Cá tháng Tư.

*CHÚ THÍCH*

trong "." là lời nó của nhân vật

in nghiêng là được hiểu theo nghĩa khác theo ý hơi đảk

Xin lưu ý rằng đây là một câu chuyện của những người phụ nữ dâm đãng.

“Ồoooo, có ngày như thế à?”

Jinshi đáp lại vị khách phương Tây,

"Đúng rồi. Có một ngày như vậy đấy.”

Người đàn ông trả lời.

Mùa xuân, với những cơn gió ấm áp và những chồi non của mùa xuân, chỉ là ngày mai.

Có vẻ như là ngày đó. Và nói về ngày.................

“Nghĩ rằng có một ngày nói dối thì cũng tốt. Tổ tiên ta nghĩ ra những điều thật thú vị.”

Jinshi thọc tay vào ống tay áo và cười toe toét như trẻ con mới được nhận quà vậy -.-

Anh ta không bị ảnh hưởng bởi người tùy tùng có thói quen hay lo lắng phía sau đang thở dài với bản mặt kinh ngạc.[note58565]

“Ngươi có biết loài chim tên Zhen không?”[note58566]

Như thường lệ, cứ mười ngày y lại đến hiệu thuốc một lần. Gần đây, các ngón tay của y đã bị duỗi khớp[note58567] . Thông thường sẽ không có ý gì khác khi đến thăm nhiều lần hơn thế nhưng mà..............[note58568]

"Chịu trách nhiệm đê. Hãy chăm sóc ta cho đến khi ta có thể tụ giải quyết được tất cả công việc.”

Y nói tiếp.

Maomao người bây giờ làm chủ tiệm thuốc vừa nghe đến cái tên “Zhen” đã liền trợn tròn mắt. Đây có phải là câu nói khiến nàng cảm thấy hứng thú phải không?

"Đúng. Còn về nó thì sao?"

Sự tò mò bao trùm khuôn mặt nàng. Mặc dù nàng ấy đang không có tí động lực nào và đang lau tẩu thuốc. Chiếc tẩu này không phải là thứ mà Maomao thường xuyên sử dụng, nàng đang bảo trì nó cho chị gái mình ở nhà thổ.[note58569]

Cô đặt miếng vải đang lau chùi xuống và ngồi đối mặt với Jinshi. Mặc dù cô ấy đã đối mặt với những khoảng thời gian kỳ lạ cho đến cái lúc đó.

Jinshi bắt chéo chân. Và chống tay y

lên cằm

"À thì . Hóa ra những người buôn bán hàng hóa từ phía nam mà

ta đã gặp phải ngày hôm qua. Dường như họ có một con chim có đôi cánh rỉ sét màu xanh lá cây và một cái mỏ bằng đồng pha vàng. Và nó đang mổ những con rắn độc.”

Zhen là loài chim có nọc độc chết người. Người ta nói rằng nó đầu độc rượu bằng cách nhúng lông của nó vào trong rượu, và làm héo mùa màng chỉ bằng cách bay qua cánh đồng.Chà, mặc dù nó là giả tưởng nhưng nó lại là một huyền thoại, không có cách nào để biết được liệu nó có tồn tại hay không.

Tuy nhiên, ngay cả khi chỉ có một chút nghi ngờ, nếu như là người phụ nữ khùng khùng [note58570] này, thì chẳng phải nàng ấy sẽ cắn nó sao – vì vậy y đã thử nói về chuyện đó, và đúng như y dự đoán .

Đôi mắt nàng lờ đi, đôi môi hơi nhếch lên. Hai má nàng ửng hồng nhạt. Một người phụ nữ khao khát thuốc độc, ông trời dường như đã phạm sai lầm nào đó khi sinh ra cô ấy.[note58571][note58572]

Vì sự việc đã diễn ra rất suôn sẻ theo cách của y nên Jinshi cảm thấy rất thích thú,

“Thật không may, họ không thể nào bắt được nó, nhưng có vẻ như họ đã nhặt được thứ này.”

