Edit: Tiểu Lục

Sao trời an tĩnh xinh đẹp, thần bí vĩnh hằng. Vô hạn bao dung, vô hạn bền bỉ. Chỉ cần thật tâm ngắm nhìn, chúng sẽ gửi tặng lại ánh sáng ngọc lấp lánh, không làm chúng ta thất vọng.

Thanh Sơ dùng văn phòng chính phủ của nữ hoàng liên hệ với chính phủ Liên Bang Odin, tỏ ý hoàng đế bệ hạ muốn phái một đoàn sứ giả, sang gặp mặt trực tiếp ngài Chấp Chính Quan Thần Sa để thương thảo ngừng chiến.

Sau khi qua nhiều lần thông báo, Liên Bang Odin phái người đến trao đổi với Thanh Sơ là Túc Nhị.

Túc Nhị dựa theo lệ thường hỏi: “Đoàn sứ giả có bao nhiêu người?”

Thanh Sơ nói: “Hai người.”

Túc Nhị nghi ngờ mình nghe nhầm, “Hai người?”

Thanh Sơ khẳng định nói: “Hai người. Tôi và đặc sứ của nữ hoàng bệ hạ.”

Túc Nhị nhịn không được hỏi: “Đủ rồi sao?”

Thanh Sơ nói: “Nữ hoàng bệ hạ đối với chuyện ngừng chiến rất có thành ý, phái chúng tôi đi trao đổi thương lượng, không phải gây chuyện đánh nhau, nên hai người là đủ rồi.”

Hai người đơn độc đến Relicta, trong đó một người giống như không có sức chiến đấu là Thanh Sơ, nói trắng ra chính là đơn độc xông vào hiểm cảnh. Nếu không phải là kẻ ngốc to gan lớn mật, thì thật sự rất có thành ý. Xem ra Đế Quốc Ar rất có thể sẽ lui binh, Túc Nhị trong lòng phấn chấn, lập tức báo cáo chuyện này với Thần Sa.

Thần Sa nghe đoàn sứ giả hai người của Đế Quốc Ar, cũng có chút kinh ngạc, nhưng cũng đồng ý gặp mặt.

Sau khi quyết định thời gian gặp mặt, Thanh Sơ đưa Tiểu Tịch lên chiến hạm rời khỏi mẫu hạm vũ trụ Anh Tiên số 2, hướng về tinh vực Odin.

Lạc Lan dẫn theo Tiểu Triều tiễn bọn họ lên đường, nàng đưa hai hộp quà cho Tiểu Tịch, bảo em mang đi gửi cho Thần Sa.

Tiểu Tịch mặc dù tò mò món quà có gì, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Lạc Lan nói: “Đừng quá áp lực, ba hỏi con cái gì, con có gì nói đó là được rồi. Ông ấy sẽ biết nên xử lý thế nào, nếu ba có vấn đề gì, cứ nói liên lạc trực tiếp với mẹ.”

Tiểu Tịch gật đầu, hỏi: “Con phải gọi ông ấy là ba sao?”

Lạc Lan ôn hòa nói: “Con muốn thì gọi, không muốn thì đừng miễn cưởng, Đế Quốc Ar và Liên Bang Odin có ngừng chiến hay không không liên quan đến chuyện con có gọi ông ấy là ba hay không.”

Tiểu Tịch nhẹ nhàng thở ra, Tiểu Triều đối với em làm cái mặt quỷ.

Lạc Lan thấy đã đến giờ, cúi người ôm lấy Tiểu Tịch, ghé sát lỗ tai em thì thầm: “Đừng lo lắng, ba của con là người tốt, cũng rất yêu con giống như mẹ vậy.”

Tiểu Tịch mím chặt môi, không nói gì. Tiểu Triều giơ giơ nắm tay, ý bảo em hãy cố gắng.

Lạc Lan cùng Tử Yến, Tiểu Triều rời khỏi chiến hạm, nhìn theo chiến hạm khởi động, bay khỏi mẫu hạm vũ trụ.

Tiểu Triều nắm tay Lạc Lan, cười hì hì hỏi: “Mẹ ơi, bên trong hộp quà có gì?”

Lạc Lan làm như không nghe thấy, nghiêm túc nói: “Mẹ sắp có cuộc họp với ngài nguyên soái Lâm Kiên, đợi sau khi xử lý xong việc, chúng ta sẽ về Hominis, khi con trở về, trước tiên phải nhớ kỹ tên và chức vụ của từng thành viên trong hoàng thất và nội các.”

Tiểu Triều le lưỡi, buông tay Lạc Lan ra, nắm nắm ống tay áo Tử Yến, “Thầy ơi.”

Tử Yến không phải lần đầu tiên tiếp xúc với trẻ con, trước là Tử San, sau là Phong Tiểu Hoàn, nhưng hắn đối với các em không có yêu cầu gì, chỉ cần chúng bình an khỏe mạnh trưởng thành là tốt rồi, nhưng Anh Tiên Thần Triều không giống như vậy. Em là nữ hoàng tương lai của Đế Quốc Ar, là hy vọng của cộng đồng dị chủng và loài người, là một tượng trưng của thời đại mới, chỉ có khỏe mạnh trưởng thành thì còn lâu mới đủ.

Tử Yến nắm lấy tay Tiểu Triều, ôn hòa nói: “Phải học thôi!”

————·————·————

Lạc Lan ngồi xe tuyến, chạy đến văn phòng của Lâm Kiên.

Lâm Kiên báo cáo với nàng, hắn đã cùng Tả Khâu Bạch bàn bạc xong thời gian làm lễ đầu hàng.

Đến lúc đó, Tả Khâu Bạch sẽ chỉ huy những tướng quân cấp cao của mẫu hạm vũ trụ Bắc Thần đến mẫu hạm vũ trụ Anh Tiên ký hiệp ước đầu hàng.

Mẫu hạm vũ trụ Anh Tiên đã chuẩn bị sẵn sàng, để tiến hành nghi lễ tiếp nhận đầu hàng thận lợi, cũng là để đề phòng chuyện xảy ra ngoài ý muốn.

Lâm Kiên biết Lạc Lan rất lo lắng chuyện này, nên đã trình bày diễn giải cách sắp đặt bố trí phòng vệ trên Anh Tiên số 2.

“Bắc Thần neo ở đây, Anh Tiên số 2 neo ở đây.” Lâm Kiên đưa tay chỉ hai điểm trên tinh đồ, ý nói hai mẫu hạm vũ trụ khoảng cách rất xa, gần như một nửa tinh vực, có đầy đủ thời gian đối phó với chuyện không may đột nhiên xảy ra, “Mặc kệ là gì, đều không thể xảy ra chuyện. Cho dù Bắc Thần làm theo Nam Chiêu dùng cách tự va chạm phát nổ cũng không thể, điểm bước nhảy không gian duy nhất nằm trong vùng khống chế của chúng ta, một khi chúng ta phát hiện đối phương có động tĩnh, đảm bảo sẽ rút lui an toàn.”

Lâm Kiên trình bày lại một lần trình tự diễn ra nghi lễ tiếp nhận đầu hàng.

Tả Khâu Bạch sẽ dùng một chiến hạm loại nhỏ rời khỏi Bắc Thần, cùng với khoảng vài chục tướng lĩnh đến Anh Tiên số 2, cảnh vệ trên chiến hạm của hắn chắc chắn không vượt quá hai trăm người.

Chiến hạm loại nhỏ của Tả Khâu Bạch neo ở cảng số bảy trên mẫu hạm Anh Tiên 2, tiếp nhận kiểm tra nghiêm ngặt, bảo đảm bọn họ không mang theo bất kỳ loại vũ khí có tính sát thương lớn nào.

Chỉ sau khi đã xác nhận Tả Khâu Bạch bọn họ không mang theo vũ khí sát thương lớn, đường dẫn ở cảng số bảy mới có thể mở ra, cho phép Tả Khâu Bạch cùng vài chục tướng lĩnh, và toàn bộ đội cảnh vệ tiến đến khu trung tâm của mẫu hạm vũ trụ.

Lạc Lan hỏi: “Nếu có vũ khí thì sao?”

Lâm Kiên điều khiển máy tính mô phỏng.

Các quân nhân và người máy có kinh nghiệm kiểm tra sẽ cùng nhau kiểm tra giám sát, cam đoan không bỏ sót thứ gì.

Một khi phát hiện có vũ khí sát thương lớn, máy tính điều khiển sẽ lập tức cảnh báo, thực hiện mệnh lệnh khẩn cấp, phong tỏa cảng số bảy.

Lâm Kiên nói: “Cảng số bảy là một cảng di động, có thể tách ra khỏi mẫu hạm, còn có quy trình tự hủy đặc biệt, bảo đảm mẫu hạm sẽ không bị ảnh hưởng.”

Lạc Lan im lặng nhìn hình ảnh mô phỏng khu cảng bị tách ra và phát nổ.

Lâm Kiên nói: “Đương nhiên, trên chiến trường không có kế sách nào là hoàn hảo, bất quá, Tả Khâu Bạch bên kia chỉ có một chiến hạm loại nhỏ, toàn bộ mẫu hạm Anh Tiên có hành trăm chiến hạm lớn nhỏ khác nhau; Tả Khâu Bạch chỉ có hơn hai trăm người, toàn bộ binh lực trên mẫu hạm Anh Tiên có hơn bốn mươi vạn người. Chỉ cần chúng ta thật cẩn thận, mọi chuyện đều có thể khống chế.”

Lạc Lan cẩn thận phân tích, nhận ra đích thực không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tả Khâu Bạch cùng nhiều tướng lĩnh cấp cao như vậy lên đến mẫu hạm vũ trụ Anh Tiên số 2, Lâm Kiên chỉ cần ra lệnh một tiếng có thể ngay lập tức tiêu diệt tất cả bọn họ. Bắc Thần cho dù có lợi hại hơn nữa, nếu mất đi tướng lĩnh, cũng là một chiến hạm chết, chỉ có nước chờ bị thâu tóm.

Lâm Kiên nói: “Ngài cứ yên tâm quay về Hominis! Chuyện của Tiểu Triều và Tiểu Tịch một khi đã công bố chắc chắn sẽ nổi lên sóng to gió lớn, ngài không cần quá lo lắng về chuyện bố trí sắp xếp, Tả Khâu Bạch, thần sẽ xử lý cẩn thận.”

