Phần Kết: Mỗi Ngày Sau Này

"Không đời nào, hahaha! Em lúc nào cũng làm ta kinh ngạc, Rix à!"

Trong văn phòng hiệu trưởng, giọng nói nồng nhiệt của Hiệu trưởng Jake vang lên.

"Ta thật không ngờ em lại nắm được "Chân danh" của Tran, một Cổ Long, và triệu hồi cô bé để chiến đấu cùng! Ai mà ngờ cho được cái viễn cảnh này chứ?"

"Đúng là vậy. Thật phiền phức, nhưng lần đầu tiên sau nhiều thế kỷ, một triệu hồi sư trẻ tuổi và tài năng đã nắm được "Chân danh" của Cổ Long, hiển nhiên đám Hiệp hội ma thuật sẽ nháo nhào lên với sự việc này rồi."

"Hmph. Mi, một kẻ còn không thể sử dụng ma thuật hay triển khai Sphere, làm cách nào mà nhìn ra được "Chân danh" của một cá thể Cổ Long cơ chứ... chuyện đó, ta cũng không định hỏi thêm. Trong thế giới ma thuật, kết quả cuối cùng là tất cả. Và mi đã đạt được nó. Điều đó mới quan trọng."

Crawford và Darwin cũng thể hiện sự ngạc nhiên.

"Nhưng mà, Rix, sự cố lần này thật sự là một thảm họa. Về đơn vị trị an hòa bình, chúng ta sẽ xử lý thật nghiêm ngặt thông qua Hội Học Sinh! Nhờ vào các cô cậu, sự tồn tại mơ hồ của 'Căn Phòng Bí Mật' đã được sáng tỏ! Đấy lại là một thành tựu khác!"

"Uh... thật vậy ạ..."

Rix không mấy hứng thú với cuộc trò chuyện này, nhưng Jake cũng không mấy để tâm.

"Tuy nhiên, hơi đáng tiếc khi không thu được gì từ Gerald. Chắc chắn là họ phải có liên lạc gì đó với 'Phái Nguyện Cầu', và ta đã nghĩ rằng có thể moi được đầu mối nào đó từ cậu ta, nhưng cũng như mọi khi, cậu ta chẳng nhớ chút gì về thánh tích của Ma Vương! Cậu ta hẳn phải qua lại với ai đó, nhưng dù cho bọn ta có dùng mọi loại bùa phép, thì vẫn không cách nào xác định được kẻ bí ẩn này là ai!"

"Well... thật thất vọng, nhưng chúng rất chuyên nghiệp trong việc che giấu hành tung. Nếu bọn chúng dễ bị bắt đến vậy thì vốn chẳng phải vấn đề gì lớn."

Darwin khịt mũi tỏ vẻ không hài lòng.

Nhưng, thật lòng mà nói, Rix chẳng hề để tâm chuyện đó.

"Nhân tiện, Sensei. Với việc Tran đã lập khế ước làm linh thú thông qua một khế ước nửa chừng, vấn đề trục xuất đã được giải quyết, đúng không??"

"Tất nhiên!"

"Với lại... linh thú triệu hồi của em là loài Cổ Long, đúng chứ? Chẳng phải chuyện đó... là một thành tựu lớn sao? Em cho là nó đáng được Học viện công nhận?"

"Hiển nhiên rồi! Em có thể tự hào, chàng trai trẻ!"

Vậy nghĩa là---

"Được rồiiiiiii! Vậy giờ mình không phải lo bị đuổi học nữa!"

Rix reo lên sung sướng.

"Tuyệt quá, quá tuyệt rồi! Giờ mình có thể yên tâm sống trong học viện này rồi!

Được rồi, từ nay, mình sẽ cố gắng ngày ngày để trở thành một ma thuật sư! Và trong tương lai không xa, mình sẽ kiếm một công việc xa chiến trường, kết hôn với một cô vợ xinh đẹp và sống yên lành đến già với đàn cháu con!"

Cũng vào lúc đó---

"Huh?!? Để ta nói cho em rõ, Rix! Quyết định trục xuất em do kết quả cuối năm yếu kém vẫn đang được xem xét đấy! Ta khuyên em nên tiếp tục cải thiện cho đến khi đạt được chút thành quả!"

