Edit: Tiểu Lục

May mắn quãng đời còn dài, may mắn còn có cơ hội bù đắp, may mắn còn có rất nhiều sớm sớm chiều chiều nắm chặt tay nhau.

Sáng sớm.

Dinh thự của Chấp Chính Quan.

Thần Sa một thân quân trang, đi xuống cầu thang, hỏi: “Phi thuyền của Đế Quốc Ar đến rồi sao?”

Túc Nhất trả lời: “Đã đến cảng vũ trụ, Túc Nhị và Thúc Thất cùng đi đón tiếp đoán sứ giả rồi, sẽ đưa bọn họ đến thẳng phòng họp.”

Thần Sa vừa muốn đi ăn cơm, tiếng chuông cửa vang lên.

Chốc lát sau, Túc Nhị và Túc Thất đi tới.

Túc Nhất ngạc nhiên hỏi: “Hai người không đưa quan viên Đế Quốc Ar đến phòng họp sao?”

Túc Nhị và Túc Thất sắc mặc đều kỳ lạ. Túc Thất liếc trộm Thần Sa, lóng ngóng vụng về nói: “Chúng tôi, cảm thấy… đưa bọn họ đến thẳng đây thì tốt hơn.”

Túc Nhất khó hiểu.

Đây là nơi ở riêng tư của Chấp Chính Quan, không phải là nơi tiếp kiến khách của nước khác, bình thường chỉ tiếp những người có quan hệ cá nhân với Chấp Chính Quan. Túc Nhị, Túc Thất sao có thể tự ý đưa hai quan viên của Đế Quốc Ar đến chỗ ở cá nhân của Chấp Chính Quan? Lại còn thương nghị chuyện đại sự là ngừng chiến sự kia nữa.

Thần Sa hỏi: “Sao lại như vậy?”

Túc Nhị ấp úng nói: “Ngài… ngài gặp riêng thì tốt hơn.”

Người đã tới cửa, chẳng lẽ phải bắt họ quay trở lại? Thần Sa gật đầu với Túc Nhất, ý bảo hắn cho vào.

Túc Nhất lên tiếng phân phó cảnh vệ: “Để bọn họ vào.”

Một lát sau.

Thanh Sơ đi tới, ánh mắt kiên định, khí chất chuyên nghiệp, so với bộ dáng cẩn thận trước kia là hoàn toàn bất đồng.

Thân là người phụ trách văn phòng của nữ hoàng, là tâm phúc mà nữ hoàng nể trọng nhất, nhưng cô lại đang cung kính theo sau một đứa bé.

Thiếu niên tóc đen mắt đen, ngũ quan sắc sảo, khí chất lạnh lùng, một thân vận đồ chuyên nghiệp, áo sơ mi trắng, quần đen, áo khoác đen, cà vạt đen, toàn thân trên dưới không một chút rối loạn.

Em đi đứng thong dong, lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng Thần Sa, lập tức đi tới.

Cho dù tất cả mọi người ở trong phòng đều đang chăm chú nhìn em, em vẫn không chút ngượng ngùng bất an, biểu cảm lạnh nhạt bình tĩnh khác thường.

Túc Nhất theo bản năng nhìn Thần Sa. Nếu tách ra nhìn vào sẽ không nhận thấy, nhưng nếu hai người ở cùng một chỗ, nhìn vào so sánh, sẽ lập tức cảm thấy hai người một lớn một nhỏ là cực kỳ giống nhau.

Thiếu niên đứng lại trước mặt Thần Sa, giống như một người lớn đưa tay với Thần Sa, “Tôi là Anh Tiên Thần Tịch, đại diện cho hoàng đế bệ hạ của tôi Anh Tiên Lạc Lan đến đây cùng thương thảo chuyện ngừng chiến giữa hai nước.”

Thần Sa kinh ngạc nhìn Anh Tiên Thần Tịch.

Hắn đã từng gặp đứa bé này, ở hành tinh Dâu Tây.

Bởi vì Liên Bang Odin trong tương lai có thể nghiên cứu ra thuốc chữa trị dị biến, hắn âm thầm đến Khúc Vân tinh lấy trộm một ít Hút Huyết đằng. Trên đường phi thuyền trở lại điểm xuất phát, hắn ghé vào Dâu Tây tinh một lát, không ngờ gặp phải Anh Tiên Lạc Lan.