“Được.” Lạc Lan đồng ý.

Nếu những thứ cần lo lắng đều đã lo lắng, chỉ có thể vừa đi vừa nhìn, Lâm Kiên làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ, cho dù có vấn đề gì, hắn cũng sẽ tự giải quyết ổn thoả.

————·————·————

Lạc Lan ngồi xe tuyến, rời khỏi văn phòng của Lâm Kiên, về chiến hạm của mình.

Khi đi qua sân huấn luyện trống trải, rất nhiều binh lính đang huấn luyện trên sân, có rèn luyện vác nặng, có vật lộn đánh nhau, lâu lâu lại truyền ra từng tiếng hò hét gào thét.

Lạc Lan nhớ đến cảnh tượng nàng đã một lần rời khỏi đây.

Cũng đang ngồi xe tuyến, khi đi qua sân huấn luyện, Tiểu Giác vội vàng đuổi theo, nàng nhìn ra sau xe thì thấy hắn, liền ra lệnh cho cảnh vệ dừng lại.

Bọn họ đứng ở sân huấn luyện nói chuyện, Tiểu Giác đột nhiên ôm nàng, không quan tâm đến nàng chống cự, mạnh mẽ hôn nàng…

Lạc Lan theo bản năng sờ môi của mình.

Trong chớp mắt đó, nàng cảm nhận được tình cảm bao la nồng cháy, không phải giả tạo

Có lẽ Thần Sa biết rõ, nàng không phải là một người dễ dàng bị mắc lừa, muốn lừa được nàng, phải thể hiện tình cảm chân thật.

Nhưng, hắn là Thần Sa, nàng là Lạc Lan, Thần Sa đã làm điều đó thế nào?

Thần Sa yêu Lạc Tầm, Tiểu Giác yêu Lạc Lan.

Giây phút đó, Thần Sa đã hoàn toàn đóng chặt cảm xúc của mình, để mình làm Tiểu Giác, hay đã thôi thúc cảm xúc của mình, biến nàng thành Lạc Tầm?

Là thật? Là giả?

Là phải? Hay không phải?

Cho dù thật sự là giấc mộng Hoàng Lương hay giấc mộng Nam Kha, thì sau khi tỉnh giấc cũng không để lại dấu vết gì.

Lạc Lan nhớ rõ, hai nhân vật chính trong câu chuyện truyền thuyết đó đều bởi vì một giấc mộng mà lựa chọn thay đổi cuộc đời vốn có của mình, nhưng nàng và hắn không phải giấc mộng.

Nàng đã bỏ ra thời gian hơn năm mươi năm, mới chính thức thừa nhận Lạc Tầm là một phần sinh mạng của mình, Lạc Tầm chính là nàng, nàng chính là Lạc Tầm.

Thần Sa phải cần bao lâu mới có thể hiểu được Tiểu Giác chính là bản thân hắn?

Lạc Lan không phải không đợi được, nhưng hai người bọn họ thân phận đặc biệt. Cho dù là quyết định gì cũng không chỉ liên quan đến bản thân bọn họ, mà còn không thể để bọn họ tự suy xét.

Nên nàng chỉ có thể lợi dụng tất cả, ép buộc Thần Sa phải thừa nhận mình là Tiểu Giác, chấp nhận nàng là Lạc Tầm.

Nàng đưa cho Tiểu Tịch hai phần quà gửi đến Thần Sa, một phần là bánh gừng, bên trên viết “Lạc Lạc yêu Tiểu Giác”, một phần chứa mứt hoa hồng, là dựa theo công thức của mẹ Thần Sa để lại.

Mặc kệ là Lạc Tầm, hay là Lạc Lan, đều chính là nàng.

Cũng giống như, mặc kệ là Tiểu Giác, hay là Thần Sa, cũng chính là hắn.

————·————·————

Xe tuyến đến chiến hạm.

Lạc Lan đi lên chiến hạm, nhìn thấy Tử Yến và Tiểu Triều đang ở trên chiến hạm đợi nàng.

Nàng nói với Đàm Tư Giao: “Quay về Hominis.”

Hạm trưởng khởi động chiến hạm, mẫu hạm mở cửa, chiến hạm cất cánh.

Lạc Lan ngồi cạnh cửa sổ ngắm cảnh, nhìn ra sao trời ở bên ngoài.

Tử Yến kết thúc bài học với Tiểu Triều, đi đến phía sau Lạc Lan, nhìn bóng dáng nàng đang ngồi im lặng một mình.

Lần đầu tiên, hắn nhận ra, Lạc Lan rất thích ngắm sao trời, nàng luôn một mình mặt hướng bóng đêm, chỉ lưu lại cho người khác bóng lưng của mình.

Tử Yến lẳng lặng nhìn một thoáng, chuẩn bị im lặng không lên tiếng rời đi.

Hắn có thể ở bên cạnh Lạc Tầm làm bạn, cũng có thể đối mặt với Lạc Lan làm kẻ thù, nhưng hiện tại hắn không biết người phụ nữ ở trước mắt này rốt cuộc là ai, không biết nên đối mặt với nàng như thế nào.

Tiếng của Lạc Lan đột nhiên vang lên: “Tiểu Triều dễ dạy không?”

Tử Yến dừng bước, “Con bé rất thông minh, gần như nhìn qua là nhớ.”

Lạc Lan nói: “Nó không phải gần như nhìn qua là nhớ, mà thật sự nhìn qua là nhớ, con bé ở trước mặt anh có giấu đi một chút.”

Tử Yến nhịn không được cười rộ lên, còn nhỏ tuổi đã hiểu được giấu giếm năng lực, không phải là chuyện xấu.

Lạc Lan nói: “Tiểu Triều thích cười, lời nói ngon ngọt, dường như ai cũng có thể thân mật, nhưng thực tế không dễ dàng thổ lộ tình cảm, không biết rốt cuộc giống ai.”

Tử Yến không nói gì, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của Lạc Tầm.

Lạc Lan nói: “Đối với chuyện kỳ thị bài xích dị chủng không phải một sớm một chiều liền hình thành, cũng không thể một sớm một chiều được giải quyết, phá hủy có thể dùng đến bạo lực, nhưng xây dựng phải dựa vào pháp luật và trật tự mới từ từ từng bước đi lên.”

“Tôi hiểu.”

Lạc Lan đứng lên, xoay người nhìn Tử Yến: “Thần Sa nói Sở Mặc lúc chết đã cho nổ phòng thí nghiệm, Tử San bị giam trong phòng thí nghiệm, chắc là đã gặp nạn… Xin lỗi anh.”

Tử Yến im lặng không nói gì, ánh mắt tràn ngập đau thương.

Lạc Lan nói: “Tử San lớn lên ở cô nhi viện, để tỏ lòng biết ơn của tôi đối với Tử San, công ty dược phẩm gene sinh vật Anh Tiên Diệp Giới hàng năm sẽ lấy danh nghĩa tặng thuốc Tịch Tà cho tất cả trẻ em trong cô nhi viện Relicta.”

“Cảm ơn cô.”

“Là tất cả loài người chúng tôi phải cảm ơn em ấy mới đúng.”

Tử Yến nhìn chằm chằm vào Lạc Lan xa lạ nhưng quen thuộc ở trước mắt này.

Khi hắn nhìn thấy tất cả mọi chuyện ở Khúc Vân tinh, đã hiểu được mình sai lầm!

Trí nhớ của Lạc Tầm vẫn còn tồn tại, tuy Anh Tiên Lạc Lan bề ngoài luôn luôn phủ nhận, nhưng trên thực tế, mỗi một quyết định quan trọng của nàng đều bị Lạc Tầm ảnh hưởng.

Nhưng nàng cũng là Anh Tiên Lạc Lan!

Cho nên, nàng không thể giống như Lạc Tầm chỉ đơn giản chấp nhận dị chủng, mà cố gắng vượt qua rào cản lớn, thay đổi thế giới này.

― Tấn công Liên Bang Odin, thu phục Relicta, một lần nữa phân chia lại vận mệnh chính trị của vũ trụ, hoàn toàn thay đổi chế độ cách ly đối kháng của dị chủng và con người.

― Ủng hộ Amy khai phá Khúc Vân tinh, bảo vệ một loạt cải cách của Amy, cho phép dị chủng và con người cùng tồn tại.

― Thành lập viện nghiên cứu gene, bệnh viện chữa trị gene, công ty dược phẩm gene mang tên Anh Tiên Diệp Giới, xây dựng một trung tâm văn hóa kinh tế chính trị mới, để cho toàn dải ngân hà nhìn thấy con người và dị chủng đã thành công chung sống hòa bình.

Tử Yến đã có thể đoán được Khúc Vân tinh sẽ phát triển mạnh mẽ, ấm no phồn thịnh, nếu Hominis và Relicta vẫn giậm chân tại chỗ không chịu thay đổi, thì có lẽ qua mấy trăm năm nữa, Khúc Vân tinh sẽ là trung tâm của vũ trụ.

………

Kỳ thật, tất cả từng việc làm của Lạc Lan đã sớm tiết lộ suy tính của nàng.

Bởi vì nhớ rõ cuộc sống từng trải của Lạc Tầm ở Relicta, cũng nhớ rõ những kinh nghiệm của Tân Lạc ở Khúc Vân tinh, nàng biết rõ dị chủng muốn gì, cho nên luôn kiên quyết thay đổi.

― Nàng cho Phong Tiểu Hoàn tham viện nghiên cứu gene hoàng thất Anh Tiên để học tập làm việc.

― Nàng cho Tiểu Giác gia nhập quân đội chỉ huy chiến dịch.

― Cho Thiệu Dật Tâm làm trợ lý của hoàng đế cam kết lương cao, cùng trợ giúp xử lý việc chính sự của Đế Quốc Ar.

Lạc Lan trên căn bản không có kỳ thị dị chủng, chẳng qua nàng thông minh không đánh trống khua chiên công khai khiêu chiến với phần lớn những người có sức ảnh hưởng, mà lợi dụng quyền lực của chính mình âm thầm biến đổi đột phá, khiến cho những người xung quanh dần dần chấp nhận dị chủng.

