Translator: Sereni

Editor: Melinoe

_________________________________

Đuổi vị khách không mời mà đến kia xong, Sejun đã dùng một vài biện pháp để ngăn không cho lũ quái thâm nhập vào trại, nhờ thế mà tụi thỏ lẫn Kiến Nấm được làm việc trong yên bình.

Thực ra nói cho oai vậy thôi chứ cậu chàng cũng chẳng làm gì cao siêu cả.

[Khu vực đã có chủ, vào là hẹo! Bên trong có thú dữ!]

Thanh niên đã đặt một tấm biển báo để cho tụi quái kia không vì tò mò mà xông thẳng vào trang trại như trước nữa.

Lũ quái vốn dĩ đã “được” Iona cùng các anh zai Hắc Nhân Ngưu cảnh báo từ trước rằng không được bén mảng đến trại, và cũng có vài con đã chứng kiến cảnh khứa Jashu bị hành một trận trước đó rồi nên cái biển này có hiệu quả khá cao đấy.

Xong xuôi, Sejun bắt tay vào làm cái giường đá mới cho Cuengi.

- Nâng mặt đất lên!

Rầm.

Mặt đất bỗng rung chuyển và một chiếc giường bằng đá mới dần thành hình để thay thế cho cái cũ. Rút kinh nghiệm lại từ cái giường đi trước, Sejun tạo một cái mới thật vừa vặn với vóc dáng của con báo con.

- Cuengi, nằm xuống thử đi.

Krueng!

[Giường mới!]

Thằng nhóc mừng rõ nằm bẹp lên cái giường mà bố iu vừa làm cho.

Thế rồi,

Krueng!

[Cảm giác tuyệt quá đi!]

Cuengi vui vẻ lăn lăn lộn lộn trên chiếc giường mới tinh của mình. Đúng lúc ấy,

Ọc ọc… [note64751]

Một âm thanh lớn phát ra từ bụng của gấu đỏ, có vẻ nhóc đã đói sau khi làm việc rồi.

Krueng!

[Con đói rồi!]

Cuengi đang nằm lăn trên giường bỗng bật dậy và nói.

- Ok, thế thì ăn thôi nào.

Tuy giờ vẫn còn hơi sớm cho bữa tối, nhưng thôi ăn luôn đi vậy.

- Meow meow meow! Cá nướng meow!

Krueng! Krueng!

Đề nghị đi ăn sớm của Sejun làm cho hai khứa báo thủ kia bắt đầu hát hò trong vui mừng. Rồi sau đó,

Phạch phạch.

Nghe ai đó khởi xướng vụ hát hò một cái là Dơi Vàng liền xuất hiện và ngân nga theo luôn.

Trong khi cả bọn đang cùng nhau mở show karaoke thì,

- Giờ buổi tối nên ăn cái gì đây?

Sejun phân vân chọn lựa thực đơn.

“Theo thích cá nướng, Cuengi cũng món gì cũng hốc, miễn là ăn được là được, còn Dơi Vàng chỉ cần vài trái Cà Chua Bi Ma Thuật là đủ.”

- Được rồi.

Cậu chàng nhanh chóng chốt sổ rồi bắt tay vào nấu nướng.

- Tiền đâu là đầu tiên, nướng mấy con cá với bắp lên.

Trong lúc nướng cá và bắp được xiên bằng một cái que gỗ,

Chak-! Chak-!

Thanh niên vắt cực khô cà chua bi vào một cái bình để làm nước ép cà chua, còn với mấy món nướng đằng kia thì thanh niên dùng Tài Năng: Bậc Thầy Hỏa Thuật để chỉnh lửa sao cho không làm cháy chúng.

- Heh. Điều khiển lửa như thế này chính là nghệ thuật đấy.

Thanh niên tự làm tự khen vì đã nướng con cá đến mức hoàn hảo. Thế rồi, cá nướng, bắp cùng nước ép cà chua bi mật ong nhanh chóng lên sàn phô diễn sức mạnh của nó… với dạ dày.

- Bà con cô bác ơi, tập hợp rồi ăn nào!

Sejun gọi cả đám thỏ đến để thưởng thức bữa tối. Và sau đó,

Squeak!

Squeak!

