4

Úc Thừa Hạo ký hợp đồng bảy năm với tôi.

Sau khi ký hợp đồng, tôi cho anh ấy tài nguyên đầu tiên, là vai nam chính của một bộ phim học đường có chi phí thấp.

Đây là tài nguyên kiếp trước tôi cho Tịch Phong, anh ta nổi tiếng dựa vào bộ phim này, được đặt cho biệt danh “nam thần học đường”.

Tuy chi phí thấp nhưng lại là bộ phim nổi bật trong mùa hè này, mấy diễn viên chính cùng hot theo.

Nhất là nam chính, lạnh nhạt nhưng thâm tình, xét theo thiết lập nhân vật, có khi Úc Thừa Hạo còn phù hợp hơn cả Tịch Phong.

Úc Thừa Hạo hơi ngạc nhiên với chuyện này:

“Vừa mới đến đã để tôi diễn nam chính rồi, cô không sợ tôi làm hỏng à?”

“Anh thừa sức diễn nhân vật này.” Tôi cười: “Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, sân khấu của anh còn ở chỗ cao hơn cơ.”

Úc Thừa Hạo đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt giống như hai ngọn lửa nhỏ trong đêm tối, lại có ý chí hừng hực.

Một lúc lâu sau anh ấy mới trịnh trọng đáp lại:

“Được, tôi sẽ không làm cô thất vọng.”

Chúng tôi bận rộn chuẩn bị cho buổi ghi hình.

Nhưng không ngờ rằng, vào ngày khai máy, nam phụ của bộ phim này lại đổi thành Tịch Phong.

5

“Cô Nhan, chúng tôi biết bố của cô là nhà đầu tư lớn nhất bộ phim này, nhưng bà Tần Lôi lại là nhà đầu tư lớn thứ hai, nam phụ này là do bà ấy yêu cầu đổi.”

Nhà sản xuất giải thích như thế với tôi.

Tôi vừa nghe đã hiểu ngọn nguồn sự việc.

Tần Lôi là quý bà nhà giàu hơn bốn mươi tuổi, đời trước, lúc Tịch Phong có chút danh tiếng, Tần Lôi đã vươn cành ô liu với anh ta.

Tịch Phong từng nói đùa với tôi rằng: “Anh có bạn gái vừa xinh đẹp vừa quý phái như Anh Anh, sao có khả năng để ý đến bà già kia chứ?”

Không ngờ kiếp này, sau khi bị tôi từ chối, anh ta vậy mà lại chủ động tìm tới Tần Lôi.

Chắc là bỏ ra một vài thứ mới đổi được nhân vật nam phụ này.

Thật làm người ta buồn nôn.

Nhưng mà bây giờ cũng chưa bắt đầu quay, nếu như thay người lúc này thì tiền bạc là chuyện nhỏ, chỉ sợ Tịch Phong mượn dư luận tỏ vẻ đáng thương, hất nước bẩn lên người Úc Thừa Hạo.

Huống chi Tần Lôi có hợp tác với bố tôi, không cần vì Tịch Phong mà đắc tội với bà ta.

Tôi đè cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng xuống, đi tới phim trường cùng với Úc Thừa Hạo.

Vừa mới xuống xe, Úc Thừa Hạo đã bị đạo diễn gọi đi.

Tôi dứt khoát một mình đi dạo quanh phim trường.

Đột nhiên, có ai đó vỗ nhẹ vai tôi từ phía sau.

“Về nhanh như vậy…”

Tôi xoay người, lời nói đột nhiên im bặt.

Tịch Phong mỉm cười nhìn tôi, lắc lắc trà sữa trong tay.

Mặt tôi lạnh xuống: “Có chuyện gì?”

“Tôi mua trà sữa cho tất cả mọi người trong đoàn làm phim, cốc này đưa cho em, tôi nhớ em thích uống vị dâu tây nhất.”

Anh ta đưa trà sữa cho tôi.

Tôi không nhận, anh ta lại kiên nhẫn cắm ống hút, đưa thẳng đến bên miệng tôi.

“Uống thử đi, trước đây em thích uống nhãn hiệu này nhất, bảy năm sau không còn nữa.”

Tôi không thể nhịn được nữa, hất đổ trà sữa:

“Tịch Phong, đừng chọc tôi, tôi bây giờ nhìn thấy anh là thấy buồn nôn.”