"Gì?!?! Tại sao chứ?!?! Em đã triệu hồi được Cổ Long kia mà!?!?"

"Đồ ngốc. Mấy thành tựu sáng láng đó chắc chắn sẽ bị bù trừ với đánh giá tiêu cực bởi việc trứng Phượng Hoàng vỡ do hành động bất cẩn của em."

"Oh..."

Crawford vỗ vai Rix như thể muốn an ủi cậu chàng "thôi, thôi," trong khi cậu vẫn sững người.

"Vì Tran đã chính thức trở thành linh thú của em, nên em cũng mang trách nhiệm giám sát và kiểm soát cô bé..."

"Hmph. Ta chỉ đơn giản là lấy Cổ Long bù lại mớ hỗn độn mà mi gây ra. Hãy thấy biết ơn đi."

"Ah... Ah..."

"Well, không cần quá tuyệt vọng đâu, Rix! Có Cổ Long hùng mạnh là linh thú! Dù cho em không cách nào nâng điểm lên được và thật sự bị đuổi khỏi học viện, thì em vẫn còn rất nhiều công việc để lựa chọn mà!"

"Yeah, đúng đấy. Ví dụ như là, lính đánh thuê, quân nhân, mạo hiểm giả, thợ săn quái vật, thợ săn tiền thưởng, thợ săn ma thuật... công việc yêu cầu chiến đấu sẽ rất chào đón người như em!"

"NoooOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!"

Tiếng kêu đau đớn của Rix vang vọng khắp văn phòng hiệu trưởng.

Một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. ——.

"Chà, ít nhất cậu cũng không bị đuổi học,"

Cùng Rix trên đường trở về từ văn phòng hiệu trưởng, Randy động viên anh chàng bằng cách vỗ vai.

"Tôi ghét chiến đấu... Ghét công việc phải chiến đấu... Ghét công việc phải chiến đấu... Ghét công việc phải chiến đấu... Ghét công việc phải chiến đấu... Ghét công việc phải chiến đấu... Ghét công việc phải chiến đấu... Ghét công việc phải chiến đấu... Ghét công việc phải chiến đấu... Ghét công việc phải chiến đấu... Ghét công việc phải chiến đấu..."

"Cảm giác này cũng quen thuộc một cách kỳ lạ."

Randy nhún vai khi Rix không ngừng lẩm bẩm cùng một câu.

"Vui lên nào, Rix. Cậu cũng vừa mới thoát được một pha mà chẳng phải sao? Và vẫn còn một năm nữa. Bỏ cuộc bây giờ thì có hơi sớm quá không?"

Nhận thấy Rix, mọi người cũng tham gia chung với họ, và bắt đầu cà khịa cậu.

"Nhưng đúng thật, Rix không ngừng làm chúng ta ngạc nhiên... triệu hồi Cổ Long làm hầu cận luôn mới ghê chứ... kể từ bây giờ, dù cho Rix có làm gì cũng không khiến mình ngạc nhiên thêm đâu. Cảm giác như cậu làm được vậy là do 'cậu là Rix.'"

"Ừ... đúng thật."

Tuy miệng nói như vậy,

Trong lòng Shino không cảm thấy yên lòng như vậy.

(Nghĩ đến việc Rix biết “Chân danh” của Tran… rốt cuộc, Rix, cậu là ai?)

Tuy nhiên, Shino chỉ có một manh mối về danh tính thực sự của Rix.

(...'Kiếm Sĩ Bình Minh'...)

Anh ta chỉ là một kiếm sĩ bình thường, người đã tiêu diệt tiền kiếp của Shino, chính là 'Ám Dạ Ma Vương'.

Nếu Rix là một dạng tái sinh của vị kiếm sĩ đó— điều đó giải thích tại sao cậu lại có thể dùng thứ 'Ánh kiếm rực sáng' ấy và cũng không bất ngờ gì nếu cậu biết được "chân danh" của một Cổ Long.