Tiếng kêu reo hò của tụi thỏ từ đằng xa vọng đến.

- Ủa gì vậy?

Ngay lúc Sejun vừa thắc mắc thì,

Krueng!

[Có vẻ như anh cả về rồi!]

Cuengi hớn hở chạy vụt ra ngoài.

- Anh cả á? Ý con là Thỏ Đen à?

- Đến chỗ Thỏ Đen lẹ lẹ nào, meow!

Theo xác nhận cho câu hỏi của Sejun rồi cũng theo Cuengi ra ngoài.

- Ok thôi.

Sejun cũng nhanh chóng đi đến chỗ của Thỏ Đen, thế rồi,

Squeak!

Pi-ppi!

Thanh niên thấy Thỏ Đen cùng với ChuChu đang vui vẻ tám chuyện với đồng loại của mình. Cả hai vì được mời đến tiệc mừng của Iona nên đã mang đến trang trại của Sejun 300 thuộc hạ thỏ.

Krueng!

Squeak!

Pi-ppi!

Nhìn thấy Cuengi đang đến chỗ mình, Thỏ Đen cùng ChuChu chào hỏi chú một cách ấm áp, à, và cả Sejun lẫn Theo theo đuôi phía sau nữa.

- Cả hai đến rồi ha. Vào trong rồi ăn tối trước đi nhỉ.

Sejun dẫn đám thỏ đến nhà bếp. Nhà bếp của trại, nơi đã từng chứa cả ngàn thỏ lúc Lễ Hội Thu Hoạch diễn ra nên với số lượng thỏ hiện tại thì chẳng nhằm nhò gì cả.

Ừ thì mặc dù đồ ăn cho thỏ có lẽ sẽ hơi thiếu một chút, nhưng lôi đống cà rốt từ Ngục Tù Hư Không ra thì chuyện sẽ được giải quyết một cách vô cùng giản đơn thôi.

Sau bữa tối, cả hai chú thỏ trắng và đen kia tặng một món quà cho Sejun.

- Đây là gì thế?

Squeak!

[Cứ mở ra đi!]

Pi-ppi!

[Chú mở ra đi rồi sẽ biết!]

Cậu bị hai cục bông kia thúc giục mở quà.

- Rồi rồi.

Thunk.

Cậu vừa mở cái hộp ra thì,

- Ủa? Sao thấy lạnh lạnh?

Một luồng khí lạnh tỏa ra từ chiếc hộp. Và ngay chính giữa chiếc hộp ấy là một hạt óc chó được đặt một cách ngay ngắn.

- Này là để cho tôi ăn à?

Squeak!

[Không phải!]

Pi-ppi!

[Đây là hạt óc chó cuối cùng của Vương quốc Nơ Đỏ đó!]

Thỏ Đen và ChuChu kịch liệt lắc đầu trước câu hỏi của chàng nông dân.

- Không á? Thế thì đưa tôi làm gì?

Squeak!

[Chú này, hãy trồng nó và chăm nó trở thành một cây óc chó nhé ạ!]

Pi-ppi! Pi-ppi!!

[Chỉ có chú Sejun là trồng nó được thôi! Xin hãy chăm sóc nó ạ!]

Cả hai chú thỏ đồng thanh nói, gửi gắm nơi cậu chàng hai cặp mắt đầy sự tin tưởng. Mà, về cơ bản thì chúng chỉ muốn cậu trồng và thu hoạch thật nhiều óc chó thôi.

- Ahem…

“Tự nhiên thấy áp lực dữ ta.”

Cảm giác được ai đó trao niềm tin nó lạ lắm, nhưng cũng thấy khá là vui.

- Hehehe! Đừng lo, cứ tin người chú này nhá!

Sejun tự tin khoe cá tính mà nhận trọng trách này. Dù về khoản đập nhau thì thanh niên không tự tin cho lắm nhưng trồng trọt thì cậu chả ngán ai đâu.

“Ơ nhưng mà trồng cái này kiểu gì nhỉ?”

Chàng nông dân tò mò nhìn một lượt quả óc chó. Dù cậu đã thấy nó ở Trái Đất rồi nhưng có ai đâu ngờ nó là hạt giống cơ chứ.

