
Nước ấm trong ôn tuyền hâm đầu óc Sở Tụ như muốn ngất đi, hoàn toàn không có khí lực phản kháng Mạc Vũ Hạo, chỉ cảm thấy hắn lại ôm cậu đến một lần, trong quá trình thậm chí khí lực ôm lấy Mạc Vũ Hạo cậu cũng không có, chỉ có thể tùy theo động tác của hắn mà nhẹ nhàng rên rỉ, sau đó cũng thật sự không còn ý thức.
Sau khi Sở Tụ tỉnh lại, đầu vẫn còn thực đau.
Nhẹ nhàng sờ soạng một chút, Mạc Vũ Hạo không có ngủ bên cạnh.
Sở Tụ ngồi dậy, xốc màn lên nhìn nhìn, trong phòng không có điểm đèn, huống hồ nơi này cũng không phải trong hoàng cung, Mạc Vũ Hạo không ở đây, phong cảnh xa lạ làm cho trong lòng cậu có chút hoảng sợ.
Trời bên ngoài đã thực đen, mà ở đây còn là nông thôn, nên cảm nhận không được ánh sáng đèn đuốc.
Cậu không biết lúc này đã mấy giờ, nghẹ nhàng hô một tiếng, “Hạo, ngươi ở đâu?”
Căn bản không có người trả lời, cũng không có lấy một người xuất hiện.
Sở Tụ đứng dậy đi đến ghế nhỏ mang giầy, lấy một kiện ngoại bào tùy ý khoát trên người, ý nghĩ hỗn loạn, cước bộ cũng không ổn định mà đi ra phía ngoài.
Ra gian ngoài, sương mù chung quanh thật lớn, nơi nơi đều là khí lạnh, đi dọc theo hành lang một hồi lâu, mới nhìn thấy có phòng sáng đèn sau màn sương mù.
Trong lòng Sở Tụ nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa đi vào, gian ngoài không có ai, xốc lên rèm cửa, mới nhìn thấy Mạc Vũ Hạo đang ngồi trên ghế.
“Hạo, như thế ngươi lại ở trong này, ta tỉnh lại không nhìn thấy ngươi……” Sở Tụ nói xong, cũng không có chú ý tình hình trong phòng.
Sở Tụ một thân bạch y rời rạc, tóc rối tung ở trên người, gương mặt vẫn là thần tình ửng đỏ vừa tỉnh ngủ, đôi mắt nhập nhèm một tầng hơi nước.
Trong giọng nói mang theo thầm oán, nghe như thế nào đều là đang làm nũng, thanh âm mị hoặc đến cực điểm, người nam nhân nào nghe xong cũng trở nên tâm viên ý mã.
Mạc Thành Cảnh được Phụ hoàng triệu tới đang ngồi ở thượng vị, nhìn thấy vị mẫu hậu trên danh nghĩa này của mình, há to miệng, người hai mươi ba tuổi, cúi đầu đỏ mặt.
Mạc Vũ Hạo nhìn thấy Sở Tụ như vậy, lập tức đứng dậy kéo cậu vào lòng, nói, “Làm sao lại tỉnh nhanh như vậy, ta chốc nữa sẽ về.”
“Ta tỉnh lại, không nhìn thấy ngươi, cho nên có chút lo lắng.” Sở Tụ vẫn không chú ý tới trong phòng còn có những người khác, tựa đầu chôn ở trên vai Mạc Vũ Hạo, rầu rĩ nói một câu.
“Mặc thành như vậy, sẽ lạnh. Không nói nô tài lấy cho ngươi kiện áo dày chút?” Mạc Vũ Hạo đau lòng ôm chặt Sở Tụ, “Ta đưa ngươi trở về, ngươi đi ngủ trước đi!”
“Ngươi cũng không ở, như thế nào ngủ được. Ngươi đang làm cái gì, ta ở trong này ngồi một chút là được.” Sở Tụ nói xong đã muốn từ trong lòng Mạc Vũ Hạo rời khỏi.
“Thành Cảnh, ngươi đi ra ngoài trước!” Mạc Vũ Hạo hướng phía sau Sở Tụ nói một câu, lúc này Thành Cảnh nghe thấy một mặt khác của phụ hoàng đối với vị Hoàng hậu này, nhất thời cũng không có phản ứng lại.
Lại nói tiếp, vị Hoàng hậu này của Phụ hoàng cho tới bây giờ mặc dù trong trẻo tú nhã nhưng lạnh lùng, làm việc còn thật sự nghiêm túc, bọn họ làm sao có thể thấy y sẽ mị hoặc hướng Phụ hoàng làm nũng như vậy.
Nói thật, Phụ hoàng yêu y thế này, cũng không có gì kì quái.
Sở Tụ nghe được lời này của Mạc Vũ Hạo, mới quay đầu lại nhìn phía sau một chút, vừa lúc đụng trúng Mạc Cảnh Thành đang ngẩng đầu đứng dậy. Lúc này Sở Tụ mới kịp phản ứng Mạc Vũ Hạo rốt cuộc ở trong thư phòng là làm cái gì, còn có bộ dạng của mình bị nhi tử danh nghĩa thấy được, còn có bản thân hiện tại ăn mặc ăn mặc không chỉnh tề, tóc cũng không có chải, Sở Tụ cảm thấy trong mắt người khác có phải chính mình cùng quỷ giống nhau hay không, chỗ nào còn có một chút bộ dạng nam nhân.
Thân thể Sở Tụ cứng đờ nhìn Mạc Cảnh Thành cúi đầu lui ra ngoài