Lúc đó, ngoại trừ đứa bé trai này, còn có một bé gái. Amy vừa ôm đứa bé gái cười đến bả vai run lên không ngừng, vừa cùng Anh Tiên Lạc Lan chọn kính.

Hắn nghe nói Amy có con là một cặp song sinh, hẳn là đứa bé trai này và đứa bé gái kia.

Nhưng, đứa bé này vừa nói cái gì?

Anh Tiên Thần Tịch vẫn đang đưa tay, bình tĩnh nhìn Thần Sa.

Thần Sa hỏi: “Cháu nói cháu tên gì?”

Anh Tiên Thần Tịch rõ ràng trả lời: “Anh Tiên Thần Tịch, Anh Tiên của Anh Tiên Lạc Lan, Thần của Thần Sa, Tịch của Tịch Nhan hoa.”

Thần Sa nhìn Anh Tiên Thần Tịch.

Anh Tiên Thần Tịch nhìn Thần Sa.

Mọi người đều nín thở tĩnh khí, trong phòng im lặng có thể nghe được tiếng kim rơi, vô cùng quái dị.

Trong đầu Thần Sa bỗng nhiên hiện lên một khuôn mặt –

Đêm khuya, Lạc Lan ngồi trên ghế, toàn thân mặc y phục giải phẫu màu lam, đội mũ trùm màu lam, ánh mắt khắc chế bình tĩnh dị thường. Hắn kinh ngạc vì đã trễ như vậy Lạc Lan còn muốn giải phẫu, Lạc Lan lại làm như không có gì nói “Chỉ là một ca tiểu phẫu”. Lúc đó hắn đã có chút cảm thấy gì đó không đúng, nhưng lại không biết nói gì. Hiện tại đã biết rõ, Lạc Lan không phải giải phẫu cho người khác, mà nàng phải nằm trên bàn mổ, tự giải phẫu cho mình.

Đại chiến trước mắt, mang thai là chuyện sống chết, lại còn là gene dị chủng. Cho dù Lạc Lan mạnh mẽ, thì khoảng thời gian đó có phải rất gian nan?

“À!” Anh Tiên Thần Tịch giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, bình tĩnh nói: “Chị sinh đôi của tôi tên là Anh Tiên Thần Triều, Anh Tiên của Anh Tiên Lạc Lan, Thần của Thần Sa, Triều của Triều Nhan hoa.”

Thần Sa nhớ tới tên hai loại đồ uống kia.

Triều Nhan Tịch Nhan.

Tịch Nhan Triều Nhan.

Sau đó hắn dần dần nhận ra. Toàn bộ Đế Quốc Ar không một người nào có thể năng 3A, càng không có người thể năng 4A, hai loại đồ uống đó nhìn qua giống như cung cấp cho quân đội, nhưng thực tế là chỉ dành cho một mình hắn, tên cũng vì hắn mà đặt ra.

Thần Sa cảm xúc dâng trào, tinh thần hoảng hốt, vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm Anh Tiên Thần Tịch.

“Ngài?” Anh Tiên Thần Tịch vẫn đang đưa tay ra.

Thần Sa rốt cuộc cũng phục hồi lại, tự trấn an chính mình bắt tay với Anh Tiên Thần Tịch.

Anh Tiên Thần Tịch nói: “Mẹ tôi nói ngài là cha tôi, theo lý mà nói tôi phải kêu ngài là ba, nhưng dù sao đây là lần đầu gặp mặt, tôi nên xưng hô vời ngài là ngài sẽ tốt hơn.”

Thần Sa tuy rằng đã hiểu được quan hệ của mình và Anh Tiên Thần Tịch, nhưng chính tai nghe được Anh Tiên Thần Tịch nói ra, hắn vẫn cảm thấy từng chữ đều giống như kiếm sắc, đâm thẳng vào tim.

Con của hắn?

Con của hắn và Anh Tiên Lạc Lan?

Thần Sa suy nghĩ lung tung, hoang mang mờ mịt nhìn Anh Tiên Thần Tịch.

