Chương Ⅻ: Kị cơ.
•
•
「Ta không nghĩ vậy.」Tôi bật cười nhìn xuống Goaz.
Goaz ngẩn mặt nhìn lên, ngớ người trong một thoáng.「Ểh?...」
「Ta bảo không đấy.」
Một tên đàn ông to con run lẩy bẩy, cùng cái bản mặt kinh hãi đang thủ phục trước mặt tôi. Khung cảnh này thực sự rất khôi hài. Cơ bắp cuồn cuộn cùng những vết săm trỏ chằn chịtーbất kể là để thị uy hay đơn giản là thẩm mỹ, tôi cũng cóc quan tâmーgã gợi tôi nhớ lại lũ Yakuza mà mình từng e sợ. Thực tình, chỉ cần nhìn thấy bản mặt gã thôi thì tôi đã nổi điên rồi. Song tôi vẫn khá tận hưởng khoảnh khắc gã khấu đầu cầu xin tha mạng.
『Ôi trời, mình đúng là một tên ác nhân mà. Maa~ Cũng chẳng có lý do gì để trở lại con người tử tế như trước kia nữa.』
Goaz lại tiếp tục cầu xin tha mạng.「Cầu xin ngài!! Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì vì ngài, nên xin hãy tha cho tôi một con đường sống!!」
Quân đội bắt đầu bao vây Goaz, trong khi phần còn lại đưa những người bị thương đi và thu dọn xác binh sĩ tử trận. Những binh sĩ kia trừng mắt nhìn Goaz. Nhìn cũng biết bọn họ đang nghĩ gì. 『Sau từng ấy việc, mà nhà ngươi vẫn có gan xin tha mạng hả?』
Thống lĩnh của một hạm đội không tặc đang khóc lóc cầu xin một đứa trẻ tha mạng. Vũ lực đúng là có sức mạnh tuyệt đối. Hừm, tôi cũng có lý do để khước từ yêu cầu của gã, một trong số đó: gã là quân cướp bóc, lúc nào cũng chọc tôi sôi máu khi nhớ lại tiền kiếp, nhưng hình như gã hiểu sai vấn đề rồi thì phải.
「Có vẻ như nhà ngươi vẫn chưa nắm được tình hình hiện tại của mình thì phải. Ngươi nói rằng mình sẽ làm mọi thứ có thể và dâng lên cho ta một thứ báu vật vô giá, ấy hả? Hừm, tất cả mọi thứ của ngươi giờ đã là của ta, và thứ duy ở thời điểm hiện tại mà ngươi có thể làm cho ta là trở thành một mục thành tựu, rồi giao đầu cho chính quyền Đế chế để đổi lấy đống tiền thưởng kết xù kia.」
Goaz há hốc mồm kinh ngạc, nhưng với tôi thì việc đó chẳng có gì phải bất ngờ ở đây cả. Gã chẳng còn cái gì đáng giá hơn đống tiền thưởng đang được treo lủng lẳng trên đầu.
「Xin chờ một chút đã!! Tôi xin thề nếu ngài để tôi sống thì tôi sẽ trở nên hữu dụng với ngài ạ. C-có thể tôi đã thua. Nhưng ngài cũng thấy tôi mạnh mẽ đến chừng nào rồi, phải chứ? Đám lính kia thậm chí còn chẳng thể làm tôi bị thương nữa là!! Ngài sẽ có một kẻ như tôi phục vụ dưới trướng mình. Nên xin ngài hãy tha mạng!! Tôi có một thứ bảo vật thậm chí còn vượt xa đống tiền thường mà ngài nhận được khi giao nộp tôi đấy ạ!! Tôi cũng sẽ cung cấp vị trí nơi mình giấu gia sản.」
Không hẳn tất cả đều là bốc phét, nhưng tôi dám chắc gã đã bịa ra một số chuyện để thoát khỏi tình thế này. Tôi dám đảm bảo nếu như để gã sống, thì tên khốn này sống sẽ phản bội tôi trong tương lai. Do đã gặp rất nhiều kẻ như gã ở kiếp trước, nên tôi đã quyết định tuyệt đối không bao giờ tin tưởng những loại người này.