Nhưng dù cô nghĩ nhiều đến đâu, Shino luôn đi vào ngõ cụt.

(Rix thực sự là 'Kiếm Sĩ Bình Minh', người đã giết mình, điều này hoàn toàn không thể xảy ra. Cho dù là thông qua tái sinh hay chuyển sinh, anh ta chắc chắn là một người hoàn toàn xa lạ.)

Chừng đó là thực tế không thể chối cãi.

Bên trong Sphere tồn tại một bước sóng độc nhất, người khác thì bước sóng cũng khác, giống như vân tay. Nếu Rix thật sự là do 'Kiếm Sĩ Bình Minh' tái sinh thành---thì Sphere của họ phải có bước sóng giống nhau.

Tuy nhiên, bước sóng Sphere của hai người họ khác nhau hoàn toàn.

Sphere của Rix đã bị biến dạng, gần giống như một cấu trúc nhân tạo. Điều đó lại khiến cô một lần nữa nghi ngờ liệu cậu có phải con người không.

Chưa hết, Tran đã đơn phương lập khế ước với Rix --- một bí ẩn khác.

Lúc hỏi cậu, Rix dường như có những ký ức mơ hồ giống với những ký ức của 'Kiếm Sĩ Bình Minh,' nhưng cậu chẳng quan tâm đến chuyện đó tí nào.

(Cậu nên quan tâm hơn đến chuyện đó chút đi chứ...)

Shino càng nghĩ càng đau đầu.

Chính xác thì thanh kiếm ánh sáng mà Rix đã sử dụng là gì, cũng như thứ cơ chế vô nhân đạo gắn liền với nó?

Cái suy nghĩ 'Kiếm Sĩ Bình Minh' có một sức mạnh như “Thanh kiếm ánh sáng” thật khó tin, ngay cả khi đến từ Shino, người đã chiến đấu với anh ta trong tiền khiếp.[note64589]

(Rix... sự tồn tại của cậu ngập tràn những điều bí ẩn... cậu đến từ nơi nào chứ?)

Nhưng bây giờ có vắt óc ra nghĩ cũng chẳng thể thay đổi điều gì.

Tạm thời, Shino quyết định gạt bỏ suy nghĩ đó sang một bên, thôi không nghĩ đến nữa.

"Đại caaaaaa~~~!"

Có người đang chạy dọc hành lang với tốc độ đáng kinh ngạc.

Đó là Tran.

Lúc Rix có được "Chân Danh" của Tran, cậu đã lập tức ra lệnh dừng quá trình biến đổi, cũng nhờ vậy mà cơ thể của cô đã sớm quay trở về trạng thái ban đầu.

Cô đã vứt bỏ bộ quần áo rách rưới của mình và bây giờ mặc cùng một bộ đồng phục và áo choàng trắng như Rix và những người khác. Nhưng có vẻ như cô bé vẫn thích mũ trùm đầu, vì thấy lúc nào cũng luôn kéo nó xuống thấp che mắt.

Tran chạy thẳng về hướng của Rix---

"Này, Rixxxx! Hôm nay chúng ta đi đâu thế?!?"

Đầu của Tran đập thẳng vào ngực Rix, khiến cậu ta bay đi.

"Đại ca! Đại ca! Hôm nay đi đâu đây?!?"

"Đến... bên kia... *Khụ khụ*!"

"Oh, okay! Tran rất mong chờ đấy!"

"Nhóc tém tém lại coi nào..."

Tran lắc người Rix dữ dội, cậu thì lúc này đang sùi bọt mép với đôi mắt trợn ngược. "Nè nè, Tran. Cứ như vậy không chừng Rix ngủm luôn đấy, em không thấy sao?"

"Trông anh ấy tràn đầy sức sống thế này mà!"

Tran liên tục lắc Rix một cách nhiệt tình, còn Serefina và Annie bước tới với nụ cười gượng gạo.

"Vậy, giờ ta làm gì đây? Chúng ta có tiếp tục chuyến tham quan hoạt động câu lạc bộ của mình?"

"Yeah, uh, kế hoạch là thế. Xin lỗi vì đã lôi mọi người đi cùng."