Lạc Lan đã từng không chỉ nói một lần “Em có một ngạc nhiên lớn dành cho anh”.

Lúc này, nàng không có lừa gạt hắn! Thật sự là một ngạc nhiên lớn!

Túc Nhất nhịn không được hỏi: “Mẹ của cháu… hoàng đế Đế Quốc Ar thật sự đã công bố ra bên ngoài cháu tên là Anh Tiên Thần Tịch, chị của cháu tên là Anh Tiên Thần Triều?”

“Đúng vậy.” Anh Tiên Thần Tịch lời ít ý nhiều, không nói thêm tiếng nào.

May mắn Thanh Sơ hiểu rõ ngụ ý trong lời nói của Túc Nhất, rõ ràng giải thích: “Bệ hạ chẳng những đã xác định Tiểu Triều điện hạ làm người kế vị thứ nhất, Tiểu Tịch điện hạ là người kế vị thứ hai, mà còn thuyết phục được ngài nguyên soái Lâm Kiên và ngài Tử Yến ủng hộ.”

Hoàng đế tương lai của Đế Quốc Ar là dị chủng?

Thúc Nhất, Túc Nhị, Túc Ngũ, Túc Thất đều giống như nghe thấy sấm sét, cảm thấy chính mình đang nằm mơ, biểu cảm khiếp sợ nhìn chằm chằm Anh Tiên Thần Tịch.

Thanh Sơ đưa một hộp chứa đầy thuốc đang cầm trong tay cho Túc Ngũ, “Đây là Tịch Tà, là thuốc mới bào chế của công ty điều chế dược phẩm gene sinh học Anh Tiên Diệp Giới. Bởi vì ngài Chấp Chính Quan đã hợp tác tham gia nghiên cứu, được hưởng 15%, là đại cổ đông thứ hai của công ty bào chế thuốc. Ngài Chấp Chính Quan hẳn là không cần dùng đến loại thuốc này nữa, nhưng các vị ở đây chắc chắn cần. Loại thuốc này chưa được bán ra bên ngoài, là bệ hạ tặng riêng, cách dùng cụ thể được ghi rất rõ trên tờ hướng dẫn sử dụng.”

Túc Ngũ sau khi xem kỹ, kinh ngạc trừng mắt nhìn thuốc trong tay, lắp bắp nói với Thần Sa: “Ngài… ngài… là… là…”

“Ta biết.” Thần Sa nghĩ mình lại có thể lặng lẽ đến Khúc Vân tinh lấy cắp Hút Huyết đằng, trong lòng tư vị phức tạp.

Thanh Sơ mang hai hộp quà đưa cho Anh Tiên Thần Tịch.

Anh Tiên Thần Tịch hai tay cầm hai hộp quà đưa cho Thần Sa, lễ phép lạnh nhạt nói: “Mẹ của tôi bảo tôi đưa quà cho ngài.”

Thần Sa trong đầu trăm ngàn từ ngữ, hỗn loạn mờ mịt, vô thức hỏi: “Cái gì?”

“Không biết. Mẹ nói ngài có vấn đề gì, có thể liên hệ với mẹ bất cứ lúc nào. Ngài biết số cá nhân của mẹ.”

Thần Sa nhớ lại hai cuộc gọi dồn dập liên tiếp hắn chưa nhận nghe lúc nửa đêm.

Lạc Lan năm lần bảy lượt gọi cho hắn, là muốn nói việc này sao?

Thần Sa nhận quà, chú ý trong đó có một hộp quà nhìn rất quen, mặt trên còn có con dấu phát chuyển nhanh, là món quà hắn đã nhận trên chiến hạm Lâm Tạ.

Trong lúc nhất thời Thần Sa lại có chút e ngại, không mở hộp quà đó, mà lại mở hộp quà khác.

Ba lọ mứt hoa hồng được làm thủ công cùng một hộp mắt kính.

Thần Sa kinh ngạc cầm lấy lọ hoa hồng, theo bản năng nhìn vào hướng nhà bếp. Trong vô thức, mứt hoa hồng ở trước mắt cùng với mứt hoa hồng ở trong trí nhớ lại giống nhau.

