Kuriyama Mirai. Cô bé này ー có chút kỳ lạ.
Nhìn tổng thể thì, cô bé là kiểu trầm tính. Còn nếu nói về nét đặc trưng, có lẽ là mái tóc nhạt màu phớt hồng chạm tới đôi bờ vai với những đường cong nhẹ nhàng cùng cặp kính gọng đỏ. Dáng người nhỏ nhắn, trông có vẻ mong manh.
Con gái tuổi này, nếu phát triển tốt thì chỗ nọ chỗ kia cũng đầy đặn. Nhưng tiếc thay, ở đây thì chẳng có gì cả. Cô bé là học sinh mới chuyển tới, là kouhai dưới tôi một lớp. Nếu vẫn chưa tới sinh nhật thì cô bé năm nay 15 tuổi. Chuyện thằng học sinh trung học như tôi có quen biết một em gái kouhai thì cũng chẳng có gì lạ lùng, nhưng chỉ riêng cuộc gặp gỡ này là trường hợp cá biệt, có lẽ ngoài tôi ra chắc chẳng ai có trải nghiệm tương tự.
Tôi nhớ không nhầm thì khi ấy là tầm kì nghỉ xuân kết thúc, tôi vẫn còn chưa quen lắm với phòng học mới.
Nhìn chung ấy là tầm thượng tuần tháng Tư. Tất cả bắt đầu từ một sự rất đỗi tình cờ.
Sau giờ học, như mọi khi tôi lết xác đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ Văn học, ngồi đấy đọc đọc chăm chỉ tầm một tiếng gì đó, chuẩn bị về nhà xong xuôi rồi bước ra khỏi trường. Nếu khúc thời gian ấy có lỡ gãy mất một phút hoặc nhiều hơn, có lẽ sự tình cờ này cũng chẳng xảy ra. Ngày hôm sau sẽ có một mẩu tin nằm lọt thỏm trong một góc của tờ báo địa phương "Nữ sinh nhảy lầu tự tử". Tôi sẽ lướt qua mấy dòng chữ đó và "Tự sát ở trường mình à. Người ta mà đến thu thập thông tin thì phiền phải biết", thở dài vài cái và chấm hết, chắc chắn luôn. Chẳng có lý do gì mà phải ôm thêm sầu muộn.
Tự sát.
Trong từ điển người ta định nghĩa đó là "Một hành động nhằm tự cắt đứt mạng sống của bản thân". Có lẽ là một việc tôi không bao giờ muốn thử. Cũng chẳng phải vì quan niệm đạo đức hay cái gì gì đâu, vì một lý do đơn giản hơn nhiều. Có lẽ trong tương lai tôi cũng có thể làm việc đó để câu kéo sự chú ý của người đời chăng, nhưng nếu tôi có muốn chết đi nữa thì, vô lý thay, tôi vẫn chẳng thể cảm nhận nổi cái mĩ lực của sự tự sát.
Ngày hôm ấy.
Ngày bầu trời xanh tưởng chừng như trong suốt trải rộng thênh thang.
Vì một lý do gì đó, tôi ngước lên và thấy một cô bé đeo kính cực đẹp trên sân thượng của tòa nhà mới xây. Tôi tập trung ánh nhìn của mình vào đó, và từ màu của dải ruy-băng, tôi biết ấy là một học sinh mới vào trường. Cô bé đã qua được hàng rào an toàn, đứng đó thẳng tưng với biểu cảm trên gương mặt trống rỗng. Nếu chỉ dấn thêm một bước nữa thôi, thân thể ấy sẽ không thể cưỡng lại được trọng lực và rơi xuống. Một vị trí nguy hiểm như thế đấy.
Giờ thì, có một điều tôi muốn các bạn chú ý cho.
Trong diễn biến của câu chuyện, thường chia ra làm hai kiểu thế này. Kiểu thứ nhất, nhân vật chính chủ động tham gia vào câu chuyện. Kiểu thứ hai, nhân vật chính rất thận trọng nhưng cũng kệ cho dòng đời đưa đẩy muốn ra sao thì ra. Giả sử như tôi có là vai chính thì, hẳn nhiên tôi sẽ thuộc kiểu thứ hai, khỏi cần tranh cãi. Nhưng thần kinh tôi cũng không đủ vững để lờ đi một chuyện như thế này. Thả chiếc cặp đang cầm trên tay xuống, tôi xồng xộc chạy lên sân thượng.
Có lẽ mất tầm 5 phút gì đó. Mở toang cánh cửa "Cấm vào" và nhảy lên sân thượng, tôi có thể chộp lấy tấm lưng nhỏ bé của cô học sinh trung học.
Cô bé vẫn chưa nhảy xuống. Tôi vuốt ngực và bắt đầu tuôn ra hàng tràng những lời vàng ngọc.
