Trans: Murasaki

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Buổi trưa là thời điểm nơi này đầy ắp dân thường và mạo hiểm giả. Cũng là giờ yêu thích của tôi. Một không khí nhộn nhịp với đủ tiếng chào mời khách hàng của các chủ quán và phục vụ.

“Muốn một tô ramen ngon lành thì quán tôi là số một đó!”

“Hamburger mới ra lò đây!”

“Anh bạn trẻ kia ơi! Tới đây ăn thử đi nào?!”

Yep, ngon thật. Những âm thanh dễ chịu và mùi thơm nức mũi tỏa ra từ mọi phía. Những thực khách… đều đang tươi cười vui vẻ.

Những nhà hàng và tiệm café nhỏ sành điệu ở trung tâm thành phố cũng không kém cạnh, nhưng tôi nghĩ mình hợp với chỗ này hơn.

Các cửa hàng xếp thành dãy liền nhau như nhà ở cho những ai có nhu cầu ăn uống hay mua vật dụng. Dù bán đồ đắt tiền hay rẻ tiền thì các tiệm vẫn xây sát sàn sạt nhau. Tôi có thể nhìn khung cảnh này hoài mà không chán.

Hơi bẩn và lộn xộn… Nhung náo nhiệt và giàu sức sống hơn bất cứ đâu. Bầu không khí này như tiếp thêm năng lượng cho tôi.

Giờ… cửa tiệm mình muốn tới là…

Đây! Wooaah, hôm nay cũng đông ghê ta!

“Xin chào! Hôm nay cô bé ăn gì?”

Đây là cửa hàng nơi tôi ăn đậu hũ ma bà trước kia.

Lần trước lúc ăn đậu hũ ma bà ở đây… Tôi lập tức coi chỗ này thành nơi ưa thích của mình. Sau đó thì đúng như tôi dự đoán, tin đồn vang xa và cửa tiệm thường xuyên đông nghịt người. Khách hàng kéo tới nườm nượp, ai không có chỗ ngồi thì đứng, ai kiếm được một chỗ thích hợp thì tự ngồi xuống nhâm nhi thức ăn.

Tôi đưa mắt nhìn menu. Lần trước mình đã ăn đậu hũ ma bà. Khi nào tôi mới được uống rượu đây… Vậy ăn tiếp món đó đi.

Nói thật tôi đến đây năm lần rồi. Cơm chiên với thịt nướng ướp tiêu, bánh bao với hoành thánh tôm… Hai món đều cực kì ngon. Huhm, còn nhiều món nữa à? Oh, đây là…

Vậy đi! Hôm nay ăn món này!

“Cho cháu một đĩa cơm chiên đầy!”

“Ok! Xin đợi một chút!”

Tôi ngồi xuống một cái thùng rỗng đặt trong góc quầy hàng. Do quán đang đắt khách nên chẳng bao giờ thừa ghế trống, thành ra cái thùng là chỗ ngồi quen thuộc của tôi.

Và tôi có thể xem chủ quán nấu nướng từ vị trí này.

Đầu tiên ông đổ dầu lên cái chảo đang nóng rồi đảo đều. Sau đó bỏ trứng vào và khuấy thật nhanh, chờ cho trứng chín một nửa. Tiếp theo bỏ thêm gạo. Gạo trông có vẻ khô và lạnh. Ông ấy lắc người nhịp nhàng trong lúc trộn đều cơm và trứng với nhau. Sau đó rắc thêm hành lá xắt nhỏ, muối và tiêu. Không hề có động tác dư thừa trong khâu chuẩn bị… Đáng học hỏi đây.

Cuối cùng ông ấy nhỏ vài giọt rượu vào chảo. Để tăng độ thơm sao? Tôi chưa hiểu. Và món cơm trứng chiên đã xong.

Tôi có thể thấy đĩa cơm này đã vô cùng ngon rồi… nếu ăn kèm với thịt và rau thì chẳng biết hương vị còn thăng hoa tới cỡ nào.

