Đã 20 ngày trôi qua kể từ khi những kỹ năng này được phát hiện.
Tôi cũng đã nắm bắt được về khả năng phân bổ chỉ số.
Kỹ năng này không thể kích hoạt nếu không chạm vào mục tiêu.
Tuy nhiên, nếu tồn tại một nhóm các đối tượng tiếp xúc với nhau, thì tôi cũng có thể can thiệp vào chỉ số của các đối tượng liên kết.
Nói cho dễ hiểu thì tôi không cần phải chạm trực tiếp vào da mà vẫn có thể can thiệp vào chỉ số của đối phương.
Ranh giới giữa những vật có và không chỉ số là rất khó xác định.
Một viên sỏi không có, nhưng một tảng đá lớn đủ để ôm bằng cả hai tay lại có.
Một tòa nhà không có, nhưng các loại đá và cột dựng lên tòa nhà thì có.
Cỏ dại không có, nhưng hoa thì có.
Và trong tất cả những sinh vật có sự sống, bất chấp có nhỏ bé đến đâu. Điển hình như côn trùng.
Tóm gọn lại, vật thể tồn tại chỉ số dựa trên kích thước của chúng, trừ khi vật thể quá lớn chỉ có thể nhận thức qua từng phần của một tập hợp.
Nếu mục tiêu là sinh vật sống, thì dù nhỏ tới đâu cũng đều có chỉ số.
Đó hiện chỉ là những phỏng đoán sơ sài của tôi. Vì tôi gần như không bao giờ được phép bước ra ngoài nên chỉ có thể thử nghiệm ở trong cái căn nhà tồi tàn chực chờ sụp đổ bất kỳ lúc nào này.
Nếu có đủ khả năng, một ngày nào đó tôi có thể điều chỉnh độ bền của một tòa nhà và làm cho nó sụp đổ ngay lập tức. Nghe nguy hiểm thật ha.
Thôi không nghịch nữa.
Cuộc vui giờ mới bắt đầu này.
-
Ngày hôm sau, Andre tụp tập với đám đồng bọn biến thái của hắn.
“Sao thế Andre? Chẳng phải xưa mày phàn nàn chơi hội đồng thì Aki không chịu nổi à, giờ mày lại còn gọi cả bọn ra.”
“Tao biết mày thích nó. Nhưng mà đừng nói mày định tháo vòng cổ của nó ra nhé?”
Bọn biến thái mỉa mai Andre.
Tôi nghĩ bọn chúng đang lo do Andre quá mê tôi, hắn sẽ nói gì đó đại loại như tôi không còn là nô lệ nữa. Nói đúng ra, tên đeo vòng cổ Andre là chủ nhân của tôi. Chúng chỉ xem tôi như tài sản chung để tránh xích mích mà thôi.
“Không phải thế. Tao biết kỹ năng của Aki là gì rồi. Nên gọi chúng mày tới để thử nghiệm.”
Andre nói, mặt của bọn chúng trở nên hứng thú.
“Mày nói thật hả? Là cái gì thế?”
“Một loại kỹ năng tăng cường thể chất.”
“Thế thì sao? Kiếm được mấy cắc chứ…”
Cường hóa cơ thể thì có thay đổi như nào nhỉ.
Tôi không hiểu gì về những điều mà bọn rác rưởi này coi như điều hiển nhiên. Tôi còn chưa biết đọc, thứ duy nhất tôi tiến bộ kể từ ngày tới thế giới này là bú cu. Tôi nghĩ cơ thể của tôi hiện tại khoảng 11 tuổi. Liệu tôi có thể bắt đầu lại từ xuất phát điểm này không? Tôi thấy tương lai của tôi hiện tại còn mịt mờ hơn cả cái thời làm bám váy phụ nữ.
“Bình thường nhưng cũng hay ho mà. Kỹ năng có thể sử dụng lên người khác ngoài bản thân. Bọn mày nghe thấy sướng chưa?”
“Vãi…đùa tao à…?”
“Ờ. Lần đầu tao nghe có kỹ năng kiểu này đấy.”
“Không có pháp sư thì…Aki không sử dụng được đâu. Không đời nào lại có đứa kết nối ma thuật xuất hiện ở cái bãi rác này được.”
Đám biến thái ầm ĩ.
Có vẻ như can thiệp vào khả năng của người khác không phải chuyện hay gặp. À mà, trong trường hợp của tôi thì chỉ làm giảm và tăng chỉ số sẵn có chứ thực ra chẳng cải thiện gì cả.
