------------------------------------------
Đó là vào hôm sau cái ngày mà tôi lâng lâng nhận được bằng lái.
“A~”
“Ge~”
Ngay sau khi tôi đỗ xe ở bãi của một siêu thị đang đông đúc dòng người mua đồ ăn tối thì chạm mắt với một nhỏ mặt đồng phục đang bước đi trên con đường rợp bóng cây bên cạnh.
Cơn gió chiều mát rượi làm đung đưa mái tóc màu bạc dài ngang vai ấy.
Màu tóc bắt mắt như thế này theo như tôi biết thì chỉ có một người mà thôi.
Là học sinh năm nhất, dưới tôi hai lớp.
Ủy viên ban kỷ luật・Ayukawa Ayari.
“Sawakita-senpai. Anh có bằng lái rồi ạ?”
Nhỏ kouhai nhìn tôi đang ngồi ở ghế lái bằng ánh mắt lạnh lùng.
Đám con trai ở trường thì nói「cặp mắt to dễ thương quá」, nhưng nếu bắt tôi phải nói thì phải là「cặp mắt sắt lạnh」. Cũng có câu「đi gần sát nhỏ thì ngửi được mùi hương cực kỳ thơm đó nha~」 nữa, nhưng cái đó chắc chắn là đám tay trong doanh nghiệp quan sát chằm chằm đời sống của người ta từ lúc chào buổi sáng cho đến lúc chìm vào giấc ngủ đấy mà. Thêm vào đấy thì phong cách của nhỏ cực kỳ chẳng lành mạnh, cứ như thể mấy thứ như dây kẽm mọc từng khúc ra từ tay chân vậy. Lần trước khi tôi gọi「Yajirobe~*」thì bị nhỏ lườm bằng gương mặt đáng sợ và đáp 「Em không có mập như thế」. Mà ý tôi có phải thế đâu[note43226].
Con nhỏ như thế này chẳng hiểu sao mà lại nổi tiếng cơ đấy——.
Trường mình coi như là xong đời rồi.
“……Senpai. Anh đang nghĩ gì đó khiếm nhã đúng không?”
“Đâu, làm gì có.”
Nhỏ đang làm cái biển hiện của một kiểm soát viên khó tính, hay là của Diêm Vương đưa ra chỉ thị dưới địa ngục vậy.
Nói chung tình huống này tệ rồi.
Sao trùng hợp lại bị con nhỏ này phát hiện thế này kia chứ.
“A~, thì. Chuyện này là……”
Tôi cho dòng suy nghĩ chạy để bằng cách nào đó đánh trống lảng với nhỏ. ‘Anh chỉ đang ngồi thử ở ghế lái trong khi chờ mẹ mua đồ thôi’—không, không thể được. Con nhỏ nhìn thấy hết toàn bộ cho đến khi mình tắt động cơ mà. Ngay từ đầu thì mẹ tôi cũng chẳng thể nào dịch chuyển tức thời đến đây trong lúc đang làm việc được. Bí đường rồi.
“……Phải đó. Anh, lấy bằng lái rồi.”
“Vậy là anh vi phạm quy tắc trường nhỉ.”
“Nhưng anh đâu vi phạm luật pháp.”
“Nhắc mới nhớ, senpai cũng đã 18 tuổi rồi nhỉ.”
Nhỏ kouhai「ừm」một tiếng và đặt ngón trỏ lên môi.
Là thói quen mỗi lúc suy nghĩ của nhỏ.
Dạo trước tôi có chọc nhỏ「bộ đang ngập núm vú giả hả~?」thì bị phạt dọn dẹp toilet cả một tuần lễ. Mẹ trẻ này không có tình người à.
“Bình thường thì bằng lái mất gần 2 tháng để nhận mà nhỉ? Sinh nhật senpai chẳng phải vào tháng trước sao?”
“Có thể nhận tập lái từ trước hai tháng sinh nhật đấy!”
“Ra là như vậy. Nhưng mà, chuyện anh vi phạm quy tắc của trường vẫn không đổi đâu.”
“……”
Tệ rồi.
Cứ thế này thì giấc mơ của tôi sẽ hóa thành sương và tan biến mất thôi.
“Nà~, kouhai ơi.”
“Em không nghe viện cớ đâu……Mà anh muốn nói gì?”
“Em nghĩ bằng lái là thứ như thế nào?”
Nhỏ kouhai khẽ nghiêng đầu.
“Thế nào là sao ạ, chẳng phải là chứng nhận cho phép anh được lái xe, giấy tờ tùy thân đó sao?”
Rồi tôi thở dài ra một hơi cho nhỏ thấy.
“Thế thì em chẳng hiểu gì rồi.”