Nếu Thỏ Đen và ChuChu mà biết được thì có khi chúng lấy lại luôn rồi.

“Kiểm tra nó qua một lượt đi vậy.”

Sejun lấy hạt óc chó từ cái hộp ra và kiểm tra nó thật kỹ.

[Hạt Óc Chó Luyện Tập ]

→ Một hạt óc chó được thu hoạch từ cây óc chó lớn lên bên trong tòa tháp, có vị ngon và bổ dưỡng.

→ Mỗi lần bạn đập vỡ phần vỏ cứng cáp của hạt óc chó, chỉ số Sức Mạnh sẽ tăng 0.1

→ Ăn phần thịt óc chó bên trong sẽ giúp bạn no lâu hơn bình thường.

→ Cấp: C

- Hạt Óc Chó Luyện Tập á?

Chỉ cần đập vỏ chứ không cần phải ăn cả hạt để tăng sức mạnh thì coi bộ cũng thú vị đó.

- Nhưng mà sao lại có mỗi một hạt vậy?

Dòng mô tả vật phẩm có nói là hạt óc chó này được lấy từ cây nên cậu chàng hỏi thử.

Pi-ppi!

[Tất cả đều đã biến mất từ lúc Vương quốc Nơ Đỏ sụp đổ rồi ạ!]

- Ah.

Chắc chúng đều bị châu chấu ăn sạch cả rồi.

Squeak! Squeak!

[Bọn cháu cũng phải may lắm mới tìm được một hạt này đó. Một con thỏ trong đám…]

Theo như giải thích của Thỏ Đen, một con trong đám thỏ kia đảm nhận việc chăm sóc cây Hạt Óc Chó xém chút nữa là làm mất luôn hạt cuối cùng này lúc vương quốc sụp đổ rồi.

Thỏ Đen gần đây đã mua lại được hạt óc chó cuối cùng này. Nhưng có một vấn đề là, chẳng còn bé nào ở vương quốc Thỏ còn nhớ cách để trồng cây óc chó nữa.

Squeak!

[Thế nên là cháu đem đến cho chú đó!]

Vậy nên bé thỏ giao cục nợ này cho chú nó gánh luôn.

Squeak!

[Chú này, vì để nhanh chóng tăng cường sức mạnh của Tộc Hắc Thố nên chúng cháu cần Hạt Óc Chó Luyện Tập ạ!]

Thỏ Đen muốn dùng đống hạt đấy để gia tăng sức mạnh cho tộc Hắc Thố, tộc chiến đấu chính của Vương quốc Nơ Đỏ.

- Được. Cứ giao cho

nhá!

“Cơ mà mình cũng cần nữa.”

Đây không phải thức ăn nên sẽ không bị đánh cắp, và cậu cũng sẽ trở nên mạnh hơn nữa. Trò chuyện với nhau xong, Thỏ Đen cùng bé ChuChu đến tháp pháp sư mới xây trước, còn đám thỏ trên cánh đồng kia cũng lần lượt đi theo.

***

Sáng hôm sau.

- Được rồi!

Lúc chàng chủ tịch nào đó vừa banh con mắt ra thì,

- Chủ tịch Park, ngài dậy chưa?

Chẳng hiểu sao Theo đã dậy từ trước, còn đang dùng lưỡi để liếm lông một cách thô bạo nữa chứ.

- Phó chủ tịch Theo đấy à? Làm gì mà thức sớm dữ vậy?

- Không phải rõ ràng rồi sao? Tui phải chải chuốt chăm chút cho bản thân để dự tiệc chứ!

- Ah?! Chải chuốt á?

- Đúng vậy! Ăn diện vô cùng cần thiết để ăn tiệc đó!

Sejun hoảng hồn trước lời của Theo. Nghĩ kỹ lại thì, cậu làm gì có bộ đồ nào để đi tiệc đâu?! Đám động vật thì không nói, vì ai cũng toàn lông với lá thôi mà, nhưng cậu thì khác.

Thanh niên chỉ tơ tưởng đến việc dự tiệc, ngó nghiêng cái tháp pháp sư rồi thưởng thức đồ ăn ngon thôi chứ có nghĩ là mình nên mặc cái gì đâu.