Nhưng giờ tôi đã biết thông qua ma thuật thì điều đó khả thi.
Tôi muốn nghiên cứu kỹ càng về lĩnh vực này.
Tôi từng tìm cách để nhận thức về ma thuật như trong mấy bộ truyện tái sinh dị giới hồi trước, nhưng cố gắng vô ích. Nghe qua bọn chúng nói, có vẻ cần một bên thứ ba can thiệp, có lẽ là pháp sư.
“Để tao thử cho bọn mày xem. Hừm!”
Andre khịt mũi và dùng một tay nhấc chiếc giường lên.
Siêu sức mạnh đang hoạt động, còn đám biến thái ồ lên.
Mà nhân tiện, trạng thái của Andre là như thế này.
—
Tên: Andre
Chủng tộc: Nhân loại
Chức nghiệp: Chủ nô
Level: 14
Sức mạnh: 200
Phòng thủ: 48
Nhanh nhẹn:34
Ma lực: 0
—
Tôi giảm ma lực, phòng thủ và nhanh nhẹn của gã xuống để dồn vào sức mạnh, nhưng hình như gã cũng không nhận ra.
Ngoài ra còn có một quy luật, giá trị ma lực có thể giảm về 0, nhưng các chỉ số còn lại chỉ có thể giảm xuống 1.
“Không chỉ mạnh lên mà còn nhanh hơn nữa. Đây là một kỹ năng áp dụng khá linh hoạt.”
Andre hạ giường xuống với vẻ tự mãn.
“Nhưng…giả dụ nếu tao để Aki trở thành mạo hiểm giả để thu lợi. Tao phải thả Aki ra ngoài, và có thể thằng nào đó sẽ thích Aki. Dân trong thành phố thì chả sao, chúng ta giết rồi cướp Aki về là được.”
Andre tóm tắt lại quan điểm trước khi cả bọn chuẩn bị ồn ào.
“Chúng mày sống làm hạng rác rưởi lâu quá ngấm vào máu rồi. Nếu đã có thể cường hóa cơ thể, thì chúng ta trở thành mạo hiểm giả là được mà? Đâu tiên cứ đi gom hết tiền trong khu ổ chuột lại rồi làm thẻ căn cước tại hội ở guild. Nếu suôn sẻ thì cả bọn có thể thoải mãi sống rồi.”
Andre trình bày về tương lai mà đám cặn bã này khao khát.
Bọn chúng không còn cần phải nghĩ tới hy vọng hay sợ hãi tương lai nữa…
“Thế thôi. Aki bảo hiệu ứng kéo dài khoảng hai giờ, nhưng sẽ không thể sử dụng được nếu không chạm vào mục tiêu, và chỉ có thể sử dụng hai giờ một lần.”
Chỉ sử dụng được một lần mỗi hai giờ là nói dối, còn lại là thật.
Theo thời gian, chỉ số sẽ quay trở về ban đầu. Vì không có đồng hồ nên tôi không thể đo chính xác, nhưng đại khái là vậy.
“Hả? Một lần? Ê Andre, chẳng lẽ…”
Đôi mắt gã nheo lại, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Có khi nào Andre sẽ giết hết đám biến thái này để độc chiếm tôi không?
“Đừng có lo. Tao đã bảo là thử nghiệm mà. Để Aki chạm vào một lần là được, nên trước hết cả đám chạm vào cơ thể Aki xem sao.”
“Hehe, ra ý mày là vậy à. Thế tao chạm cu cũng được chứ gì?”
“Thư giãn cái cu tao cửng rồi. Lâu rồi không chơi đường miệng nhỉ.”
Tha tao đi.
“Um, mọi người ơi…Nếu không tập chung thì có thể sẽ thất bại đấy ạ.”
Tôi rên rỉ bằng đôi mắt rưng rưng, bọn biến thái liền tặc lưỡi.
“Mà thôi không sao. Sau này tao sẽ huấn luyện mày vừa bú cu vừa làm là được.”
“Dạ vâng. Giờ hãy chạm vào cơ thể em đi ạ.”
Tôi nở nụ cười đã được rèn luyện tới hoàn hảo với chúng. Chỉ với nụ cười đó, tâm trạng của bọn chúng tốt lên, và từng kẻ bắt đầu sờ vai, ngực, và mông tôi.
Đúng lũ ngu.
