Trans: Đặng Minh Quân
Konosuba x Akashic chapter 1 (part 5)
_"Đây là một mẻ lớn đấy! Kazuma mau bảo quản chúng bằng <Freeze> đi! Có vẻ như chúng ta sẽ không lo thiếu cá trong một khoảng thời gian dài rồi!"
Nhờ bộc phá thuật mà cái hồ giờ trông không khác gì một cái miệng núi lửa.
Nước bắn lên và rơi xuống như mưa trên bầu trời cùng lũ cá. Giữa lúc đó, Aqua vui vẻ chạy tới để nhặt lấy lũ cá.
_"Aahhh... Đã lâu lắm rồi tôi chưa cảm thấy đã như thế này... Tôi chỉ đang tưởng tượng ra cảnh cảm giác sẽ ra sao nếu như được ăn một đòn trực diện nào nó..."
_"Cũng lâu lắm rồi em chưa cảm thấy thỏa mãn như thế này... Em chỉ đang tưởng tượng ra cảnh cảm giác sẽ ra sao nếu như quả đó đánh thẳng vào một con quái vật..."
_"Được rồi mọi người, muốn nói gì thì để sau đi, còn bây giờ thì tập trung nào, hãy thu gọm mọi thứ trước khi cảnh sát từ thị trấn đến đây để điều tra."
Tôi quay sang nhìn hai người họ đang nằm dài trên mặt đất trong khi chuẩn bị thu thập cá —
[Ch-, Chúng ta vừa mới làm gì thế này... Cả cái hồ biến mất rồi...]
[T-, Tớ phải làm gì đây Sisti... Đây là lỗi của tớ...]
Thở ra một hơi dài, tôi nhìn hai bọn họ đang đứng ngây người với vẻ mặt sững sờ.
[Những chuyện như thế này lâu lâu sẽ ra một lần, nên không việc gì phải lo lắng quá đâu. Nó sẽ là một cực hình nếu như phải khôi phục lại cái hồ, nhưng Aqua có lẽ sẽ khôi phục lại nước trong đó dễ như trở bàn tay thôi...]
[Bây giờ thì tôi không thể bỏ qua chuyện này nữa rồi! Cậu nghĩ mà thuật là thứ gì chứ!? Sao mà cậu tin rằng khôi phục lại nước trong cái hồ này lại dễ như trở bàn tay được!? Nói cho tôi nghe xem trong đầu cậu chứa cái gì đi!]
Sistine la mắng tôi trong khi đang ôm một con cá rơi thẳng vào tay cô ấy.
[Darkness-san, hãy để tôi hồi phục vết thương cho cô nhé... Uhm, tôi đang cố để chữa trị vết thương cho cô mà, sao cô lại chống cự chứ!?]
_"Khoan đã, cứ để tôi thế này thêm một lúc nữa đi...! Ít nhất cũng phải để tôi cảm nhận dư vị đã..."
[Cô ấy là một con M hạng nặng đấy nên cứ để cô ấy như vậy đi. Với lại, dù cho cô ấy có trông thế nào thì Aqua là một nữ thần nước, nên việc hồi phục cái hồ đối với cô ấy sẽ không mất một chút sức đâu.]
[Hả, khoan đã, cậu đang không đùa đâu đúng không!? Không nhẽ cậu đã nói sự thật từ trước đến giờ ư!? .....Ah, cái-, đây là vòng tròn dịch chuyển ư!?]
Có một thứ trông giống như vòng tròn ma thuật xuất hiện ngay dưới chân Sistine và Rumia.
[Thấy chưa? Điều này hoàn toàn khớp với những gì tôi nói với cô về việc "đi đến một cửa hàng do Undead điều hành" và "nhận lời tiên đoán tương lai từ một con quỷ làm việc bán thời gian ở đó". Bây giờ, tôi nghĩ rằng điều mà cô nên làm đó là xin lỗi tôi vì đã quá táo tợn đi.]
