Phần kết

—Tên tôi là Megumin.

Tôi là Đệ nhất pháp sư của làng Hồng Ma, một pháp sư sử dụng ma pháp Explosion.

Tôi đã đánh đuổi đám tay sai của tà thần và tiêu diệt hai thượng quỷ.

“Chiêu mộ chức nghiệp tiên phong đây ~ Đang còn thiếu ba người!”

“Có tu sĩ nào không? Đây là một công việc rất lời liên quan đến việc xua đuổi Goblin! Vẫn còn một chỗ!”

Một người như tôi—

“Mau lên. Mình đói quá rồi…”

—Hiện đang trên bờ vực của cái chết vì cơn đói.

Hôm nay, tôi cũng ở một góc Guild mạo hiểm giả như mọi khi, chờ đợi có ai đó để ý đến tờ chiêu mộ thành viên của mình.

Sao chuyện lại thành như thế này cơ chứ?

Mặc dù tôi đã đưa phần thưởng của Guild cho Rex, câu chuyện về Hoost bị đánh bại bởi tôi chắc hẳn đã được lan truyền giữa những mạo hiểm giả.

Thế mà sao không có một tổ đội nào đến để chiêu mộ mình cơ chứ?

Trước khi Yunyun rời đi, cậu ta đã đưa cho mình số tiền thừa còn lại mà mình đã mượn từ Cecily. Cậu ta còn mạnh mẽ giả vờ tỏ ra hào phóng và gọi nó là món quà chia tay nữa chứ.

Không phải. Là sai từ trước.

Vào lúc đấy, mình đã quá lạc quan, tin vào điều đấy, như một người đã đánh bại Hoost, mọi tổ đội sẽ đến mà mời mình và mình sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Và mọi chuyện lại kết thúc như thế này cơ đấy.

“Này. Nhóc làm gì ở đây vậy? Vẫn không tìm được ai lập đội cùng à?”

Có một giọng nói phát ra từ phía trên trong khi tôi đang sấp mặt trên bàn.

Tôi biết giọng nói này mà chẳng cần nhìn.

Đấy là Rex.

“Gì hả? Vết thương của anh được chữa xong rồi à? Và anh đến đây để cạnh khoé em? Anh muốn đánh nhau lắm ư? Bây giờ em đang đói nên tâm trạng không tốt đâu. Nếu mà muốn gây sự thì chấp luôn. Xét cho cùng, đây cũng là bản tính tự nhiên của Hồng Ma rồi.”

“Không, không phải, sai rồi! Anh mày sao mà dám gây sự với nhóc được chứ! Tha cho anh đi. Anh không có ý đó đâu.”

Nghe thấy những lời mà tôi nói trong khi đang nằm trên bàn, Rex tỏ ra sợ hãi thấy rõ.

“…Này, nếu không có tổ đội nào muốn nhóc, có muốn gia nhập tổ đội của anh mày không?”

Cái giọng anh ta nói như thể đang mời tôi một bữa ăn vậy…

Tôi bật đầu lên tức khắc và tóm lấy hông Rex.

“Anh vừa nói gì cơ!?”

“Hử! Không. Anh chỉ hỏi là nhóc có muốn gia nhập tổ đội của anh không. Thì tổ đội của anh của khá nổi tiếng. Anh nghĩ là người có thể dùng được cái ma pháp mạnh mẽ đó như nhóc thì sẽ có ích.”

Một tổ đội ưu tú đang mời mình gia nhập!

“Cụ thể! Nói cho em chi tiết nào!”

“Ah. Được rồi. Uh, nên nào thế nào nhỉ? Đối với bọn anh, đám quái vật ở khu vực này không đáng để bỏ nỗ lực nữa, thế nên, ưm…”

Rex chỉ về phía lối vào Guild bằng ngón cái của anh ta.

Sophie và Terry đang ở bên ngoài cùng với hành lý của bọn họ.

……

“Bọn anh định di chuyển căn cứ của bọn anh đến khu vực chiến tranh—Đó là ở thủ đô. Bọn anh nghĩ là có thể kiếm thêm được nhiều hơn ở đấy.”

Bản thân lời mời này rất hấp dẫn.

“Có rất nhiều kẻ địch ở đó, cũng có cả những người mạnh mẽ nữa. Nếu em gia nhập, em sẽ chắc chắn đạt được rất nhiều, dù cho nó có là phép dùng một lần đi nữa.”

Khi mà tôi nghĩ về viễn cảnh tương lai của bản thân, đi với bọn họ đến thủ đô có lẽ là lựa chọn đúng đắn.

“Thủ đô à…Liệu em có trở thành một cục nợ khi mà cấp độ của em vẫn thấp như thế này không?”

Tôi vừa nói vừa thả hông của Rex ra.

“Hả? Em nói cái gì thế? Nếu em bị coi là cục nợ thì bọn anh là…!”

“Và—”

Tôi ngắt lời Rex.

“Bọn anh không thể ở lại đây thêm tí à? Em bắt đầu thấy thích thành phố này rồi.’

Tôi mỉm cười và nói.

“…Đúng là lạ mà. Nhưng thành phố này cũng toàn đám lập dị nên anh đoán nó cũng hợp với em thật.”

Rex cũng cười và đáp lại thích thú.

“Thế thì bọn anh đi đây. Anh có nghe là quân đội Quỷ Vương đang trở nên tích cực hơn. Bọn anh cần phải nhanh đến thủ đô và làm nên tên tuổi cho mình mới được.”

