Phủ nha vang lên 1 tràng trống, quan sai 2 bên liền cùng lúc phát ra giọng trầm trầm “Uy vũ”, âm thanh còn đọng lại quanh quẩn trên công đường, thật lâu sau mới tan hết –

Lãnh Niệm Sinh có tên trong hồ sơ nên cũng được tham dự. Hắn thật sự ko thể ngờ rằng có ngày mình lại phải đứng trong hàng ngũ thẩm lý Minh Nguyệt.

Sắc mặt nặng nề, lòng pha lẫn nhiều cảm xúc rối rắm. Nhưng, hắn vẫn muốn đối mặt với chuyện này, ko cách nào chạy khỏi vận mệnh này được.

Cha, nương cùng phu phụ Ngụy Thất cũng đến phủ nha. Là quan tâm đến số phận cũng như đứa bé trong bụng của Minh Nguyệt.

Không khí nghiêm cẩn tràn ngập đại đường. Bỗng nhiên – Người nắm quyền cao nhất hạ lệnh: “Mang người phạm tội đến.”

Giây lát, những người có liên hệ đến vụ án đều đồng loạt quỳ dưới công đường, chờ thẩm vấn.

Thông phán của Khai Phong Phủ — Trầm Thanh, mặt ko chút thay đổi nhìn phạm nhân bên dưới là quan viên triều đình Phong Thịnh Hùng, lòng nhất thời dâng lên một trận sợ hãi –

Chuyện thu nhận hối lộ, chẳng lẽ là bại lộ rồi…..

Địch Dĩnh một thân nghiêm nghị, lòng ko thẹn với 4 chữ lớn trên tấm biển『Minh kính cao huyền』( Gương sáng treo cao) Đôi đan phượng tuấn mâu nghiêm khắc nhìn bọn người đang lẩn tránh pháp luật dưới kia. Ngoài ra còn có Mỵ Nương, đã gần chết đến nơi vẫn làm ra bộ mặt oán thán ko chịu nhận tội.

Nén lại cơn giận, tay cầm cây gỗ ‘Rầm!’ 1 tiếng chấn động khắp công đường.

Mỵ nương nhìn khắp xung quanh. Đã lâu ko thấy Lãnh gia và Thiết Sinh công tử. Đến đây là muốn truy cứu ả và Đinh Giác Thiện năm đó ở thư phòng trộm tranh chứ gì.

Hứ, Mỵ Nương thầm xỉa xói. Cũng bởi bức tranh, ả ta nửa điểm lợi lộc cũng ko có. Thật khiến người ta bất nhẫn mà.

Đinh Giác Thiện không bị thổ phỉ chém chết, giử lại mạng để hại ả….

Mà Minh Nguyệt cũng không chết vì sinh non, còn mang mãi tạp chủng….

Minh Nguyệt thần sắc ảm đạm nhìn người mẹ kế là Hoài Xuân. Lòng dâng lên hận thù gỡ mãi cũng ko ra –

Cha nàng đã cứu 1 nữ nhân lòng dạ rắn rết từ tay Đinh Giác Thiện. Minh Nguyệt nghĩ thầm mình rơi vào tình cảnh ngày hôm nay tất cả đều do ả ta….

Ánh mắt bất lực nhìn Niệm Sinh ca đang ở cách đó ko xa. Huynh ấy ko chết….

Kia quay mắt đi….Vẻ mặt lộ ra sự kinh thường, là đang oán nàng phải ko….

“Đừng chán ghét muội….muội sẽ nghe lời….”

Minh Nguyệt cúi đầu thì thào tự thỉnh cầu. Tiếng nói lí nhí nên khó có thể nghe thấy. Nhưng Lãnh Niệm Sinh vẫn như xưa mà nghe được.

Chợt quay đầu lại, oán hận thấm sâu trong lòng từ từ tiêu tan. Hắn cũng ko nhẫn tâm hận việc làm sai trái của nàng. Tâm sự bị người thân vứt bỏ hắn là người vô cùng hiểu rõ. Nàng chẳng qua là 1 muội muội đáng thương và cũng đáng buồn….