Chủ quán múc thịt và rau quả ăn kèm từ một chiếc nồi đang đun liu riu khác ra và thế là hoàn thiện món cơm chiên trứng.

“Của cháu đây!”

“Mời mọi người!”

Tôi nhấc muỗng lên và bắt đầu ăn dĩa cơm chiên trứng của mình.

Trong nước sốt đầy ắp thịt và rau quả gồm có thịt đùi Butch Rabi, giá đỗ, cải thìa, cà rốt, ớt chuông cùng nhiều loại rau khác. Kết cấu tươi ngon, có chút đăng đắng của rau thấm đẫm vào miếng thịt thật sự quá ăn ý. Một bữa ăn rất đáng đồng tiền bát gạo.

“Măm…măm…nhoằm nhoằm…. phùùùù…… phùùùù……. ực.”

…Ngon quá đi!

Tiếp theo tôi thử món cơm chiên trứng.

Cơm và trứng hòa quyện với nhau, song cơm không hề dính và có thể dễ dàng tách ra. Nghĩa là lòng trứng đã bao phủ trọn vẹn từng hạt cơm. Tôi chẳng nấu được như vậy đâu! Không hổ là dân chuyên nghiệp!

Tôi đưa muỗng cơm lên miệng.

“Phùùùù…….phùùùù……. măm… măm… măm… ực.”

…Hết sảy! Lâu rồi tôi chưa được ăn dĩa cơm nào ngon đến thế. Giờ tôi sẽ ăn cơm cùng lúc với nước sốt.

Muốn cảm nhận hết vị ngon của món cơm chiên trứng và nước sốt rau củ thì nhất định phải ăn theo cách này! Chiến thôi!

Tôi dùng muỗng xúc một miếng cơm chan với nước sốt và… măm.

“Phù…… phù……. măm... ưmmmmm …..măm… măm…măm…măm… ực.”

NGON TUYỆTTTTTTTTTTTTTTTT!!!!!!!!!!!!!!!!

Ngon tới mức tôi tưởng mắt mũi miệng mình đã tỏa sáng luôn ấy[note13814] . Đáng tiếc là không có!

Âm thanh giòn rụm của cơm chiên và rau quả tươi. Nước sốt sền sệt mềm mịn kích thích các gốc lưỡi ta phải rên lên sung sướng. Dư vị cay cay này khó mà cưỡng lại được. Tôi nghĩ vị cay cũng chính là điểm nhấn nổi bật của món ăn này.

Màu sắc, mùi vị, kết cấu và độ cay. Quá hoàn hảo luôn ông chú ơi!

Tôi giơ ngón cái lên với ông chủ và cười tươi rói. Ông chủ thấy vậy cũng nhoẻn miệng cười.

Tôi nhanh chóng ăn hết đồ ăn rồi đặt dĩa vào thùng rửa chén của cửa hàng. Ở phố ăn uống có một luật bất thành văn là sau khi ăn xong, bạn phải tự đặt dĩa của mình vào thùng rửa chén của tiệm.

“Cảm ơn vì bữa ăn! Ông nấu ngon lắm!” Tôi trả tiền và nói.

“Cảm ơn cháu! Lần khác lại ghé nha!”

Tôi rời cửa hàng với một cái dạ dày no căng và tinh thần thỏa mãn…

--------0--------

Hôm nay là ngày nghỉ của tôi. Chức danh Thánh nữ của tôi không cần phải đảm đương các nhiệm vụ lặt vặt, và Phục sư thường có nhiều ngày nghỉ. Bình thường chỉ có vài người trực trong tòa nhà Hiệp hội phòng trường hợp khẩn cấp.

“Có nên ghé qua phố mua sắm trước khi tới chỗ Papan và Maman không nhỉ…”

Lúc ngồi trong phòng ngắm quả trứng có vân lửa kia, tôi chợt nghĩ nên mua vài món đồ lưu niệm khi về nhà. Thứ tôi nên mua là… bánh Pudding trứng. Đúng rồi. Hẳn là do nhìn trứng nên mới nghĩ vậy. Chắc chắn là vậy.