Y nói rồi lấy từ trong túi áo ngực ra một chiếc hộp gỗ trơn.

“Cho dù chỉ là một chiếc lông vũ, nó cũng có vẻ là một loại chất độc khủng khiếp chết ng…”

Jinshi chưa kịp nói dứt câu thì khuôn mặt của Maomao đã áp xát ngay chóp mũi của y. Jinshi ngạc nhiên lùi lại, và Maomao, như muốn đuổi theo và tiến lại gần hơn.

“Jinshi-sama, xin hãy mở nó nhanh lên đi.”

“Không được, thứ này có chất độc chết người thế nên…”

Jinshi ngập ngừng. Bên trong có một chiếc lông vũ thật. Tuy nhiên, nó không có chất độc. Đó chỉ là một chiếc lông công đơn giản.

Y muốn mở nó ra và tiết lộ bí mật bên trong, nhưng vì một lý do nào đó, y lại bị mắc kẹt lại trong một bầu không khí không thể nói ra.

"À vậy sao. Vì nó là thuốc độc.”

Maomao đã đóng cửa hiệu thuốc hoàn toàn.

“Sao ngươi lại đóng nó lại?”

“Sẽ rất nguy hiểm nếu chiếc lông vũ đó bị gió thổi bay đi. Thần đã chuẩn bị xong rồi, nên hãy mở nó nhanh lên đi ạ."

Nói xong, Maomao nhanh chóng dồn Jinshi vào chân tường. Ở đây, khá là tệ.[note58573]

Jinshi vô tình làm rơi chiếc hộp gỗ vào cổ áo mình[note58574]. Nếu cô ấy nhìn thấy được bên trong , nếu trò đùa mà bị bại lộ, y không biết nàng sẽ phản ứng như thế nào.

“Đừng giấu nó nữa. Xin hãy mở ra cho thần xem đi ạ.”

Có vẻ như Maomao, người luôn cau mày với những hành vi thiếu thiếu lịch sự, lần này nàng đã không làm chuyện đó. Cô dựa vào người Jinshi đã bị dồn vào chân tường, không thể trốn thoát, và trượt những ngón tay mảnh khảnh của mình xuống nếp nhăn quần áo của y. Cảnh tượng nàng liếm môi cũng quyến rũ đến lạ thường.

Jinshi, người chưa bao giờ bị rơi vào hoàn cảnh như thế này, đang rất hỗn loạn[note58575]. Y trong một phút bốc đồng đã lấy chiếc hộp gỗ mà y đã giấu sẵn ra và ném nó đi ra chỗ khác.

“Aaaaaaa, úi.”

Maomao cất lên một giọng nói có đôi phần ngọt ngào. Nàng ngừng dựa vào Jinshi và đi tới chỗ chiếc hộp gỗ.

Tim anh đập như một hồi chuông báo động, Jinshi, trong khi cũng cảm thấy hơi tiếc nuối vì một lý do nào đó, lại thở phào nhẹ nhõm.

"Hảaaaaaaaa, cái này là cái gì ?"

Maomao, người vừa vội vàng mở chiếc hộp, vừa cau mày hỏi Jinshi.

“….ừ thì , đúng vậy đấy. …chuyện là do….”

"nói rõ ràng hơn xem nào".

Maomao dùng ngón tay nhặt thứ được gọi là lông chim độc. Nói cách khác,

điều đó có nghĩa là. Cô ấy đã phát hiện ra.

“…Ta đã định chỉ nói một câu đùa nhẹ nhàng thôi.Ta không bao giờ mong đợi ngươi sẽ ăn nó trong lúc này.”

Maomao, người bị đừa bất ngờ lùi lại, há hốc miệng. Sau đó nàng dần dần trở lại làn da ban đầu. Đôi môi đang nở nụ cười mê hoặc bỗng biến thành hình ảnh khinh bỉ.

