Chuyện thứ nhất: Hôm nay tại Trung tâm tư vấn.

Part 1:

Cửa hàng đạo cụ ma thuật Wiz.

Cửa tiệm tọa lạc ở một con đường chỉ có thể nói là lý tưởng. Theo một cách nào đó, cửa tiệm được coi là khá nổi tiếng ở Axel, thị trấn của những tân mạo hiểm giả.

"Vanir-san, xin lỗi vì đã mua một đống Manatite như thế. Tôi sẽ làm việc không cần ngủ hay nghỉ gì hết để bù đắp cho việc này. Từ khi biến thành một Lich, dù không nghỉ ngơi tôi vẫn sẽ không chết. Ah, hơi phóng đại quá rồi, nếu tôi thật sự không nghỉ ngơi một tí gì thì..."

Lí do chính mà cửa tiệm này nổi tiếng là vì cửa tiệm được sở hữu bởi một cựu mạo hiểm giả vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ.

"Thôi nào, Vanir-san, đừng ủ rũ như thế nữa mà. Tôi sẽ làm việc cật lực từ hôm nay trở đi! Dù sự việc đến mức này rồi, nhưng tôi thực sự khá giỏi trong việc trông quầy đấy, anh biết không? Chuyện đã xảy ra thì đâu làm gì được nữa mà chuyên môn của tôi còn là tống khứ hàng tôn kho nữa. Lúc nãy ấy nhé tôi có đi đến tiệm tạp hóa, ông chú trông quầy đã nói: 'Wiz-san, hôm nay sắc mặt cô xanh xao lắm đấy. Dù không có tiền, cô cũng không nên ăn rau củ ngâm mỗi ngày đâu. Xin hãy quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn.' Và ông ấy đưa cho tôi cây củ cải này đấy."

Tuy nhiên, lí do lớn nhất là...

"Này, Wiz, cô đào đâu ra cái món đồ chơi giống con thỏ cứ nhảy nhót xung quanh kia thế? Ta có hơi tò mò đấy."

"Ah, như mong đợi từ Aqua-sama, cặp mắt đánh giá tốt làm sao! Đạo cụ phép thuật đấy được gọi là 'Frog Killer'(kẻ giết ếch)! Dạo gần đây có khá nhiều ếch khổng lồ xung quanh thị trấn phải không ạ? Ngài có thể đặt nó trước một con ếch khổng lồ, và sau đó 'Frogs Killer' sẽ nhanh chóng di chuyển và biến chính nó thành một con mồi phù hợp. Ngay khi vật phẩm này bị nuốt xuống, thì 'bùm', phép thuật nổ ếm bên trong sẽ cho con ếch tan tành luôn!"

"Tuyệt vời! Nếu có cái này chúng ta sẽ không cần phải sợ mấy con ếch đồi trụy ấy nữa rồi!!"

"Tôi biết mà! Giá của vật phẩm phép thuật đó chỉ 200.000 Eris thôi! Giờ thì kể cả trong mùa sinh sản của bọn chúng thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng nữa!!"

Nhân tiện, phần thưởng cho việc tiêu diệt một con ếch khổng lồ và bán thịt của nó là 25.000 Eris.

Quay lại lí do lớn nhất mà tại sao cửa tiệm này lại nổi tiếng.

Đó chính do bà chủ của nơi này là một kẻ chuyên sưu tầm những thứ tạp nham rác rưởi - với khả năng đánh giá sản phẩm thì tệ không cần phải nói.

"Nếu nó có thể tiêu diệt một kẻ thù mạnh mẽ như vậy, chắc chắn nó sẽ bán được rồi. Nhưng giờ ta lại không còn một đồng nào nữa vì đã mua Zell Đại đế, mà để xem ta có thó được đồng nào từ Kazuma không đã!?"

"Hãy làm thế đi, Aqua-sama! Tôi có niềm tin rằng Kazuma-san sẽ hiểu được sự tuyêt vời của vật phẩm này cho xem!"