Lạc Tầm từng làm hai lọ mứt hoa hồng cho hắn. Một lọ bị hắn ném vỡ trong cơn nóng giận, một lọ còn chưa kịp ăn, hắn đã rời khỏi Relicta, ra chiến trường, đến khi trở về, đã là mấy chục năm sau, thế sự đều thay đổi, chẳng còn lại gì.

Vốn tưởng rằng thương hải tang điền, tất cả đều bị thời gian vô tình vùi lấp, theo gió cuốn bụi bay, không ngờ dạo một vòng trong mê cung thời gian, đến lúc này, vẫn còn có thể gặp lại.

Ngón tay Thần Sa nhẹ nhàng vuốt ve lên chữ ký trên lọ mứt.

Một lọ mứt hoa hồng lớn bên trên viết “Lạc Lan”, hai lọ nhỏ ở hai bên, nét chữ non nớt, một lọ viết “Tiểu Triều”, một lọ viết “Tiểu Tịch”.

“Mẹ đã cùng tôi và chị làm mứt hoa hồng.” Anh Tiên Thần Tịch cầm lấy hộp mắt kính, cố ý nói: “Đây là mắt kính mẹ đã mua ở hành tinh Dâu Tây, mẹ mua bốn cái, dự định một nhà bốn người mỗi người một cái. À, ngài phải biết, bởi vì tôi nhớ rõ lúc đó ngài cũng có mặt trên Dâu Tây tinh.”

Thần Sa mở hộp mắt kính, nhìn thấy một cặp kính màu đen, giống y như đúc cặp mắt kính hắn đã tặng Lạc Tầm, có điều là kiểu của nam, hơi lớn một chút.

Phản ứng kinh ngạc của Lạc Lan khi nhận được mắt kính năm đó giờ đây đang dần dần hiện lên trong lòng hắn.

Thần Sa bỗng nhiên nhịn không được nở nụ cười.

Thời gian tàn nhẫn, nhưng qua từng ấy năm, nàng vẫn còn nhớ rõ, hắn cũng còn nhớ rõ, thật sự quá may mắn!

Sinh thời, vẫn có thể gặp lại nhau!

Mặc dù gặp lại em, đã không còn là em của lúc xưa, nhưng thay đổi không chỉ kinh ngạc, mà còn là vui sướng.

Thần Sa ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Tiểu Tịch.

Tiểu Triều, Tiểu Tịch.

Con của hắn và Lạc Lan!

Vui sướng giống như thủy triều, cuộn trào dâng lên, tràn ngập trái tim, khiến cho hắn vừa áy náy vừa sợ sệt.

Triều triều tịch tịch, tịch tịch triều triều.

May mắn quãng đời còn dài, may mắn còn có cơ hội bù đắp, may mắn còn có rất nhiều sớm sớm chiều chiều nắm chặt tay nhau.

Ánh mắt của Thần Sa ngày càng dịu dàng, Anh Tiên Thần Tịch càng lúc càng không được tự nhiên. Vẻ người lớn bình tĩnh bên ngoài biến mất, em không tự nhiên lảng tránh ánh mắt của Thần Sa, “Mẹ bảo tôi đến đây đàm phán chuyện hai nước ngừng chiến, các ngài có yêu cầu gì không?”

Thần Sa nhịn không được dịu dàng xoa đầu con, ôn hòa nói: “Việc này ta sẽ liên hệ trực tiếp với mẹ con. Trước tiên con ở lại chỗ của ta, cứ ở căn phòng trước kia mẹ con từng ở, muốn ăn gì, muốn đi chơi đâu cứ nói ta biết.”

Anh Tiên Thần Tịch ngạc nhiên.

Em nhớ tới khi sắp chia tay, mẹ đã nói, “Ba của con biết nên xử lý thế nào, nếu ba có gì muốn hỏi, hãy liên hệ trực tiếp với mẹ”, hóa ra mẹ đã sớm dự đoán được chuyện sẽ xảy ra như vậy.

Thanh Sơ mỉm cười ho khan một tiếng, vừa muốn nói.

Đột nhiên, thiết bị cá nhân của Thần Sa vang lên âm báo dồn dập, liên tục không ngừng.

Tin khẩn cấp liên tiếp truyền đến.

“Xem tin nhắn!”

“Đế Quốc Ar xảy ra chuyện lớn!”

