Từ góc nhìn của Sophia.

____________________________________________

“A... Thức dậy kiểu này mệt muốn chết.”

Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ mới phiền phức làm sao.

Bình thường thì tôi không để tâm cho lắm. Nhưng trong tình trạng hiện tại, chẳng hiểu sao ánh sáng mặt trời lại đáng ghét thế này.

Vì có danh hiệu Chân Tổ nên tôi không phải chịu ảnh hưởng từ ánh sáng mặt trời. Nhưng dù gì thì tôi cũng là ma cà rồng cơ mà, có ghét ánh nắng cũng là lẽ đương nhiên thôi, chắc vậy.

Trước đây tôi không hề cảm thấy phiền nên có lẽ đây chỉ là vấn đề ảnh hưởng tâm lí.

“Tiểu thư, cô dậy rồi à?”

Ngoài phòng, tôi nghe giọng nói của Merapholis phát ra từ phía bên kia cánh cửa.

Có vẻ như Merapholis đã tỉnh dậy trước tôi.

Tôi không có ngủ quên đâu đó, là do Merapholis dậy sớm thôi.

...Mấy cái âm thanh xôn xao, báo hiệu rằng khá nhiều người đã tỉnh giấc ngoài kia chắc chắn là do tôi tưởng tượng ra thôi.

“Tôi dậy rồi đây. Ông cứ đi trước, tôi chuẩn bị xong sẽ ra ngay.”

“Đã rõ. Mọi người đã tập trung đông đủ cả rồi, tiểu thư hãy nhanh lên cho.”

...5 phút, à không, thêm 3 phút chuẩn bị nữa thôi!

.

.

.

.

.

.

.

.

.

“Tôi để mọi người đợi có lâu không?”

“Để xem. Những người quan trọng thường hay đến sau cùng mà nhỉ.”

Vừa mới đến căn phòng lớn nơi tất cả đang xôm tụ, tôi lại va phải sự khó chịu đến từ Kyouya- người đầu tiên bắt chuyện với tôi.

Trông Kyoya tự dưng gắt gỏng như thế, tôi đã định sẽ trả đũa vài câu nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói gì.

Bởi tôi chưa từng thấy Kyouya hoang mang như thế này bao giờ cả.

“Có chuyện gì à?”

“Hôm qua, kẻ địch đã tấn công ngay lúc mọi người ngất đi.”

“Sao cơ!?”

Đùa à!

Mấy tên đó định làm gì lúc tôi ngủ say vậy!?

“Tôi đã phản kháng thành công nhưng không thể hạ chúng, thế là chúng chạy mất.”

“Hưm...”

Để chúng chạy mất rõ ràng chẳng đáng mặt chút nào, định sẽ nói thế, nhưng tôi nuốt ngược những lời đó lại.

Tôi biết rõ sức mạnh của Kyouya.

Có thể chạy thoát được khỏi tay Kyouya, chắc hẳn kẻ địch phải rất mạnh.

Cơ mà khiến cho Kyouya phải hoang mang thế này, có lẽ sự tình đã rất nguy hiểm.

Vả lại, tôi đã chẳng thể giúp được gì do bị ngất đi, vậy nên khiển trách Kyouya ở đây thì quả thật không phải.

Còn chưa kể cậu ta đã bảo vệ tôi suốt thời gian qua nữa...

“...Tôi nghĩ mình nên biết ơn cậu. Cảm ơn.”

Bỗng dưng Kyouya chớp mắt lia lịa nhìn tôi.

“Gì thế, thái độ đấy là sao?”

“À không. Sophia mà nói được lời cảm ơn thế này, dám mai trời sập luôn quá.”

“Cậu nghĩ tôi là loại người gì thế?”

“Ha ha.”

Nhận thấy ánh lườm nhẹ của tôi, Kyouya mỉm cười lảng tránh.

Mà, bỏ qua đi.

Bởi cậu ta đã vất vả trong lúc tôi không thể di chuyển, vậy nên tôi cũng sẽ không hỏi gặng thêm làm gì.

Sau đó, một lần nữa tôi lướt mắt nhìn xung quanh căn phòng... Ủa đây là chỗ để thờ cúng ai à?

Hầu hết tất cả những người chuyển sinh đều đang có mặt tại đây, nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai phát ra tiếng động nào cả.

Sự im lặng đến lạ lùng.

Mà, không hẳn là tôi không hiểu tại sao họ lại như thế.

