Trans: Filthy Casual.

-------------

Và thế là tôi đã được hồi sinh.

Đôi mắt tôi như thể bị phủ trong một màn sương mờ ảo và thứ đầu tiên tôi thấy được là một căn phòng bằng đá

Trải dọc các bức tường là những dãy giá sách và có một vòng ma thuật màu đỏ chói được vẽ trên đó.

Cho đến tận bây giờ, tôi đã chẳng thể nhìn hay cảm nhận được thứ gì.

Như thể tôi vừa được trở về từ tận cùng của địa ngục

Hoặc như thể tôi vừa bị đánh thức khỏi giấc ngủ ngàn thu của mình.

Thị giác, thính giác, khứu giác- tâm trí tôi choáng ngợp bởi lượng thông tin khổng lồ mà tôi cảm nhận được qua tất cả năm giác quan của mình.

Khi sự hỗn loạn đạt đến đỉnh điểm trong đầu tôi, bỗng một giọng nói khàn đục hướng thẳng về phía tôi.

"Mi đã lấy lại được ý thức của mình chưa? Cảm giác thế nào hả… Flesh Man?"

Giọng nói ấy như đang khoan thẳng vào đầu tôi. Tôi quay đầu sang một bên và nhận ra bản thân đang nằm dài trên một bệ đá.

Giọng nói ấy đến từ một ông già khoác trên mình một chiếc áo choàng như thể được tạo nên từ bóng đêm. Khuôn mặt dữ tợn của ông ta được phủ kín trong vô số các nếp nhăn. Người người sẽ không khỏi thắc mắc rằng ông ta đã sống được bao lâu. Cộng thêm thứ ánh sáng lờ mờ trong đôi mắt ta có thể dễ dàng thấy được ông ta không hề yếu một chút nào.

Cơ thể ông ta như thể chỉ có da bọc xương và trên tay ông là một cây quyền trượng méo mó kì dị.

Tôi không tài nào hiểu được mình đang phải đối mặt với chuyện gì, mọi thứ đều thật mù mịt với tôi. Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là cẩn trọng đưa mắt nhìn ông ta.

Ông ta cứ tiếp tục như thể coi việc tôi không biết phải phản ứng thế nào là điều hiển nhiên.

"Tên ta là Horus Carmon. Kẻ thách thức sự bí ẩn, một pháp sư và là chủ nhân của ngươi. ‘Quỳ Xuống’!"

Khoảnh khắc nghe thấy những lời ấy. Bỗng dưng có một cảm giác kì lạ chạy xuyên qua cơ thể tôi.

Cơ thể tôi bắt đầu di chuyển trái ý tôi, nó tự mình ngồi dậy khỏi bệ nằm với những chuyển động chậm chạp như đứa bé mới sinh. Nó vặn qua vặn lại rồi khụy xuống không theo ý tôi. Trước khi kịp nhận ra, đầu tôi đã cúi xuống, mắt đối diện sàn, quỳ gối trước mặt chúa tể.

Đó cũng là lúc tôi cảm nhận được mùi ẩm mốc cùng cái sàn đá xám ngắt ấy.

Mọi thứ đều thật rõ ràng trong mắt tôi mặc cho trong căn phòng không hề có một chút ánh sáng nào lọt vào.

Cảm giác thật khó chịu. Bằng chính sự vô lí đó, tôi cố sắp xếp lại những thông tin chút ít mà mình đang có. Bộ não tôi cũng hoạt động hết công suất và tôi gắng sức nhớ lại mọi chuyện.

Đột nhiên, có tiếng kêu leng keng vang lên đánh vào đầu tôi. Tôi có thể cảm thấy được chấn động nhưng lại chẳng có cơn đau nào.

Không chỉ mỗi thế, tôi không còn cảm nhận được tiếng tim đập ‘thình thịch’ của mình, thậm chí cả cơn đau trong đầu cũng cứ như đang bị hàng vạn mũi gươm đâm vào, thứ mà sẽ chẳng bao giờ biến mất dù có nốc bao nhiêu lọ thuốc giảm đau đi nữa. Hay cơn đau tưởng như nội tạng bên trong mình đang bị thối rữa đến mức hóa lỏng. Cơn đau nhói theo mỗi bước chân. Chúng rõ ràng và sắc bén như một lưỡi dao mới mài.

Điều này có thể lạ nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, tôi cuối cùng cũng hiểu.

Chính lúc đó, lần đầu tiên trong đời, tôi đã hiểu được cảm giác của con người.

Giữa lúc tôi còn đang bàng hoàng về phát hiện mới của mình, giọng nói của Chúa Tể Horus lập tức kéo tôi về thực tại

"Flesh Man! Nô lệ của ta! Kẻ đã trở về từ tận cùng của địa ngục! Ta sẽ ban cho ngươi một cái tên! Hỡi kẻ vô danh kia.”

-- Vô danh.

Không đúng, tôi có tên, cái tên mà cha mẹ đặt cho tôi khi vừa lọt lòng, dù cho đã lâu lắm rồi không có ai gọi tôi bằng cái tên đó.

Nhưng tôi đã không nói ra.

Đó chỉ là một cảm giác, nhưng linh tính đang bảo rằng tôi không nên làm vậy vào lúc này.

Có lẽ nó là một thói quen có từ cuộc sống vô dụng và thảm hại của tôi trước kia. Tôi giữ im lặng và lắng nghe cái tên chúa tể ban cho.

"Tên của ngươi từ nay sẽ là End. Hỡi kẻ đã trở về từ tận sâu của sự kết thúc. Chiêu Hồn Thuật của ta đã một lần nữa ban cho ngươi một sự sống tạm bợ.”

Sự sống tạm bợ.

Chiêu hồn thuật.

Ngay cả một kẻ chưa từng đến trường và chẳng có mấy kiến thức về thế giới như tôi cũng biết chúng nghĩa là gì. Một kẻ có thể điều khiển cái chết, một Hắc Pháp Sư.

Những lời ấy đi thẳng vào đầu tôi.

Và rồi, tôi đã hiểu. Cuối cùng tôi cũng đã hiểu mọi chuyện. Sau khi sắp xếp lại kí ức của mình và những gì mà tôi đã nghe, bất cứ ai cũng sẽ có thể dễ dàng hiểu được.

Tôi đã chết, và nhờ vào cấm thuật của người đàn ông ngay trước tôi đây, tôi đã một lần nữa được sống lại.