- Được lông bao phủ khắp người thì chắc tuyệt lắm nhỉ…

Sejun nhìn qua chỗ Theo rồi lại nhìn trang phục của bản thân. Bộ đồ trên người cậu hiện tại chính là bộ mà cậu mặc lúc bị dịch chuyển đến đây lần đầu, với vài vết rách và lỗ thủng được chắp vá khắp nơi. Hay nói theo cách khác là trông chả khác gì một miếng giẻ rách cả. [note64752]

Mới sáng ra mà cậu chàng buồn thúi ruột rồi. Niềm an ủi duy nhất là từ thằng nhóc lông đỏ vốn không quan tâm gì thôi.

Creak.

Sejun, người đã cảm thấy thoải mái tinh thần chỉ với điều đó, lấy Hội Vàng Bội Thu từ Ngục Tù Hư Không ra.

Thế rồi cậu chàng lấy Thần Dược Cà Chua Bi Ma Thuật, hiện tại số lượng đã tăng lên 2, ra khỏi hộp rồi đặt Hạt Óc Chó Luyện Tập vào lại. Cậu chàng định sẽ tăng số lượng óc chó lên trước đã.

Một lúc không lâu sau,

Krueng!

[Papa, con đói rồi!]

Cuengi đến để tìm bố. Ấy thế nhưng,

- Ah?! Cuengi, con á hả?!

Sejun bất cmn ngờ vì gấu ta cũng ăn diện đầy đủ luôn, chưa kể lại còn vô cùng thời trang, vuốt cả sáp làm từ nhựa thông nữa chứ… Ấy?! Có cả ngọc trai luôn à.

“Chơi cả ngọc trai là ăn gian rồi!”

Thằng bé đã có lợi thế về bộ lông rồi, giờ còn đính thêm cả ngọc trai nữa!

- Cuengi, ai làm cái này cho con đấy?!

Krueng! Krueng?

[Mẹ con làm đó! Nhìn con có ngầu không Papa?]

- Tất nhiên rồi! Nhìn ngầu lắm luôn! Cuengi của chúng ta trông ngầu kinh cực kỳ khủng khiếp luôn!

Sejun giơ ngón cái lên để khen ngợi vẻ ngoài của Cuengi. Mặc dù sự thật là cậu sẽ là đứa xấu xấu bẩn bẩn duy nhất làm cậu hơi tổn thương chút, nhưng phải công nhận là thằng nhóc đáng yêu quá đi mất. Ai lại ngờ bà Pinkie lại có khiếu thẩm mỹ đến nhường này đâu?

Kuhehehe.

Cuengi cảm thấy hài lòng trước cảm tưởng của bố mình nên cười rất vui vẻ, tay thì bế bố mình lên rồi đi vào nhà bếp.

Sejun không định ăn sáng vì định sẽ hốc nhiều nhất có thể tại bữa tiệc cơ, cơ mà

Krueng!

[Để ăn thật nhiều thì Papa cũng phải ăn thật nhiều vào bữa sáng nữa!]

Có vẻ như Cuengi nghĩ khác hẳn cậu rồi.

Thế nên, sau bữa sáng là cậu chàng lập tức lên đường đến Hắc Tháp Pháp Sư Park-Ai cùng đồng bọn luôn.

Krueng!

[Đến giờ ăn đồ ngon rồi!]

Bé gấu Cuengi hóa lớn lên rồi chở cả đám cùng Sejun phi một mạch đi mất.

***

- Uầy!

Sejun thốt nên khi thấy tòa nhà hình tròn cao chọc trời kia. Chỉ cần liếc mắt qua thôi cũng đủ thấy rằng 3,300 mét vuông là con số quá nhỏ so với diện tích tòa nhà này.

- Bọn họ xây cái này chỉ trong vài ngày thôi á?

“Nếu mình thành lập công ty xây dựng với Iona thì giàu to luôn ấy nhỉ?!”

Hơn nữa, nếu để Theo lo liệu việc mồi chài còn Cuengi lo phần phá dỡ thì có khi công ty đó sẽ trở thành công ty xây dựng số một thế giới luôn không chừng!

Thanh niên nghĩ rằng chinh phục cả thế giới với nhiêu đấy thành viên có vẻ hơi bị tầm thường đấy.