Thanh Sơ, Lâm Kiên, Đàm Tư Giao, Thứ Hồng… Dưới sự ảnh hưởng của Lạc Lan, đã sớm xem những người mang gen dị chủng cũng giống như đồng loại cùng làm việc sinh sống bình thường.

Tử Yến cười khổ, hành động rõ ràng nhiều như vậy, hắn lại không thấy, cố chấp xem Lạc Lan như kẻ thù.

Thân là thủ lĩnh gián điệp được huấn luyện nghiêm túc, rõ ràng hắn phải hiểu hơn ai khác, hiểu biết một người không phải chỉ dựa vào những gì người đó nói, mà nên nhìn vào những gì người đó làm.

Nhưng hắn lại trở thành người mù trước mặt Anh Tiên Lạc Lan, không chỉ không thông cảm nàng đang đi từng bước gian nan, ngược lại trong lúc nàng chịu áp lực lớn, hắn đã tổn thương nàng hết lần này đến lần khác.

Tử Yến trong lòng ngũ vị hỗn tạp, vừa định mở miệng nói gì đó, Đàm Tư Giao đã vội vàng đi tới, lễ phép thông báo với Lạc Lan: “Chiến hạm nhận được tín hiệu lạ.”

Lạc Lan nhíu mày, cảm thấy hứng thú nói: “Đi xem.” Liền đi đến phòng điều khiển.

Tử Yến vốn chưa đi theo, phản ứng đầu tiên đó là chuyện của Đế Quốc Ar, không liên quan đến hắn. Nhưng một giây sau, hắn ý thức được mình lại theo quán tính sai lầm. Bắt đầu từ bây giờ đây chính là tinh quốc của hắn, trên chiến hạm này có người hắn cần bảo vệ, tất cả đều cùng chung nhịp thở với hắn.

Hắn vội vàng đuổi theo, Đàm Tư Giao quay đầu lại nhìn hắn một cái, mỉm cười, không nói gì.

————·————·————

Ba người đi vào phòng điều khiển trung tâm.

Một người lính thông tin đứng lên, phát tín hiệu giám sát cho Lạc Lan xem.

Cùng với hình ảnh gợn sóng cao thấp ở trên màn hình, truyền đến tiếng “Tít tít tít” “Te te te” “tít tít tít”, đều đặn tuần hoàn, lặp lại không ngừng.

Người lính thông tin nói: “Tín hiệu chỉ liên tục vài lần thì biến mất, giống như có người đang chơi đùa.”

Tử Yến nói: “Điện báo Morse, một loại tín hiệu cầu cứu đã sớm bị đào thải, hãy điều tra tín hiệu phát ra từ đâu.”

Lạc Lan chăm chú nhìn Tử Yến, nói với lính thông tin: “Anh ta là trợ lý của ta, ngài Thiệu Dật Tâm.”

Người lính thông tin “vâng” một tiếng cúi chào Tử Yến, liền báo cáo: “Đã điều tra được, chính là nơi này, bởi vì tín hiệu phát ra rất đặc biệt, nên thuộc hạ đã lập tức thông báo lên cấp trên.”

Lính thông tin chỉ vào một điểm tròn ở trên tinh đồ.

Đàm Tư Giao nói: “Mẫu hạm Bắc Thần.”

Tử Yến xác nhận hỏi Lạc Lan: “Phong Tiểu Hoàn?”

Lạc Lan gật đầu. Phong Tiểu Hoàn chắc hẳn đã lợi dụng người khác không đề phòng, khi chế tạo máy điện báo đã gửi tín hiệu đi, nhưng sau khi phát tín hiệu thành công thì bị người khác phát hiện, máy phát tín hiệu bị lấy đi, nên tín hiệu chỉ phát liên tục được vài lần.

Tử Yến hỏi: “Tả Khâu Bạch đang ở đâu?”

Đàm Tư Giao đưa tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Hơn hai giờ trước, hắn đã rời khỏi Bắc Thần, hiện tại đang trên đường đến Anh Tiên số 2.”

Tử Yến nói: “Phong Tiểu Hoàn biết Tả Khâu Bạch rời khỏi, cách xa Bắc Thần, nên mới phát tín hiệu cầu cứu?”

Lạc Lan nhíu mày suy tư, không nói tiếng nào.

Đàm Tư Giao nói: “Đợi Tả Khâu Bạch làm xong hiệp nghị ký tên đầu hàng, Phong Tiểu Hoàn tự nhiên có thể rời khỏi Bắc Thần, trở lại Hominis.”

Một nhân viên lái chiến hạm ngồi ở bàn điều khiển nói: “Còn mười phút nữa sẽ đến điểm bước nhảy không gian, mời bệ hạ trở lại ghế an toàn, thắt đai cẩn thận.”

Lạc Lan trầm tư không nhúc nhích.

Đàm Tư Giao nhỏ giọng gọi: “Bệ hạ!”

Lạc Lan đột nhiên nói: “Hủy bỏ bước nhảy không gian.”

Tất cả nhân viên đều quá kinh ngạc.

Lạc Lan ra lệnh: “Hủy bỏ!”

“Vâng!”

Nhân viên lái chiến hạm tiếp nhận mệnh lệnh, điều khiển chiến hạm giảm tốc độ, quay trở lại.

Lạc Lan đứng không vững, lảo đảo muốn ngã về một bên.

Một người nhanh như chớp cầm lấy tay nàng, dùng sức giữ nàng lại.

Lạc Lan ngã vào ngực hắn.

Đầu óc choáng váng, Lạc Lan chưa kịp nhìn rõ là ai, nghĩ là Đàm Tư Giao, tiện thể đỡ lấy thắt lưng của hắn, “Cảm ơn…” khi mỉm cười ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện là Tử Yến.

Lạc Lan ngạc nhiên đến ngẩn người, có chút không quen.

Tử Yến không phải nên lạnh lùng đứng nhìn, vừa châm chọc, vừa vỗ tay sao? Không lợi dụng đá một cước sẽ không sai, sao tự nhiên lại ra tay đỡ như vậy?

Trong lúc chiến hạm còn đang thay đổi tốc độ chuyển hướng, Tử Yến vẫn vững vàng đỡ lấy Lạc Lan.

Lạc Lan nhìn hắn, hắn cũng nhìn chằm chằm Lạc Lan.

Chiến hạm điều chỉnh xong phương hướng, tốc độ ổn định trở lại.

Tử Yến đồng thời buông tay Lạc Lan, lui về sau từng bước.

Đàm Tư Giao hỏi: “Bệ hạ muốn đi đâu?”

Lạc Lan nhìn tinh đồ, nói: “Mẫu hạm Bắc Thần.”

Toàn bộ phòng điều khiển im lặng, không khí nặng nề.

Đàm Tư Giao khó xử nói: “Chiến hạm của chúng ta chỉ có tám ngàn binh lực, Bắc Thần có hẳn bốn vạn binh lực. Tùy tiện tiếp cận quá nguy hiểm!”

“Ta hiểu.”

Lạc Lan đương nhiên biết đây không phải là một quyết định an toàn, nhưng nàng không thể làm như không thấy tín hiệu cầu cứu của Phong Tiểu Hoàn.

Đàm Tư Giao đề nghị: “Nếu bệ hạ nhất định phải đến Bắc Thần, thần sẽ thông báo cho nguyên soái Lâm Kiên, điều khiển quên hạm đến đây bảo vệ bệ hạ.”

Lạc Lan im lặng, không có đồng ý.

Đàm Tư Giao nhìn Tử Yến xin trợ giúp, hy vọng hắn có thể giúp thuyết phục nữ hoàng bệ hạ.

Lạc Lan nói: “Không thể bỏ Anh Tiên số 2 điều khiển quân hạm đến đây. Tả Khâu Bạch luôn thèm muốn Anh Tiên số 2, nếu không chú ý hành động, hắn sẽ phát hiện ngay. Huống chi, đợi chiến hạm chạy đến đây phải mất bốn năm tiếng đồng hồ, căn bản không cứu kịp người. Chiến hạm của chúng ta nhỏ gọn có thể ẩn nấp, chỉ cần cẩn thận một chút, Bắc Thần sẽ không phát hiện chúng ta.”

Đàm Tư Giao sốt ruột nói: “Cho dù tiếp cận được Bắc Thần, chúng ta cũng không làm được gì.”

“Ta biết!” Lạc Lan đưa tay, ý bảo Đàm Tư Giao không cần thuyết phục nàng nữa.

Đàm Tư Giao chỉ có thể im miệng, hắn đi đến trước bàn chỉ huy, ra lệnh điều khiển chiến hạm tiến vào trạng thái đề phòng tham chiến, mỗi người đều vào vị trí của mình.

Lạc Lan điểm vào tinh đồ, phóng đại hình ảnh, im lặng nhìn chăm chú mẫu hạm Bắc Thần.

Lạc Lan nói: “Tiểu Hoàn có thể đang canh giữ phòng thí nghiệm, mấy năm nay mỗi ngày cứ làm đi làm lại các thí nghiệm buồn chán không thú vị, không phải là một cô bé thiếu kiên nhẫn, nếu không thật sự gặp nguy hiểm, con bé sẽ không làm vậy.”

Tử Yến không nói tiếng nào, cúi đầu cẩn thận xem xét gì đó.

Vừa rồi hắn đang suy nghĩ, nên không thể nào trợ giúp Đàm Tư Giao, thuyết phục Lạc Lan rời khỏi. Nhưng đích thực cũng giống như lời của tướng quân Đàm Tư Giao, muốn cứu Phong Tiểu Hoàn từ bên trong mẫu hạm Bắc Thần là vô cùng nguy hiểm, Lạc Lan thân phận đặc biệt, không nên hành động mạo hiểm như vậy.

Lạc Lan suy tư chăm chú nhìn Mẫu hạm Bắc Thần.

Tám ngàn người đối chọi với bốn mươi vạn người, một chiến hạm đối chọi với hàng trăm chiến hạm, làm sao mới có thể cứu được Phong Tiểu Hoàn?

Không thể kinh động đến Tả Khâu Bạch, nếu không Tả Khâu Bạch ra một mệnh lệnh sẽ có thể lập tức xử quyết Phong Tiểu Hoàn.

