Chương 02. Nếu không phải là mị thì đã chết lâu rồi

Dịch: Yandere

[note48596]

-----

"——Hự!? Khụ, khụ!!"

Sự thức tỉnh nhẹ nhàng ghé thăm đem lại một cảm giác khó chịu bất chợt... À không, đó là do những tổn thương về thể xác đã kéo mị ra khỏi cơn mê này.

——Cái thân thể tàn tạ gì thế này!

Cơn ho cứ dai dẳng mãi không dứt.

Cứ mỗi lần ho, cơn ớn lạnh cứ chạy dọc sống lưng xuyên tận xương cốt.

Cứ như thể thần chết đang vuốt ve nó vậy.

Cái này gọi là... Phải, chính là tước đoạt sự sống.

Cơn ho dai dẳng vẫn tiếp tục, sự sống bị tước đoạt không ngừng, trong thoáng chốc mị đã cảm nhận rất rõ ràng những nỗi sợ hãi ghê gớm đó.

Lục phủ ngũ tạng cót két kêu lên như một động cơ sắp hư hỏng.

Bản năng sinh tồn của mị cất lên tiếng hét bi ai.

Mị trông thấy cái chết thấp thoáng lướt qua rõ mồn một.

——Dù cho có trải qua bao nhiêu lần, những thứ đáng sợ vẫn rất đáng sợ.

——Dù cho có trải qua bao nhiêu lần... Dù cho có trải qua bao nhiêu lần?

Cơn ho đã dịu xuống.

Mị nhấc cái thân tàn ma dại này lên, chỉ riêng việc cử động một ngón tay cũng đã khiến cho mị kiệt sức như đi lao động khổ sai——Mà có vẻ như là mị đã ở sẵn trên giường.

"——Ngươi tỉnh lại rồi à?"

Cuối cùng thì ngay cái lúc mị cảm thấy đủ thoải mái để có thể để ý xung quanh, một giọng nam đứng sát bên mị chợt vang đến.

"..."

Mị nhìn sang bên đấy... Có một người đàn ông lạ mặt đang ở đó. Không thể thấy rõ mặt mũi của gã ta. Hắn tròng một lớp áo choàng đen thẳm và đội cái mũ trùm đầu sâu hoắc vào trong.

Cơ mà, nếu nói về chữ "lạ" thì thật ra, mị cũng không biết đây là nơi nào, hoặc cái-thân-xác-này-là-ai-nữa.

Mị chỉ biết được một vài chuyện và hiểu được một vài thứ.

Mà khoan, có lẽ sẽ chính xác hơn nếu mị nói rõ ràng rằng "Mị chả hiểu chuyện gì cả".

Tận dụng một chút ánh sáng le lói xung quanh, có vẻ như đây là bên trong... một căn phòng nào đó.

Dựa vào việc mị đang nằm dài bất động trên giường, nhất định là ông bạn thần chết sẽ ghé thăm và tặng mị một cái ôm nồng thắm.

Cái thân xác này, chắc là đang có bệnh rồi.

Nguyên nhân không phải từ yếu tố bên ngoài, mà đã bắt đầu chết từ bên trong rồi.

Dù không thích nhưng mị vẫn phải chấp nhận.

Cái-thân-xác-này, không còn nhiều thời gian nữa đâu.

"Ta có một thỉnh cầu."

Gã đàn ông trùm đầu mở lời.

"Chỉ một ngày thôi, đừng làm gì cả, hãy cố gắng sống dùm ta."

Mị bắt đầu mở miệng.

"——Hãy cho ta, ——thêm thông tin."

Từ cái cổ họng khô khốc của mị, cái giọng khàn khàn như thể đang bào mòn sinh lực thốt ra thành từng tiếng. Giọng cao. Có vẻ như là của một đứa trẻ.

"Để cho chắc ăn, ta đã sử dụng thuật Phản Hồn. Linh hồn trong cơ thể này đã rời đi rồi... Vì thế, ta đã nhập một linh hồn khác vào đó để thay thế. Đó chính là ngươi."

Linh hồn thay thế?

... À, ra vậy. Hóa ra là vậy sao.

"Cơ thể đó là của con gái một quý nhân. Thân phụ mẫu của quý cô đó vì không muốn con gái họ ra đi, nên đã thuê ta với một số tiền rất lớn.

Ta lại rất cần tiền.

...Có lẽ, nếu cứ như thế này kéo dài thêm thì cũng chỉ có thể sống sót được vài ngày nữa thôi. Thân xác này vốn đã vượt quá giới hạn chịu đựng lắm rồi."

Ừm... Là vậy nhỉ. Mị hiểu rồi.

"Ta không biết ngươi là kẻ nào.

Có khi ngươi là một ác nhân hiếm gặp nào đó, cũng có khi ngươi còn không phải là con người nữa cơ. Hoặc có thể là một ác ma, hay ác linh gì đấy.

Nhưng mà, ta xin ngươi.

Chỉ một ngày thôi, hãy sống sót giúp ta.

Cho đến khi ta nhận được tiền và rời khỏi hòn đảo này. Hãy cho ta xin thời gian đến lúc đó."

Cái tên đàn ông đội mũ trùm đầu này, hầu như nãy giờ chỉ toàn lảm nhảm những điều nhờ vả ích kỷ của hắn, sau khi nói xong những gì cần nói, hắn dần giữ khoảng cách với mị.

"Xin lỗi. Ta thật sự xin lỗi."

Hắn vừa xin lỗi, vừa cắp đít ra khỏi phòng.

Rồi mị nhắm mắt lại.

Nói tóm lại, hắn vừa vô duyên vô cớ đánh thức một kẻ đã chết như mị, vô duyên vô cớ đẩy mị vào một cơ thể đã chết thêm vài ngày nữa.

Tóm lại, hắn gọi mị lên để một vài ngày nữa mị sẽ lại chết thêm lần nữa sao?

Tóm lại, mị sẽ chết thêm lần hai nữa sao?

Tóm lại, là hắn đang ép buộc một người chả quen biết gì như mị, vào cái-cơ-thể chỉ còn lại một chút sinh khí này sao?

Chỉ để dành cho một ngày được sống thôi sao?

"Ha, Ha Ha Ha...!"

Thật là một câu chuyện nực cười, không phải sao?

Mị chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội được chết đến tận hai lần cơ đấy.

Hỡi thế gian, nhân sinh này là thứ gì, mị không lý giải được.

Chà, nhưng mà cuộc sống tiền kiếp của mị cũng đã kết thúc rồi.

"——Nếu không phải là mị, thì đã chết lâu rồi."

Mị nâng đôi bàn tay nặng trĩu của mình như thể ôm lấy bình nước thánh, đặt nó lên trên lồng ngực.

Hệt như một xác chết được đặt yên vị bên trong quan tài.

Nhưng thật ra, đây chính là dáng vẻ của sự sống.

Thiệt tình.

Nếu mà mị không "luyện khí", mị đã chết từ lâu rồi.