Nhưng… rốt cuộc quả trứng đó là gì? Lúc toan đem anh chàng này đi làm món pudding, tôi nện quả trứng vào cạnh bàn… và nó không vỡ. Khốn thật, cứng quá~ Cái gì thế không biết?!

“Một quả trứng kì lạ… Ha?! Không lẽ nó là… tảng đá hình quả trứng sao?!”

… Có thể lắm, dù sao người đưa quả trứng cho tôi là Danan mà. Chết tiệt… Danan…! Tớ không bỏ qua vụ này đâu!!!

… Tôi nghĩ mình vừa nghe loáng thoáng tiếng ai đó hắt xì hơi.

--------0--------

Tôi cùng Nesha-san tới trung tâm mua sắm. Tôi có thể tự đi… song ý kiến bị bác bỏ do đi một mình không an toàn… Mình muốn nhanh thành người lớn quá…

Mục tiêu của tôi là bánh Pudding trứng. Cửa hàng là [Thiên thần Pudding].

“Đến rồi… Ôi trời, hôm nay cũng đông quá.”

“Đúng là đông thật…”

[Thiên thần Pudding] là cửa hàng chuyên bán món Pudding. Cửa hàng này siêu nổi tiếng và chỉ làm duy nhất món bánh Pudding. Chủ tiệm là một ngưởi đàn ông cường tráng… nhưng tâm hồn thiếu nữ. Nói cách khác… là một chị gái.

Món đặc biệt của họ, bánh Pudding trứng, là mục tiêu của tôi. Hương vị bánh của họ phải nói là siêu ngọt ngào, dễ ăn và trên hết là rất rẻ. Đây là một chiến lược thông minh của chủ tiệm nhằm lôi kéo thêm thật nhiều khách đến cửa hàng.

Mọi người xếp thành một hàng dài dằng dặc và bọn tôi đứng gần cuối. Đa số người trong hàng là… phụ nữ. Xem ra dù ở thế giới nào thì phụ nữ vẫn luôn hảo ngọt.

… Huhm? Người đằng kia là…

“Nè~ Fol~~~!!!”

“Hở…? À, Eltina đó à?”

Là Folbert. Nghĩ kĩ lại thì, cậu ấy thích đồ ngọt. Sau khi nhờ Nesha-san xếp hàng thay, tôi chạy tới chỗ Folbert.

“Cậu tới đây làm gì vậy?”

Mặt Folbert trông bình tĩnh đến lạ.

… Cậu ấy là khách quen sao?

“Tớ đến mua bánh Pudding trứng. Papan và Maman thích món này… đương nhiên tớ cũng thích!”

Tôi hiểu rồi… và cậu ấy cười.

Bánh pudding ở đây cực kì ngon và đa dạng. Từ Pudding dâu, Pudding chuối, Pudding sữa… cả Pudding đậu nành nữa. Đậu nành được dùng để làm dậy nên độ ngọt của Pudding. Về vị thì… phải rồi, giống Mitarashi Dango (chèn hình).

Tóm lại, ở đây có rất nhiều loại bánh.

“Vậy à, ừ thì pudding ở đây đúng là số dách thật. Xếp hàng chờ cũng đáng lắm.”

“Chứ sao nữa. Vì món ngon này thì tớ chờ bao lâu cũng được.”

Chúng tôi đứng buôn dưa lê một thôi một hồi. Và khi tới lượt Folbert-kun vào mua, tôi quay lại chỗ Nesha-san.

“Bạn cháu sao?”

“Dạ, cậu ấy thích đồ ngọt giống cháu.”

Trong lúc chờ đến lượt mình, tôi và Nesha vui vẻ tán gẫu với nhau. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi thấy bà ấy vừa nhìn tôi huyên thuyên đủ thứ vừa mỉm cười. Và cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục khi chúng tôi bước vào cửa hàng.