“Sophia, tinh thần cô trông vẫn còn ổn định nhỉ?”

“Ừ, Vô Hiệu Ngoại Đạo ít nhiều cũng có tác dụng.”

Để chống lại những tác dụng bất lợi của kĩ năng Ghen Tị, tôi đã cùng với Kyouya nâng cấp kĩ năng đề kháng ngoại đạo, từ đó nhận được vô hiệu ngoại đạo.

Có chăng là vì lí do đó mà tôi không phải chịu nhiều ảnh hưởng tinh thần khi so sánh với những người khác.

Ý tôi là bởi vì Cấm Kị.

“Nhưng đúng thật không ngờ cấm kị lại được ban phát cho toàn thể nhân loại. Cái vị thần kia cũng chơi lớn đấy.”

Lí do hôm qua tôi bất tỉnh là vì bị ép buộc phải nhận Cấm Kị.

Dù đã có vô hiệu hóa bất tỉnh và cảm giác đau đớn, nhưng cơn đau đầu vẫn xuyên qua được trạng thái kháng hiệu ứng khiến ý thức của tôi bị mất đi.

Lúc nhận ra thì tôi đã nằm trên giường lúc nào không hay.

“À, quên hỏi. Ai là người đã đưa tôi lên giường vậy?”

“Ừm.”

Nhìn theo hướng tay Kyouya đang chỉ, tôi thấy một thiếu nữ trong bộ đồ hầu gái đang lướt đi nhẹ nhàng với những cái đĩa trên tay.

Hình như cô bé đó là quyến tộc của Ariel, còn được gọi với cái tên Ael thì phải?

“Nữ thì cô ấy, còn nam thì tôi đảm nhận.”

“Ra thế. Chốc nữa tôi phải cảm ơn mới được.”

Cơ mà cô bé đang bưng cái gì trên tay thế nhỉ?

Để ý kĩ một chút, thì ra đấy là bữa sáng.

Cô bé đang sắp xếp những chiếc đĩa điểm tâm lên trên cái bàn, xung quanh là những người chuyển sinh đang ngồi chết lặng.

“Điểm tâm cũng do cô bé đó làm à?”

“Không, là Ariel làm cả.”

“Hả?”

Ariel á?

Chẳng phải lúc này Ariel đang trong tình trạng bất ổn hay sao?

“Nào nào! Giờ điểm tâm ngon lành đã đến rồi đây!”

Ariel xuất hiện với cái đĩa trên tay.

“Biết là tinh thần các ngươi vẫn còn đang suy sụp, nhưng con người thì phải ăn mới sống được. Trước mắt thì cứ dùng tạm điểm tâm đi.”

Nghe lời Ariel, nhóm những người chuyển sinh ngẩng mặt lên.

Rồi Ariel hướng đến chỗ chúng tôi, ngồi vào ghế cùng bàn.

Gần như cùng lúc, Ael dọn phần điểm tâm của cả tôi và Kyouya lên bàn.

““Cảm ơn””

Hừ.

Tự nhiên lại nói cùng lúc với Kyouya mất rồi.

Ael chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng cúi chào rồi cứ thế đi ra bên ngoài.

“Ael sẽ cảnh giới xung quanh trong lúc chúng ta dùng bữa.”

“À. Đúng là không gì đảm bảo sẽ không có thêm một đợt tấn công nữa nhỉ.”

“Chính là thế.”

Hợp lí.

“Được rồi. Tất cả đã chuẩn bị xong hết chưa? Vậy, mời mọi người dùng bữa.”

Ariel nói lời mời trước bữa ăn.

Vẫn có một vài học sinh chưa có ý định dùng bữa, nhưng trước sau gì họ cũng phải ăn à thôi.

Những gì tôi có thể làm là lơ bọn họ đi.

“A, ngon quá.”

“Ta chỉ sử dụng mấy thứ có sẵn ở ngoài kia để chế biến thôi, mấy món này có bổ béo gì hay không cũng khó nói lắm.”

Nhưng ngoài kia cháy rụi hết rồi mà?

Tức là, nguyên liệu của mấy món này là những “thứ” bị thiêu rụi trong cuộc chiến đúng không?

Hay đây là những gì còn sót lại trong đống lương thực mà quân đội mang theo?

Mà dù có là cái nào đi nữa thì đúng là chẳng bổ béo gì thật.