Trạng thái của tên Andre vẫn chưa quay về nguyên trạng, và ngay tại thời điểm đó, việc chỉ có thể sử dụng một lần mỗi hai giờ đã là một mâu thuẫn. Có vẻ tôi chuẩn bị sẵn câu “Quá trình cường hóa của Andre-sama sắp kết thúc, vậy nên xin hãy đợi một lát.” cũng hơi lố bịch rồi.
Tôi đã định dìm bọn chúng xuống tuyệt vọng cùng nụ cười điên loạn, nhưng lại dở vẻ mặt thất thần để phân phối chỉ số của chúng.
—
Tên: Andre
Chủng tộc: Nhân loại
Chức nghiệp: Chủ nô
Level: 14
Sức mạnh: 1
Phòng thủ: 1
Nhanh nhẹn:1
Ma lực: 279
—
Tên: Kang
Chủng tộc: Nhân loại
Chức nghiệp: Thât nghiệp
Level: 8
Sức mạnh: 1
Phòng thủ: 1
Nhanh nhẹn:1
Ma lực: 187
—
Tên: Pon
Chủng tộc: Nhân loại
Chức nghiệp: Thât nghiệp
Level: 7
Sức mạnh: 1
Phòng thủ: 1
Nhanh nhẹn:1
Ma lực: 176
—
Tên: Chi
Chủng tộc: Nhân loại
Chức nghiệp: Thât nghiệp
Level: 7
Sức mạnh: 1
Phòng thủ: 1
Nhanh nhẹn:1
Ma lực: 180
—
“Hả, sao lại!?”
Đám biến thái đồng loại lảo đảo.
Nếu có thể thực hiện hiện tượng phi lý như nâng chiếc giường bằng một tay, thì điều ngược lại cũng là lẽ đương nhiên. Dù có là cơ thể của người trưởng thành, nhưng giờ chúng trở nên yếu đuối ngang một đứa trẻ sơ sinh.
Tôi dùng khoảng 80% lực sút vào háng tên Chi đang đứng trước mặt.
Một cảm giác ghê tởm chạy dọc bàn chân tôi.
Có vẻ như không chỉ hai hòn bi, mà cả dương vật của hắn cũng đã bị dập nát, máu tuôn ra từ háng hắn.
“Gyaaaaaaaaaaa!!!”
Kế đến, tôi nắm lấy cánh tay đang đặt lên vai phải của mình, rồi ném qua.
Tuy nhiên, trước khi tôi kịp ném đi, cánh tay đó đã đứt lìa khỏi vai. Dù tôi có phân phối chỉ số vào sức mạnh, nhưng bất ngờ thật.
“Pon, Chi!? Ê Aki! Thế này là sao!?”
“Aki! Tao ra lệnh cho mày không được di chuyển.”
Kang theo đà ngã dập mông, còn tên Andre thì run rẩy gào thét.
“Tao định giết quách chúng mày nhanh để còn rời đi, nhưng cũng nhờ có chúng mày mà tao cái gì cũng mù tịt. Nên là thằng ngu nhất thì hơi thừa nhỉ.”
Tôi nhìn xuống tên Chi, gã cúi người trước mặt tôi, hai tay ôm háng, tôi đá theo kiểu Yakuza vào mặt hắn.
Không cả kịp hét một tiếng, Chi đã chết.
Cái cảm giác nghiền sọ này làm tôi buồn nôn, nhưng tôi cần phải làm quen nếu còn muốn tồn tại trên thế giới này.
“Chi!? Aki! Con khốn này…”
Kang lạng choạng gượng dậy, tôi giáng một đấm vào hàm hắn.
Hm…? Cơ thể mình nhẹ đi à.
Dù cơ thể tôi giờ chỉ còn da bọc xương, nhưng sức mạnh thể chất đã có thể so sánh với tiền kiếp rồi.
À ra vậy, nhờ giết mấy tên này mà tôi lên cấp.
Tôi đã giết chết hai tên level cao hơn mình, nên cũng không lạ.
Về điểm kinh nghiệm, ra ngoài rồi hỏi cũng được. Mấy cái thằng này chỉ vì tự ti mà rất ghét nói về mấy chủ đề năng lực, nhưng ở ngoài kia sẽ có nhiều người sẵn sàng chỉ dạy cho tôi.
“Nào, thưa chủ nhân.”
Tôi nhìn sang gã Andre vẫn còn điếng người.
“Aki…tại sao…cái vòng cổ…”
“Em giờ đeo vòng cổ cho nó hợp thời trang thôi mà.”