[Nếu nó là sự thật, vậy thì làm sao mà tôi có thể tin được khi không có gì có thể chứng minh chứ!? Cái phần học ma thuật bằng điểm điểm kỹ năng cũng là thật luôn sao!? Làm sao mà tôi chấp nhận điều đó được!? Tất cả những điều đó và sự thật đằng sau ma thuật của thế giới này —]
Sistine la lên, nhưng có vẻ như cô ấy không còn mấy thời gian ở lại.
Rumia mặt khác, đang khóc lóc cầu xin Darkness, người đang cứng đầu quyết không để được chữa lành.
[Gửi lời chào của tôi cho cái gã Glenn đấy với nhé? Nếu anh ta có gì đó giống tôi, thì anh ta hẳn phải là một thầy giáo đẹp trai và ưu tú. Nếu cô bỏ cái Tsundere và sự láo lếu của cô sang một bên, tôi dám chắc rằng cô sẽ có thể tán anh ta hơn một chút đấy.]
[Chỉ còn một chút thời gian ngẳn ngủi và đó là những gì cậu nói với tôi ư!? AAHH, nếu it nhất tôi có thể học được một chút ma thuật ở thế giới này thì —!] Cô ấy hét lên —
_"Bọn họ đi rồi."
Aqua lẩm bẩm khi thấy Sistine và Rumia biến mất cùng với một tia sáng vụt tắt.
◆
◆
◆
_"Món hầm là tuyệt nhất đúng không? Nó thực sự rất ngon đấy. Này Kazuma, cậu có biết rằng món hầm cũng có giá trị dinh dưỡng rất cao không?"
Trước khi cảnh sát từ Axel kịp đến hiện trường, chúng tôi đã nhanh chóng tẩu thoát và trở lại biệt thự.
_"Nếu Rumia vẫn ở đây thì có lẽ em đã có thể bắn quả Explosion siêp
cấp vô địch đó hằng ngày... Không biết liệu bọn họ có quay lại đây không nhỉ...?"
_"Dù sao thì quả Explosion đó cũng rất tuyệt mà... hãy hi vọng rằng bọn họ cũng đang tận hưởng món hầm của họ giống như chúng ta đi..."
Khi chúng tôi ngồi quanh chiếc nồi, chúng tôi bắt đầu nghĩ về những vị khách đến và đi như một cơn gió.
Thật xấu hổ mà, vậy mà tôi cứ nghĩ rằng bọn họ sẽ trở thành hai 'nữ anh hùng' mới ở đây chứ —
_"Sao thế Kazuma? Cái mặt của cậu trông hơi dâm tà đấy, không đùa đâu."
_"Ít nhất cũng gọi nó là một nụ cười đi chứ. Dù sao thì, hai người đó là học sinh đúng không? Bọn họ tầm tuổi tôi, và mỗi khi tôi tương tác với Sistine làm tôi nhớ đến khoảng thời gian mình còn học ở trường, nên chuyến thăm của bọn họ có lẽ mang đến một sự thay đổi mới lạ."
Cũng được khá lâu kể từ khi tôi còn được trải nghiệm cuộc sống học đường thì phải?
Khi nghĩ đến điều đó, tôi không khỏi cảm giác hoài niệm khi nghĩ đến Nhật Bản.
Mặc dù bọn họ là học sinh đến từ thế giới khác, nhưng không hiểu sao tôi không khỏi cảm giác đó —
_"Nếu em nhớ không nhầm thì chẳng phải Sistine đã nói gì đó vào khúc cuối sao? Cái gì đó về ma thuật ở thế giới này... Nếu biết thế thì em đã dạy cho chị ấy một hai câu chú ngầu lòi rồi."
Megumin nói trong khi đang nhai phần ăn của mình.
Khi nghe em ấy nói thế, tôi lấy thẻ mạo hiểm giả của mình ra.
_"Thật ra thì, bằng một cách nào đó, anh đã học được một phép mới. Nhìn cái này ở đây này. Nó ghi rằng cần 3 điểm kỹ năng để học nó đúng không? Chẳng phải đây là phép
mà Sisitine đã dạy sao..."
-END-