"Nah, thật ra cũng khá vui."

"Đúng, đúng, với lại tham gia câu lạc bộ cũng không hại gì."

"Chắc là tớ cũng sẽ chọn một câu lạc bộ nào đó..."

"Chà, tạm thời thì cứ đi lòng vòng đã. Ta có nhiều thời gian để quyết định chuyện đó mà. Xin lỗi vì đã gây rắc rối."

"...Thiệt tình."

Khi cả bọn cùng nhau tám chuyện, năm người cùng với một linh thú bắt đầu đi dọc theo hành lang của học viện.

Giữa đường Rix thì thầm vào tai Tran.

"Này... Tran. Như thế này không sao chứ?"

"Bộ có chuyện gì sao?"

"Ý anh là... kéo em rời xa chiến trường và giữ em lại học viện này ấy..."

Tran cười khúc khích đáp trả.

"Giờ anh lại nói gì thế, đại ca? Tran nhớ không lầm đại ca đã chiến đấu cật lực, đặt cược cả sinh mạng để bảo vệ Tran mà nhỉ? Dù cho có hơi mơ hồ, nhưng Tran vẫn nhớ đấy!"

Bất chợt, Rix nhớ lại trận chiến với Gerald.

"Trông thấy đại ca như vậy... Tran đã hiểu ra! Đại ca chưa bao giờ nghĩ rằng Tran không cần thiết... biết như vậy, Tran vui lắm…"

"À, ừ. Cuối cùng em cũng hiểu..."

"Bên cạnh đó,"

Tran cười khúc khích trêu chọc Rix.

"Tran là linh thú của đại ca mà, đúng chứ? Nên là, Tran hoàn toàn không thể không nghe lời của đại ca được nữa!"

"Well, uh... đúng là vậy, nhưng..."

"Trói buộc một cô bé dễ thương thế này như thể nô lệ... đại ca đúng là sói cô độc, lolicon, ấm dâu!"

"Uh, Tran-san? Em học ở đâu ra thế? Mấy từ đó..."

"Nghe từ Shino đó!"

"Shino..."

"Dù sao thì. Kẻ thua thì theo người thắng! Đó cũng là luật của lính đánh thuê! Vì đại ca cũng đã thắng Tran rồi, nên giờ Tran đi theo đại ca cũng chỉ là điều hiển nhiên! Nói thật, Tran không hiểu gì khác ngoài đánh nhau, nhưng nếu người chiến thắng là đại ca đã nói rằng đi tìm một con đường mới, Tran cũng sẽ cố tìm kiếm nó!"

"Anh hiểu..."

"Và... yeah, giờ nghĩ lại... lý do Tran đuổi theo đại ca thật ra đơn giản đến không ngờ!"

"?"

Sau đó, như một chú cún đang chơi đùa, Tran nhảy vào vòng tay Rix. Gương mặt nở một nụ cười xinh đẹp tựa như ánh dương, Tran nói,

"Tran... đơn giản chỉ là muốn được ở bên đại ca vĩnh viễn thôi!"

Rix không khỏi cảm thấy ngượng ngùng trước lời nói thẳng thắn của cô bé. (Ôi trời. Cô em gái này thật sự đáng yêu đến không ngờ đấy?)

Rix gãi đầu, không hoàn toàn là bất mãn.

Ngay lúc đó, Shino nắm chặt đầu của Tran bằng một tay, thứ đang treo lủng lẳng trên cánh tay của Rix và bắt đầu kéo cô bé ra xa.

Shino vẫn giữ ánh mắt bình tĩnh đến lạ thường.

"Iya~~! Không muốn! Không muốn nghe lời Shino đâu!"

"Không biết sao, tôi không thể chịu đựng nổi cô nhóc này! Không thể được! Cứ như theo bản năng thì bọn này là kẻ thù tự nhiên vậy! Nên là bỏ cuộc giùm cái~~!"

"Cái thứ... trơ tráo này...!"

"Lạy đấy... đừng đánh nhau trên tay của tôi mà..."

Nhìn Rix và những người khác, Randy mỉm cười.

