Sáng sớm, từng cuộn mây đen kìn kìn kéo tới từ phía chân trời như một bàn tay hắc ám, muốn nắm trọn cả dãy Hoàng Ma Sơn vào trong lòng.

Gió u uất thổi tới, cây cỏ nghiêng rạp đi, thê thảm hết mức. Khung cảnh như chốn bồng lai của Vân Tiêu Kiếm trở nên tiêu điều. Những công trình đẹp đẽ ngày nào giờ tan hoang, đổ nát. Khắp nơi, xác đệ tử Vân Tiêu Kiếm và ma giáo la liệt nằm xuống, chất chồng lên nhau. Thường ngày chỉ thấy linh điểu vô tư bay lượn còn hiện tại, từng đàn quạ đen kêu lên thê lương, nối đuôi nhau, sải cánh bay trên bầu trời u ám.

Trên đỉnh Thông Thiên Hoàng Ma, hàng trăm chiếc cọc từ lúc nào mọc lên dọc theo con đường dẫn vào Vọng Nhật Lầu. Trên các chiếc cọc này, máu đỏ loang lổ, tong tỏng chảy xuống, bốc mùi tanh tưởi, tất cả nạn nhân đều là đệ tử Vân Tiêu Kiếm, họ bị xuyên từ dưới lên trên, như người ta xiên một con thú vậy. Nếu để ý kỹ thì những người bị xiên cọc đều là những kẻ đã ra tay xẻo thịt Cẩm Y đạo nhân. Quả báo nhãn tiền, rốt cục những kẻ này cũng không gặp một kết cục tốt đẹp như chúng hằng mong ước. Mấy đệ tử nhất quyết không chịu ra tay với sư phụ của Càn Kiếm Vân Tiêu bị dồn vào một góc của đại điện, khuôn mặt bơ phờ tựa như người chết.

Quỷ Đế, Vô Tình Quỷ, Cảnh đạo sỹ cùng những tên lâu la đứng trước cửa Thông Thiên động. Cảnh đạo sỹ bước tới, cắm những cây phướn xung quanh động, nếu để ý kỹ, chúng có một trật tự như hình ngôi sao năm cánh. Trên những cây phướn có viết những ký tự hết sức lạ lùng, tựa như cổ văn bí ẩn cách đây hàng ngàn năm.

Xong xuôi đâu đấy, Cảnh đạo sỹ chậm rãi bước về phía Quỷ Đế, chắp tay nói:

- Đã bố trí xong thưa thánh thượng.

Quỷ Đế gật đầu, có vẻ hài lòng với sự sắp đặt của Cảnh đạo sỹ.

Ả hít một hơi, ngẩng mặt nhìn trời, lẩm bẩm:

- Bọn chúng sao còn chưa tới nơi?

Nói rồi, ả nhắm mắt lại, mở ra thần thức, bao quát một vùng rộng lớn. Một chặp, Quỷ Đế đột ngột mở mắt, nhếch mép nói:

- Sắp tới rồi.

Cảnh đạo sỹ cúi người đưa ra một vái, nói:

- Chúng ta bắt đầu thôi thưa thánh thượng.

Quỷ Đế gật đầu, toàn thân khẽ rung lên, từ từ bay lên cao. Mái tóc ả tung bay trong gió, y phục phấp phới tựa như có cuồng phong bao bọc.

Trên cao, mây đen đột nhiên chuyển thành một màu đỏ quạch như máu. Gió núi gào thét, thổi thốc lên tựa như âm hồn từ mười tám tầng địa ngục đang kêu thảm.

Những đám mây đỏ như máu cuồn cuộn xoắn vào nhau như có một bàn tay vô hình nào đó đang nhào nặn.

Soạt…đoàng…

Cột sét đỏ lòm, to cỡ gốc cây đại thụ hung hãn giáng xuống thân thể Quỷ Đế đang bập bềnh trong không gian. Ả nhắm mắt, giang hai tay ra, tựa như đón đợi luồng sét quái dị kia. Thân thể Quỷ Đế rực sáng, huyết quang vạn trượng nổi lên ầm ầm.

Lũ người ở dưới sợ hãi lùi lại mấy bước, tựa như đang kinh hãi khung cảnh trước mắt. Chỉ có Vô Tình Quỷ và Cảnh đạo sỹ vẫn đứng im, ngước mắt nhìn lên, tóc tai, y phục phấp phới bay trong gió dữ.

Cột sét kia không tan biến mà dường như trở thành một sợi dây khổng lồ, kết nối Quỷ Đế với đám mây đỏ quạch như máu trên cao. Cảnh tượng quỷ dị không thể miêu tả.