Tôi tháo chiếc vòng cổ chỉ có thể tháo ra theo lệnh của chủ nhân hoặc khi chủ nhân chết.
“Vậy em không còn là nô lệ nữa sao… Nghĩa là dù không còn vòng cổ, em vẫn yêu anh? Ánh sáng của anh, Aki…”
“Mày bị ấm đầu à tên hói!”
Tôi kinh hoàng trước sự ngu dốt vô độ của tên Andre này, đá vào mặt gã. Sau đó đầu của gã đập vào tường, mặt hắn vẫn còn ngây ngất.
“Còn giờ…”
Tôi định điều tra về thế giới này từ tên hiểu biết nhất cả bọn, mà hắn tởm quá nên tôi giết hắn luôn rồi.
Tất nhiên tiền kiếp tôi chưa hề giết ai, nhưng tôi không hề do dự. Theo một khía cạnh nào đó, bị bọn này bắt giữ có thể là một khóa giáo dục tiềm năng giúp tôi thích nghi với thế giới này.
“Thôi thì chịu vậy…Pon.”
“Kh!?”
Pon, từ vai trở xuống không còn lại gì, đang run rẩy trên sàn chờ chết. Tôi lấy sợi dây tập trên tường, cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt gã.
“Mày không muốn chết đâu nhỉ? Trả lời tao hỏi rồi tao tha cho.”
“A-Ah! Hỏi gì cũng được! Xin đừng giết tôi!”
Tôi trói chặt vai Pon bằng sợi dây. Giả như tôi có thể cầm máu cho gã, nhưng gã sẽ chết sớm thôi. Tôi phải hỏi ngắn gọn vậy.
“Làm thế nào để học ma thuật?”
Chính nó.
Tôi nghĩ để tồn tại trong thế giới này, cần phải có ma thuật.
“Đ…Để sử dụng ma thuật, cần phải có một pháp sư giỏi kiểm soát ma lực để mở cổng ma thuật…Có những người liên kết ma thuật chuyên môn trong việc này, nhưng nếu không phải là quý tộc mà sử dụng ma thuật thì sẽ bị trừng phạt…”
“Hừm.”
Một hệ thống tốt để duy trì mối quan hệ quyền lực giữa quý tộc và thường dân.
Những người liên kết ma thuật, nói theo cách khác, cũng giống như sử dụng một cây gậy thịt lực lưỡng để dần dần tách mở âm đạo trinh nữ vẫn còn khép khít.
Nếu thế thì rắc rối to.
Tôi đã nghĩ cứ ra ngoài thì mọi chuyện lại dễ ràng, nhưng ngay lập tức độ khó để học ma thuật lại tăng thêm một bậc.
Nếu người liên kết ma thuật là dịch vụ dành riêng cho giới quyền quý, thì quyền lực của họ chắc cũng không nhỏ. Nếu không có cản trở gìì, liệu họ có sẵn sàng chấp nhận rủi ro để bị phát hiện không?
“Tiền có sử dụng được không?”
“Tôi nghe nói ở thế giới ngầm, có nhiều người liên kết ma thuật bất hợp pháp…”
“Nếu đòi tiền còn cao hơn cả quý tộc thì chắc không thể rồi.”
“Có những ngoại lệ…những người góp công cho đất nước có thể được…công nhận…”
Giờ mới để ý, Pon mất máu.
Ánh mắt dần mờ đục, sự sống ngừng lại. Có lẽ gã chết rồi.
Trong căn phòng yên tĩnh, tôi lục lọi những thứ có giá trị, tự lẩm bẩm.
“Nhắm vào phụ nữ quý tộc thôi chứ nhỉ? Cần phải có mối liên kết với thường dân và tài năng ma thuật…Là biến dâm nữ mê trai nữa thì miễn bàn, nhưng mà có tồn tại người như vậy được hả?”
Vừa tự hỏi, tôi cầm con dao trên bàn, dùng lưỡi dao làm gương.
Trông tôi vẫn chẳng khác gì con gái.
Để chiều lòng bọn biến thái, tôi được lệnh phải giữ bản thân cho sạch sẽ.
Tóc tôi được nuôi dài tới ngang lưng cũng là một phần sở thích của chúng, nhưng mà thực sự thì phiền chết được nên sau này tôi sẽ cắt.
Một hình dạng ghê tởm được địa ngục tạc thành.
Nhưng kể từ giờ tôi sẽ tận dụng vẻ ngoài này thật tốt.