Tử Yến đột nhiên nói: “Tả Khâu Bạch không có ở Bắc Thần.”

Lạc Lan nghiêng đầu nhìn Tử Yến.

Tử Yến nói: “Phong Tiểu Hoàn thân phận đặc biệt, sự tình lại khó nói, trên mẫu hạm Bắc Thần, chắc chắn chỉ có Tả Khâu Bạch làm chủ chuyện của con bé, những người khác sẽ không can thiệp.”

Lạc Lan gật đầu, suy đoán vô cùng hợp lý.

Tử Yến nói: “Tôi từng là viện trưởng vinh dự của viện nghiên cứu thông tin liên lạc của Liên Bang Odin, đã từng tham gia nâng cấp hệ thống thông tin liên lạc của mẫu hạm Bắc Thần và Nam Chiêu, tuy đã qua hơn năm mươi năm, nhưng tôi vẫn chú ý đến sự phát triển hiện đại của hệ thống thông tin liên lạc ở Liên Bang Odin.”

Lạc Lan cũng không nghi ngờ năng lực của Tử Yến trên phương diện này.

Năm đó hắn có thể có thể tự mình xâm nhập vào hệ thống quản lý của khu căn cứ quân sự Relicta, thay đổi quỹ đạo tên lửa đạn đạo, có thể thấy hắn lợi hại thế nào. Mấy năm nay, tuy sức khỏe của hắn không tốt, nhưng cũng có nhiều thời gian nghiên cứu những thứ này.

Tử Yến nói: “Tôi vừa kiểm tra qua hệ thống thông tin liên lạc trên chiến hạm của bệ hạ, phần cứng rất tốt, có thể nói là tốt nhất vũ trụ, chỉ cần thay đổi một chút là có thể ngụy trang thành tín hiệu của Tả Khâu Bạch, nếu Bắc Thần không thể chứng thực với Tả Khâu Bạch, chúng ta sẽ có khả năng qua mặt bọn họ.”

Lạc Lan nói: “Tả Khâu Bạch đã đi ký hiệp ước đầu hàng, chiến hạm của hắn sau khi tiến vào Anh Tiên số 2, sẽ không thể liên lạc với Bắc Thần.”

Tử Yến nói: “Còn bao nhiêu thời gian?”

Lạc Lan nhìn lên thiết bị cá nhân: “Hơn hai giờ.”

“Miễn cưỡng vừa đủ, hãy cho tôi một phi thuyền, và một nhóm thợ máy.”

————•————•————

Lạc Lan làm theo yêu cầu của Tử Yến, cung cấp người và vật hắn cần.

Tử Yến cùng hai binh lính thông tin vội vàng điều chỉnh máy liên lạc, phân phó thợ máy biến đổi một phi thuyền của Đế Quốc Ar thành phi thuyền hải tặc, xóa đi ký hiệu thanh gỗ ở trên phi thuyền, vẽ lại lên đó một con quạ màu đen tượng trưng cho tử thần.

Lạc Lan hiểu được ý đồ của Tử Yến.

Nhóm hải tặc Quạ Đen là một đội quân đặc biệt của Liên Bang Odin, do Chấp Chính Quan trực tiếp quản lý, các tướng lĩnh tâm phúc của Tả Khâu Bạch trên mẫu hạm Bắc Thần, không thể nào không biết đến nhóm hải tặc Quạ Đen. Dựa theo suy đoán hợp lý nhất, Sở Mặc đã chết, một đội quân vẫn còn hoạt động bí mật như vậy, chắc chắn là do Tả Khâu Bạch tiếp quản.

Lạc Lan hỏi: “Nhóm Quạ Đen thật đang ở đâu?”

“Ở tinh vực Odin.”

“Ý của tôi là Sở Mặc vẫn quản lý nhóm hải tặc Quạ Đen.”

Tử Yến nói: “Không biết, nhưng Tả Khâu Bạch chắc chắn sẽ không để một đội quân bí mật như vậy ở trên mẫu hạm Bắc Thần.”

Lạc Lan đồng ý suy đoán của Tử Yến.

Nửa giờ sau.

Tử Yến điều chỉnh xong máy liên lạc, hắn bày cho Lạc Lan sử dụng như thế nào.

Lạc Lan hỏi: “Anh không tự dùng sao?”

Tử Yến nói: “Tôi đến Bắc Thần đón Phong Tiểu Hoàn.”

Lạc Lan nhìn chằm chằm Tử Yến.

Tử Yến nói: “Tôi biết rõ quân đội của Liên Bang Odin, đến Bắc Thần, tôi dẫn theo quân đội sẽ tuyệt đối an toàn.”

Lạc Lan không có cách nào phản bác, bởi vì Tử Yến nói hoàn toàn chính xác.

Tử Yến nói với Đàm Tư Giao: “Đàm quân trưởng, giúp tôi một chuyện!”

“Chuyện gì?” Đàm Tư Giao bước nhanh đi tới.

Tử Yến đưa một dao nhíp quân dụng cho Đàm Tư Giao, Đàm Tư Giao hoang mang nhận lấy.

Tử Yến tháo mặt nạ, chỉ vào mặt mình, “Rạch hai đường.”

Đàm Tư Giao sửng sốt.

Tử Yến xin lỗi nói: “Tự mình rạch so với người khác rạch, góc độ, cách thức đều khác nhau, các quân nhân có kinh nghiệm nhìn qua sẽ phát hiện, nên làm phiền đến anh.”

Đàm Tư Giao chần chừ nhìn Lạc Lan.

Tử Yến nói: “Chỉ đau một chút thôi, cũng không phải là không chữa được.”

Lạc Lan gật đầu. Nếu Tử Yến dẫn quân đến mẫu hạm Bắc Thần, đích thực trước tiên phải phá đi gương mặt của hắn, nếu bị lộ mặt chỉ còn đường chết.

Đàm Tư Giao nắm chặt dao nhíp.

Tử Yến ngẩng mặt lên.

Đàm Tư Giao nhìn chằm chằm mặt của Tử Yến, chần chừ không xuống tay. Hắn không phải chưa nhìn thấy máu, ngay cả người chết cũng đã thấy rất nhiều, nhưng trong lúc sinh tử đối đầu với kẻ địch so với đối mặt người của mình là hoàn toàn khác nhau, rạch xuống một đường trên gương mặt đẹp không chút tỳ vết này. Hắn thật sự…

“Để ta!”

Lạc Lan đưa tay, giật lấy con dao trong tay Đàm Tư Giao.

Đàm Tư Giao xấu hổ: “Bệ hạ, hãy để thần…”

Lạc Lan lạnh nhạt nói: “Ta là bác sĩ, ta biết rạch thế nào nhìn qua lực tàn phá lớn nhất, nhưng thương tổn ít nhất.”

Đàm Tư Giao im lặng đứng qua một bên.

Lạc Lan nhìn Tử Yến.

Tử Yến nhìn Lạc Lan.

Lạc Lan nói: “Nhắm mắt lại.”

Tử Yến không phản ứng, vẫn im lặng nhìn Lạc Lan.

Lạc Lan đưa tay, vuốt ve mắt hắn.

Tử Yến nhắm hai mắt lại.

Lạc Lan cẩn thận sờ soạng qua mặt hắn một lần, xác định cẩn thận từng vị trí các khối xương.

Tử Yến mi mắt run rẩy, giống như hai cánh bướm nhẹ nhàng run động.

Lạc Lan nói: “Tôi sẽ đếm đến mười, sau khi đến mười, tôi xuống dao.”

“1, 2, 3,…”

Lạc Lan vừa đến đến “4” liền đưa tay lên hạ dao, xoẹt xoẹt hai đường, chồng chéo lên nhau, để lại trên mặt Tử Yến một dấu X.

Nàng lập tức ném con dao, cầm máu cho Tử Yến, xịt nhanh thuốc cần máu lên viết thương.

Lạc Lan vừa xử lý vết thương, vừa nói: “Nửa giờ sau, có thể dùng đến thuốc sát trùng giúp liền sẹo.”

Tử Yến mở mắt, “Cô không đếm đến 10.”

Lạc Lan thản nhiên nói: “Tôi vẫn là một tên lường gạt.”

Tử Yến nhìn Lạc Lan.

Nàng đích thực vẫn là một tên lường gạt! Đáng tiếc, hắn đã không tìm hiểu nội tâm của nàng sớm hơn, nếu không rất sớm có thể phát hiện mình bị lừa gạt cũng không phải chuyện xấu.

————•————•————

Nửa giờ sau.

Chiến hạm của Lạc Lan bay đến gần mẫu hạm Bắc Thần.

Đàm Tư Giao nói: “Không thể gần thêm được nữa, nếu không cho dù mở kết giới năng lượng ẩn thân cũng sẽ bị phát hiện.”

Tử Yến nói: “Tôi sẽ đi từ đây.”

“Thiệu Dật Tâm!” Lạc Lan gọi.

Tử yến nhìn Lạc Lan.

Lạc Lan nói: “Nếu bị phát hiện, đừng chống cự, hãy lập tức đầu hàng, giữ lại tính mạng. Tôi và Tả Khâu Bạch sẽ nhờ chính phủ can thiệp.”

“Được!” Tử Yến đeo cái mặt nạ lòe loẹt vào, dẫn theo một đội quân cải trang thành binh lính đặc chủng của hải tặc cùng lên phi thuyền.

Cửa khoang chiến hạm mở ra, phi thuyền bay vào vũ trụ mờ mịt.

Lạc Lan liên hệ với Lâm Kiên.

“Chiến hạm của Tả Khâu Bạch đến Anh Tiên số 2 chưa?”

“Đến rồi, đang tiến hành kiểm tra toàn bộ.”

“Phải cẩn thận.”

“Hiểu rồi.”

Lạc Lan gửi tin nhắn cho Tử Yến: “Tả Khâu Bạch đã đến Anh Tiên số 2.”

Tử Yến trả lời: “Gửi tin nhắn đến Bắc Thần.”