Dừng công việc đang làm dở, Ta nhìn về phía chủ tiệm và con mụ tóc xanh đáng kinh tởm, kẻ có sự cảm nhận cùng đẳng cấp với con chủ tiệm kia.

"Con nữ thần định kiếm tiền phi pháp đằng đó, thay vì đến đây uống trà thì kiếm việc mà làm đi, đừng có phát ngôn thêm một từ nào nữa được không vậy. Con chủ tiệm nợ nần chồng chất của chúng Ta dễ hiểu sai lắm đấy... Mà thật sự ngươi muốn làm gì ở đây thế? Rảnh quá thì đi bám lấy thằng nhãi tội nghiệp của ngươi đi."

Con mụ này, kẻ nãy giờ chỉ ngồi uống trà với nghịch con thỏ đồ chơi kia, mới lúc đầu đã toát lên cái cảm giác giống như một nữ thần trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Lí do Ta nghĩ cô ta 'toát lên cảm giác giống như một nữ thần' là vì cái hào quang thần thánh tỏa ra từ chính y, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến cách dùng từ và hành động của con mụ đó, Ta không hề muốn tin y lại là kẻ thù định mệnh của Ác Quỷ như Ta đây.

"Tại sao chứ? Gần đây ta có gây thêm rắc rối gì cho cửa tiệm này đâu, đúng không? Mà dù sao nhìn kiểu gì đi nữa cái cửa tiệm vắng vẻ này cũng chẳng giống như là sẽ có bất kỳ khách nào đến hôm nay cả. Còn về Kazuma, cậu ta nói là bên ngoài nóng quá và núp luôn trong nhà với phép đóng băng rồi. Chắc cậu ta sẽ không mò ra đến khi trời mát lên đâu, đến lúc đó, Ta có khá nhiều thời gian rảnh đấy nhé."

Nói thật, cớ làm sao mà đó lại là kẻ thù định mệnh của mình cơ chứ, thật không muốn chấp nhận tí nào.

"Mà, ngươi làm gì từ nãy giờ thế??"

Đặt cái 'thứ bỏ đi' trên tay cô ta xuống bàn, con mụ tóc xanh kia nhìn về phía tay của Ta.

Bên cạnh tay Ta là một tập tài liệu vẫn chưa được hoàn thiện.

Và dưới chân Ta là một đống giấy bị vo viên lại, chứa mấy cái ý tưởng đáng vứt vào sọt rác.

"Ta đang tạo nên những ý tưởng mới. Sau tất cả, kế hoạch mơ ước của ta đã bị đập tan bởi bàn tay chỉ biết pha trà của cái đứa chủ nhà kia... Nói thật, nếu cứ tiếp tục như thế này thì khả năng trả tiền thuê nhà tháng sau là không thể. Viễn cảnh tồi tệ nhất là Ta phải đi làm ở một cửa tiệm khác. Ah không phải ngươi tự xưng là Nữ thần à? Liệu ngươi có thể soi sáng cho Ta và cái đứa chủ tiệm chỉ biết hoang phía kia đôi điều được không nhỉ?"

Có lẽ vì cái con mụ tóc xanh có quá nhiều thời gian rảnh, nhưng do cô ta tự chui vào vấn đề này, nên Ta quyết định hỏi cô ta dù cũng chẳng mong đợi gì nhiều cho lắm.

"Nói ta là một Nữ thần tự xưng, đang cố chọc tức ta à?? Ham muốn sự thông thái của Thần vì lợi ích và cái lòng ích kỉ của ngươi á, cứ ngồi đấy mà mơ, nhưng vì ngươi đã cầu xin ta, chắc đành khai sáng cho ngươi một tí vậy nhỉ."

"Ngài có cách ư!? Làm ơn hãy khai sáng cho tôi, Aqua-sama!"

Trong khi Wiz đang cầu xin con mắm tóc xanh đó, Ta ngẩng mặt lên khỏi lòng bàn tay để phản ứng lại cái câu trả lời ngoài dự đoán từ cô ta.