………

Thần Sa giật mình một cách khó hiểu, lập tức ra lệnh cho Túc Nhất: “Mở tin tức.”

Hồng Cưu đang từ hành lang chạy lại, vừa chạy, vừa thất thố hét lớn: “Anh Tiên Lạc Lan đã chết!”

“Anh nói cái gì?”

Hai giọng nói một lớn một nhỏ, chỉ có khuôn mặt là giống nhau, đều biểu cảm hung tợn, nhìn chằm chằm hắn.

Hồng Cưu theo bản năng lùi một bước dài, thì thào nói: “Anh Tiên Lạc Lan đã chết.”

“Không thể nào!”

Lại là hai giọng nói một lớn một nhỏ đồng thời vang lên.

Hồng Cưu chỉ chỉ vào màn hình, để bọn họ xem.

………

Phòng yến tiệc rộng rãi, một đống hỗn độn.

Chai rượu ngả nghiêng, ly tách vỡ nát, đồ ăn thức uống bị giẫm bẹp vươn vãi đầy sàn.

Bốn phía vẫn còn lại không khí yến ẩm tụ hội, nhưng là mấy trăm bộ thi thể đang nằm chất đống lên nhau trên mặt đất, nơi nơi đều là màu đỏ của máu, hoàn toàn giống như một lò mổ khủng khiếp rợn người.

Lạc Lan một thân một mình đứng giữa đống thi thể chất đầy.

Hai chân nàng đỏ thẫm, một tay bị cắt đứt, quần áo lộn xộn, vết máu khắp nơi, cả người chật vật không chịu được, nhưng đôi mắt lại trong trẻo khác thường.

“…Ta hy vọng mỗi một đứa bé trên Hominis đều có thể giống như bọn chúng bình an khỏe mạnh lớn lên, ta hy vọng mỗi một đứa bé trên Relicta cũng đều có thể giống như bọn chúng khỏe mạnh bình an lớn lên, ta hy vọng mỗi một người làm cha mẹ giống như ta trên Anh Tiên số 2 có thể trở về với con mình, ta hy vọng mỗi một người làm cha mẹ giống như ta trên Bắc Thần cũng có thể trở về với con mình.”

“Ta có mơ đến một thế giới, ở thế giới đó, mọi người đều tôn trọng khác biệt, chấp nhận khác nhau, không dùng chuẩn mực của mình đi chối bỏ người khác, không dùng bạo lực ép buộc người khác phải thay đổi, mỗi người đều có cuộc sống tôn nghiêm, mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc. Thật đáng tiếc, ta không có cơ hội thực hiện được ước mơ đó, phiền các anh, phiền mỗi một quân nhân trên Anh Tiên số 2, phiền mỗi một người nghe được đoạn nói chuyện này, xin các anh hãy giúp ta thực hiện!”

………

Thần Sa đột nhiên đưa tay, kéo Tiểu Tịch vào lòng mình, kềm chặt đầu của em vào ngực, không để em tiếp tục xem.

Tiểu Tịch giãy giụa muốn đẩy hắn ra, “Buông ra! Buông ra…”

Thần Sa ôm chặt em, giọng nói khàn đặc: “Đừng nhìn! Nghe lời, đừng nhìn…”

Nhưng hắn lại mở to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, nhìn vô số cái tua màu trắng đâm vào thân thể của Lạc Lan, máu tương đỏ thẫm như nước mắt trào ra.

Thần Sa cảm thấy mình đang nằm mơ.

Một cơn ác mộng.

Cơn ác mộng của trước kia, có thể tỉnh lại, cơn ác mộng của lúc này, mãi mãi sẽ không tỉnh lại.

Huỳnh quang bay múa đầy trời.

Lạc Lan chắc là rất đau, nhưng lại dựa vào tường mà cười.

Nàng ngửa đầu, từng chuỗi nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, môi vô lực mấp máy vài cái, dường như nói gì đó.

Giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, bóng hình của nàng biến mất.

Ầm ầm một tiếng, lửa cháy đầy trời.

Lửa mãnh liệt thiêu đốt, biến hết thảy thành tro tàn.