Lạc Lan mở ra quy trình thông tin mà Tử Yến đã chẩn bị sẵn, xâm nhập vào hệ thống tường lửa của mẫu hạm Bắc Thần, sau đó lợi dụng máy truyền tin, ngụy trang một đoạn thông tin biến thành tin tức Tả Khâu Bạch gửi về từ chiến hạm của hắn, theo đó từ chính miệng của Tả Khâu Bạch ra lệnh cho người trên mẫu Bắc Thần giao Phong Tiểu Hoàn cho một đội quân hành động đặc biệt.”

Phi thuyền hải tặc đến gần Bắc Thần, Tử Yến phát ra tín hiệu kiểm chứng thân phận, cho thấy chính mình nhận mệnh lệnh đến đón Phong Tiểu Hoàn.

Trước khi Tả Khâu Bạch rời khỏi, đã giao quyền chỉ huy cho tướng quân Cổ Lai Cốc. Cổ Lai Cốc biết nhóm hải tặc Quạ đen là đội quân hành động đặc biệt, nhưng không rõ vì sao Tả Khâu Bạch lại đột nhiên thay đổi mệnh lệnh. Rõ ràng Tả Khâu Bạch lúc rời đi đã phân phó hắn chú ý đến Phong Tiểu Hoàn, ngay cả khoang phòng cũng không cho em ra.

Cổ Lai Cốc tướng quân liên lạc với thiết bị cá nhân của Tả Khâu Bạch, chứng thực với hắn, nhưng gọi liên tục vẫn không ai nhận.

Tử Yến giục: “Quan chỉ huy bây giờ đang ở trên mẫu hạm Anh Tiên số 2, Phong Tiểu Hoàn là điểm quan trọng trong đàm phán của ngài ấy, nên đã ra lệnh cho nhóm của chúng tôi nhanh chóng đưa Phong Tiểu Hoàn đến gặp quan chỉ huy.”

Cổ Lai Cốc chần chờ không quyết.

Tử Yến nói: “Tôi biết anh không tin chúng tôi, bởi vì trong dữ liệu cơ sở không có tư liệu của chúng tôi, nhưng chúng tôi thật sự chấp hành mệnh lệnh đến đón Phong Tiểu Hoàn, căn bản không dự định đi vào Bắc Thần. An toàn của Phong Tiểu Hoàn là quan trọng nhất, hay an nguy của quan chỉ huy là quan trọng nhất?”

Cổ Lai Cốc tướng quân không còn do dự, ra lệnh cho binh sĩ đưa Phong Tiểu Hoàn đến.

Mẫu hạm Bắc Thần mở một cầu cảng thông đạo.

Tử Yến bình tĩnh ra lệnh: “Đáp xuống.”

Phi thuyền bay vào cảng, vững vàng chạm đất.

Toàn thể người ở trên phi thuyến nhìn qua bình tĩnh, nhưng thực tế toàn thân cứng ngắt, âm thầm đề phòng.

Ngay lúc này, bọn họ giống như đàn dê đang nộp mình đi vào hang sói. Nếu người trên Bắc Thần nhận thấy có gì đó khác thường, chỉ cần ra lệnh một tiếng, thông đạo đóng lại, là có thể không cần tốn chút sức lực tiêu diệt sạch bọn họ.

Tử Yến lả lướt đi xuống phi thuyền, tóc đủ loại màu, quần áo sặc sỡ, trên mặt đeo cái mặt nạ lòe loẹt diêm dúa, bộ dáng lắc lư ẻo lả, phóng đãng không thể kiềm chế.

“Đứng tại chỗ, không được nhúc nhích!”

Một loạt họng súng máy đen ngòm nhắm vào hắn, trên dưới, dài ngắn, vây chặt đến độ nước cũng không thể lọt qua.

Tử Yến lập tức đưa tay lên, thành thật đứng tại chỗ, cười lấy lòng: “Đều là người một nhà!”

Cổ Lai Cốc tướng quân nhìn chằm chằm máy theo dõi, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Bọn họ là quân nhân xuất thân chính thống, đối với đám quân nhân giống lưu manh hơn giống binh lính này, bọn họ đều ghét đến tận xương tủy.

Một lát sau, Phong Tiểu Hoàn được một đám binh lính giải tới.

Tử Yến đón Phong Tiểu Hoàn.

“Từ từ đã!” Giọng nói của Cổ Lai Cốc từ trên máy theo dõi truyền đến.

Tất cả mọi người đều ngưng mọi động tác.

Cổ Lai Cốc nói: “Bỏ mặt nạ của anh xuống.”

Tử Yến thở dài, nói: “Bỏ mặt nạ xuống, ngài không biết tôi, tôi cũng không biết ngài.”

Cổ Lai Cốc ra lệnh: “Bỏ xuống!”

Họng súng máy ở bốn phía lại nhắm vào Tử Yến. Hiển nhiên, chỉ cần hắn không phối hợp sẽ biến thành tổ ong ngay.

Tử Yến cởi bỏ mặt nạ, khoa trương xoay người, để mọi người đều nhìn thấy rõ.

Vết cắt hình chữ thập vắt ngang trên mặt, ngũ quan vặn vẹo biến dạng, cực kỳ xấu xí dữ tợn.

Cổ Lai Cốc hỏi: “Có vẻ bị thương không bao lâu?”

“Đúng vậy.”

“Đế Quốc Ar làm à?”

“Không phải, trên đường đến đây đụng phải đám hải tặc, xảy ra xung đột,” Tử Yến vỗ vỗ lên dấu ấn nô lệ ở trên cổ, tự giễu nói: “Đây mới là thứ Đế Quốc Ar để lại cho tôi.”

Cổ Mê Cốc không còn hoài nghi thân phận của hắn, chê cười hỏi: “Tại sao không chữa trị vết sẹo đi? Chẳng lẽ hải tặc không mời được bác sĩ?”

Tử Yến cười cười, nói: “Nếu lần này có thể sống sót xuất ngũ, tôi sẽ bỏ tiền trị thương, làm một cái mặt thật đẹp trai đi tìm phụ nữ.”

Cổ lai Cốc ý cười nhạt đi, trong lòng tràn ngập đau buồn.

Sống sót xuất ngũ? Nếu không thể quay về Relicta, cho dù có sống sót giải ngũ, loại người như bọn họ có thể đi đâu? Hắn còn một em gái đang ở Relicta, chẳng lẽ thật sự cả đời không gặp lại?

Cổ Lai Cốc tướng quân lạnh nhạt buồn chán nói với máy tính: “Rút lại.”

Tất cả súng máy được thu hồi.

Cảnh vệ giao Phong Tiểu Hoàn cho Tử Yến.

Tử Yến đưa Phong Tiểu Hoàn lên phi thuyền, quay đầu hướng vào máy theo dõi làm một cái hôn gió, cửa khoang thuyền khép lại.

Cửa cầu cảng trên mẫu hạm Bắc Thần mở ra, phi thuyền từ từ cất cánh.

Trong phòng điều khiển chính mọi người vẫn im lặng không nói gì, trong phi thuyền chỉ nghe được tiếng máy móc vận hành ong ong.

Cho đến khi tốc độ của phi thuyền càng lúc càng nhanh, dần dần cách xa mẫu hạm Bắc Thần, tiến vào vũ trụ mờ mịt, mọi người giống như trút bỏ được gánh nặng đồng loạt thở ra, mỗi người đều cảm thấy chính mình sống sót qua tai nạn, toàn lưng đổ mồ hôi lạnh.

————•————•————

Tử Yến đánh giá Phong Tiểu Hoàn, cười nói: “Nhìn qua Tả Khâu Bạch không có ngược đãi con.”

Phong Tiểu Hoàn không để ý lời trêu chọc của Tử Yến, em cởi bỏ mặt nạ của Tử Yến, xác định vết sẹo là thật, tức giận hỏi: “Là ai làm?”

“Ta đã cầu xin dì Lạc Lạc của con làm.” Tử Yến giải thích, “Những người đó đều là các chiến sĩ đã nếm trải rất nhiều vết thương, vết thương giả, vết thương thật, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, không rạch hai đường làm sao qua mặt được bọn họ.”

Phong Tiểu Hoàn nước mắt dâng trào. Gương mặt của chú Thiệu Dật Tâm chính là gương mặt con người đẹp nhất em từng nhìn thấy, bản thân hắn tàn nhẫn, dì Lạc lạc cũng tàn nhẫn theo.

Tử Yến cười cười, trấn an em: “Đừng lo lắng, có thể chữa lành, cam đoan khôi phục lại nguyên trạng.”

Phong Tiểu Hoàn vội vàng hỏi: “Sao chú lại cố ý đến cứu con vậy? Nhận được tín hiệu cầu cứu của con sao?”

Tử Yến kể hết mọi chuyện một lần, Phong Tiểu Hoàn vui vẻ nói: “Con biết dì Lạc Lạc sẽ đến cứu con mà!”

Tử Yến nhìn thấy ánh mắt tin tưởng tuyệt đối của Phong Tiểu Hoàn, nhịn không được tự hỏi ở trong lòng, tại sao Phong Tiểu Hoàn có thể nhận ra mọi chuyện rõ ràng, hắn vẫn làm như không thấy?

Phong Tiểu Hoàn vội vàng hỏi: “Còn bao lâu nữa mới có thể nhìn thấy dì Lạc Lạc, con có chuyện muốn nói với dì.”

“Nhanh thôi.”

Nửa giờ sau, phi thuyền về đến chiến hạm.

Phong Tiểu Hoàn vui vẻ ra mặt, nhảy cẩng lên nhào vào lòng của Lạc Lan, ôm cổ nàng, ngọt ngào gọi: “Dì Lạc lạc!”

Tiểu Triều trừng to mắt, tò mò nhìn.

Nếu không phải Phong Tiểu Hoàn xưng hô là “Dì.”, em đã cảm thấy cô ta chính là chị ruột của mình.

Phong Tiểu Hoàn cũng để ý đến Tiểu Triều, hoang mang đánh giá em, không rõ tại sao trên chiến hạm lại có một cô gái nhỏ như vậy.

Tiểu Triều cười thân mật với em, thoải mái tự giới thiệu: “Em tên là Anh Tiên Thần Triều, là con gái của hoàng đế Anh Tiên Lạc Lan.”

Cái gì?!

Phong Tiểu Hoàn kinh ngạc, lắp bắp hỏi: “Dì Lạc Lạc, em ấy… Em ấy là con gái của dì à?”