“Hảả.”
“Bằng lái ấy nhé, là đôi cánh của tự do đấy.”
“Hảả?”
Tôi bị nhỏ làm cái vẻ mặt cực kỳ cạn lời.
……Đừng nãn lòng, tiếp tục thôi nào.
“Chỉ cần có thứ này thôi, chúng ta sẽ có đôi cánh trong tay. Có thể bay đến bất kỳ nơi nào. Không chỉ dừng lại ở cái chốn thôn quê Hachiouji thế này, mà có thể bay đến được thế giới khác. Phải, bằng lái tức là tự do! Đôi cánh của sự tự do! Đôi cánh của đàn ông vỗ lấy thật mạnh mẽ! Chẳng phải là thứ được cho thấy trong lúc thiếu tiền mua game hay manga ở mấy tiệm đồ cũ đâu! Hiểu chưa hả, bé kouhai!”
“Chiếc xe này, có thể bay được ạ?”
Nhỏ kouhai nhìn bên thân phải xe đã được đánh bóng sáng loáng. Nào, cánh chẳng có mọc ra đâu.
“Bay chỉ là ẩn dụ thôi! Bộ thím không biết chất lãng mạn của đấng nam nhi à!?”
“Tiếc thay, vì em là nữ nhé.”
……Mừ~.
Thái độ lạnh lùng gì đây.
Quả nhiên là đứa được gọi là「Tuyết Nữ」mà. Tuy là chỉ mỗi tôi gọi như thế.
Đôi mắt biếc lãng phí của nhỏ kouhai khẽ híp lại.
“Chỉ những lúc như thế này lại bắt em hiểu, chẳng phải anh quá ích kỷ sao?”
“Hả?”
“Anh lúc nào cũng chẳng ưa em. Vậy mà đặt cho em mấy cái biệt danh nào là「Tuyết Nữ lệch mùa」nào là「khẩu súng máy 3mm hay bắt bẻ」nữa.”
“Ồ-, ồn quá nha! Thím dữ dằn quá đấy!”
“Em cũng từng bị anh gọi là ‘miếng giấy bạc bùng cháy’ nhỉ. Rốt cuộc là anh muốn gói em lại bằng thứ gì và nướng đấy?”
Đôi lông mày mỏng đó đang khẽ giật. Có vẻ như nhỏ không kiềm nén được sự tức giận chuyện lúc đó nhỉ. Tốt, lần tới lại gọi thôi.
“Nói cho biết nhé, là vì em kiếm chuyện với anh trước đấy.”
“Hả? ……Hả?”
“Em nhìn anh bằng ánh mắt thù địch nên anh cũng gây sự lại thôi. Đừng có quên rằng bản thân mình là người trước nhất xem anh là kẻ thù đấy nhé.”
Nhóc kouhai dứt khoát lắc đầu.
“Không, anh mới là bên gây trước chứ.”
“Kh~ông, là em đấy.”
“Là senpai đó.”
“Là em đấy~~!”
“Là senpai đấy ạ~~! ……Không đâu, em nghĩ là senpai đó.”
Trở nên tức tối, thậm chí cố tình nói lại lần nữa chứ, thật sự chẳng dễ thương chút nào.
Mấy bà thím cầm túi đồ chăm chú nhìn bọn tôi đang cãi vã nhau ở chỗ đỗ xe của siêu thị. Thiệt tình, đúng là hàng trưng bày mà.
—Ừ thì
Chạm mặt với nhỏ kouhai này thì lại trở thành「cãi nhau trẻ con」như thế này ấy mà
Mối quan hệ giữa chúng tôi là thế đó.
“Onii-chan? Sao thế anh~?”
Quay lại phía giọng nói thì tôi thấy nhỏ em gái đang đeo cặp học thêm ở trên lưng.
Đôi mắt thì mở to hiếu kỳ như là một chú cún con, hướng ánh nhìn đến giữa tôi và nhỏ kouhai trong khi hai bím tóc ngắn đang khẽ đung đưa.
“Mừng em trở về. Sớm quá nhỉ?”
“Ừm. Em hoàn thành bài kiểm tra sớm đó!”
Nhỏ kouhai mở miệng ngơ ngác.
“Đây là em gái của senpai, ạ?”
“Dạ! Em là em gái ạ!”
Khi em ấy cúi đầu thì bị phần vỏ cặp trùm lên đầu. Khóa cặp cẩn thận đi chứ.
Nhanh hơn người đang ngồi ở ghế lái là tôi đây, nhỏ kouhai giúp sửa lại cặp của em gái. Dường như là cũng có loại người tốt bụng ngoài tôi cơ đấy.