Trong khi Sejun đang bận nghĩ về tương lai, cuộc sống sau này, đoạn đường đến tòa tháp đã ngày càng ngắn lại.

- Ugh…

Cơ thể chàng nông dân dần nặng nề hơn. Nói thẳng ra là do Sejun đang bị đè bởi một nguồn năng lượng khủng khiếp bao quanh cậu mà đám động vật thì chẳng giúp cậu được.

- Dùng luôn cho chắc vậy. Mũ Bảo Vệ - Chiến Binh Long Nha.

Sejun đội mũ rồng vốn đã định mang từ trước khi tham gia bữa tiệc. Bởi vì mang sức mạnh ma thuật của lão Kellion nên nó cũng có thể bảo vệ người mặc khỏi năng lượng từ môi trường xung quanh.

“Chuyển đổi thành giáp toàn thân.”

Cậu chàng chuyển cái mũ rồng sang giáp toàn thân. Ừ thì cậu chẳng có đồ gì để mặc nên chơi luôn bộ giáp cho đỡ lằng nhằng vậy.

- Meow?! Gì vậy, meow?!

Theo tỏ ra khó chịu khi bộ giáp che mất cặp giò ngon nghẻ của thanh niên.

- Cố chịu đựng tới khi về nhà đi.

- Được thôi, meow! Nhưng ngài phải xoa bụng tui lúc về đó, meow!

- Ok.

Sejun dỗ dành lông vàng trong khi bảo vệ bản thân khỏi năng lượng trong môi trường bằng bộ giáp xương rồng kia, và cũng đồng thời giải quyết luôn vấn đề trang phục trước khi đến sảnh của Hắc Tháp.

Thế rồi,

- Oh! Hân hạnh được gặp! Ngài có phải là Theo Park, người vừa được thăng lên làm Thương Nhân Lưu Động Ưu Tú gần đây không?

Một con gấu trúc màu đỏ tiếp cận lông vàng đang bám trên đầu gối của Sejun, làm bộ như vừa nhận ra mèo ta.

- Đúng vậy, meow! Nhưng sao ngươi lại biết ta, meow?

- Tên tôi là Dori, một Thương Nhân Lưu Động Cao Cấp. Tôi đã ở chỗ mà ngài đến để đăng ký thăng lên hạng Ưu Tú ở trụ sở của Hiệp Hội Thương Nhân đấy ạ.

- Thật à, meow?

- Vâng! Nếu ngài không phiền, ngài có thể chia sẻ với tôi và những người khác cùng biết cách để trở thành Thương Nhân Ưu Tú không?

- Bây giờ á, meow?!

Bị yêu cầu của Dori đập vào mặt, Theo bối rối không biết nên chọn việc khoe khoang cho đám thương nhân kia hay là chăm sóc Sejun đây.

- Ổn thôi mà, cứ triển đi.

Cuengi và bé Dơi Vàng đang ngay bên cạnh cậu, và Sejun cũng không nghĩ có ai sẽ liều đến độ gây gổ nhau trong tháp của Iona đâu.

- Meow meow meow! Thế thì tui cho đám kia vài bí quyết của tui rồi trở lại đây, meow!

Theo hào hứng đi theo Dori.

Thế rồi,

- Để coi ở đây có gì ăn nào?

Krueng!

[Ở đây có nhiều đồ ăn ngon quá!]

(Pip-pip! Ở đây cũng có nhiều trái cây nữa!)

Trong khi cậu chàng đang ăn cùng với đám thú thì,

- Này! Ta là một cốt tinh hạ cấp từ tầng 20 đây! Mau giao xương của ngươi ra đây!

Trái ngược với dự đoán của Sejun, ở đây đúng thật là có một kẻ máu liều nhiều hơn máu não rồi, à mà nó có não với máu quái đâu. Một cốt tinh với bộ xương dày, cao tầm 3 mét đang đòi xương của Sejun.

- Ngươi gây sự nhầm người rồi. Anh em đâu.

Cậu chàng nhếch mép cười rồi nhìn xung quanh.

Ấy thế nhưng,

- ?!

Cuengi và Dơi Vàng giờ chẳng thấy đâu nữa.

*****

Melinoe: Các bảnh thấy bom nổ to không :)))