“Phải.” Lạc Lan hiển nhiên không thể kiên nhẫn giải thích vấn đề này, nên đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Tại sao lại phát tín hiệu cầu cứu? Con gặp chuyện nguy hiểm gì sao?”

Phong Tiểu Hoàn phục hồi lại tinh thần, giải thích: “Con không gặp nguy hiểm, là Tả Khâu Bạch có hành vi khác thường, con cảm thấy không đúng lắm.”

“Lạ chỗ nào?”

“Ông ta đưa cho con một khẩu súng, nói là quà chia tay, còn nhốt con lại, không cho phép con rời khỏi khoang phòng.

Lạc Lan cảm thấy chuyện này có thể giải thích. Bọn họ không tin Tả Khâu Bạch, lo lắng Tả Khâu Bạch lừa gạt, Tả Khâu Bạch cũng không tin bọn họ, lo lắng bọn họ bày mưu giết chết.

“À, con còn thấy Tử San.”

Biểu cảm của Lạc Lan lập tức vô cùng nặng nề, “Con chắc chắn là Tử San?”

Tử Yến lấy ra ảnh chụp của Tử San.

Phong Tiểu Hoàn nhìn thoáng qua, gật đầu lia lịa xác nhận: “Đúng là chị ấy. Tử San vẫn đang hôn mê bất tỉnh, nằm trong khoang chữa bệnh, nhưng con nhìn thấy được mặt của chị ấy, bị một người tên là ‘Thầy Phan An’ đưa lên khu vực quân sự cấm, con còn muốn tiếp tục theo dõi, thì bị Tả Khâu Bạch bắt được.”

Tử Yến tự trách: “Sớm biết Tử San đang ở Bắc Thần, lúc đó tôi nên đưa nó về đây luôn.”

Đàm Tư Giao trấn an hắn: “Chỉ cần người còn sống thì còn hy vọng, đợi sau khi Tả Khâu Bạch ký vào hiệp ước đầu hàng, chúng ta có thể trực tiếp hỏi hắn đòi người.”

Hạm trưởng hỏi: “Bệ hạ, bây giờ chúng ta đi đâu? Trở lại Hominis sao?”

Lạc Lan nghĩ, ra lệnh: “Đi Anh Tiên số 2.”

“Vâng!”

Nhân viên cầm lái một lần nữa đặt ra hành trình bay, chiến hạm bay về hướng Anh Tiên số 2.

Đàm Tư Giao mặt đầy khó hiểu, không rõ tại sao Lạc Lan lại muốn đến Anh Tiên số 2.

Lạc Lan ra lệnh: “Liên hệ với Nguyên soái Lâm Kiên.”

Tít tít, tít tít.

Âm báo vang lên trong chốc lát, tín hiện được tiếp nhận. Lâm Sâm thượng úy hiện ra trước mặt mọi người.

Lâm Sâm cúi chào Lạc Lan: “Bệ hạ, nguyên soái đang đón tiếp ngài Tả Khâu Bạch, không tiện nói chuyện với bệ hạ.”

Lạc Lan lập tức hỏi: “Tả Khâu Bạch đâu?”

“Lúc bệ hạ liên hệ với nguyên soái, bọn họ vừa đến phòng họp.” Lâm Sâm sợ Lạc Lan cảm thấy bọn họ làm việc năng suất kém, nên cố ý giải thích thêm vài câu: “Để bảo đảm an toàn, chúng thần đã kiểm tra rất cẩn thận, tốn mất gần hai giờ, ngài nguyên soái cũng vừa gặp Tả Khâu Bạch.”

“Điều tra xem đám người đi theo có ai tên là Phan Tây hay không.”

“Vâng.”

“Có gì khác thường không?”

“Không có. Chiến hạm và tất cả thành viên đều đã cẩn thận kiểm tra qua, tất cả vũ khí đều là vũ khí thông thường, hoàn toàn bình thường.”

Lạc Lan im lặng.

Nếu tất cả đều bình thường, tại sao Tử San lại xuất hiện ở Bắc Thần?

Rõ ràng Thần Sa nói Sở Mặc đã phá hủy phòng thí nghiệm, cho dù Tử San không bị nổ chết, cũng có thể ở Relicta. Sở Mặc tại sao lại hao tốn tâm tư đưa đến Bắc Thần?

Lạc Lan trong lòng vô cùng bất an, nhưng không có chứng cứ gì khiến cho bất an mù mờ này chuyển thành hành động đề phòng thực tế, chỉ có thể dặn dò Lâm Sâm: “Đề cao cảnh giác, nếu phát hiện có bất kỳ khác thường nào, lập tức thông báo với ta.”

“Vâng.” Lâm Sâm cúi chào Lạc Lan.

Sau khi ngưng hẳn kết nối hình ảnh liên lạc, Lạc Lan vẫn như trước cau mày trầm tư.

Đàm Tư Giao khuyên nhủ an ủi: “Bệ hạ, Tả Khâu Bạch bọn họ đang ở Anh Tiên số 2, không có mang theo vũ khí sát thương lớn, chỉ có hơn hai trăm người, ngài không cần quá lo lắng.”

Lạc Lan không nói tiếng nào, có loại vũ khí sát thương mắt thường có thể nhìn thấy, cũng có loại vũ khí sát thương mắt thường không thể nhìn thấy.

Tất cả mọi người đều nhìn Lạc Lan, Lạc Lan khôi phục lại tinh thần, ra lệnh: “Các anh chắc là đang đói bụng, đi ăn cơm trước đi!”

Thanh Việt sai bảo người máy dọn thức ăn lên.

Lạc Lan cầm hai hộp nước dinh dưỡng hoa quả, sau khi uống một hơi hết sạch, nàng ngồi một mình bên cửa sổ ngắm cảnh, im lặng nhìn ra biển ngân hà ở bên ngoài.

Đàm Tư Giao, Phong Tiểu Hoàn, Tiểu Triều, Thanh Việt ngồi vào bàn ăn, im lặng dùng bữa.

Tử Yến cầm ấy hai ly rượu, đi đến bên cạnh Lạc Lan, đưa cho nàng một ly.

Lạc Lan nhận rượu, uống ngay một hơi.

Tử Yến ngồi bên cạnh nàng, cùng nàng uống rượu, cùng ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Tử Yến đột nhiên phát hiện―

Sao trời an tĩnh xinh đẹp, thần bí vĩnh hằng.

Vô hạn bao dung, vô hạn bền bỉ.

Chỉ cần thật tâm ngắm nhìn, chúng sẽ gửi tặng lại ánh sáng ngọc lấp lánh, không làm chúng ta thất vọng.

Lạc Lan uống xong một ly rượu, nâng cốc đưa cho người máy, đứng lên, giống như cho mình biết thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, tinh thần hăng hái phấn chấn.

Những người khác cũng đã dùng bữa xong, Lạc Lan phân phó: “Thanh Việt, cô dẫn Tiểu Triều quay về khoang.”

“Vâng.” Thanh Việt dẫn Tiểu Triều rời đi.

Lạc Lan nói với Phong Tiểu Hoàn: “Con đi theo ta.”

Lạc Lan dẫn theo Phong Tiểu Hoàn vào thang máy, lên một chiếc xe tuyến.

Phong Tiểu Hoàn khó hiểu hỏi: “Dì muốn làm gì?”

“Ta muốn chuẩn bị phi thuyền, đưa con đến Khúc Vân tinh.”

“Bây giờ?”

“Bây giờ!”

“Con muốn ở lại.”

“Con ở lại cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể giúp được, ta còn phải sai người bảo vệ con, chi bằng con đến Khúc Vân tinh làm cho ta chút chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Nhậm chức viện trưởng viện nghiên cứu gene Anh Tiên Diệp Giới, làm cho viện nghiên cứu gene Anh Tiên Diệp Giới trở thành một trong những viện cứu gene tốt nhất vũ trụ.”

Phong Tiểu Hoàn lòng đầy lo lắng cũng không khỏi tươi cười.

Nếu em nhớ không lầm, thì cái viện nghiên cứu gene kia chẳng có gì cả, tự nhiên lại muốn trở nên tốt nhất, nhưng dì Lạc Lạc lúc nào cũng vậy, giống như ông mặt trời không chút e sợ, luôn hướng về phía trước

Lạc Lan nói: “A Thịnh đang ở Khúc Vân tinh đợi con.”

Phong Tiểu Hoàn gật gật đầu, “Con biết, chú Thiệu Dật Tâm đã nói với con.”

Lạc Lan nhìn em.

Phong Tiểu Hoàn cảm giác nàng có điều gì đó quan trọng muốn nói: “Sao vậy?”

“A Thịnh là…”

Tim của Phong Tiểu Hoàn nảy lên, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Lạc Lan, “Là gì?”

Lạc Lan vươn một bàn tay, câu vào sau ót của Phong Tiểu Hoàn, kéo đầu em đến trước mặt mình, thì thầm bên tai em, nói: “Người nhân bản.”

Lạc Lan nói xong liền lập tức buông Phong Tiểu Hoàn ra, mặt không chút thay đổi xem xét phản ứng của em.

Phong Tiểu Hoàn hai tròng mắt đăm đăm, sắc mặc trắng bệch, miệng há hốc không thể tin được.

Em biết thân phận của A Thịnh quái dị, cũng đã sớm nghi ngờ bọn họ gặp gỡ cũng không phải là vô duyên vô cớ, mà chắc chắn có nguyên nhân, nhưng cho dù em có đoán thế nào, cũng không đoán ra được kết quả này.

Phong Tiểu Hoàn suy nghĩ nhanh trở lại, tập trung tất cả các chi tiết, cho ra nguyên nhân hậu quả một cách mạch lạc, “Ân Nam Chiêu? Du Bắc Thần?”

Lạc Lan im lặng gật đầu.

Phong Tiểu Hoàn dùng sức đặt tay lên ngực, cảm thấy tim đập nhanh thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cho dù là Du Bắc Thần, hay Ân Nam Chiêu, tên của bọn họ đều mang theo gió tanh mưa máu, A Thịnh lại là một nhân vật nhỏ bé hết sức bình thường, sao có thể đối mặt với sóng to gió lớn, dì không lừa con đấy chứ?