………

Tiểu Tịch tuy không nhìn thấy gì, nhưng đoán được chuyện xảy ra, em khóc la thảm thiết: “Mẹ ơi! Mẹ ơi…”

Em hung hăng vừa đánh vừa đá, vừa bấu vừa cắn, muốn thoát khỏi ôm chặt của Thần Sa.

Thần Sa gắt gao ôm lấy em, cho dù thế nào cũng không buông ta.

Giây phút này, vạn tiễn xuyên tâm, đau đớn tột cùng, linh hồn bị nghiền thành mảnh nhỏ, giống như cả người đều biến thành tro bụi, nhưng lúc này, hắn hiểu rõ Lạc Lan không muốn hai con nhìn thấy cảnh tượng đó.

Thần Sa đã tận mắt chứng kiến cha mẹ chết thảm trước mặt mình, rất hiểu cảm giác đó khổ sở đến thế nào.

Thời khắc này, hắn ôm chặt Tiểu Tịch, không chỉ có hắn bảo vệ Tiểu Tịch, mà cũng là Tiểu Tịch bảo vệ hắn. Nếu như không có thứ vận mệnh đã nhân từ ban tặng ở trong lồng ngực này, hắn cũng không biết mình có thể còn đứng vững được hay không, lại càng không biết mình sẽ phải làm gì.

Vừa mới đây, hắn còn cảm thấy may mắn, may mắn vì quãng đời còn dài, may mắn vì còn có cơ hội bù đắp, may mắn còn có rất nhiều sớm sớm chiều chiều nắm chặt tay nhau.

Giây phút này, tất cả đều đã mất.

Tất cả sai lầm không thể bù đắp, tất cả mất mát đều hóa thành vĩnh viễn.

Tiểu Tịch gào khóc nức nở, phẫn nộ hét lớn: “Tại sao? Tại sao ông không chịu gặp mẹ? Tại sao ông phải xoay người bỏ đi…”

Thần Sa đứng thẳng, nhìn chằm chằm lên biển lửa ở trên màn hình.

Hắn nhớ tới nửa đêm thiết bị cá nhân vang lên âm báo.

Lạc Lan gọi hai lần, hắn không nhận.

Hắn nhớ tới hộp quà nhận được trên chiến hạm Lâm Tạ.

Lạc Lan đã đưa đến trước mặt hắn, hắn chưa xem, đã ném nó đi.

Hắn nhớ tới trên Dâu Tây tinh vô tình gặp mặt.

Rõ ràng gần trong gang tấc, hắn cũng không lại gần, kiên quyết bỏ đi.

Đúng vậy! Tại sao?

Tại sao rõ ràng rất muốn nghe được giọng nói của nàng, khi thiết bị cá nhân vang lên, hắn lại không đón nhận?

Tại sao rõ ràng trằn trọc, mong nhớ ngày đêm, đến khi gặp nàng, hắn lại có thể tàn nhẫn bỏ đi?

Tại sao rõ ràng rất muốn biết nàng tặng quà gì, hắn lại không mở nó ra xem?

Tại sao…

————·————·————

Sau khi Lạc Lan chết, Thần Sa ngoại trừ lúc đầu khác thường, về sau biểu hiện rất bình tĩnh, càng liều mạng làm việc hơn trước, mấy ngày mấy đêm, không ăn không ngủ, rốt cuộc đã đem tất cả mọi chuyện giải quyết gọn gàng thỏa đáng.

― Thông qua chủ động liên hệ, tướng quân chỉ huy mẫu hạm Bắc Thần xưa nay, Cổ Lai Cốc, đã chỉ huy bốn mươi vạn binh lính trở về tinh vực Odin.

― Mẫu hạm Anh Tiên số 2 bị hư hại nặng, Đế Quốc Ar đau lòng mất đi nữ hoàng, Liên Bang Odin lại chào đón đến mẫu hạm Bắc Thần, binh lực tăng cường. Trong lúc phần thắng đang nghiên về Liên Bang Odin, Chấp Chính Quan Thần Sa bố Liên Bang Odin đầu hàng ngoài dự đoán, chấn động ngân hà.

― Tổng thống Khúc Vân tinh Amy công bố kết quả nghiên cứu “Tịch Tà” của viện nghiên cứu gene Anh Tiên Diệp Giới, khiến nhân loại khiếp sợ.