Từ cách đó không xa, nền trời rực lên những ánh sáng tựa như hàng nghìn vệt sao băng, hung hãn tiến về phía Thông Thiên Hoàng Ma. Đó chính là những đại cao thủ chính đạo đang tiến tới Vân Tiêu Kiếm quyết chiến cùng Quỷ Đế.

Nhìn từ xa, họ thấy một cột sét khổng lồ, như neo đỉnh Thông Thiên Hoàng Ma với một đám mây khổng lồ màu máu thì bất giác toàn thân run lên. Bạch Ưng đạo trưởng thấy vậy, dùng Nhập Tâm pháp, nói lớn:

- Mau, mau tiến tới, đừng để ả khai mở quỷ môn.

Lời nói vừa dứt, những vạch quang ảnh lại rực rỡ thêm muôn phần, ầm ầm lao đi.

Lúc này, Quỷ Đế đã mở to đôi mắt, trừng trừng nhìn xuống thạch động. Ả gầm lên một tiếng, song chưởng xuất ra cùng lúc, cột sét kia theo chưởng pháp, bắn thẳng xuống dưới.

Oành…

Một tiếng nổ lớn vang lên, cát bụi bốc lên mù mịt, nương theo gió lớn, thổi cuốn ra sau núi. Bên dưới, Thông Thiên động chỉ còn lại một đám đá vụn, lộ ra một cây cột đá to cỡ 5 người ôm, chĩa thẳng lên trời, khí thế tỏa ra vô cùng hung hãn. Trên cột đá, mấy dòng chữ khắc sâu vào độ một ngón tay, đề: “Cột đá còn Lạc Hồng còn. Cột đá mất, Lạc Hồng tan”.

Khi cột đá lộ hẳn ra bên ngoài, trời đất chợt chuyển một màu quỷ dị hết sức. Khắp nơi tràn ngập những đám mây đỏ lòm, cứ hung hãn trải ra tưởng như đến vô tận.

Tại Ẩn Sơn cốc, Tiểu Bất Tử, Thiên Thiên, Bạch Kiếm Nữ đang ngồi bên trong nhà vội lao ra ngoài, nhìn bầu trời ma mị, khuôn mặt chuyển sang một trạng thái lo lắng. Bạch Kiếm Nữ khẽ nói:

- Bắt đầu rồi!

Thiên Thiên quay người, nhìn vào Tiểu Bất Tử. Hắn cũng nhìn nàng, nhẹ nhàng mỉm cười rồi quay bước đi vào bên trong.

Bạch Kiếm Nữ thở dài buồn bã, vươn tay nắm chặt tay Thiên Thiên, thì thầm:

- Số mệnh, đó là số mệnh mà Lạc Hồng phải chịu.

Con chim lạc rú lên, vỗ cánh bay vọt vào trong nhà, chui vào lòng Tiểu Bất Tử. Hắn ngồi im, lặng lẽ nhìn ra ngoài, một tia cảm xúc dường như cũng chẳng có.

Tại Thông Thiên Hoàng Ma, Quỷ Đế trừng mắt nhìn cột đá, Cảnh đạo sỹ nói vọng lên:

- Thánh thượng! Mau đánh vỡ cột đá.

Vô Tình Quỷ khi nhìn thấy hàng chữ trên cột đá, trong lòng tràn lên một sự bất an không thôi. Y ngẩng lên nhìn Quỷ Đế, chau mày nói:

- Chuyện này có gì đó không ổn, muội…

Còn chưa kịp nói hết, Cảnh đạo sỹ quay sang, nói như quát:

- Ngươi muốn phá đại sự của thánh thượng? Ngươi không muốn thánh thượng đại thành công pháp Vạn Quỷ Chú?

Vô Tình Quỷ quay lại Cảnh đạo sỹ, vươn tay ra bóp lấy cổ y, trừng mắt quát lên:

- Ngươi!

Cảnh đạo sỹ đột nhiên bị Vô Tình Quỷ bóp chặt lấy cổ, kêu lên ặc ặc, giãy giụa khổ sở vô cùng.

Quỷ Đế trên cao, quát vọng xuống:

- Bỏ hắn ra ngay!

Vô Tình Quỷ tâm trạng run rẩy, từ từ buông tay khỏi cổ Cảnh đạo sỹ. Nàng! Nàng bảo vệ hắn. Đối xử với hắn tốt hơn ta? Ta cả đời hy sinh vì nàng…Vô Tình Quỷ lắp bắp không nên lời.