Lạc Lan nói: “Nếu con không thể nhận, ta sẽ sắp xếp cho A Thịnh đến nơi khác.”

Phong Tiểu Hoàn hít sâu vài cái, dần dần trấn tĩnh, “Con còn chưa ra đời đã phải chịu phẫu thuật chỉnh sửa gene, sinh ra từ quả trứng, gene của con ngay cả máy kiểm tra cũng không thể xác định được cha, thật ra, con cũng là một quái vật được một người tạo ra, so với A Thịnh cũng không tốt hơn bao nhiêu.”

“Con tồn tại hợp pháp, hắn tồn tại bất hợp pháp.”

Phong Tiểu Hoàn chỉ trong nháy mắt liền quyết đoán, kiên định nói: “Con sẽ để bí mật này mãi mãi trở thành bí mật!” Chẳng những những người khác chưa cần thiết phải biết, mà ngay cả A Thịnh cũng không cần thiết phải biết.

Lạc Lan vỗ vỗ vào vai của Phong Tiểu Hoàn, “Vậy hãy cố gắng cho tốt, năng lực của con càng lớn, A Thịnh sẽ càng an toàn.”

Phong Tiểu Hoàn gật gật đầu tiếp nhận sắp xếp của Lạc Lan, “Con sẽ đến Khúc Vân tinh ngay bây giờ.”

Lạc Lan đưa cho Phong Tiểu Hoàn một cái hộp vũ khí màu đen.

Phong Tiểu Hoàn theo bản năng nhận lấy.

“Phong Lâm rất ít khi đánh nhau, cũng không am hiểu đánh nhau, cô ấy chỉ hiểu rõ chuyện cứu người. Nhưng có một lần, cô ấy đã vì ta, mở ra hộp vũ khí, muốn quyết đấu với Tông Ly.” Lạc Lan híp mắt hồi tưởng, “Vũ khí của Phong Lâm rất đặc biệt, một mảnh tinh thể màu trắng rất nhẹ giống như lông vũ, di động giữa không trung, cảm giác xung quanh đột nhiên nổi lên trận mưa tuyết lông vũ. Ta đã được thấy một trận mưa tuyết rất đẹp.”

Phong Tiểu Hoàn sờ nắn hộp vũ khí, kích hoạt nó, nhiệt độ không khí ở xung quanh chợt giảm xuống, nhiều mảnh lông vũ thủy tinh rơi xuống, bao phủ xung quanh Lạc Lan và Phong Tiểu Hoàn.

Phong Tiểu Hoàn đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào phiến lông vũ, trên đầu ngón tay đã bị cắt thành một vệt máu.

Lạc Lan nói: “Hộp vũ khí này không phải là hộp vũ khí của mẹ con, ta đã nhờ người khác thiết kế làm lại, con hãy luyện tập thật tốt, dùng để phòng thân cũng không tồi.”

Phong Tiểu Hoàn cất kỹ hộp vũ khí vào người, lấy ra một khẩu súng tinh xảo, đưa cho Lạc Lan, “Cái này rất thận tiện mang theo bên người, con tặng cho dì phòng thân.”

Lạc Lan vốn muốn nói “Không cần”, nhưng nhìn thấy rõ ràng là súng tử thần, biểu cảm đột nhiên thay đổi, lập tức quên hết tất cả chuyện muốn nói.

Phong Tiểu Hoàn nói: “Tả Khâu Bạch đưa súng cho con, nói là uy lực rất lớn, nhưng một lần chỉ có thể bắn được một phát súng, ông ta giữ lại cũng vô dụng, nên tặng lại cho con để phòng thân.”

Lạc Lan hỏi: “Tại sao con không giữ lại?”

Phong Tiểu Hoàn vỗ vỗ hộp vũ khí, tỏ vẻ mình đã có vũ khí phòng thân, khẩu súng đưa cho Lạc Lan.

Lạc Lan nhìn cây súng tử thần, “Con không sợ ta dùng khẩu súng này giết chết Tả Khâu Bạch sao?”

Phong Tiểu Hoàn im lặng một thoáng nói: “Con đã từng nghe qua một câu chuyện, thần Zeus bởi vì một lời nguyền, lại sợ quyền lực và địa vị của mình mất đi, nên đã nuốt chửng người vợ Methis đang mang thai của mình. Con gái của bọn họ nữ thần sức mạnh và trí tuệ Athena không thể không chặt đầu của cha, từ trong hộp sọ chui ra. Athena không có lựa chọn, trước khi nàng sinh ra, đã nhất định phải giết chết cha mình.”

Lạc Lan nhìn Phong Tiểu Hoàn.

Trước khi đi, em xem Tả Khâu Bạch giống như người xa lạ; sau khi trở về, em không hề tha thứ cho tất cả mọi chuyện xảy ra, nhưng đã thừa nhận Tả Khâu Bạch là cha của mình.

Phong Tiểu Hoàn tự giễu nói với Lạc Lan: “Số phận của con giống với Athena. Từ lúc sinh ra đã là như vậy. Tả Khâu Bạch tâm lạnh hơn mẹ, về điểm này con đại khái giống ông ấy, đây là chuyện tốt.”

Lạc Lan nói: “Hắn là điểm bắt đầu cho sinh mạng của con, nhưng tính mạng của con chỉ thuộc về con.”

Phong Tiểu Hoàn ôm lấy Lạc Lan, “Cảm ơn dì!”

Lạc Lan vỗ vỗ vào lưng em, “Ta không cần lời cảm ơn bằng miệng.”

Phong Tiểu Hoàn nhịn không được cười, “Hiểu rồi! Con sẽ làm cho viện nghiên cứu gene Anh Tiên Diệp Giới trở thành một trong những viện nghiên cứu gene tốt nhất vũ trụ.”

Nữ hoàng bệ hạ quả nhiên là thương buôn lợi hại, đối với những lợi ích không thực tế không có chút hứng thú, nếu muốn cảm ơn hãy thực tế hóa hành động.

————•————•————

Lạc Lan đi thang máy trở lại khoang thuyền.

Tử Yến không nhìn thấy Phong Tiểu Hoàn, hỏi: “Cô đưa Phong Tiểu Hoàn về Khúc Vân tinh?”

Lạc Lan nói: “Viện nghiên cứu gene đang chờ nó khởi công.”

Tử Yến không nói tiếng nào.

Viện nghiên cứu gene có gấp rút đến đâu cũng không gấp đến một hai ngày, rõ ràng cho dù thế nào, Tả Khâu Bạch cũng là cha của Phong Tiểu Hoàn, Lạc Lan không muốn em bị kẹp ở giữa phải lựa chọn.

Trên đời này, hầu hết con người đều miệng ngậm hoa sen, tâm giấu độc dược, Lạc Lan lại hoàn toàn trái ngược.

Lạc Lan đi đến bàn làm việc, mở ra báo cáo nghiên cứu Kiết Câu lúc trước của Phong Tiểu Hoàn xem thật kỹ.

Là vũ khí virus, uy lực của nó không thể nghi ngờ, chỉ có một hạn chế duy nhất đó là khả năng lây lan, phải thông qua tiếp xúc trực tiếp giữa người và người mới có thể lây nhiễm.

Với phạm vi lây lan hạn chế của nó, Sở Mặc chỉ có thể dùng nó công kích đến một cơ thể xác định, không thể dùng nó công kích trên diện rộng.

Phong Tiểu Hoàn vì muốn thể hiện uy lực của nó, trong lúc mô phỏng thí nghiệm, đã đưa ra hai giả thuyết: Một, từ một con thú cưng cắn xé lúc đầu, phán tán virus; hai, cách lây lan cũng giống như virus cảm cúm, tiếp xúc gần phát tán qua không khí.

Qua hàng tỉ năm tiến hóa, vũ trụ hình thành những cân bằng khắc nghiệt kỳ diệu, từng giống loài đều có những hạn chế bắt buộc; chẳn hạn như, loài mãnh thú có sức mạnh to lớn, là mắc xích cuối cùng trong chuỗi thức ăn, nhưng khả năng sinh sản vẫn không thể bằng loài côn trùng bé nhỏ yếu kém. Loài mãnh thú có sức mạnh cường đại một thai chỉ có hai đến ba con, nhưng loài côn trùng bé nhỏ một thai lại có thể sinh ra hàng ngàn đến hàng vạn con.

Virus cũng giống như vậy, khả năng gây bệnh và lây lan cũng trái ngược.

Sở Mặc muốn phá vỡ cân bằng hạn chế đã hình thành qua hàng tỷ năm tiến hóa chắc chắn là không thể, nhưng hắn vẫn có thể gây ra một chút thay đổi.

Lạc Lan điều chỉnh con vật cưng trong thí nghiệm mô phỏng của Phong Tiểu Hoàn thay thế bằng con người.

Nếu một người cắn một người thì sao?

Đây không phải là cách phát tán bằng tiếp xúc trực tiếp nhanh nhất hay sao?

Ở tình huống thông thường, một người đương nhiên không thể cắn một người khác, nhưng nếu anh ta đang trong thời kỳ nhiểm virus, thần trí không được tỉnh táo thì sao?

Bởi vì trong cơ thể có hai loại gene đấu đá, khiến cho người bị lây nhiễm đau đớn, đồng thời tràn ngập thú tính muốn tấn công.

Lạc Lan chỉnh lại một ít thông số chủ chốt, khởi động mô phỏng thí nghiệm một lần nữa ―

Một đô thị phát triển, đang là ngày nghỉ, hoàn cảnh sinh hoạt bình thường ở một khu phố.

Trời trong xanh, mây trắng noãn.

Cây cỏ như thiêu, lá hoa như gấm.

Cặp tình nhân còn trẻ nằm trên bãi cỏ thì thầm nói chuyện, cha mẹ dẫn theo đám nhóc chạy giỡn nô đùa, còn có rất nhiều nam nữ độc thân dẫn theo nhiều loại thú cưng đi bộ nghỉ ngơi.

Một nhà ba người vừa cười vừa nói đi qua.

Đột nhiên, đứa con trẻ tuổi trên người mọc ra một loạt xương gai, anh ta đau đớn gào thét.

Mọi người nghe tiếng kêu la, đều tụ tập lại xem chuyện gì xảy ra.