"Fufu, nghe cho kỹ này. Từ khi một Nữ thần như ta hạ phàm xuống thế giới này, việc Quỷ vương bị đánh bại chỉ còn là vấn đề thời gian. Trong thời đại hòa bình sẽ kéo theo sự gia tăng chóng mặt của dân số, và sau nhiều thế kỷ, việc thiếu đất rốt cuộc là không thể tránh khỏi. Sau đó, bán đất chắc chắn sẽ có lợi nhuận cực lớn! Chìa khóa thu lời chính là đất! Ngay bây giờ, đi và mua đất càng nhiều càng nhanh càng tốt đi! Điều này chỉ có thể được thưc hiện bởi những sinh vật bất tử như hai ngươi thôi đấy!"

"Tuyệt vời, Aqua-sama, cách này có thể kiếm được những khoản lợi nhuận khổng lồ đấy! Vanir-san, đất, chính là nó! Cùng đi mua đất nào!"

'Nếu cô sở hữu đất, cô sẽ phải trả thuế' và 'Tiến ấy sẽ đào đâu ra?' là phản ứng mà một người đàn ông thẳng thắn nhưng thiếu trang nhã sẽ nói, do đó thay vì nói mấy cái thứ ấy, Ta im lặng đứng dậy khỏi ghế của mình.

"Không cần vội như thế đâu, Wiz. Ta không chỉ có mỗi chiến thuật đó để kiếm lợi nhuận to lớn thôi đâu, vẫn còn rất nhiều cách khác, cô biết chứ? Ta có môt cách và nó sẽ chỉ mất một ngày thôi. Ta còn có một vài mẹo còn hơn cả cách ấy chỉ cần một khoảng thời gian ngắn là kiếm được doanh thu khổng lồ cơ."

"Tôi muốn được biết, xin hãy nói cho tôi về những chiến thuật ấy, Aqua-sama!"

.

.

.

Để giữ lại sự tỉnh táo và sáng suốt, Ta trốn khỏi cái cửa tiệm ồn ào ấy và đi ra ngoài.

Part 2:

"—Hmm"

Không lâu sau khi rời cửa tiệm.

Trong khi đang vắt óc để nghĩ ra những chiến lược kinh doanh đột phá, đập vào khóe mắt ta là một sự việc khá bất ngờ đang diễn ra.

"Oi, cô có khuôn mặt đáng yêu đấy, Ojou-chan. Hỏi tí, muốn đi chơi với bọn này không??"

"Hehehe, bọn này sẽ đưa cô tới một nơi vô cùng thú vị đấy nhé."

Trong một ngõ hẻm vắng, có hai thanh niên đang cố chặn đường một cô gái trẻ.

Cái cảnh này có thể nhìn thấy ở bất kỳ đâu, nhưng cái âm điệu phát ra từ một trong hai thanh niên đang chặn đường kia có chút gượng.

Nói theo cách khác, cả hai tên kia có vẻ trông không giống loại sẽ đi văng mấy cái từ ngữ kiểu thế.

Dù là gì đi nữa, hai tên đó trông giống những thanh niên ngay thẳng, chất phác mà bạn có thể tìm thấy ở bất kỳ đâu hơn.

Phía đằng kia thì có một tên mặt ếch, kẻ đang nấp đằng sau bức tường và quan sát sự việc một cách sát sao.

Và trông có vẻ tên mặt ếch tóc vàng hoe kia đang chuẩn bị để chạy đến như một vị cứu tinh khi thời điểm đến rồi.

Mặc dù, cái tên tóc hoe đáng ngờ kia khiến Ta khá tò mò, nhưng cô gái đang dính vào cái tình huống này lại khiến cho Ta chú ý hơn cả.

Với cặp mắt thẫm đỏ, mang một thanh kiếm ngắn và một cái trượng phép được giắt ở bên eo.

Cô ta – kẻ đang chế ngự một lượng sức mạnh phép thuật to lớn, kẻ được sinh ra được định sẵn một pháp sư và được nhận một cái tên kỳ dị - không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là một Hồng ma.

".......?..........ưm!? T~tôi á!? Có phải hai người vừa nói 'đi chơi với bọn này không'!? T~tôi không thật sự đáng yêu đâu...Đi với tôi chỉ có chán thôi...tôi nghĩ thế...C~có thật hai người thật sự muốn đi chơi với tôi không??"

