Translator: Ariadne
_____________________________
Tại vách đá phía Bắc tầng 38.
- Mau lục soát! Có một hang ổ của ‘Hội Tam Thủ’ ở gần đây!
- Rõ, thưa ngài!
Theo lệnh của Ulrich, các binh lính Hắc Orc tản ra để tìm kiếm. Ban đầu, họ định để tên thợ săn bị bắt của ‘Hội Tam Thủ’ dẫn thẳng đến hang ổ, nhưng... tên đó đã tự sát ngay trên đường di chuyển. Chính xác hơn, hắn buộc phải tự sát.
Hắn đã tự bóp cổ đến chết…
- Ta cảm nhận được luồng sức mạnh của Ma thuật Nguyền rủa.
Pháp sư Luken đã phát hiện ra dấu vết của ma thuật nguyền rủa trên thi thể tên thợ săn đó. Khi ‘Hội Tam Thủ’ mất liên lạc với người bị bắt, một lời nguyền được cài sẵn sẽ được kích hoạt.
Vì vậy, các Hắc Orc buộc phải tự mình tìm kiếm hang ổ của ‘Hội Tam Thủ’.
Rồi,
- Thưa ngài! Có một hang động ở đây!
Một binh lính đang tìm kiếm dưới chân vách đá hét lên.
Một lát sau,
- Không có gì bên trong sao?
- Đúng vậy, thưa ngài. Chúng tôi tìm thấy trên vách hang có ký hiệu giống với hình xăm trên người tên đã tự sát, vậy nên đây chắc chắn là hang ổ của ‘Hội Tam Thủ’… nhưng có vẻ chúng đã rời đi rồi.
Các binh lính Hắc Orc quay về và báo cáo phát hiện của họ.
- Hmm… Đã rời đi rồi sao?
Dựa vào các ký hiệu trên tường chưa bị xóa, có vẻ như chúng đã rời đi trong vội vã.
“Đám này không phải loại thường…”
Sự liều lĩnh trong việc từ bỏ hang ổ chỉ vì mất liên lạc với một thành viên khiến Ulrich nghĩ rằng ‘Hội Tam Thủ’ không phải là một hội nhóm bình thường.
“Nếu vậy, ta phải truy lùng kỹ càng và xóa sổ chúng khỏi tòa tháp để chúng không cản trở công việc của Hắc Long vĩ đại và ngài Theo!”
Khi Ulrich hạ quyết tâm,
Krrrung.
Một thực tập sinh mèo khác đã truyền tin thành công, và Hegel, dẫn đầu bầy Sói Đen, xuất hiện. Elka cùng bầy Ngân Lang đã tách ra để bảo vệ các thành viên Lực Lượng Phòng Vệ Trái Đất đang vận chuyển Cường Hành Kiếm.
- Hegel, ngài tới rồi.
- Vâng, ngài Ulrich.
Ulrich và Hegel chào qua lại. Họ đã gặp nhau vài lần kể từ khi Ulrich trở thành thuộc hạ của Theo.
- Ngài đã tìm thấy hang ổ của chúng chưa?
- Chuyện là…
Ulrich giải thích tình hình hiện tại.
- Hãy giao lại cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ lục soát hang ổ đó và quay lại.
- Cảm ơn ngài.
Hegel cùng bầy sói tiến vào hang động bên vách đá để tìm kiếm hang ổ của ‘Hội Tam Thủ.’
Và rồi,
- Tôi ngửi thấy mùi của chúng rồi. Đi thôi.
Sniff sniff.
Bầy sói bắt đầu lần theo mùi hương của ‘Hội Tam Thủ’ đang bỏ trốn.
***
- Xong rồi!
Cuối cùng, sau khi hấp xong toàn bộ bánh gạo để làm bánh sinh nhật, Sejun vui sướng reo lên.
Krueng!
[Vậy là Cuengi sẽ được ăn bánh sau khi ngủ dậy!]
Cuengi cũng phấn khích với suy nghĩ sắp được ăn bánh sinh nhật. Hai bố con đều vui, nhưng họ vui vì những lý do khác nhau.
- Bắt tay vào làm thôi.
Sejun bắt đầu làm chiếc bánh sinh nhật từ bánh gạo.
- Đầu tiên, đặt lá chuối xuống dưới…
Để tránh bánh bị bẩn, Cậu trải nhiều lá chuối xuống đất và bắt đầu xếp bánh gạo như xếp gạch.
Một tiếng. Hai tiếng trôi qua…
Cậu tập trung cao độ vào việc xếp bánh gạo.
Và rồi,
- Xong rồi! Ta-da! Cuengi, con thấy sao?
Sejun chỉ vào tháp bánh sinh nhật làm bằng bánh gạo cao 99 tầng với đường kính 2 mét và hỏi ý kiến Cuengi.
Krueng!
[Trông ngon quá ạ!]
- Không, ý ta là hình dáng ấy?
Không nhận được câu trả lời mong muốn, Cậu hỏi lại.
Nhưng,
Krueng! Krueng!
[Cuengi không biết! Cuengi chỉ thấy ngon thôi!]
Gấu ta không mấy hứng thú với hình dáng của cái bánh cho lắm. Sejun có hơi thất vọng, nhưng cậu hiểu.
- Thì cũng bởi... chúng chưa từng thấy tòa tháp trông ra sao từ bên ngoài mà.
Chiếc bánh mà cậu làm có hình dáng giống với Hắc Tháp. Cậu định sẽ nhờ Iona nhuộm đen chiếc bánh bằng ma thuật sau.
- Hmm… Có phải nó chưa đủ giống không nhỉ?
Trong khi nhìn chiếc bánh hình Hắc Tháp, Sejun lại bắt đầu làm thêm bột gạo.
***
Một lúc sau,
Grrr.
Tiếng bụng của Cuengi kêu lên, báo hiệu đã đến giờ ăn tối.
Krueng!
[Pa ơi, Cuengi đói rồi!]
- Được rồi, đợi chút nhé.
Sejun nhanh chóng chuẩn bị bữa tối. Cậu nấu súp khoai lang và thêm những viên tròn làm từ bột gạo còn thừa vào, rồi dọn lên cho đám nhóc.
Krueng!
[Món này dai và ngon quá đi!]
Cuengi nhai những viên nhỏ đầy thích thú.
Squeak!
Ook!
Đám thỏ và khỉ cũng rất thích món này.
- Nhìn chúng nó ăn ngon ghê.
Khi cậu đang nhìn chúng vui vẻ ăn bữa tối,
- Chủ tịch Park, tôi cũng muốn một thanh Churu nữa, meow!
- Được thôi, Phó Chủ tịch Theo, ngài cũng sẽ có một thanh Churu.
Liếm. Liếm. Liếm.
Cậu đưa Theo một thanh Churu.
Lúc đó,
“Sao mình lại thấy thoải mái thế nhỉ?”
Sejun bỗng cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ. Cậu nhanh chóng nhận ra lý do.
- Chắc vì mình chưa ăn gì.
Nhờ viên thịt của Aileen nên cậu không thấy đói.
“Nhưng vậy có ổn không ta? Cảm giác dễ chịu cũng hay, nhưng mà…”
Cậu cảm thấy hơi lo.
- Chủ tịch Park, nếu ngài không bận, hãy xoa bụng cho tôi đi, meow! Tôi thấy không khỏe lắm, meow!
Theo kêu, nhìn vào bàn tay đang rảnh việc của Sejun.