“Anh à, thực ra…” Cô gái xấu hổ đỏ mặt, gương mặt luống cuống, do dự một lúc mới lấy hết dũng khí nói ra những lời cất giấu trong lòng mình bấy lâu.

“Học trưởng Đông Phương, em thích anh!”

Đứng trước mặt cô gái là một mỹ thiếu niên “tóc lam dài thướt tha, dung mạo anh tuấn khiến người ta không dám nhìn thẳng”, “từng cái giơ tay nhấc chân cũng đều toát lên sự quý’s tộc’s ưu nhã, cùng với phong thái ung dung thong thả của một thân sĩ”, đúng vậy, chàng trai kia chính là nam thần của học viện quý tộc Mary —— Đông Phương Sở Phong.

Nhắc tới Đông Phương Sở Phong thì không thể không nhắc tới ông nội là nhà thanh nhạc nức tiếng thế giới, cha là một dương cầm gia nổi tiếng, cùng mẹ là một violinist tài ba, sinh ra trong một gia đình giàu truyền thống âm nhạc như vậy, bản thân Đông Phương Sở Phong cũng là một thiên tài, một tuổi đã biết hát, hai tuổi đã biết đàn dương cầm, ba tuổi đã có thể soạn nhạc, lên bảy tuổi đã được đứng trên sân khấu biểu diễn hòa nhạc tại Wiener Musikverein, Viena, được truyền thông tranh nhau đưa tin, ca tụng anh là —— thần đồng âm nhạc.

Một chàng trai ưu tú như vậy, chẳng trách ngay cả một người cao quý mỹ lệ như Mộng Lệ Ly Thương Y Điệp Thiên Linh Anh Hi Nhã Tuyết (sau này gọi tắt là Nhã Tuyết) cũng phải động lòng với anh. Phải nói, mẹ của Nhã Tuyết là công chúa chính thất của hoàng tộc châu Âu, cô vừa sinh ra đã được hưởng một tòa lâu đài với diện tích vài trăm triệu mẫu, cùng với hàng ngàn người hầu kẻ hạ và vệ sĩ đi theo bảo vệ mình, mỗi khi xuống phố lại có hơn trăm chiếc xe nối đuôi, ngày ngày ngủ trong nhà kính, xung quanh nức hương hoa thơm cùng tiếng chim líu lo ca hát, ngay cả thức ăn cũng được vận chuyển bằng máy bay từ khắp các nơi trên thế giới với giá trị bạc triệu.

Mặc dù công chúa Nhã Tuyết sống trong nhung lụa xa hoa là vậy, nhưng cô lại không biết thanh nhạc! Bởi vì vẫn chưa tìm được chàng hoàng tử định mệnh của mình, nên cô quyết định giả làm người thường, tới nhập học ở học viện quý tộc Mary.

Không ngờ ở nơi đây, cô thực sự gặp được chàng trai khiến trái tim mình đập rộn rã, chàng là Đông Phương Sở Phong, ngày ấy trong buổi lễ khai giảng, chàng chẳng để ý tới trang phục bạc triệu trên người mình mà dịu dàng đỡ cô từ dưới đất dậy! Chính trong giây phút định mệnh ấy, cô biết mình đã rung động rồi!

“Đông Phương Sở Phong” mặt không đổi sắc nhìn nữ chính đứng trước mặt nhìn mình bằng vẻ mặt mê đắm, cố nén xung động bỏ của chạy lấy người, cắn răng gằn từng câu từng chữ trong kịch bản: “Nhã Tuyết, tuy rằng em vừa xinh xắn lại vừa đáng yêu, ngày ngày ở bên em anh đều rất vui vẻ hạnh phúc, nhưng tiếc là, anh không thể ở bên em được.”

Nữ chính lã chã nước mắt nhìn chàng trai, lắc đầu nói: “Em không nghe, em không nghe đâu, em biết anh yêu em mà! Nhất định anh có nỗi khổ gì đó! Anh nói cho em biết đi Đông Phương! Em nguyện ý ở bên cùng anh giải quyết tất cả!”

“…………” Khóe miệng Du Khải co giật trong thoáng chốc, cắn răng tiếp tục đọc lời thoại: “Gia tộc Đông Phương mấy đời danh gia giàu có, anh không thể cưới một nữ sinh xuất thân bình thường được, em vẫn nên bỏ cuộc đi thì hơn.”

Nữ chính nghe mà lấy làm kinh hãi, hóa ra học trưởng trong lòng cô cũng chẳng khác gì những kẻ giàu có tầm thường khác! Cô đã nhìn lầm người rồi!

Nữ chính xoay người hất mái tóc màu hồng nhạt, tư thế ưu nhã hướng về phía mặt trời, lau những giọt nước mắt trong suốt mà bỏ chạy, bỏ lại Du Khải gương mặt vô cùng đau khổ nhưng lại không biết nên thể hiện ra thế nào, trên thực tế cậu không cần phải diễn xuất gì hết, bởi vì lúc bấy giờ cậu thực sự rất đau khổ! Nhưng lại không thể làm gì!