Chuyện tôi nói những gì để cô bé từ bỏ ý định tự tử, giờ nói ra cũng chỉ thành rặt những lời khoác lác ba hoa, thế nên đành thôi vậy. Tóm lại, bỏ qua mấy cái râu ria, tôi chỉ đơn giản là tập trung nói với cô bé rằng "Người đeo kính đẹp như em không được chết". Có khi tôi lại bắt đầu từ chuyện kính hữu dụng thế nào đến lịch sử của kính ra sao không biết chừng. Và thế là, tôi đã kết thúc bằng một câu chốt như thế này.
"Tóm lại là, anh là tên cuồng kính."
"Kỳ cục quá đi", cô bé phản kháng.
Cô bé nhảy qua hàng rào cao hơn chiều cao của bản thân rất nhiều và quay trở lại sân thượng. Sức nhảy kiểu ấy rõ ràng lờ tịt đi một thứ gọi là quy luật vật lý. Cùng lúc đó, một thứ tựa như thanh kiếm đỏ thẫm được tạo thành từ lòng bàn tay trái của cô bé. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi chỉ biết đứng chôn chân tại đó mà nhìn.
Khoảnh khắc tiếp theo, thanh kiếm đỏ thẫm ấy phóng ra như một cây lao và xuyên qua bụng tôi. Thậm chí tôi còn chưa kịp thốt lên một tiếng kêu đau. Có lẽ thủng hết cơ quan tiêu hóa rồi cũng nên, vì tôi bắt đầu nôn ra máu rất mãnh liệt. Khỏi cần xem xét cũng biết thừa là thương tích chết người. Chỉ để không lăn quay ra đấy ngất xỉu mà tôi đã phải cố gắng hết sức rồi.
"A... Lỡ đâm người ta mất rồi"
"Mình mạnh tay quá rồi nhỉ"
Cô bé nói khẽ. Đôi mắt sắc lạnh đến đáng sợ.
Một vụ giết người bất ngờ.
Nhưng việc này cũng chẳng hiếm gặp cho lắm. Đối với tôi thì cũng chỉ như sự hiển nhiên xảy ra hằng ngày.
Cô bé nhìn tôi chằm chằm, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định gây chiến. Máu của tôi nhỏ tong tong từ thanh kiếm đỏ thẫm xuống nền xi măng. Trên sân thượng sau giờ học, cảnh tượng này kể ra cũng dị thường. Chí ít thì cũng không thể xảy ra thường xuyên trong khuôn viên trường được. Mà dù sao đi nữa, cô bé trước mắt tôi đây - Kurriyama Mirai chắc chắn không phải người thường. Nếu hỏi tại sao thì rõ ràng một người bình thường làm sao có thể tạo ra một thanh kiếm từ không khí cơ chứ? Đương nhiên chúng ta cũng nên lờ đi khả năng cô bé đã đạt đến trình nghệ nhân trong mấy màn ảo thuật.
Trong trường hợp này, hay nói đúng hơn - khi gặp một kẻ không phải người bình thường, những sinh vật như tôi có hai sự lựa chọn, một là thể hiện sự thù địch, hai là nhớ ra mình cũng tương tự người ta. Tôi thì lúc nào cũng lựa chọn cái thứ hai hết. Cứ như thể đấy là bổn phận của tôi vậy, khỏi cần đắn đo gì, đầu tiên cứ phải biết ơn người ta vì đã tồn tại cái đã.
"...Này em ơi..."
Tôi cố gắng hết khả năng để nở một nụ cười nhã nhặn. Sau đó chỉ vào thanh kiếm đỏ thẫm đang thọc vào bụng mình. Nếu lỡ chiêm ngưỡng phải cảnh máu mình vương vãi khắp nơi, dễ cơ mặt không khỏi đanh lại, thế nên tôi quyết định không nhìn xuống.
"Giải quyết...hộ anh...cái này được không vậy?"
"―Ế?"
Cô bé đáp lại, giọng nghe có vẻ hoảng hốt. Cũng không có gì bất ngờ cho lắm. Tại vì nếu là người bình thường, chắc chắn chẳng ai tỉnh táo cho nổi sau khi mất một lượng máu khổng lồ như thế cả. À, không phải thế. Cô bé biết thân phận thực sự của tôi, thế nên càng ngạc nhiên hơn. Tôi cố gắng tỏ ra hiền lành hết mức có thể.
"...Anh xin em đấy..."
Một vài tích tắc trôi qua.
"Anh là cái giống gì vậy hả?"
Cô bé - người tạo ra bầu không khí làm mê mẩn lòng người này, cả người thấm ướt máu của tôi, mặt bắt đầu méo xệch đi.
"Câu đấy để anh nói mới đúng chứ."
Tôi và Kuriyama Mirai đã gặp nhau như thế. Khả năng mối quan hệ giữa tôi và cô bé chấm dứt ngay sau lần đầu gặp mặt ấn tượng này, có lẽ cũng thấp ngang ngửa chuyện bị vướng vào một vụ giết người trong nhà trọ vậy. Đúng thật là, chết mất thôi.
NO SPOILER PLEASE.