「Ra thế, vẫn còn giấu nhiều của lắm à? Thế thì hãy đi mà nói với lũ điều tra viên của Đế chế ấy. Dám chắc là bọn chúng sẽ rất thích thú khi áp dụng những kỹ thuật mới để moi thông tin đó từ ngươi đấy.」
Tôi cũng chẳng muốn biết cái đám người đó sẽ làm ra những trò gì để moi thông tin đâu, nhưng đảm bảo Goaz sẽ trải qua rất nhiều thứ "thú vị" trước khi bị hành quyết. Tên này sẽ không có cái quyền "giảm án để khắc phục thiệt hại" đâu.
Cuối cùng thì cũng nhận ra bản thân đã đi đến đường cùng, Goaz ngừng van nài.「N-nhãi ranh, đừng có đùa với ta!!」
「Lộ rõ bản chất rồi à? Sao định chống đối ngươi thi hành công vụ à?」
Edit: Thoại của đoạn trên thực ra là:「Lộ rõ bản chất rồi à? Sao mày không thể hiện một chút thành kính đi?」
Không rõ tại sao Goaz vẫn có thể đứng dậy, mặc cho bản thân gã chỉ còn lại một chân. Gã lao thẳng vào tôi, làn khói đen lại trào ra.
Tôi chỉa mũi kiếm vào gã, rồi lạnh lùng cất tiếng.「Trật tự.」Tặng gã thêm vài đường kiếm vừa đủ để không đoạt mạng, tiện tay đẩy gã đến giới hạn luôn.
Goaz gục xuống sàn, có vẻ như gã vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Sau một thoángーthực tại bắt đầu ập tớiーgã lại bắt đầu cầu xin tha mạng thêm một lần nữa.
「X-xin ngài hãy tha mạng!! Tôi cầu xin ngài hãy tha mạng!! Tôi vẫn chưa muốn chết!!」
Tôi mặc gã. Tất thẩy đều là bốc phét và tôi đã chán phải nghe chúng rồi. Thay vào đó, tôi vui vẻ nhìn xuống thanh kiếm mà mình đã tìm thấy.
Có vẻ như thứ này còn hữu dụng hơn tôi nghĩ. Tôi đã hết hứng thú với tên Goaz này rồi, nhưng rồi một binh sĩ dưới trướng hỏi tôi nên xử trí gã thế nào.
「Liam-sama, ngài thực sự định giữ cái mạng của hắn ạ?」
「Có vấn đề gì không?」
「À không, c-chỉ là... hắn đã xuống tay với rất nhiều người trong đội của thần.」
Tất cả binh sĩ có mặt tại đây có vẻ như rất căm phẫn Goaz. Cũng dễ hiểu thôi, vì chính gã đã hạ sát đồng đội của bọn họ mà.
『Tôi không thích việc bọn họ thắc mắc quyết định của mình, nhưng cái đám người này lại là một cỗ máy phục vụ chiến tranh, nên tôi cũng chẳng muốn bọn họ hướng địch ý đến chỗ mình. Chắc cũng nên cân nhắc đối xử tử tế hơn với bọn này. Tất nhiên là tôi cũng chẳng có ý định thay đổi quyết định đâu.』
「Theo ta nghĩ thì giao nộp hắn còn sống sẽ có giá trị hơn, nên ta định sẽ làm vậy.」Hoặc nghe đâu phong phanh là vậy.
「Không, chẳng có bất cứ khoản chênh lệch nào dành cho một tên đại ác nhân như Goaz đâu ạ. Thú thực, bọn họ thậm chí có thể còn trao nhiều phần thưởng hơn nếu ngài có thể chứng minh rằng mình đã giúp họ thoát khỏi rắc rối và giải quyết hắn luôn đó ạ.」
Binh sĩ giải thích như thế, trình lên một màn hình lập thể và chiếu thông tin truy nã của Goaz, và đúng là nó không yêu cầu Alive thật. 『Hừm, chắc mình nhầm thật rồi. Maa~ thôi kệ.』
「Aah, thật này?」
Tôi đánh mắt nhìn xuống tên Goaz. Gã vẫn đang khóc lóc ỷ ôi.