Còn lâu cậu mới chịu tin mấy lời Phàn Viễn nói “Nhiệm vụ ở hạ tầng tuy đơn giản nhưng lại rất thú vị, mỗi ngày lại có thể trải nghiệm những niềm vui mới lạ, cậu không muốn thử thật sao? Đảm bảo có nhiều kinh hỉ lắm!”

Kinh hỉ? Đương nhiên là kinh hỉ rồi! Ngày đầu tiên xuyên qua soi gương cậu liền OOC, bởi vì cậu bị mái tóc lam dài thướt tha này dọa sợ hết hồn, không kiềm chế được mà đấm vỡ chiếc gương được chế tạo từ thạch anh.

Sau đó “mỗi ngày thức dậy là một ngày vui”, mỗi sáng cậu bị ông nội ép hò hét luyện thanh, nửa đêm lại bị cha mẹ kéo về phòng đánh dương cầm luyện kéo violin, mà người mang tới nhiều “kinh hỉ” nhất chính là nữ chính mê trai và nam chính Tom Sue, một người thì suốt ngày bám lấy kề cận sớm hôm, một người thì như lên cơn tâm thần mà cảnh cáo cậu tránh xa “người con gái của tôi” ra một chút, nếu không gia tộc Đông Phương sẽ phá sản.

Du Khải đen mặt đối kịch với Hiên Viên Ngạo Thiên, khoảnh khắc ấy cậu chợt nhận ra, ít nhất Lý Viêm Long cũng có một ưu điểm, hắn làm chủ tịch chấp pháp chỉ đứng dưới một người, nhưng chưa từng ra vẻ ta đây, phẩm chất đáng quý biết nhường nào chứ!

Du Khải cất từng bước khó nhọc đi về phòng học nhạc, theo như kịch bản, nguyên chủ bởi vì phải từ chối cô gái mình thương mà đau lòng, một mình ở trong phòng học nhạc đánh đàn tới nửa đêm..

Nói cậu là nam thứ cũng được, lúc nữ chính thích cậu, bởi vì cha mẹ không đồng ý mà cậu phải từ chối người ta, đợi đến khi nữ chính lao vào vòng tay của nam chính, cậu ta lại bắt đầu hối hận, mặc kệ cha mẹ mắng máu cún ngập đầu, còn khiến ông nội tức đến mức phải nhập viện, một lòng muốn đoạt nữ chính về, nghe mà chỉ muốn mắng một câu đồ đê tiện.

Đôi tay cậu chuyên chú đàn dương cầm, nhưng không biết tâm tư đã trôi tuột về đâu.

Cậu nhớ tới lúc mình rời khỏi thế giới gốc, ánh mắt Lý Viêm Long nhìn mình đầy phức tạp, vừa nghĩ thôi đã thấy vô cùng tức giận rồi, cái tên này đó giờ không nóng chẳng lạnh, hệt như chẳng có chút cảm xúc nào, dù mình đánh mình mắng thế nào hắn cũng chẳng buồn phản ứng, ngay cả lúc làm tình cũng không để lộ vẻ mặt gì, khiến cậu hoài nghi không biết hắn có phải người sống hay không.

“Trù tính nơi màn trướng, quyết thắng chốn xa kia”, chính bởi vì Lý Viêm Long có bản lĩnh như vậy, nên càng khiến cậu hận nghiến răng.

Lần này chủ tịch chấp pháp đại nhân hiếm khi để lộ tâm tình mình lại thể hiện cảm xúc, nguyên nhân lại đơn giản như vậy, thật khiến người ta dở khóc dở cười.

Nghĩ vậy rồi cậu lại thấy hể hả hẳn ra, tiếng đàn dưới bàn tay lại càng trầm thấp nặng nề, thể như mãnh thú bỏ chạy trong bóng đêm, vô tình bị thợ săn làm tổn thương không thể cất bước, cố nén cái đau mà chui vào trong rừng mưa hiểm hóc, vừa hoảng hốt bỏ chạy chẳng chọn đường, vừa cúi đầu gào thét, lại chẳng dám lên án xã hội bất công, chỉ có thể tự bôi vẽ vết thương thể như kẻ tự ngược, để cái đau lan rộng khắp cơ thể.

Cậu chìm đắm trong tiếng nhạc, bất tri bất giác trời đã tối đen, căn phòng vẫn sáng đèn, bầu không khí chung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhạc vang vọng khắp nơi.

Cậu đang đàn say sưa, đột nhiên bị một người đè tay xuống.

Cùng lúc này, trong đầu vang lên tiếng thông báo của hệ thống.

【Anh trai nữ chính, Nạp Lan Tĩnh Dạ.】

Du Khải thản nhiên rút tay về, “Sao tên anh ta lại ngắn như vậy cơ chứ?” Những lời này là cậu đang hỏi hệ thống.

【Bởi vì anh ta và nữ chính không cùng một mẹ, mẹ đẻ của Nạp Lan Tĩnh Dạ là người hoa, mà mẹ đẻ của nữ chính là người châu Âu.】

Du Khải gật đầu chấp nhận lời giải thích này, ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt, không nhìn thì thôi, nhìn rồi thiếu chút nữa giận đến mức muốn đập chiếc dương cầm với giá trên trời này.