"Geez, có mấy người kỳ cục này trong nhóm rồi, khỏi lo chán luôn."

Rồi, Randy đột nhiên quay sang Serefina và Annie. Vào lúc đó...

"......"

"......"

"Ừm... tôi vẫn chưa thốt ra chữ nào mà?"

Với ánh mắt đầy bình tĩnh, trượng phép của Annie và thanh liễu kiếm của Serefina bắt chéo nhau tạo thành hình chữ X, ép vào cổ Randy..

Cứ như thế, cuộc sống tại Học Viện Ma Thuật Estoria lại tiếp diễn…

——.

――Ở một nơi nào đó.

Bên trong bóng tối vang lên giọng nói của một người.

"Hy sinh thánh tích của Ma Vương quý giá như vậy chỉ để mở khóa 'Căn Phòng Bí Mật' dường như vô ích đó?"

――Tôi cho là đáng.

――Theo tôi thấy, 'Căn Phòng Bí Mật' đó có vai trò quan trọng đối với mục tiêu sau cùng của chúng ta. Dù sao, sớm hay muộn thì căn phòng đó cũng sẽ không còn là bí mật nữa.

"Tôi hy vọng cậu không đánh giá sai lầm. Nhưng ta phải làm gì tiếp đây? Cổ Long giờ đã bám dính lấy 'Ám Dạ Ma Vương.' Như thế có thể coi là thất bại về phần ta? Kể cả với chúng ta, muốn động tay đến 'Ám Dạ Ma Vương' càng thêm phần khó khăn so với lúc trước. Chẳng phải sao?"

Ngược lại, sự cố này chắc hẳn đã thu hút sự chú ý của nhóm học sinh năm nhất bình thường trong học viện.

Nhất là Rix, kẻ được biết đến là 'Kiếm Sĩ Bình Minh Giả Mạo', bầu bạn với 'Ám Dạ Ma Vương' và sau sự cố lần này đã có thêm cổ long theo sau hầu hạ.

Nhiều phe phái trong học viện hẳn sẽ bắt đầu có nhiều động thái, nguyên nhân đều bắt nguồn từ cá nhân độc đáo này.

Không chỉ là bên trong học viện.

Chắc chắn phía ngoài cũng sẽ can thiệp vào.

"......"

Chàng trai ấy giờ đây chính là trung tâm của cơn bão.

Kể từ vụ việc――'Bi kịch Dadrick,' học viện này, vốn đã trì trệ và bế tắc, sẽ một lần nữa bắt đầu trải qua sự biến động xoay quanh chàng trai này.

Sau cùng thì, sự hỗn loạn này là lại trở thành cơ hội tuyệt vời cho ta.

Có lẽ nào mong muốn mà ta ấp ủ bấy lâu nay đã đến lúc được hoàn thành?

"Well, tôi cũng mong là thế... chịu thôi. Từ giờ, cậu sẽ là người dẫn đầu. Đành nhờ đến quyết định của cậu trong một khoảng thời gian vậy."

Hehe, cảm ơn.

"Tuy vậy, dù là sự cố ở Phố Campbel lần trước hay là vụ việc lần này với Cổ Long, cậu có phần hơi táo bạo quá. Nói thật là chuyện đó làm bọn tôi không khỏi lo lắng."

Để cưỡi trên những ngọn sóng thì phải chống lại chúng—cái vui nằm ở đó, nhỉ?

"Well, người tầm cỡ như cậu, táo bạo như vậy cũng là dễ hiểu, dù vậy... Tôi nghĩ cậu nên thận trọng hơn trong tương lai."

Tôi sẽ cân nhắc về chuyện đó.

Cầu cho ân sủng của những bậc vĩ nhân sẽ đến với bạn...

Như thế.

Như thể để báo hiệu rằng đó là hồi kết của cuộc trò chuyện, dáng người trong bóng tối trở nên mơ hồ, tan vào trong màn sương đen.

——.

Cuộc sống tại Học Viện Ma Thuật Estoria tiếp diễn như thường lệ.

Tuy nhiên, đằng sau nó, sự thâm độc không tưởng bắt đầu được khuấy động…