Nhưng Tịch Phong không buồn, anh ta ngồi xổm xuống nhặt trà sữa ném vào thùng rác, giọng điệu như đang cưng chiều nói:

“Nhan Anh, em vẫn tùy hứng như thế, chắc chắn là vì giận anh nên mới ký hợp đồng với người khác có phải không?”

Tôi cười mỉa:

“Tịch Phong, anh vẫn tự luyến như thế, anh nghĩ bán mình cho Tần Lôi rồi là có thể hot à?”

Tôi vừa dứt lời, sắc mặt Tịch Phong không khỏi trắng bệch.

Nhưng anh ta nhanh chóng trấn định lại, mặt dày ngụy biện:

“Đều bởi vì em không ký hợp đồng với tôi nên tôi mới phải đi cầu viện trợ từ người khác. Nhan Anh, tôi biết em vẫn còn giận tôi, nhưng đó là chuyện của đời trước rồi, chúng ta bắt đầu lại lần nữa không tốt à? Người tôi yêu nhất trước sau chỉ có em mà thôi.”

Lời này như thể anh ta bán thân cho phú bà giàu có kia là do tôi đè anh ta ra bắt anh ta làm vậy.

Đúng là không biết xấu hổ.

“Tịch Phong, người anh yêu nhất trước sau chỉ có anh mà thôi. Anh tìm đến tôi, nói nhiều những lời hư tình giả ý như vậy không phải chỉ muốn tôi đưa vai nam chính cho anh diễn thôi à?”

Tôi không chút khách khí vạch trần sự giả tạo của anh ta, khinh bỉ ngước mắt:

“Trước kia tôi tưởng rằng trợ lý nhỏ kia mới là người anh thật sự yêu thương, nhưng không ngờ bây giờ trợ lý nhỏ chưa xuất hiện anh lại dính lấy phú bà giàu có. Anh muốn làm hại bản thân mình như thế nào tôi không quản được, nhưng nếu như anh còn dây dưa làm phiền với tôi nữa, tôi sẽ làm anh đến cả nam phụ cũng không được đóng.”

Nói xong, tôi xoay người rời đi, nhưng Tịch Phong lại tức đến hộc máu cất cao giọng:

“Cô cho rằng Úc Thừa Hạo là người tốt ư? Cô có biết bản chất bên trong của anh ta không?”

“Tôi cho cô biết, anh ta là con trai của kẻ hi3p d@m, bố anh ta c**ng hi3p mẹ anh ta, bị bệnh rồi chết lúc ngồi tù. Mẹ anh ta vì nguyên nhân cơ thể nên mới sinh anh ta ra, lại ước gì có thể bóp ch3t anh ta, đến cả liếc mắt nhìn anh ta một cái cũng cảm thấy buồn nôn.”

“Người lớn lên trong môi trường như thế tâm lý sớm đã vặn vẹo từ lâu rồi, huống chi, anh ta mang theo gen tội phạm!”

Tôi dừng bước, xoay người lạnh lùng nhìn anh ta.

Tịch Phong bị ánh mắt của tôi làm cho hơi dừng lại, không khỏi nói chậm lại:

“Nhan Anh, Úc Thừa Hạo là con ma chết sớm, sớm muộn gì cũng sẽ tự tử. Em ký hợp đồng với anh ta, cuối cùng cũng chỉ là giỏ tre múc nước, công dã tràng, còn không bằng…”

Không chờ anh ta nói xong, tôi đã đạp một cái vào một bụng anh ta.

Tịch Phong lảo đảo ngồi sụp xuống đất, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía tôi:

“Nhan Anh, cô vậy mà lại đạp tôi?”

Tôi cong môi, giọng nói hung dữ:

“Chuyện của chúng tôi không tới phiên anh quơ tay múa chân. Nếu anh vẫn chưa rõ, đừng nói đánh anh, tôi còn có thể giẫm lên mộ anh.”

Trong mắt Tịch Phong đều là sự ngạc nhiên.

Có lẽ đến bây giờ anh ta mới tỉnh táo lại từ trong ảo tưởng cố gắng níu kéo tôi.

Có lẽ trước đó tôi rất yêu anh ta, đến mức anh ta cho rằng, dù anh ta đối xử với tôi như thế nào thì chỉ cần anh ta ngoắc tay một cái, tôi sẽ quay đầu lại.

Nhưng tôi đã sớm không phải là tôi trước đây nữa rồi.