Lãnh Niệm Sinh thoáng chốc nắm chặt tay. Hắn nguyện ý dù có kết quả ra sao cũng sẽ nguyện ý cùng nàng đối mặt sai lầm. Pháp luật đương triều ko thể tha cho nàng, thì người ca ca như hắn đây có thể cho nàng – sự tha thứ cuối cùng.

Miễn cưỡng ép mình cười 1 cái, nén chua xót cố làm ra vẻ mặt thản nhiên, cho nàng biết tình cảm huynh muội vẫn ko hề thay đổi.

Gương mặt tú lệ tái nhợt bỗng chảy xuống hai hàng lệ nóng. Ánh mắt vẫn như thái dương ấm áp, ko hề ẩn chứa giận dữ hay oán hận, “Niệm Sinh ca….”

“Ta không trách muội” Lãnh Niệm Sinh không coi ai ra gì nói, đồng thời cũng mở ra thắt nút trong lòng mình –

Hắn cũng mới nhận ra mình cũng ko hề có oán cũng như hận –

Sai lầm của Minh Nguyệt làm cho hắn hiểu được mạng sống thật quý giá. Nhân sinh khổ đoản, hắn nên quý trọng người luôn bên cạnh, mang đến nhiều sự may mắn và tốt đẹp cho mình.

Đợi hắn ở trên trời cũng được đi. Nhưng như thế lại ko nhận được sự chăm sóc của mọi người, còn làm cho họ quên đi sự tồn tại của nàng….

Lãnh Niệm Sinh không tự chủ được chầm chậm bước đến. Ngồi xuống chăm chú nhìn nàng. Người đã gầy đi ko ít, là vẫn đang day dứt và vướng bận. “Đừng khóc, ta ko có trách muội.”

Hai người gần nhau trong gang tấc, Minh Nguyệt ngẩng đầu lên thấy hắn đã đứng dậy về lại chỗ cũ. Hơi ấm trên tay vẫn chưa tan. Chứng thật những gì hắn vừa nói với nàng ko phải là nghe nhầm.

Tay chợt nắm lại trong chốc lát. Bừng tỉnh đại mộng –

Hắn trước sau vẫn giử khoảng cách. Bất luận nàng có theo đuổi ra sao, thì chỗ bên cạnh cũng sẽ vĩnh viễn ko có phần của nàng.

Nước mắt của sự bất lực cứ mãi tuôn tràn. Cả người chịu ko được mà run rẩy. Nàng sẽ mang lấy sự oán hận nặng nề này xuống địa ngục. Nàng như chết đuối vớ được gỗ mục, nhưng chính mình lại đẩy thanh gỗ ấy ra. Kết quả chỉ có tự mình hủy hoại mình…..

Minh Nguyệt vùi mặt giữa hai tay, ko muốn đối mặt với sự thật. Lòng dậy sóng dữ dội. Nàng đã tổn thương ca ca tốt nhất của mình –

Ca ca này trên đời là độc nhất vô nhị….

“Thực xin lỗi…” Nàng muốn nói cho hắn biết, “Tha thứ cho muội…..” So với thân nhân đã mất đi thì máu và nước mắt chẳng thấm là gì.

Cha vì một nữ nhân mà hại nàng, bị giết là đáng tội. Mà nàng cũng khó thoát cái chết, nhưng cũng sẽ ko để lợi cho kẻ gây nên chuyện này.

Nàng muốn bắt người đến chôn cùng!

Một cơn oán hận thúc giục nàng đòi lại công bằng mà người khác thiếu mình. Minh Nguyệt cuối cùng cũng đã cố lấy dũng khí đối mặt với nam nhân mặt nghiêm –

Đã từng, y đã từng muốn nàng gọi 1 tiếng:『Địch đại ca』. Kia ẩn chứ ý nghĩa gì, nàng ko muốn nghĩ thêm nữa –

Nàng có thể có nhiều người thân hơn nữa, nhưng lòng dạ ít kỷ đã kiến nàng mất đi cơ hội. Vậy thật ngu ngốc mà….