Cô gái Hồng Ma, kẻ trông có vẻ gặp rắc rối bởi một lời đề nghị đột ngột, đang cúi đầu xuống và nói lí nhí.

Khi hai thanh niên nghe thấy câu trả lời của cô gái, bọn họ không biết nói gì ngoài chết lặng người đi...

"Y~ý của bọn tôi không phải như thế! Không, cô thật sự rất đáng yêu mà! Hãy đi chơi cùng với nhau nào! Xin hãy đi chơi với bọn tôi! Tôi biết có một cửa tiệm khá tốt ở gần đây đấy!"

"Un, chúng ta có thể đi ăn ở đó và sau đó cả ba chúng ta có thể đi xem kịch hay gì đấy...!" (ở đây bản eng là 'go to the movies' mà thời đấy hình như làm gì có đi xem phim nên mình chuyển thành xem kịch luôn :v)

Hai thanh niên nói một cách hào hứng đến nỗi cái tông giọng không tự nhiên trước đấy bay đi đâu mất.

Phản ứng trước tình huống không mong đợi này, chàng trai đang núp sau bức tường cuống cuồng chạy lại.

"Hey, hai tên khốn nhà ngươi giờ cũng dũng cảm phết nhỉ! Đừng có quên công việc của bọn mày chứ không là ta giết đấy!"

Cậu ta nói trong khi hớt hả chạy đến bên cạnh cô gái và hai gã thanh niên kia.

.

.

.

—Sau khi hai gã thanh niên nhanh chóng chạy khỏi đấy, chỉ còn lại mỗi cô gái Hồng ma và thằng nhóc tóc vàng hoe.

Với đôi mắt còn đọng lại sự tức giận đối với hai người kia, cậu ta nở một nụ cười thoải mái.

"...Vừa rồi nguy hiểm phết đấy. May mà có anh đi qua, nếu không cô em sẽ gặp rắc rồi với hai đứa cầm thú đó mất rồi, cô em biết không?"

"Eh....?Um....Erm...."

Thấy việc cô gái cứ ngơ ngác không hiểu cậu ta đang nói cái gì, cậu ta nhanh chóng giải thích.

"Cơ bản, anh là người đã giúp đỡ cô em và là người hùng của cô em đấy, hiểu chưa? Nếu hiểu rồi thì đi ăn ở chỗ nào đó đi, cùng nhau, cô em trả tiền. Đi nào, có một cửa tiệm khá tốt gần đây. Nào nhanh lên...Này, có chuyện gì thế!?..Nhanh lên đi thôi nào!"

"D~dừn...!Đ~đợi đã, dừng lại, làm ơn dừng lại đi! Tôi sẽ hét lên đấy! Nếu tôi làm thế, anh sẽ gặp rắc rối đấy...!"

Ta tiến đến cái tên nhóc vô tư đấy từ đằng sau, và đá cho y một phát lăn quay xuống đất.

"Guahh!? M-mày nghĩ mày vừa làm cái gì thế hả?? Đang cố chọc tức tao hả....Ông là ai? Nghiêm túc đấy, ông chui ra từ cái chỗ quái quỷ nào, cơ mà ông đến đây từ lúc nào thế hả~!!??"

Bối rồi vì bất ngờ bị Ta đá từ phía sau, cậu ta lùi lại vài bước.

Ngay lúc đó, cô gái Hồng ma đã rút sẵn cái gậy phép của cô ta.

"Một ác quỷ ư...!? Thứ quỷ khí cùng với cái mặt nạ đáng ngờ kia. Gã này chắc chắn là một ác quỷ!! Từ cái lượng sức mạnh ma thuật mà phát ra này, ngươi còn là một ác quỷ cấp cao nữa...!"

Đúng không thể không ấn tượng với cô gái có đôi mắt đỏ thẫm này khi có thể xác định được 'quỷ' dạng thực của Ta chỉ với một cái nhìn mà.