Cha mẹ anh ta ôm chặt anh ta lại, cầu xin mọi người xung quanh giúp đỡ: “Có bác sĩ không? Có ai là bác sĩ không?”

“Tôi là bác sĩ!” Một người đàn ông bỏ đứa bé đang ôm ở trong lòng xuống, chạy đến giúp đỡ.

Ông ta muốn tiêm thuốc an thần vào người thanh niên, nhưng người thanh niên thoát được kiềm kẹp của cha mẹ, hung hăng tấn công người bác sĩ, chỉ chốc lát đã cắn xé tay của ông ta.

Người bác sĩ cuống cuồng tránh né.

Cha mẹ của người thanh niên vội vàng giữ anh ta lại, muốn ngăn cản anh ta.

Anh ta hung hăng cắn lên vai người mẹ một cái, giống như con chó điên cắn mãi không buông.

Người mẹ đau đớn kêu la thảm thiết.

Cha của anh ta ra sức nắm lấy tay anh ta, muốn kéo anh ta ra, anh ta lại xoay người đè người cha lên đất, bắt đầu cắn xé.

Cảnh sát chạy tới, muốn ngăn anh ta lại, cứu cha mẹ anh ta.

Cha mẹ của anh ta bắt đầu xuất hiện dị biến, trở nên giống anh ta biến thành thú tính, giống như thú dữ bắt đầu lao vào cắn xé những người muốn giúp bọn họ.

Người bác sĩ bị cắn bị thương lúc nãy cũng bắt đầu nổi lên thú tính muốn tấn công người, cô con gái vừa khóc vừa chạy đến gần ông ta, ông ta hung hăng cắn một cái lên cổ của con gái.

“Ba ơi..”

Cô bé trừng mắt hoảng sợ, không thể tin nhìn cha mình.

Toàn bộ khu công viên biến thành địa ngục trần gian.

Trong tiếng gào thét thê thảm, mọi người tấn công lẫn nhau.

Mỗi người đều biến thành một cái xác không hồn mất hết tính người, tấn công cắn xé những người xung quanh, thậm chí tự cắn chính mình.

Những người sau khi bị lây nhiễm virus, lại bắt đầu tấn công thêm nhiều người nữa.

Virus gây dị biến lây nhiễm từ người này qua người khác, căn bệnh lây lan với tốc độ không thể ngăn cản, càng lây nhiễm đến những nơi có con người,

Có người mọc đuôi, có người mọc vảy, có người hai chân thoái hóa thành vây cá, có người chết đi…

Cuối cùng, trải qua kích thích và đào thải của virus, có người chết, có người sống.

Những người còn sống khôi phục lại thần trí, không còn công kích lẫn nhau.

Bọn họ ánh mắt hóa dại, mơ màng nhìn lẫn nhau đã hoàn toàn thay đổi.

Trời vẫn trong xanh, mây vẫn trắng noãn.

Cây cỏ vẫn như thiêu, lá hoa vẫn như gấm.

Nhưng bọn họ đã không còn là bọn họ, cả thế giới đã hoàn toàn hỗn loạn, giống như một tinh cầu đã hoàn toàn thay đổi.

………

Mô phỏng thí nghiệm chấm dứt, bốn phía lặng ngắt như tờ.

Đàm Tư Giao và Tử Yến vẻ mặt nặng nề nhìn chằm chằm và đám người mô phỏng trên hình ảnh đang dừng lại.

Lạc Lan nói: “Hoàn toàn phù hợp với quy trình lây nhiễm trực tiếp.”

Trong giai đoạn mất đi thần trí, mỗi người bị lây nhiễm vừa là người bị hại, cũng là người hãm hại, thông qua cắn xé công kích người khác, hoàn thành nhiệm vụ lây nhiễm virus. Cuối cùng, đợi cho gene bên trong cơ thể quyết định thắng bại, hoàn thành tiến hóa, những người thành công sẽ khôi phục thần trí, những kẻ thất bại sẽ chết đi.

Tử Yến hỏi: “Cô lo lắng Tử San chính là người lây nhiễm?”

Lạc Lan nói: “Cô ấy không phải là người lây nhiễm, mà có lẽ là người ủ bệnh.”

Thể năng của Tử San quá yếu, rất có thể vẫn chưa tiến hóa đến chết, Sở Mặc không thể lựa chọn một người yếu như vậy làm vật chủ lây bệnh.

Tử Yến hiểu ý của Lạc Lan, nhịn không được lửa giận nổi lên, Sở Mặc lại dám biến Tử San thành vật ủ bệnh tạo ra loại Kiết Câu mới như vậy!

Hắn cố nén tức giận, hỏi: “Nếu Tử San là người ủ bệnh, vậy ai sẽ là vật chủ lây nhiễm?”

Lạc Lan nói: “Tả Khâu Bạch!”

Chỉ cần thể năng của Tả Khâu Bạch đủ mạnh, hắn có thể làm vật chủ lây nhiễm, thậm chí có thể sẽ không mất thần trí, vẫn tỉnh táo xác định mục tiêu tấn công. Nhưng người bị hắn tấn công sẽ mất đi thần trí, biến thành cái xác không hồn điên cuồng cắn xé người khác.

Tử Yến và Đàm Tư Giao kinh hãi.

Trên mẫu hạm Anh Tiên số 2 có bốn mươi vạn binh sĩ, còn có nhân viên hậu cần và các nhân viên khác không phải binh sĩ, tổng cộng có hơn sáu mươi vạn người.

Nếu Tả Khâu Bạch là vật chủ lây nhiễm, Anh Tiên số 2 lại là một không gian kín, tốc độ lây lan virus sẽ cực kỳ nhanh, có thể nói, không đến vài ngày sẽ thành công phá hủy một nửa binh lực của Đế Quốc Ar.

Đến lúc đó, Tả Khâu Bạch sẽ dễ dàng nắm trong tay Anh Tiên số 2. Sau đó đưa virus đến Hominis, hủy diệt toàn bộ Đế Quốc Ar, tiện thể là toàn bộ vũ trụ.

Tử Yến đột nhiên ôm cánh tay của Lạc Lan, vội vàng nói: “Hãy ra lệnh cho chiến hạm thay đổi hướng đi, cô không thể đến Anh Tiên số 2.”

Lạc Lan ra lệnh: “Buông ra!”

Tử Yến nói: “Cô lý trí một chút đi, đây không phải là lúc xúc động nhất thời!”

Đàm Tư Giao cũng lo lắng nói: “Bệ hạ, nếu những hình ảnh mô phỏng thí nghiệm vừa rồi xảy ra, ngài không nên đến Anh Tiên số 2.”

Lạc Lan nhìn Tử Yến, ánh mắt bình tĩnh kiên định, “Tôi là Anh Tiên Lạc Lan, là hoàng đế của Đế Quốc Ar, Anh Tiên số 2 có hơn sáu mươi vạn công dân của Đế Quốc Ar! Bọn họ bởi vì mệnh lệnh của tôi, mới phải ra chiến trường!”

Tử Yến dưới ánh mắt của nàng mới từ từ buông tay, im lặng lùi sang một bên.

Người phụ nữ ở trước mắt này không phải là Lạc Tầm, mà là Anh Tiên Lạc Lan.

Cho dù là Lạc Tầm, hắn cũng chưa bao giờ thay đổi được quyết định của nàng.

Cho dù là khư khư cố chấp yêu Thiên Húc, hay là phấn đấu quên mình ở Nham Lâm, con đường nàng lựa chọn, đều đã cố định vững vàng.

Lạc Lan mở bảng đồ thiết kế của mẫu hạm Anh Tiên số 2, vừa nghiên cứu, vừa suy nghĩ.

Tả Khâu Bạch hiện tại đang ở giữa mẫu hạm của Anh Tiên số 2, cũng chính là khu vực trung tâm, nơi không thể chạy thoát.

Nếu Tả Khâu Bạch thật sự có mang virus, như vậy chỉ có hai cách.

Một là nhốt Tả Khâu Bạch ở nơi không thể chạy thoát, sau đó kích nổ khoang thuyền nhốt hắn sau khi đã tách khỏi mẫu hạm, để virus mất đi cơ thể vật chủ tự động chết đi.

Nếu Tả Khâu Bạch còn ở khu cảng thì có thể áp dụng cách này, nhưng hiện tại hắn đã tiến vào khu vực trung tâm, không thể áp dụng được nữa.

Với tình hình trước mắt, chỉ có thể dùng một cách khác.

Sơ tán tất cả nhân viên ở khu vực trung tâm, cho bọn họ vào một vật dẫn có thể rời khỏi đó, một khi xác nhận Tả Khâu Bạch có mang virus gây bệnh, lập tức rời đi, tránh bị lây nhiễm.

Đợi sau khi mọi người đã vào khu vực an toàn, kích nổ khu vực trung tâm, phong tỏa toàn tinh vực, ngăn chặn con đường lây lan của virus, cho đến khi xác nhận an toàn.

Lạc Lan gửi tin nhắn cho Lâm Kiên.

“Lâm Kiên, ta biết hiện tại anh và Tả Khâu Bạch ở gần nhau. Ta nói những lời sau đây, đừng hỏi tại sao, chỉ cần làm theo.”

“Một, nói với Tả Khâu Bạch ta đang trên đường đến Anh Tiên số 2, hy vọng có thể cùng hắn thảo luận chuyện xử lý tinh vực Odin như thế nào. Hai, nhờ anh bí mật ra lệnh, để ta tiếp quản quyền chỉ huy của Anh Tiên số 2. Ba, anh cứ như bình thường trao đổi với Tả Khâu Bạch, tuyệt đối không để cho Tả Khâu Bạch phát hiện có gì bất thường.”

Lâm Kiên đơn giản hồi âm một chữ “Được”, hiển nhiên hoàn toàn hiểu rõ lời nói của Lạc Lan, không để Tả Khâu Bạch chú ý.

Lạc Lan không khỏi mỉm cười, ngẩng đầu lên nói với Đàm Tư Giao: “Lên đường đến Anh Tiên số 2, từ giờ trở đi, ta là chỉ huy của mẫu hạm vũ trụ Anh Tiên số 2.”

HẾT CHƯƠNG 4.22