“Địch đại nhân… Ta bằng lòng khai ra….Nguyên nhân khiến mình bị đầy vào bùn nhơ cùng cái chết của thân phụ, ngoài nghi can Hoài Xuân ra còn có 1 liên can khác nữa.”

Lời vừa nói ra, trên công đường bỗng vỡ ồ lên –

Địch Dĩnh và Lãnh Niệm Sinh cũng kinh ngạc ko ít.

“Nói mau, ngoài nghi phạm ra còn có ai liên can đến?” Địch Dĩnh hét lên ra lệnh. Chuyện ngoài ý muốn mà Minh Nguyệt kiên quyết ko muốn nhắc đến cuối cùng cũng có thể khai ra. Từ đó…. rất có khả năng y sẽ bắt được nghi phạm dùng nghiêm hình ép hỏi.

Mỵ Nương và Phong Kỷ Duyên cùng liếc nhìn nhau 1 cái. Sắc mặt nhất thời biến đổi.

Mặt của Địch Dĩnh lộ ra nụ cười nhạt, ý vị thâm trường khó dò –

Đang đợi chờ Minh Nguyệt cuối cùng có nói ra nghi phạm có trùng khớp với phán đoán của mình hay ko. Thái độ của Địch Dĩnh trở nên mềm mỏng, thúc giục: “Minh Nguyệt, mau nói ra chuyện đã xảy ra như thế nào. Nghi phạm là ai.”

Minh Nguyệt gật gật đầu, bắt đầu kể ra: “Chuyện xảy ra trước khi ta bị bán vào kỹ viện 1 tháng. Bình thường, ta và cha đều ra chợ bán cá. Đến khi chiều tối, cha muốn ta về nhà trước để giúp mẹ kế nấu bữa tối. Lúc đó, ta vẫn ko thấy bà ta ở nhà, cứ tưởng là đang nấu nướng ở phòng bếp, thế là ta liền vào phòng của cha thu dọn xiêm y của cha lại. Qua 1 lúc, thì nghe ở phòng ngoài có tiếng nam nữ cợt nhã. Ta nhận ra thanh âm của mẹ kế, tiếng đối đáp thì ko phải là cha ta. Giọng nói nghe như 1 gã nam tử trẻ tuổi. Lúc đó lòng nổi lên nghi ngờ, thế là ta bèn trốn trong phòng của cha và vô tình phát hiện ra mẹ kế tư thông cùng nam nhân khác. Trong cơn tức giận, ta phá rọi bọn họ, giận dữ mắng xối xả vào mặt Hoài Xuân là vong ân phụ nghĩa, ko biết liêm sĩ. Nhưng bọn họ lại uy hiếp ta ko được tiết lộ. Nếu ko sẽ ko được tốt đẹp gì.”

“Rồi sau đó?”

Minh Nguyệt cắn môi 1 cái, rồi mới nói thêm 1 hơi: “Ta vì muốn giữ gìn mặt mũi của cha nên mới đồng ý. Nhưng sau đó ta ko cam tâm khi thấy cha chẳng hay biết gì. Mẹ kế vẫn ko chịu chấm dứt hành động kia. Dù cho ả biết ta lúc chiều tối sẽ về nhà, cũng ko hề sợ hãi mà trái lại còn ngang nhiên cùng nam tử kia thông đồng. Cha chưa bao giờ nghi ngờ mẹ kế ko phải là người lương thiện. Thế là ta ko ngừng ám chỉ, thậm chí bảo cha thôi bỏ Hoài Xuân. Chỉ là cho thật quá ngu xuẩn cứ tin lời ả ta nói, cái gì mà sẽ ko làm ra chuyện tư thông cùng người khác, vong ân phụ nghĩa…..”

“Ân…” Địch Dĩnh ngẫm nghĩ một lát, buồn bực: “Trong lúc đó, hàng xóm sao chẳng hề biết việc thông gian của Hoài Xuân?”

“Bởi vì Hoài Xuân thường xuyên ra ngoài. Người bên ngoài ko biết ả ta chín phần 10 là cùng nam nhân kia tư thông. Đến ta cũng chỉ bắt gặp 3 lần. Hai lần là lúc nữa đêm, bọn họ dưới tàn cây ngoài sân mà hẹn hò. Còn cha ta lại đi sớm về trễ, nên ban đêm thường ngủ say như chết thật khó phát hiện Hoài Xuân gạt người….”