Sao anh ta lại có tóc đen?!

Nữ chính tóc màu hồng nhạt, nam chính tóc màu bạc, tóc cậu là màu xanh lam, tất cả các diễn viên phụ và pháo hôi khác tóc đều sặc sỡ đủ màu, mà cái người này, thế mà có mái tóc đen bình thường đáng thẹn như vậy! Quả đúng là không thể tha thứ!

Cậu đen mặt hỏi: “Anh là ai, sao lại tới quấy rầy tôi?” Nếu hắn ta không cho một câu trả lời thỏa đáng, cậu sẽ nhuộm tóc hắn thành màu khác luôn!

Du ác bá ở thế giới gốc quá lâu, tam quan méo mó, đã không còn được bình thường.

Người nọ vuốt mu bàn tay Du Khải, nghiêm túc nói: “Ca khúc này không hay, anh không thích.”

“………….” Du Khải trợn trừng mắt lên nhìn người nọ, giống như gặp phải ma, “Lý Viêm Long??”

Chủ tịch chấp pháp đại nhân thản nhiên thừa nhận, ngồi xuống bên cạnh cậu, ngón tay lướt qua những phím đàn đen trắng, sau đó tự mình đàn, giai điệu vui tươi đối lập hoàn toàn với gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm nào của gã, Du Khải thấy thiệt mông lung.

“Giờ đang trong giai đoạn chấn hưng, sao anh lại rảnh rỗi xuống hạ tầng tìm tôi chứ?”

Lý Viêm Long vẫn miệt mài đánh đàn, nghiêm túc trả lời: “So với làm việc, theo đuổi vợ mình còn quan trọng hơn.”

Chuyện đáng sợ nhất trên đời này là khi bạn dùng giọng điệu nghiêm túc nói mấy lời buồn nôn, không chỉ trông không hài hước một tẹo nào, mà nghe còn lạnh run người.

Da mặt Du Khải giần giật, đứng dậy muốn bỏ đi, Lý Viêm Long vội vàng đuổi theo, ở sau lưng cậu hỏi: “Em không thích anh theo em tới đây sao?”

Du Khải không đếm xỉa gì tới gã, liền lên chiếc xe “trị giá mấy tỉ” của mình, Lý Viêm Long thành thật mở cửa ra ngồi ở ghế phó lái.

Du Khải trợn trừng mắt nhìn gã: “Còn không mau phắn đi, tôi phải về nhà.”

Lý Viêm Long giữ lấy bàn tay đang đặt trên vô lăng của cậu, vẻ mặt chính nhân quân tử, “Trễ thế này rồi, để em về một mình anh lo.”

Du Khải nghe mà tức cười, năng lực của cậu đủ để lật đổ ‘đứa con số mệnh’ của bộ truyện này, có chỗ nào mà phải lo lắng chứ, muốn làm thì cứ nói thẳng đi, giả bộ tử tế mắc ói chưa kìa!

Du Khải đạp chân ga, chẳng mấy chốc hai người tới căn nhà của Du Khải ở gần trường học. Nói là căn nhà, nhưng thực ra là một lâu đài thu nhỏ, bên trong đầy đủ tiện nghi, thứ gì cần có đều có đủ, mà những thứ không cần có cũng đủ luôn, hai người một trước một sau đi vào phòng tắm, mấy giờ sau mới khoan khoái đi ra.

Lý Viêm Long nói: “Em nên học tập Phàn Viễn một chút.”

Du Khải đang uống nước, nghe vậy thì ngước mắt lên nhìn gã: “Có ý gì, không phải anh không thích anh ta sao, sao còn bảo tôi học tập anh ta?”

“Anh không thích cậu ta, bởi vì em có tình ý với cậu ta, nhưng cậu ta có một ưu điểm,” Ly Viêm Long nghiêm túc nói: “Cậu ta thích làm nũng.”

Du Khải nghe mà phun hết nước vào mặt Lý Viêm Long, cậu tiện tay ném khăn tay cho Lý đại nhân, “Tự lau di.”

Lý Viêm Long nhận lấy chiếc khăn nhưng không lau vội, điềm nhiên nói: “Nếu như là Phàn Viễn, chắc chắn cậu ta sẽ giúp Nhan Duệ lau khô, nói không chừng còn thơm một cái bồi thường.”

Du Khải cười nhạt, “Thế anh đi mà tìm Phàn Viễn lau giúp anh đi, bảo cậu ta thơm anh một cái nữa.”

Lý Viêm Long lắc đầu: “Anh chỉ muốn em thơm thôi.”

“Thế anh đừng tơ tưởng gì nữa, ông đây cho anh chịch đã là nhượng bộ lắm rồi, còn muốn tôi nhận lỗi bồi thường gì đó hả, trừ khi..”

Lý Viêm Long nhìn cậu đầy mong chờ: “Trừ khi làm sao?”

Du Khải nói: “Trừ khi anh cười cho ông đây coi.”

“……..”

Lý Viêm Long lặng lẽ lấy khăn lau nước trên gương mặt, không đề cập tới chuyện kêu Du Khải làm nũng nữa.