Cảnh đạo sỹ phủi phủi y phục, hừ lên một tiếng, đoạn nói:

- Mong ngươi tự trọng, đừng can thiệp vào việc của thánh thượng.

Quỷ Đế trên cao, vung chưởng, đánh xuống cây cột đá. Một tiếng oành vang lên, tia lửa bắn ra loang loáng.

Tất cả giật mình nhìn tới, trước cây cột đá, một vòng thái cực sừng sững hiện ra.

Cảnh đạo sỹ, Vô Tình Quỷ mỗi người một tâm trạng khác nhau, nhìn vòng thái cực đó.

Một tràng cười vang lên ầm ầm, trên nền trời, hai vạch hắc bạch như muốn xé tan thiên địa phóng vọt xuống.

Quỷ Đế giật mình, vội lùi lại, hai vạch kia xẹt phóng qua nơi ả đang bập bềnh, hướng thẳng về phía vòng thái cực.

Từ sau vòng thái cực, hai bàn tay thò ra, song kiếm lập tức lao xuống, nằm gọn.

- Thiếu…Thiếu Sơn!

Quỷ Đế lắp bắp, hoảng hốt nhìn xuống dưới. Vòng thái cực tan nhanh, bóng người bước ra, đứng chắn trước cây cột đá. Toàn thân người này, bạch quang chói mắt, song kiếm hai bên nắm chặt, râu tóc, y phục bập bềnh như có gió thổi. Đó chính là Vân Tiêu chân nhân, sư tổ Vân Tiêu Kiếm.

- Các ngươi định khai mở Quỷ môn?

Vân Tiêu chân nhân quát lên, âm ba cuồn cuộn, đánh bay hết đám ma giáo ở dưới. Vô Tình Quỷ cũng bị áp lực đẩy lùi mấy bước. Cảnh đạo sỹ may mắn vớ được một gốc cây, bám chặt cho khỏi bị cuốn đi.

- Tên vô tình chết tiệt kia! Ngươi vẫn còn sống sao?

Quỷ Đế gầm lên như điên dại, trong ánh mắt ngập tràn sát khí.

Cảnh đạo sỹ hai tay ôm cây, gào lên phía Quỷ Đế:

- Thánh thượng, hắn chỉ là một phần ký ức của lão tặc Vân Tiêu thôi.

Quỷ Đế nghe thế, lập tức lấy lại bình tĩnh, khẽ cười khinh khi, thốt lên: “Hóa ra chỉ là một mảnh tàn hồn. Ngươi chết rồi còn định theo ám ta mãi sao?”

Vô Tình Quỷ ngước nhìn thái độ của Quỷ Đế, trong lòng như có sóng dữ. Huyết Lệ của ngày xưa hình như không còn nữa. Một Huyết Lệ mang trong mình thù tình sâu nặng, tắm máu cả Lạc Hồng không còn nữa. Người trên kia, mang trong mình một linh hồn tham lam, muốn tru sát hết cả trời đất, biến chúng là của riêng. Nàng đã thay đổi, thay đổi thực sự. Trong lòng Vô Tình Quỷ, gương mặt Huyết Lệ hiện ra rõ nét. Nàng nhìn hắn mỉm cười u uất, nói nhẹ: “Ta chỉ cần rửa được mối thù sâu như biển với cái tên vô tình kia thì chết cũng cam lòng”.

- Ngươi đi chết đi!

Vô Tình Quỷ bị kéo tuột về thực tại bởi một tiếng thét của Quỷ Đế. Toàn thân ả huyết sắc ngập trời, phóng về phía Vân Tiêu chân nhân một chưởng lực khủng bố, khí thế như muốn diệt cả trời đất.

Một chưởng phóng ra, trời điên đất đảo. Một chưởng phóng ra, thần ma hoảng sợ.

- Diệt hồn chưởng!

Vô Tình Quỷ kêu lên, như một tia chớp, phóng vọt ra xa, tránh sự phát kích của chưởng lực. Cảnh đạo sỹ hai tay bắt quyết, thân ảnh bụp một tiếng đã chui xuống đất, mất dạng. Y vừa dùng thuật độn thổ. Những tên ma giáo không chạy kịp, bị áp lực của chưởng áp ép cho nát người, máu thịt nhuộm trời.

Chỉ nghe một tiếng nổ rung chuyển toàn bộ Thông Thiên Hoàng Ma. Một cột khói cuồn cuộn bốc lên, bên dưới một lỗ sâu hoắm mười mấy trượng xuất hiện. Bóng dáng cột đá kia cũng không thấy đâu nữa.