“Nam tử cùng tư thông với Hoài Xuân là ai?”

Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn trừng trừng nam tử đang quỳ cách đó ko xa. “A…” Gương mặt tú lệ cười thật đau khổ. Nàng sẽ ko bao giờ…..sợ hắn nữa “Phong Kỷ Duyên, ngươi có cảm thấy ngoài ý muốn hay ko. Ngươi uy hiếp giết cha ta để bức ta vào khuôn khổ. Thậm chí dùng quyền thế cướp đi quầy cá của cha ta ở chợ, làm cho gia đình ta lâm vào túng quẫn. Rồi ả Hoài Xuân kia lại xúi bẩy bảo cha đem ta đi bán. Hai người các ngươi thật là khinh người quá đáng….Cha ta là bị giết là đúng lắm. Lão là cha nhưng lại ko tin ta mà tin vào 1 mụ có tâm địa rắn rết như bà….Lão chết vẫn chưa hết tội.” Cửa nát nhà tan là ai làm nên cớ sự?

“Phong, Kỷ, Diên –” lửa giận càng cháy càng cao. Địch Dĩnh quát lên hỏi: “Lời của Trần Uyển Nhi có phải là sự thật ko?”

Minh Nguyệt đã nói ra nguyên nhân chính dẫn đến chuyện mưu sát. Thoáng chốc nghi hoặc trong lòng y đã được gỡ bỏ –

Phụ tử Phong Thịnh Hùng lại cùng chung 1 người thiếp. Thật ko có luân lý, cầm thú cũng ko bằng!

Hả!

Sự việc bại lộ, Phong Kỷ Duyên vì bảo toàn tính mệnh mà nói dối: “Trần Uyển Nhi đang nói bậy bạ! Thỉnh đường thượng đại nhân phân biệt đúng sai. Tiểu nhân ko có làm mấy chuyện như thế!”

“Như vậy ngươi giải thích như thế nào chuyện ngày ngươi bị bắt vào nhà lao thì ngươi và Mỵ Nương không trên người một mảnh vải cùng ôm ấp trên 1 cái giường? Nô tỳ của quý phủ là Hoài An cũng bị ngươi bỏ thuốc với ý đồ gian ***?”

“Này…” Phong Kỷ Duyên nhất thời cứng họng ko nói nên lời.

“Có thể thấy ngươi và Mỵ Nương quen biết từ trước. Hai người mờ ám đã lâu. Đợi sau khí sát hại Trần Tam Lang, Mỵ nương liền trở thành tiểu thiếp của cha ngươi, xuốt ngày trốn tránh trong phủ đệ. Có phải thế ko?”

“Không… Không phải. Đại nhân, ta là oan uổng. Nếu ko tin, ngài cứ hỏi thử Mỵ Nương đi. Nàng ta là sau khi làm thiếp cho cha ta mới bắt đầu dụ dỗ ta.” Phong Kỷ Duyên đổ hết trách nhiệm lên người Mỵ Nương. Hai người tuyệt đối ko thể thừa nhận chuyện âm mưu giết người.

Mỵ Nương nghe liền hiểu ngay. Dù sao Địch Dĩnh cũng sớm biết nàng trắc nết, còn cố giấu đầu hở đuôi làm gì. Chi bằng khẳng khái thừa nhận, nói dối để chối bỏ tội giết người.

“Đại nhân. Lời của Phong Kỷ Duyên quả ko sai. Ta là gả cho Phong Thịnh Hùng rồi mới biết được con riêng của lão là Phong Kỷ Duyên. Ta kém tướng công đến 20 tuổi. Chuyện vợ chồng đương nhiên ko thể thỏa mãn ta. Thế là cùng phụ tử hai người….”

