Từ góc nhìn của Giáo Hoàng Dustin.
Bản nháp được cắt xén khá nhiều.
________________________________________
[Giáo Hoàng Của Thánh Ngôn Giáo Dustin]
Cái tên của ta đã được xướng lên.
Lúc Ariel được mời phát biểu, ta cũng đã dự trù được chuyện này sẽ xảy ra.
Ngoài ta ra không một ai đủ tư cách đại diện cho cả phiến quân phe này cả.
Thế nên việc bị chỉ đích danh như thế này âu cũng là lẽ đương nhiên.
Lúc vừa đoán định xong tình hình, ta đã suy nghĩ trước nội dung bài diễn văn của mình trong đầu.
Thế nhưng những lời tuyên bố của Ariel đã khiến những thứ ta vừa chuẩn bị tan vào cõi hư vô.
Không hề kêu gọi ủng hộ, chẳng thèm dụ dỗ gì ai. Cô đã tuyên bố rằng mình chắc chắn sẽ chiến thắng cuộc chiến bằng thực lực của bản thân và những kẻ dưới trướng.
Sau đó cô còn thẳng thắn tuyên chiến với toàn thể nhân loại, bảo họ hãy ngoan ngoãn nộp mạng vì nữ thần.
Bài diễn văn đó, chẳng hiểu sao lại chói lòa đến lạ.
“...”
Có lẽ ngay lúc này, giọng nói của ta đang được phát trực tiếp đến toàn thể nhân loại.
Đành là thế, nhưng ta chẳng thể nói được bất cứ điều gì.
Sự im lặng đó kéo dài một lúc lâu.
[... Ta đã sống trong một khoảng thời gian đau khổ kéo dài.]
Mãi mới lên tiếng được, nhưng giọng nói của ta lại yết ớt thế này.
[Ta đã tích lũy được rất nhiều thứ cho đến nay.]
Khoảng thời gian chật vật mà ta cùng với những người đồng chí hướng đã phải trải qua, từ sau khi Hệ Thống bắt đầu đi vào hoạt động và tạo nên thời kì hỗn loạn.
Khoảng thời gian Đệ Nhất Ma Vương Fodoi giương nanh vuốt khiến toàn thể nhân loại rơi vào nguy hiểm cùng cực.
Khoảng thời gian ta sát cánh cùng Anh Hùng đầu tiên, vượt qua bao sóng gió.
Khoảng thời gian ta chứng kiến bước tiến mới của thời đại ở kiếp thứ hai, sau khi kiếp người đầu tiên kết thúc.
Khoảng thời gian thời đại đổi thay và không một ai còn nhớ đến cái thế giới từ trước khi Hệ Thống được phân bổ, ta như chìm vào cô độc vì cảm thấy mình lạc lõng giữa cõi trần.
Khoảng thời gian ta tạo nên Thánh Ngôn Giáo, cốt để cứu vớt những người tuyệt vọng.
Dù là lúc nào đi nữa, ta cũng cố gắng làm mọi thứ mà mình có thể.
Thế nhưng mỗi khi quay đầu nhìn lại, ta luôn tự dằn vặt chính bản thân mình, rằng đáng ta đã có thể làm tốt hơn.
Vô số lần tự nhủ, rằng cơ thể ta đang sở hữu này chẳng hơn gì một người bình thường.
Dù bao lần trôi qua đi nữa.
Cố công làm những thứ mình cho là đúng, để rồi nhận lại vô số thất bại.
Dù thế nhưng ta vẫn cố tiến từng bước.
Những di sản cứ thế ngày một chất chồng.
Những thứ tốt đẹp, kể cả tội lỗi, tất cả mọi thứ.
Tất cả là để phục vụ cho lí tưởng muốn cứu vớt toàn thể Nhân Loại.
[Toàn tâm tin tưởng vào những di sản mình đã tích cóp được cho đến nay, vậy nên ta không cần phải nói nhiều làm gì.]
Phải nói thêm gì đó để giống với một bài phát biểu hơn.
Giống như cách mà Ariel đã làm, sử dụng khả năng diễn thuyết để kêu gọi sự ủng hộ của tất cả mọi người, đối với ta dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng, ta chẳng thể nói lên được lời nào cả.
[Ta là người đứng đầu cuối cùng của Dazdoldia, Giáo Hoàng đầu tiên của Thánh Ngôn Giáo Dustin. Dù đã nghe danh hay chưa đi nữa, thì ta là kẻ vẫn đang tiếp tục bước đi trên con đường với mục đích trả ơn cho Nữ Thần Sariel.]
Phần lí tính trong ta mách bảo rằng nếu nói ra, sự tin tưởng của Nhân Loại đang hướng về ta sẽ mất đi.
Nhưng ít nhất trong thời khắc quyết định này, ta vẫn sẽ nói lên tiếng lòng của mình, thứ vốn dĩ đã được che đậy bởi vô vàn dối trá.
Nói lên thứ đã luôn dằn vặt ta mỗi ngày.
Có lẽ cái tên này của ta sẽ bị sỉ nhục và bôi nhọ mãi về sau.
...Cũng đúng thôi.
Bởi ta, ngay cả bản thân ta cũng căm ghét những thứ chính mình đã làm.
[Vì lẽ đó, ta nhất định sẽ làm những thứ mình cho là đúng đến cùng, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.]
Dù thế nào đi nữa thì một khi đã đưa ra quyết định, nghĩa vụ của ta là phải luôn kiên định với nó.
[Ta sẽ cứu lấy tất cả bằng bất cứ giá nào, vì vậy...]
Ta hít một hơi thật sâu.
Những câu chữ này như có sức nặng.
[Hỡi các vị thần, xin hãy hi sinh vì Nhân Loại.]
Tuyên bố hoàn toàn đi ngược với chủ trương của Ariel.
Đáng ra ta có thể làm tốt hơn.
Nhưng thế này cũng đã đủ rồi.
Những lời đã nói ra, ta không thể nào rút lại.
Và ta cũng không có ý định rút lại lời nói.
Rằng ta sẽ hi sinh tất cả những vị thần, vì mục đích cứu vớt Nhân Loại.
[Chủ Trương Mỗi Bên Đã Được Tuyên Bố Hoàn Tất.]
Thánh Ngôn vang vọng ngay sau khi lời tuyên bố của ta kết thúc.
Giọng nói của Thần Sariel, thứ ta luôn được nghe trong khoảng thời gian dài.
[Vậy.]
Thế nhưng, giọng nói này, ta hoàn toàn chẳng có kí ức gì về nó cả.
[Sân khấu đã được chuẩn bị xong. Hỡi cơ dân trên toàn thế giới này, hãy hành động đi. Nhiệm Vụ Cấp Thế Giới Giai Đoạn Cuối Cùng: Ủng Hộ, Hay Chống Lại Ác Thần?]
Khác với những thông báo của Thần Sariel như mọi khi, giọng nói này lãnh cảm đến lạ.
Giọng nói chỉ nghe thôi cũng khiến người ta nổi da gà.
Ta liên tưởng đến một tồn tại trong đầu.
Người đã nhận sự ủy thác của ngài Hắc Long, vị thần đã tạo nên Hệ Thống.
[Nào, hãy mua vui cho ta đi.]
Câu nói đó của Vị Thần âu cũng là tín hiệu.
Lời tuyên bố mở đầu cho cuộc chiến quyết định vận mệnh tương lai của thế giới.