Vậy mà ăn vẫn cảm thấy ngon thế này, phải chăng là do kĩ thuật nấu ăn của Ariel đang ở mức khá cao?

Nói gì thì nói, chắc chắn vẫn còn đồ ăn thừa nên tốt nhất tôi phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

“Từ giờ về sau cô định sẽ thế nào?”

Nghe tôi hỏi, Ariel trầm tư suy nghĩ với vẻ mặt đăm chiêu.

“Thú thật, ta cũng không hình dung được từ giờ chuyện gì sẽ xảy ra. Nên thật sự cũng rất khó để quyết định nước đi tiếp theo.”

Mà, dù gì thì cái tình trạng hiện tại cũng hoàn toàn ngoài dự đoán.

Vậy nên cũng khó có thể làm theo kế hoạch đã tiên liệu ban đầu.

“Trước mắt, ta đang nhờ nhóc Merapholis với bé Felmina chuẩn bị giúp vài thứ.”

À.

Ra đó là lí do cả hai không có ở đây.

Cơ mà...

“Chúng ta không thể làm gì với cái Cấm Kị này à? Nó cứ ong ong khó chịu thế nào ấy.”

Bảng danh sách Cấm Kị lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí, từ đó cái ý niệm “Chuộc Tội” cứ liên tục phát ra.

Nếu cái tình trạng trên cứ tiếp diễn mãi như thế này, dám tôi sẽ suy sụp mà chết mất.

“Không được đâu. Nó đã ám ta như thế suốt cả thời gian qua rồi.”

“Hà...”

Dù đã biết trước kết quả nhưng tôi vẫn không thể ngăn mình thở dài.

“Thế nhưng, nếu hệ thống biến mất thì cả kĩ năng lẫn Cấm Kị cũng sẽ biến mất theo.”

“Chính là như thế!”

Dù sao thì mình cũng đã quyết định là sẽ phá hủy hệ thống mà, nếu thành công thì chắc chắn sẽ được giải thoát khỏi cảm giác khó chịu này!

Lại có thêm lí do để phá hủy hệ thống rồi.

“...Nhưng chẳng phải thế này thì quá thuận lợi hay sao?”

“Ể?”

Ariel nhíu hàng lông mày của mình lại mà trầm tư.

Quả thật nếu nhìn vào bản chất của Cấm Kị, ta sẽ nhận ra được rằng Ariel đang cố gắng cứu nữ thần.

Sau đó, nếu mọi người biết được Cấm Kị sẽ biến mất một khi hệ thống sụp đổ, chắc chắn lượng người hỗ trợ phe ta sẽ tăng lên.

Bởi lẽ, một người có Vô Hiệu Ngoại Đạo như tôi mà còn thấy khó chịu như thế này cơ mà.

Chắc hẳn những người không có kĩ năng này đang phải đau đớn lắm.

Để thoát khỏi sự đau đớn đó, dĩ nhiên họ sẽ không màng bất cứ chuyện gì.

Nếu suy nghĩ theo hướng đó, việc toàn thể nhân loại nhận được Cấm Kị hóa ra lại là một ngọn gió thúc đẩy chúng tôi.

Thế nhưng nếu tình hình thật sự thuận lợi như thế kia, lí do gì đã khiến cho Ariel cảm thấy khó xử kia chứ?

“Cô có khúc mắc gì à?”

Kyouya đã hỏi Ariel trước khi tôi kịp lên tiếng.

“Theo như những gì ta biết, người quản lí cấp cao của thế giới- tức Thần, không phải một người thích thiên vị chỉ riêng một phe. Ấy vậy mà, hiện tại phe chúng ta lại có lợi đến thế này.”

“...Tức là về sau sẽ có thứ gì đó khiến chúng ta gặp bất trắc, ý cô là vậy à?”

“Cái đấy thì ta không rõ. Thế nhưng, ban phát Cấm Kị là giai đoạn đầu tiên của Nhiệm Vụ Cấp Thế Giới. Tức có nghĩa, vẫn còn đó những giai đoạn từ thứ 2 trở về sau.”

Nói thế... Ừ thì cũng hợp lí thôi.

Rằng chắc chắn tiếp theo đây sẽ có gì đó xảy ra.

[Nhiệm Vụ Cấp Thế Giới Giai Đoạn 2]

Ôi chà?

Vừa nhắc cái là xuất hiện ngay này.

Giờ thì, cái gì sẽ xuất hiện tiếp theo đây?