Việc này có gì đâu mà kinh ngạc. Trên phố cũng thường hay đồn chuyện nử tử và con riêng thông gian tránh cho phù sa ruộng mình rơi vào ruộng người. Đồng thời cũng để nhà của được kéo dài nhân mạch. Mấy chuyện này nghe riết cũng nhàm tai rồi mà. “Đại nhân không cần ngạc nhiên như thế. Rồi quy tội lung tung. Thế thì sao có thể làm người ta thục được.”

‘Rầm!’ cây gỗ trên công đường liền giáng xuống, phủ định mấy lời quỷ tha ma bắt này.

Địch Dĩnh trực tiếp gọi tên thật của Hoài Xuân: “Mỵ Nương, ngươi già mồm như vậy là muốn khi ai?” Y nhẹ nhàng: “Hừ, bản quan thật muốn hỏi ngươi, giải thích như thế nào về chuyện Trần Tam Lang vừa chết đi thì ngươi cũng mất tích theo. Nếu ko phải trong lòng có quỷ, sao không thấy ngươi lập tức báo quan? Mặt khác, ngươi quen biết Phong Thịnh Hùng từ lúc nào? Tại sao Trần Tam Lang vừa chết ko bao lâu, thì ngươi liền lấy lão ngay? Có phải hai người đã quen biết từ trước, hay vẫn còn nguyên nhân khác?

Hở!

Mặt Mỵ nương biến sắc, hết xanh rồi trắng lần lượt thay đổi.

Ả ngầm bực mình cắn mội. Tiểu tử Địch Dĩnh này có phải đã tìm ra thứ gì ko?

Đôi mắt đào hoa bỗng thoáng hiện lên hoảng hốt. Giỏi cho 1 tên cẩn mật như Địch Dĩnh, căn bản điều tra án tử của lão tú tài kia theo hướng khác. Nhưng ả ta ko phải là người hay lo bóng lo gió đâu.

Khóe miệng của Mỵ Nương cong lên mỉm cười. Lòng trấn định lại đối phó “Địch đại nhân. Chuyện dân nữ tư thông chẳng có liên quan gì đến vụ án cả. Ta và Phong Thịnh Hùng có phải là đã từng quen biết hay ko thì rốt cuộc có can hệ gì nào?”

Mặt Địch Dĩnh trầm xuống. Lòng đang tức giận vẫn chưa được bùng nổ. Y thật muốn nhìn nữ nhân này giả ngu đến mức độ nào.

Mỵ nương tiếp tục cười nói: “Địch đại nhân nếu là vì liên quan đến vụ án mưu sát kia, thì hung thủ thực sự đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật kìa. Dân nữ xin hỏi Địch đại nhân sao không phái người lùng bắt, mà lại chỉ vì 1 chuyện nhỏ như hạt đậu mà làm khó người khác. Àh, bên ngoài đồn đãi Địch đại nhân anh minh, còn ta thấy chỉ thường thôi nha.”

“Giỏi cho 1 cái miệng trơn nhẵn ko ngừng luồn lách kia.” Địch Dĩnh bỗng vỗ mạnh cây gỗ trên công đường. Nhướng mày giận dữ nói “Đừng trách bản quan không cho các ngươi cơ hội được nói sự thật.” Lửa giận ngút trời, tuấn nhan lạnh căm, Địch Dĩnh hét lớn: “Người đâu, lập tức đem Mỵ Nương và Phong Kỷ Duyên ra dụng hình. Nam giáp côn[1], nữ lịch chỉ[2], bản quan thật muốn nhìn hai người này xem có thể mạnh miệng đến lúc nào?”

“Vâng ạh.”

Nha sai tuân lệnh, cả đám như quỷ sai dưới âm ty mặt ko chút thay đổi kéo đến. Kéo phạm nhân ra ngoài dùng nghiêm hình –

“Ah ah ah –”

Nhất thời, tiếng thết chói tai cùng thê lương vang vọng vào trong đại đường, kinh động màng nhĩ mọi người –

[1] Là hình phạt kéo căng người, thường là bẻ gặp người ra sao kéo căng ra cho đau đớn. Sợ quá, hix hix

[2] Là kẹp tay, có dụng cụ kết bằng tre, cho tay của tội phạm vào kéo căng ra, cũng đau lắm. Ghê quá.