― Thân phận dị chủng của Anh Tiên Thần Triều gặp phải sóng to gió lớn, nhưng nhờ Lâm Kiên nguyên soái và tất cả các quân nhân kiên quyết ủng hộ, Anh Tiên Thiệu Gia và các thành viên hoàng thất khác cũng tỏ thái độ đồng tình, Anh Tiên Thần Triều ở Quang Minh đường thuận lợi đăng cơ.

― Thần Sa ký tên vào hiệp ước đầu hàng của Liên Bang Odin, tuyên thệ trung thành với nữ hoàng tân nhiệm của Đế Quốc Ar Anh Tiên Thần Triều. Từ nay về sau, trong vũ trụ không còn Liên Bang Odin, chỉ có hành tinh Relicta của Đế Quốc Ar là hành tinh tự trị.

————·————·————

Thần Sa và Tử Yến một người ở Reicta, một người ở Hominis, liên hệ với nhau bằng hình ảnh.

Thần Sa muốn nói lại thôi, lời nói đã lên tới miệng, nhưng rốt cuộc lại thành ra: “Liệp Ưng đã đưa Tử San đến Khúc Vân tinh.”

Tử Yến gật đầu, “Tôi biết, Tiểu Hoàn đã nói với tôi.”

Tiểu Hoàn nói cho hắn biết có thể cứu sống được Tử San, nhưng trải qua virus tàn phá, Cho dù Tử San thức tỉnh, cũng sẽ quên hết tất cả mọi chuyện. Tử Yến nghĩ rất tốt, hắn và Sở Mặc đều không đáng để nhớ, Tử San có thể quên đi tất cả làm lại từ đầu là một chuyện tốt.

Thần Sa không nói tiếng nào, vẫn im lặng.

Tử Yến chủ động nói: “Tôi không biết…”

Hắn cũng rất muốn biết trước khi Lạc Lan biến mất đã thì thào nói cái gì, nhưng cho dù hắn có chịu đựng đau khổ xem đi xem lại rất nhiều lần, vẫn không nhận ra lời nói cuối cùng của Lạc Lan là gì.

Hắn biết Thần Sa muốn giúp Lạc Lan thực hiện từng nguyện vọng của nàng, thậm chí có thể nói, Thần Sa hiện giờ bên ngoài trông có vẻ rất bình thường là bởi vì nguyện vọng của Lạc Lan vẫn chưa thực hiện xong.

“Ừ…” Thần Sa dường như không còn gì để nói muốn tắt màn hình.

“Thần Sa.” Tử Yến gọi hắn, ôn hòa nói, “Đã bao lâu cậu không nghỉ ngơi rồi? Mặc dù thể năng tốt, nhưng không thể tự hủy hoại cơ thể như vậy, nếu ngủ không được, hãy uống Tịch Nhan Triều Nhan, giấc mộng Nam Kha, đừng phụ tâm ý của Lạc Lan.”

Thần Sa im lặng gật đầu, tắt màn hình liên lạc.

————·————·————

Thần Sa không phải không ngủ được, chỉ là không cảm thấy mệt mỏi.

Tuy đã hơn bảy tám ngày không ngủ, nhưng hắn vẫn không cảm thấy uể oải chút nào, ngược lại bởi vì lúc nào cũng nghe được tên của Lạc Lan, khiến hắn cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.

Nàng ở khắp mọi nơi, thật giống như vẫn còn đang sống, chẳng qua nhất thời không thể gặp mặt mà thôi.

Nhưng hắn biết Tử Yến nói đúng, hắn phải buồn ngủ nghỉ ngơi, không phải vì thân thể khỏe mạnh, mà hắn còn rất nhiều việc chưa làm, hắn phải sống thật tốt.

Thần Sa lấy ra một chai giấc mộng Nam Kha, vừa uống rượu vừa đi đến bên giường.

Hai hộp quà đang đặt trên đầu giường.

Hắn đã mở ra một hộp, còn một hộp khác vẫn chưa mở ra, không phải quên, mà là vẫn chưa có dũng khí.

Thần Sa ngồi ở mép giường, yên lặng uống hết một chai rượu, thừa lúc vừa có cảm giác say cầm hộp quà mở ra xem.