『Chẳng thể tin được tên này lại là thống lĩnh của một băng không tặc có thể tiêu diệt cả một hành tinh. Rõ nực cười. Mình cũng chẳng mảy may muốn giữ lại cái mạng của gã.』
Nhớ lại thời còn sống ở kiếp trước, tôi có nghe một câu nói như thế này: "Yakuza cũng là con người mà." Thằng nào mở mồm mà ngu dữ vậy? Ở kiếp trước, đám chết tiệt đó đã hút máu tôi đến tận giọt cuối cùng. Chúng thậm chí còn mất hết nhân tính, có khóc lóc ỷ ôi hay gì cũng chẳng lay động được chúng. Tôi đã mất hết hi vọng sống chỉ vì chúng, còn phải tuyệt vọng tự hỏi bản thân rằng: "Tại sao chuyện này lại xảy ra với mình chứ?" Nhưng giờ, tôi đang ở vị thế của bọn chúng, và nạn nhân khóc lóc ỷ ôi đang bị tôi đe doạ là một tên đại ác nhân. Phải nói cái cảm giác này nó sướng gì đâu!!
『Mình mạnh hơn lũ chúng nó, nên mình có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn với chúng.』
Tôi bắt đầu thấy khó chịu với cái màn kịch của Goaz rồi đây. 「Nhà ngươi câm mồm được chưa?」
Để khiến gã im lặng, tôi thẳng tay chém bay đầu gã. Rồi khi nhìn xuống cơ thể gã mới thấy ngạc nhiên, tôi nhận thấy làn da đen nhẵn kia đã trở về màu nâu có phần tự nhiên hơn.
「Màu da của hắn trở về bình thường rồi. Vậy ra là hắn không phải người máy sinh học à?」
Chẳng có bất kỳ bộ phận máy móc nào lộ ra từ phần cổ đứt lìa kia. 『Vậy thì tại sao gã lại có những khả năng như kim loại nhỉ? Thế giới này đúng là bí ẩn thật.』
Tôi nhặt đầu gã lên và giao nó cho một trong các binh sĩ.
「Thế này đủ để chứng minh chưa?」
「R-rồi ạ.」Tất cả binh sĩ có mặt tại đây đều thực hiện kiểu chào của quân nhân với tôi.
Ngay sau đó, tôi nhận được tin báo rằng quân đội đã kiểm soát toàn bộ con tàu.
Trong khi binh sĩ kia còn đang do dự, thì tên chăn dắt đã tiếp lời.「Như ngài thấy đấy, đây là phòng thí nghiệm của thần. Thần đã dành phần lớn thời gian để hoàn thành yêu cầu của vị cựu thống lĩnh. Ngài Lãnh chúa đây, chắc chắn cũng sẽ thích thành quả của thần thôi.」
Người binh sĩ đi ra từ căn phòng đó trừng mắt nhìn gã, rồi gằn giọng. 「Thứ súc sinh!!」
Gã chỉ cười khẩy và đáp lại rằng. 「Ồ, ra là không hợp khẩu vị của ngươi à.」
Tôi chẳng thể hửi nổi cái thái độ của tên này. 「Giải thích ngay.」
Khi tôi yêu cầu giải thích, tên chăn dắt hăm hở giải thích thành phẩm của mình.
Kinh tởm trước những lời nói đó, tôi mượn một khẩu súng ngắn từ một binh sĩ và nả thẳng vài viên vào giữ trán của gã. 『Loại người này thì nên chết bớt đi.』
◇
Bên trong căn phòng tối mù, vô số dụng cụ đáng ngờ được treo dọc bức tường. Ta có thể tìm thấy ra nhiều thiết bị kỳ lạ và một máy tính bảng đang hoạt động.
Đám không tặc gọi nơi đây là "chuồng trại". Đây là nơi mà tên chăn dắt thực hiện những thí nghiệm cực kỳ kinh tởm, cũng như nơi gã ta thực hiện những yêu cầu ghê tởm của Goazーnhững chuyện mà một người bình thường chẳng thể nào hình dung ra được.
Tất cả những "thứ" ở bên trong căn phòng này đều là con ngườiーhay đúng hơn phải là 【Từng là con người!!】. Có vẻ như tên khốn Goaz kia rất thích biến những con người có diện mạo xinh đẹp trở nên xấu xí, còn tên chăn dắt thì lại thích biến đổi cơ thể con người. Cả hai thứ đó kết hợp lại, đã tạo nên một khung cảnh bi thươngーthứ bên trong đây từng là những con người khoẻ mạnh, những người đã bị Goaz bắt làm tù binh từ những hành tinh mà gã cướp phá, rồi bị tống vào một thứ hình trụ thẳng đứng.