Anh ta quay người rời đi và vẫy tay chào tôi.

Trong cái khoảnh khắc cảm xúc lẫn lộn như này, tôi nhìn anh ta rời đi mà không biết nói gì—và đột nhiên giác quan của tôi trở lại.

Ôi không. Mình không nên bướng bỉnh vào lúc như thế này!

Ít nhất, mình nên để anh ta đãi mình một bữa chứ…!

Quá muộn để hối hận rồi.

Tôi lê lết từng bước một về phía cái bảng thông báo.

Những tờ thông báo chiêu mộ chắc hẳn vẫn còn ở nguyên đấy như trước.

—Haizz. Đói quá đi mất.

Bây giờ không phải là lúc để tự hào nữa.

Mình có nên ăn vạ một tổ đội hiện đang chiêu mộ thành viên cho đến khi bọn họ đãi mình một bữa không nhỉ—kể cả khi cuối cùng bọn họ cũng từ chối mình?

—Ngay lúc đó, tôi để ý thấy một tờ thông báo mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Một tờ thông báo chiêu mộ giới hạn là những chức nghiệp cấp cao.

Đây quả là một yêu cầu tệ hết chỗ nói trong cái thành phố toàn tân binh này. Nhưng may mắn thay mình lại đáp ứng được cái đòi hỏi này.

Về cái tờ thông báo đó, tôi rất bận tâm về một câu, “Tổ đội hiện tại có một kẻ thô lỗ với chức nghiệp yếu nhất và một [Đại tu sĩ] siêu xinh đẹp và hoàn hảo.”

Linh cảm của tôi cứ hễ không tốt thì thường chính xác.

Cái người [Đại tu sĩ] siêu xinh đẹp và hoàn hảo tự xưng này khiến tôi nhớ về cái người mới rời đi vài ngày trước.

Nhưng giờ mình đang đói đến mức gần như thành xương khô rồi.

Cái thể loại tổ đội này là gì vậy chứ…

—Khi mà tôi nhìn về hai người đang chiêu mộ thành viên tổ đội này, tôi đã bị choáng.

Đó chính là bộ đôi kỳ lạ mà tôi thường xuyên bắt gặp.

Bởi vì cái tờ đơn chiêu mộ này quá đặc dị nên chẳng có ai đến chỗ của bọn họ cho đến lúc này.

“…Này, hay là hạ tiêu chuẩn của chúng ta xuống. Đích đến của chúng ta là đánh bại Quỷ Vương, nên mấy cái điều kiên như vậy là cần thiết… Tuy nhiên, không phải chỉ chiêu mộ chức nghiệp cấp cao thì có chút khắc nghiệt quá à?”

Người thanh niên kia nói đúng.

Còn cô gái tóc xanh màu nước kia thì lười biếng nằm ườn trên bàn.

“Ugh…Nhưng mà…”

Cô ta trông có vẻ không muốn thoả hiệp.

Bọn họ chắc là người đã đăng tờ thông báo chiêu mộ này rồi.

Và đây chắc hẳn là cái nữ [Đại tu sĩ] xinh đẹp và hoàn hảo tự xưng.

…[Đại tu sĩ]?

[Đại tu sĩ] xinh đẹp tóc xanh màu nước?

Tôi mỉm cười khổ sở.

Cũng chẳng trách được việc không một ai trong thành phố này có thể tìm được cô ta dù có cố đến mức nữa.

Nhìn vào cái đứa con gái đang ườn ra một cách lười biếng trên bàn thế kia, thì đố ai mà nghĩ được rằng một người như cô ta lại là một Nữ đại tu sĩ xinh đẹp đấy.

Tuy nhiên, mình cảm giác rằng nếu mình gia nhập với bọn họ, nó sẽ rất khó khăn đối với mình lắm đây.

Mặc dù mình thật sự không có quyền để nói điều đó.

“Nếu chuyện cứ thế này, thì chẳng có ma nào thèm gia nhập đâu! Cô thì chức nghiệp kinh khủng thế rồi nhưng tôi thì lại thấp nhất. Tôi sẽ mất đi chỗ của mình nếu đột nhiên xung quanh toàn dân chuyên đấy. Hay mình hạ thấp tiêu chuẩn gia nhập nhé…?”

Mặc cho linh cảm của tôi đang mách bảo không được, tôi vẫn tiếp tục tiến đến chỗ bàn của bọn họ.

Tôi có ý định tỏ ra là một pháp sư ngầu lòi và chào hai người họ mặc cho cơn đói đang thét gào này.

“Tôi thấy tờ thông báo chiêu mộ mạo hiểm giả có chức nghiệp cấp cao. Có phải hai người đã dán nó lên không?”

Nhưng cảm giác trong tôi khi thấy hai người này…

Khi mà tôi thấy họ lúc trước, bọn họ dường như rất nghịch ngợm.

Bản thân tôi chắc có lẽ cũng là một kẻ kỳ lạ, nên có lẽ cùng với bọn họ cũng không quá tệ.

—Đây là Axel, thành phố của Tân Binh.

Thành phố này là điểm bắt đầu của tôi. Tôi chỉ đơn giản là bước qua nó.

Ấy thế mà tôi đã quyết định ở lại thành phố này.

Bộ đôi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào tôi trông rõ ngu ngốc. Tôi lấy hết can đảm hất áo choàng của mình——!

“Tên của tôi là Megumin! Chức nghiệp là [Đại pháp sư], và là người nắm giữ ma pháp công kích mạnh mẽ nhất, Explosion…!!”

—THE END—