Hắn cẩn thận xé giấy gói quà, mở hộp.

Hiện ra trước mắt một tấm thiệp âm nhạc.

Nhìn qua làm có chút sơ sài, không giống như loại được mua ở cửa hàng, chắc chắn là tự làm bằng tay.

Thần Sa cầm lấy tấm thiệp nhạc, hồi hộp mở ra.

Bên trong không viết chữ gì, chỉ phát ra tiếng hát của một bé trai và một bé gái.

**Phải chăng cuối cùng làm một đóa hồng héo úa

**Để em không còn theo đuổi phương xa

**Để biết mình bỏ qua một mùa hoa rực rỡ

**Phải chăng cuối cùng làm một mảnh tuyết tan

**Để em không còn ghét bầu trời lạnh giá

**Để biết mình bỏ lỡ một mùa đông tuyệt đẹp

………

Thần Sa kinh ngạc lắng nghe.

Thật lâu sau, hắn mới cúi đầu nhìn lại hộp quà, phát hiện một lọ thủy tinh chứa đầy bánh gừng, ở giữa có một cái bánh gừng bên trên viết năm chữ.

Lạc lạc

Yêu

Tiểu Giác

Thần Sa lồng ngực phát đau, thân thể giống như đang run rẩy, tấm thiệp âm nhạc trong tay rơi trên mặt đất, tiếng hát của hai đứa bé cứ tuần hoàn phát ra, vẫn không ngừng truyền đến.

**Phải chăng chỉ có nước mắt khi biệt ly

**Mới nhớ những ký ức bạc màu

**Phải chăng chỉ có mãi mãi mất đi sau

**Mới nhớ những điều cần quý trọng.

………

Thần Sa cảm giác say ngày càng tăng thêm, hắn muốn lập tức đi tìm Lạc Lan, nói cho nàng biết tất cả.

Hắn thất tha thất thiểu đứng lên, mở két sắt đầu giường, lấy ra thiết bị cá nhân bị khóa ở bên trong.

Trên màn hình hiển thị một tin nhắn thoại chưa được nghe, người nhắn là Lạc Lạc, Thần Sa bỗng giật mình, cảm giác say tan hơn một nửa.

Hắn giống như nhặt được của quý, không dám tin nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng vừa thở hổn hển, vừa ấn xuống màn hình.

Giọng nói suy yếu của Lạc Lan truyền đến: “Thần Sa, xin lỗi anh! Anh… anh phải… sống… thật tốt. Sớm biết như vậy, em đã không ép buộc anh yêu em, để anh tiếp tục là Thần Sa thù hận em.”

Tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên, chôn vùi tất cả.

Thần Sa đột nhiên giống như phát điên, dùng sức vỗ vào thiết bị cá nhân, ra lệnh: “Liên hệ Lạc Lạc!”

Thiết bị cá nhân lần này đến lần khác gọi vào số liên lạc của Lạc Lạc.

Sau khi nghe tín hiệu liên lạc, hệ thống dùng âm thanh máy móc trả lời hết lần này đến lần khác: Xin lỗi, Số liên lạc vừa gọi tạm thời không có người nhận, xin vui lòng gọi lại sau.

Sau?

Không thành vấn đề, hắn có thể chờ, mười năm, vài chục năm, một trăm năm, hai trăm năm, hay cả đời cũng được.

Chỉ cần còn sống, vẫn có thể gặp lại!

Cả đời này, bọn họ đã từng gặp nhau, từng biệt ly, từng ở bên cạnh nhau, từng quyết liệt rời xa, nhưng vẫn còn rất nhiều việc chưa kịp làm, vẫn còn rất nhiều lời chưa kịp nói.

Hắn muốn chính miệng nói cho nàng biết, hắn yêu nàng.

Không phải Tiểu Giác yêu Lạc Lạc, cũng không phải Thần Sa yêu Lạc Tầm, mà là Thần Sa yêu Anh Tiên Lạc Lan!

Nhưng không có “Sau đó”…

Thần Sa nắm chặt thiết bị cá nhân, vô lực té nằm trên mặt đất, nỗi đau kéo dài vô tận hóa thành nước mắt, cứ lặng lẽ chảy dài.