Tôi đã trải qua phản bội của tình yêu, sự nghiệp thì chết trẻ, bị dư luận bao vây tấn công, tôi sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, huống chi Tịch Phong còn làm tổn thương tôi nghiêm trọng nhất.

Lúc này, cuối cùng Tịch Phong cũng nhận rõ hiện thực, chậm rãi đứng lên, chật vật rời đi.

Mà tôi quay đầu.

Lại nhìn thấy cách đó không xa, Úc Thừa Hạo đứng dưới tán cây ngô đồng khô héo cuối mùa thu, sắc mặt bi thương, giống như chiếc lá cây héo úa.

6

Tôi rất đau lòng.

Trước đó tôi chỉ cho là Úc Thừa Hạo gặp chuyện gì đó nên mới nhảy lầu, cảm thấy chỉ cần thay đổi quỹ đạo cuộc đời anh ấy thì sẽ không xảy ra chuyện nhảy lầu nữa.

Nhưng lại không ngờ anh ấy lại mang thân thế thủng trăm ngàn lỗ như thế.

Tôi đi về phía Úc Thừa Hạo, nhìn dáng vẻ anh ấy yên tĩnh đứng trong bóng tối, đột nhiên sinh ra một loại kích động.

Tôi muốn ôm lấy anh ấy.

Nhưng trước khi tôi vươn tay ra, Úc Thừa Hạo lại mở miệng trước:

“Trước đây không nói cho cô là vì sợ cô cách xa… bây giờ cô đã biết rồi, nếu như cô muốn kết thúc hợp đồng, tôi đồng ý.”

Giọng nói của anh ấy khàn và mệt mỏi, tay nắm chặt đặt bên người, đốt ngón tay trắng bệch.

Tôi hỏi: “Kết thúc hợp đồng? Ai nói muốn kết thúc hợp đồng thế?”

Úc Thừa Hạo ngạc nhiên ngẩng đầu: “Cô không ngại?”

“Tôi là quản lý của anh, phải có trách nhiệm với anh.” Tôi vừa cân nhắc vừa nói: “Những việc này Tịch Phong có thể điều tra được thì người khác cũng có thể điều tra được. Cần phải nhanh chóng tạo cho anh một lý lịch sạch sẽ một chút mới được.”

Trong đôi mắt ảm đạm của Úc Thừa Hạo xuất hiện ánh sáng, nhưng cơ thể vẫn cứng đờ.

Tôi tiếp tục trấn an anh ấy:

“Đương nhiên cũng không thể nói anh đã trải qua những việc không vẻ vang. Ngược lại, anh có thể lớn lên trong hoàn cảnh như vậy có thể thấy anh có ý chí kiên cường hơn so với người khác, tạo cho anh một lý lịch mới chỉ là vì muốn giúp anh tránh khỏi việc phải chịu những lời chỉ trích, anh hiểu không?”

Úc Thừa Hạo không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, viền mắt càng ngày càng đỏ.

“Nhìn tôi chằm chằm như thế làm gì? Trên mặt tôi có gì à?”

Tôi muốn sờ mặt, nhưng một giây sau, lại bị kéo vào một cái ôm mạnh mẽ và rộng rãi.

Cái ôm của anh ấy mạnh đến làm cho xương sườn tôi đau nhói, nhưng tôi vẫn đưa tay vỗ lưng trấn an anh ấy, chỉ muốn nói ba từ đơn giản… tôi ở đây.

“Cảm ơn em, Anh Anh.” Úc Thừa Hạo khẽ nói bên tai tôi.

Tôi sửa lời anh: “Anh nên gọi tôi là sếp.”

Úc Thừa Hạo không lên tiếng.

Tôi lại dặn:

“Đây là bộ phim đầu tiên anh đóng vai nam chính, cố gắng diễn, đừng gây chuyện, để tôi kiếm được nhiều tiền mới là chuyện chính. Nếu như sau đó Tịch Phong có khiêu khích anh thì anh cũng đừng để ý đến anh ta, có làm được không?”

“Không thành vấn đề.”

Âm cuối của Úc Thừa Hạo còn mang theo ý cười, giọng nói trong trẻo mát lạnh, như một sợi lông chim quét qua trái tim tôi:

“Em ký hợp đồng với tôi rồi, tôi tuyệt đối sẽ không làm em hối hận, Anh Anh.”

“Đã bảo gọi tôi là sếp mà.”

“Được, Anh Anh.”