Trong Thiên Hương lâu có câu:

Chế biến thuỷ sản canh, nguyên liệu là cá chạch rửa sạch, tôm bỏ đầu đuôi, thêm nước, bỏ gừng, muối, độc môn dược liệu, nấu lữa nhỏ hầm từ từ, đem lên bàn ăn vị hậu ngon ngọt lại trơn mềm, thường lão thao* cùng nam khách hay gọi món này.

(Quỳnh: * những người sống phóng túng trong chuyện xo ấy ấy….)

Lão thao là đương nhiên, Thiên Hương lâu luôn có thể hấp dẫn vô số thao khách. Nhưng vì sao cường điệu nam khách? Đó là bởi vì canh này trong y điển sớm có ghi lại:

“Ích khí trợ dương, tráng dương bổ thận, trị dương yếu sớm tiết”.

Một câu khái quát có nghĩa là:

“Tráng dương.”

(Quỳnh: vâng nó đó….=)))

Thầy thuốc chẩn mạch nói may mắn vật nhỏ kia của Mạc Thu chưa bị Nhất Kiếm cậy mạnh nắm gảy, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao.

Nhất Kiếm cho rằng hết thảy đều là lỗi của mình, liên tục xin lỗi với Mạc Thu.

Mạc Thu một câu cũng chưa trách cứ Nhất Kiếm. Y chỉ dùng bạch diện thất sắc cười nói với Nhất Kiếm:

“Đại đương gia ngài yên tâm đi.”

Lời này của Mạc Thu nói ra lại khiến Nhất Kiếm càng thêm tự trách, căn bản đã quên là ai trước đó đã chọt chọt trên người hắn, mới bị hắn tưởng thành cá chạch rồi bắt, ngược lại đem thương thế của Mạc Thu dồn hết trách nhiệm về phía mình, trong nhà cùng trường đê, hai nơi chạy tới chạy lui, phân thân chiếu cố Mạc Thu.

Mạc Thu mấy ngày đi tiểu đều là một mảnh hồng, có chút “Truật* mắt kinh tâm”. Nhưng dù sao thương nặng qua đi, tâm tư Nhất Kiếm có thể nói toàn bộ đặt ở người mình, tuy rằng bị nắm thiếu chút nữa gảy mất, y vẫn thực là vui vẻ a.