Gần đây Hiiragi-chan có vẻ thích cùng đi siêu thị nên tôi hay bị lôi đi cùng.

“Seiji-kun, tối nay anh thích ăn gì nào?”

Lấy một cái rổ từ chồng rổ, Hiiragi-chan hỏi.

“Muốn gì à…”

Bữa ăn nào Hiiragi-chan nấu cũng đều ngon. Thế nên tôi ăn gì cũng được. Nhưng khi tôi nói vậy lần trước.

“Seiji-kun à, ăn gì cũng được là câu trả lời khó chịu lắm nha.”

Là phản ứng của em. Tôi nhớ lại chuyện đó nên mới khó tìm được câu trả lời, thì có cây tre ở trước cửa vào. Có cả một chiếc bàn với nhiều cây bút trên đó kèm theo vô số mẩu giấy nhỏ.

“Tanabata à.”

“Ờm, là Tanabata đó.”

“Em có muốn viết gì không?”

“Được đó, viết nào.”

Hiiragi-chan có vẻ bị cuốn vào. Cô nàng sẽ viết gì đây? Tôi liếc thì cô nàng xoay người che đi.

“Anh nhìn gì đó Seiji-kun? Anh cũng phải viết gì đó đi chứ.”

Cô nàng lấy bút thọc má tôi.

“Chính anh là người đề xuất viết gì đó còn chi?”

“Thì tại anh nghĩ Sensei sẽ muốn viết gì đó thôi mà.”

“Lại gọi Sensei nữa rồi.”

Và rồi cô nàng lại lấy bút thọc tôi.

“Em thì, nhất định là điều đó, không khác được…”

Hiiragi-chan bắt đầu nghĩ rồi bắt đầu hé môi xấu hổ.

“Không có gì khác á?”

Không biết cô nàng đang nói về cái gì.

“Nếu anh không viết gì thì chớ có liếc của em.”

Hiiragi-chan dịch tờ giấy vào góc khuất không cho tôi nhìn trộm trước khi bắt đầu đưa bút.

“Xong~”

Cô nàng bước đi luôn, đảm bảo tôi không thể nhìn được gì, rồi bắt đầu buộc mảnh giấy vào cây tre.

“Ế? E-em vừa viết gì đó?”

Tôi đang rướn cổ lên nhìn thì Hiiragi-chan liền chạy quanh cản trở tầm nhìn của tôi.

“Không được nhớ.”

Tò mò quá. Càng tò mò hơn khi cô nàng cứ nói đây là thứ duy nhất có thể ước.

“Em vào trước đây. Anh cứ nghĩ xem muốn ăn gì đi nhớ.”

Hiiragi-chan có vẻ phấn khích, nhún nhảy bước vào trong.

...Hiiragi-chan à, nếu em mà để mặc anh một mình là anh có thể mở tờ giấy ra soi đó. Cơ mà cô nàng có vẻ thực sự không muốn tôi thấy nó, nên thôi bỏ cuộc vậy.

Nghĩ một hồi xong, tôi viết điều ước của mình.

Rồi tôi tìm thấy Hiiragi-chan đang đứng chọn bắp cải, nên tới đó.

“Anh biết muốn ăn gì chưa?”

“Soumen thì sao?”

“Nghe được đó.”

Chưa bao giờ Hiiragi-chan khước từ yêu cầu về đồ ăn của tôi. Tuy nhiên cô nàng rất quan tâm về hàm lượng calo trong bữa ăn vì thỉnh thoảng cô nàng phàn nàn về khi tôi muốn ăn đồ ăn nhanh.

Chúng tôi mua nguyên liệu rồi sau khi thanh toán xong, chúng tôi bước ra cửa. A, tờ giấy của tôi, tôi treo ngược nên mắt trước lộ hết ra rồi. Mà sợ gì, tôi có ghi tên của mình trên đó đâu.

“...”

Hiiragi-chan nhìn mảnh giấy của tôi rồi đờ ra.

“Thiệt tình, Seiji-kun nhé…”

Cô nàng bắt đầu phấn khích, thụi tôi vài cú trong khi tôi còn đang cầm chỗ nguyên liệu. Hử? Cô nàng phát hiện ra rồi sao?

“Chí ít em cũng nhận ra được nét chữ của Seiji-kun nhớ.”

“Uwah, thế thì mỗi anh là bị lộ à. Thế thì xấu hổ quá đấy…”

“Không đâu, tại em cũng viết y như vậy.”

“Thật sao”

“Ừm.” Hiiragi-chan gật đầu cười e thẹn. “Là cái đó đó”. Hiiragi-chan chỉ vào 1 mảnh giấy đang treo.

[Con ước được ở bên người mình yêu]

Là nội dung trên mảnh giấy của Hiiragi-chan.

“Về nhà, chúng ta hay hôn nhau thật nhiều nha.”

Cô nàng thì thầm vào tai tôi.

“Không, nấu ăn đi. Chúng ta đi mua nguyên liệu cho việc đó cơ mà?”

“Thiệt tình, sao anh lạnh lùng quá vậy!?”

Biểu cảm của cô nàng tỏ ra là đang bực bội, nhưng trong lòng lại đang vô cùng vui sướng.