“Anh đến đón em gái bằng xe hơi sao?”
……Chậc.
Bị nhìn thấy chỗ mình không thích rồi.
“Đằng sau này có lớp học thêm đó. Mẹ anh thì bây giờ không thể rời tay khỏi công việc được.”
Nhà tôi kinh doanh cửa hàng tiện lợi.
Lúc nào thì mẹ cũng là người đến đón cả, nhưng nhân viên làm thêm vắng mặt khiến lịch có khoảng trống như hôm nay thì mẹ tôi phải thay thế vào. Một tháng thì khoảng 2-3 lần như thế, nên cũng là lý do mà tôi lấy bằng lái.
“Nếu như có sự tình như thế thì xin anh hãy nói ra trước với em. Nếu như biết được sự tình thì phần nội dung thuyết giáo của em sẽ đổi một chút.”
“Vậy chuyện thuyết giáo chẳng thay đổi nhể.”
“Tất nhiên rồi. Em không thể ngó lơ chuyện anh vi phạm quy tắc trường được……Nhưng mà.”
Nhỏ kouhai nhìn đứa em gái đang say sưa ngắm mái tóc màu bạc.
“Vì cô em gái nên em sẽ cho senpai cơ hội để biện minh.”
“Biện minh?”
“Giờ tan trường ngày mai, anh hãy đến phòng ủy viên bản kỷ luật nhé.”
“……Ư hểể.”
Đối với tôi thì nó giống như là phòng thuyết giáo ấy.
Cho đến bây giờ tôi đã bị nhỏ kouhai chẳng dễ thương này gọi bao nhiêu lần rồi.
Cho đến bây giờ tôi đã bị con nhỏ bạo dâm này cướp đi giờ nghỉ trưa hay tan học quý báu rồi đó.
Hơn nữa, cái đáng sợ là chẳng hiểu sao lúc nào cũng chỉ có hai đứa mà thôi. Ủy viên ban kỷ luật bao gồm nam nữ thì chắc khoảng 10 người, ấy thế mà giống như thể「senpai là con mồi của em」vậy. Thật ra là thế nào chứ. Bộ là đối thủ trong shounen manga á.
“Anh rõ rồi nhỉ. Nếu anh trốn thì em không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu đấy.”
“Vơng vơng.”
“Đáp lại 1 lần thôi ạ.”
“V———————————ơng”
Sau khi lườm tôi, đứa đang chống đối đến cùng, bằng ánh mắt băng giá rồi thì nhỏ kouhai rời đi.
“Hà~……”
Tôi vừa gục xuống vô lăng của chiếc xe yêu quý, vừa thở dài một hơi.
Từ trên thiên đàng sau khi lấy được bằng lái đã đảo lộn và rơi xuống địa ngục mất rồi.
Con nhỏ bắt mắt đang xem tôi là kẻ thù căm ghét đó sẽ mách lẽo với trường chuyện bằng lái cho xem. E rằng mình sẽ bị xử phạt. Ngày xưa, có học sinh đã tốt nghiệp bị đình chỉ học do giữ bí mật thì phải……
Nhỏ em gái ngồi ở ghế phụ lái kéo tay áo tôi.
“Nè, nè, người lúc nãy, là bạn gái của nii-chan ạ?”
“Em nhìn sao mà nghĩ như thế đấy……”
Không thể nào đâu.
“Ể~ phí thế! Chị ấy siêu dễ thương vậy mà! Lần đầu tiên em gặp người đẹp như thế đó!”
Đẹp? Như thế á? Cái vật thể mà tôi không biết là tuyết, là nhôm, là thép ấy á? Dễ thương?
Không thể nào.
Thật sự không thể nào đâu.
Con nhỏ kouhai đó mà là người đẹp thì cái bà thím đang đẩy xe hàng băng qua trước mắt tôi là nữ hoàng Cleopatra rồi. Còn bà thím đang chống gậy thong thả đi đằng sau ấy là Dương Quý Phi ấy. Và đứa em gái đang sờ lấy mặt thằng anh trai và nói「Nii-chan đúng là lầm lầm, lì lì mà~」này tôi sẽ xem là Ono no Komachi vậy.[note43227]
Nếu như nhỏ kouhai đó mà dễ thương——.
Thì thì cái đất nước này tàn đến nơi rồi.
“Nào, thắt dây an toàn vào. Mình về thôi.”
“Dạ~~”
Tôi khởi động động cơ trong cơn rầu rĩ và lúc kéo cần gạt số D—
Thì tôi chợt nhớ đến cái nghi vấn mà nó ra sao cũng được.
—Con nhỏ đấy, sao lại biết ngày sinh nhật của tôi nhỉ?