Trước mặt Quỷ Đế, một tia sáng lấp lánh đang bập bềnh. Tia sáng nhỏ cỡ độ một viên bi ve đang không ngừng phát quang. Đó là mảnh ký ức của Vân Tiêu đạo trưởng vừa bị Quỷ Đế đánh tan. Ả vươn tay, nắm lấy luồng sáng, từ từ đưa vào trong miệng, hấp thu.

Bên dưới, nơi vừa bị Quỷ Đế đánh nát, lộ ra một miệng giếng rất lớn được đắp xung quanh bằng đá đen. Bên trong giếng, một màu đen ngòm ngự trị. Những cây phướn mà Cảnh đạo sỹ bố trí nếu kết lại với nhau sẽ thành một hình ngôi sao năm cánh mà miệng giếng sẽ nằm ở trung tâm ngôi sao.

Quỷ Đế sau khi hấp thu mảnh ký ức kia của Vân Tiêu đạo trưởng thì trong đầu lóe lên những ảo ảnh mơ hồ. Ả như nhìn thấy rõ ràng từng hình ảnh của Vân Tiêu chân nhân. Và cả nàng nữa…Thiên Thu.

Quỷ Đế sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy khi những ký ức kia cứ trào ra như núi lửa. Ả lắp bắp: “Thiếu…Sơn!”…Hai bên mi mắt xinh đẹp của Quỷ Đế tràn đến những dòng lệ long lanh.

Cảnh đạo sỹ lúc này trồi lên từ dưới đất, ngước mắt nhìn về phía Quỷ Đế, rồi ngước mắt nhìn xuống giếng. Gã nhếch mép cười một tiếng ha hả.

Lúc này bên cạnh Quỷ Đế đột nhiên xuất hiện Văn Lộc. Hắn nhìn Quỷ Đế, khẽ nói:

- Thánh thượng!

Quỷ Đế nhìn ra xung quanh, không gian tràn kín những nhân ảnh. Đó chính là nhân sỹ chính đạo. Họ đã tới nơi.

Đám người thấy Văn Lộc đột nhiên phóng tới bên cạnh Quỷ Đế an toàn thì khuôn mặt biến sắc, trong lòng dường như đã có đáp án.

- Văn Lộc! Phản đồ! Khốn kiếp thật

Thiên Hỏa đạo nhân gầm lên.

Văn Lộc dường như không để ý lời ông ta, vội nói tiếp:

- Thánh thượng!

Quỷ Đế hai hàng nước mắt lã chã, quay người nhìn đám nhân sỹ chính đạo đang ở xung quanh. Vô Tình Quỷ thấy thế, xuất Quỷ Đầu Đao ra, sẵn sàng tham chiến. Đám ma giáo thấy người chính đạo từ đâu kéo tới đông đảo thì cũng lùi về phía Quỷ Đế.

Quỷ Đế hít một hơi, như đè nén cảm xúc của mình, quát lên:

- Các ngươi đến nạp mạng cho ta sao?

Đáp lại ả là một sự im lặng. Các nhân sỹ chính đạo nhìn về phía miệng giếng, mơ hồ đoán ra kia chắc chắn là quỷ môn. Tất cả đều không biết, liệu Quỷ Đế đã khai mở quỷ môn hay chưa.

Quỷ Đế ngửa cổ cười lên ha hả. Văn Lộc quay sang nhìn, trong mắt xuất hiện một tia lạnh lẽo. Y vung tay tới, nhắm đến chiếc vòng mà ả đang đeo trên cổ.

Pặp!

Bàn tay Văn Lộc lập tức bị chặn lại. Quỷ Đế trừng mắt nhìn y, nhếch mép cười. Bạch Ưng chân nhân khuôn mặt tái mét, gào lên:

- Xông lên! Giết hôn quân.

Quỷ Đế nhìn khuôn mặt hốt hoảng của Văn Lộc, từ từ nói:

- Tội cho ngươi, hạ sát cả sư huynh, bán đứng cả môn phái rốt cục cũng không thể cứu được vị sư tỷ này. Ngươi tưởng ta là trẻ con sao?

Bạch Ưng chân nhân gầm lên như hổ dữ, thần kiếm vọt ra, hung hãn lao về phía Quỷ Đế.

Trên nền trời, máu thịt vương ra, như một cơn mưa đang trải xuống nhân gian. Văn Lộc rơi xuống như một chiếc lá, toàn thân vô sức, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt từ từ khép lại, mấp máy được mấy câu:

- Thái Bảo! Ta không cứu được sư tỷ cho ngươi rồi.