Đã được một thời gian dài. Ánh mắt nàng ấy giống như đang nhìn vào trong một cái cống bị tắc. y cảm thấy cô đơn gần đây nó đã giảm đi, nhưng bị nhìn vào một nơi thế này có hơi... -.-

Maomao ngồi xuống với một chân giơ lên, không quan tâm đến dóng chân của mình đang bị lộ ra. Nàng ấy bắt đầu ngậm tẩu mà cô ấy đã bảo trì cách đây một thời gian trong miệng. Cô làm đôi mắt mệt mỏi và thở dài.

“ngài không hút thuốc à?”

“Không ta cảm thấy muốn được hút thuốc.”

Jinshi, không sửa lại chiếc cổ áo xộc xệch của mình, nhìn Maomao. Và rồi y muộn màng nhận ra rằng mình đã phạm phải một việc không nên làm.

Anh ta lấy hai tay che mặt và quay lưng lại với Maomao.

〇●〇

“Cuối cùng họ đã làm được việc đó chưa?”

Đáp lại với nụ cười nhếch mép của bà chủ đang phì tẩu, Gaoshun nhìn hiệu thuốc đang đóng cửa với vẻ mặt bất an.

Một lúc trước, dường như có một sự hỗn loạn lớn trong phòng. Chà, nếu có một người đàn ông và một người phụ nữ trẻ ở một mình trong một căn phòng chật hẹp, không phải là anh ta không biết âm thanh lớn đó biểu thị điều gì. Vấn đề là, đối tác có hơi.....

Có thể nào đó y đã bị buộc phải làm điều đó?

Cô ấy là một người phụ nữ biết về sự khác biệt về địa vị xã hội, nhưng điều không thể cũng vẫn có thể xảy ra.

Giả sử trong trường hợp đó, người sử dụng vũ lực sẽ gặp nguy hiểm. Khả năng được phục vụ một liều thuốc là hoàn toàn có cơ sở. Không, nếu là thuốc thì sẽ ổn thôi, nhưng nếu là thuốc độc thì...

Không ngừng suy ngẫm, Gaoshun đi đi lại lại trước cánh cửa phòng đang đóng kín. Anh muốn nhanh chóng xông vào bên trong, nhưng nếu họ đang làm dở những gì mà phu nhân đang nói, chủ nhân của Gaoshun có lẽ sẽ hận anh ta suốt đời.

Ngoài sự bất hòa đang diễn ra trong tâm trí Gaoshun, tiếng ồn lớn đã lắng xuống.

“Ôi trời, họ làm khá nhanh. Trẻ trung làm sao.”[note58580]

Như một mụ phù thủy nói một cách thô tục.

Trái tim của Gaoshun đã đập quá giới hạn, anh không thể chịu đựng được nữa. Để biết liệu sức khỏe của chủ nhân có ổn hay không, anh ta quyết định cư xử khá khéo léo.

Cẩn thận để không gây sự chú ý, anh lén lút đẩy cửa hiệu thuốc và ngó đầu vào trong. Khi anh ta làm như vậy. Maomao ngồi vắt chéo chân, hút tẩu nước, đang hờn dỗi.

Jinshi ở phía sau cô, hai tay che mặt, cổ áo xộc xệch. Có vẻ như y cũng sắp khóc. Cứ như thể y là một cô gái bị cướp đi trinh tiết vậy. Hai người đã làm như vậy.

Khi tâm trí Gaoshun đang hỗn loạn, anh ấy hít hà một hơi thật sâu và trở về chỗ ngồi như

là không có chuyện gì xảy ra. Anh ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng sẽ tốt hơn nếu như giả vờ như anh ta không biết gì - người tùy tùng có kinh nghiệm này biết rất rõ.

......------______hết______-----..........

TÂM SỰ VÀI DÒNG: sau đây xin trịnh trọng thông báo rằng ................... à mà thôi có thể là lâu lâu ra chap á có j sai thì cứ cmt beebn dưới nhá

ok tạm biệt