Chỉ một trong số những người phụ nữ có mặt bên trong gian phòng tra tấn này là bị ngược đãi nhiều nhất. Tên người đó là Christiana Leta
Rosebreiaーcô này là một trong số những nữ Kị sĩ xinh đẹp nhất. Đến từ một hành tinh nhỏ trong một Đế chế liên thiên hà nào đó, cô ta có xuất thân hoàng tộc và được người dân hết lòng kính trọng. Bọn họ trìu mến gọi cô ta với cái tên Tia và kính trọng đặt cho cô danh hiệu 『Kị cơ』do vẻ đẹp nghiêng thành cùng với sức mạnh mà cô sở hữu. Khi Goaz đem toàn bộ hành tinh ra làm con tin, cô đã đầu hàng, để rồi phải trải qua địa ngục trần gian như một món đồ chơi số một của Goaz.
Những người bị bắt và mang tới căn phòng này cũng lâm vào tình cảnh tương tự, ngoại hình của tất cả đều đã bị biến đổi do tên súc vật Goaz.
Christianaーhay Tiaーở bên trong căn phòng là một khối thịt, vẻ ngoài trước đây đã không còn. Cô dành phần lớn thời gian của mình để nhớ về quê nhàーnơi nay đã bị huỷ diệt và cầu mong rằng một ngày nào đó mình có thể chết đi. Cô đã từng có những suy nghĩ rất cao quý, nhưng hiện tại, trái tim của Tia đã vượt quá đà vụn vỡ.
Cảm nhận được sự thay đổi bên trong con tàu, những dự đoán của cô đã đúng khi một đơn vị với vẻ ngoài lạ lùng tiến vào bên trong căn phòng. Đội quân này được trang bị những thứ rất khác với bọn không tặc và di chuyển một cách rất có tổ chức. Do vậy, kia hẳn phải là những binh sĩ thuộc về một tổ chức nào đó. Khi những binh sĩ kia tiến vào phòng và phát hiện ra những sinh vật dị hình bên trong thì bọn họ bắt đầu nôn mửa.
Tia lên tiếng hỏi một người binh sĩ đang run lẩy bẩy cách chỗ mình một đoạn. 「Tên khốn Goaz kia ra sao rồi?」
Cô đã từng có một chất giọng vô cùng trong trẻo, nhưng giờ thứ đó đã không còn nữa rồi. Chất giọng khàn đặc phát ra từ thứ sinh vật dị hình mà cô đã trở thành khiến viên binh sĩ kia sợ mất mật. Anh ta ngay lập tức chỉa họng súng vào cô. 「Aaaaaahhhhh!!!!!」
Trông thấy phản ứng đó, Tia càng thêm tuyệt vọng khi nhận ra bản thân đã trở thành một thứ kinh dị như nào. Nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy cô, song đồng thời cũng khiến cô cảm thấy như mình sắp được giải thoát.
「Xin hãy bình tĩnh. Mặc dù đã thành ra thế này, nhưng tôi không phải kẻ địch của mọi người. Xin hãy để tôi xác nhận lại một lần nữa: Tên khốn Goaz kia ra sao rồi?」
Dẫu vậy, binh sĩ kia vẫn không ngừng run rẩy, anh ta thậm chí còn chẳng thể mở miệng. Trên thực tế, anh ta có vẻ như sẽ bóp cò bất cứ lúc nào. Tuy vậy, suy nghĩ duy nhất ánh lên bên trong Tia cùng những đồng bạn của mình là 『Aah, cuối cùng thì chúng ta cũng có thể chết rồi.』. Nhưng chí ít thì bọn họ cũng muốn biết kết cục của tên khốn Goaz và tên chăn dắt. Mặc dù nghĩ là vậy, nhưng Tia cũng chẳng còn hứng thú nữa, cô chỉ muốn mọi thứ kết thúc thật nhanh mà thôi.
Ngay lúc đó, cô nghe thấy tiếng súng phát ra từ bên ngoài căn phòng.
Chuyện gì vậy? Trong lúc cô đang tự hỏi như thế, tất cả các binh sĩ đã xếp thành hàng, rồi một Kị sĩ đặt chân vào căn phòng. Thân hình nhỏ nhắn, trông vẫn cậu ta còn rất trẻ và trên tay là một thanh kiếm. Cô chẳng thể biết liệu cậu ta đã đủ tuổi hay chưa nữa. Ngoại trừ những điểm đó raーtừ thái độ của những binh sĩ có mặt tại đâyーthì cậu ta hẳn phải có một địa vị rất cao.