"Ah!? Một ác quỷ cấp cao ư? Thế thì sao, anh mày là một mạo hiểm giả có tiếng trong khu vực này đấy, anh sẽ không run sợ chỉ vì một ác quỷ đâu!! Ngài có thể gọi em là Dust, thưa ngài Quỷ đây! Nhân tiện, em giờ không có một đồng nào trong người, nên nếu em đưa cho Ngài đôi giày của mình, Ngài có thể để cho em sống được không?"

Một lần nữa Ta lại không thể không ấn tượng với cái kiểu quay ngoắt thái độ của cái tên tóc vàng hoe này ngay khi y biết Ta là một con Quỷ đấy.

"Có vẻ Ta không thể giấu được danh tính thật của mình trước một Hồng Ma nhỉ... Sao vậy? Ta không có ý định làm hại ai đâu. Được biết đến như là con quỷ nhìn thấu tất cả, Quý tộc của địa ngục, Vanir là tên của Ta."

Part 3:

Sau khi thuyết phục cô gái Hồng ma tin việc Ta không làm hại ai cả, cả ba cùng đi đến một khu vực trống nơi mà không ai làm phiền.

"Vậy giống như đã nói, Ta đang làm một công việc bán thời gian ở một cửa tiệm trong thị trấn. Mối quan hệ của Ta với quân đội của Quỷ vương giờ chỉ là quá khứ. Bây giờ, Ta thường gặp gỡ các quý bà để tán gẫu, giáo huấn về mấy quy tắc đổ rác, và được gọi là Vanir – Kẻ Diệt Quạ vì đã đuổi đám quạ khỏi mấy cái thùng rác đấy. Ta là một công dân của Axel, nên cô không có lí do nào để hướng sự thù địch đến Ta cả. Đã hiểu chưa, cô gái Hồng Ma??"

Hoàn tất giải thích về cuộc sống của ta ở Axel cho đến giờ, Ta chuyển ánh nhìn sang kẻ đang đứng bên cạnh.

Kẻ phạm tội đã tự giới thiệu bản thân là Dust, duỗi thẳng cánh tay và thở một hơi khá sâu.

"...Nên việc là như thế đấy. Lúc bị đá bay đi, tôi đã tự hỏi cái quái gì vừa xảy ra vậy. Hãy để tôi giới thiệu lại một lần nữa, tên của tôi là Dust. Như mấy người thấy, tôi là một mạo hiểm giả. Tôi cũng khá nổi tiếng trong cái thành phố này, nếu mấy người gặp bất kỳ rắc rối nào, cứ thoải mái đến nói với tôi."

...Dust?

Thông qua đôi mắt có thể nhìn thấu mọi thứ này, Ta có thể nói đây không phải là tên thật của cậu ta.

"Thông thường hai người có thể tìm tôi ở Guild, tôi hay nhậu ở đấy lắm và tôi thỉnh thoảng cũng thử dạy cho mấy tên mạo hiểm giả yếu hơn ở đó. Nhân tiện, anh đây vẫn chưa có bạn gái nhé. Về mấy việc xảy ra vừa nãy – lúc mà anh đây cố gắng cứu cô em càng nhanh càng tốt từ hai kẻ tội phạm A và B nhưng thay vào đó lại co rúm lại trước đại ca Vanir ấy, làm ơn đừng nói bất kỳ cái gì về chuyện đó nữa. Miễn là cô em không loan đi cái việc ấy, anh nguyện dùng thân mình báo đáp cô em. Và anh nói thêm một lần nữa, rằng hiện tại anh vẫn chưa có bạn gái nhé."

Mặc kệ những nghi ngờ của Ta và nói mấy từ kiểu như "Anh đã cứu cô" với Cô gái Hồng Ma đó, tên Dust có vẻ đang cố giữ lại cái sự lôi cuốn bí ẩn của chính mình mà.

"Ư~ ưm, tôi đã được cứu á? Nói thật, tôi đã nghĩ hành động của hai người đấy quá kỳ lạ ngay từ lúc đầu rồi, và cả lúc mà Dust-san xuất hiện nữa, không phải nó giống như một vở kịch được dàn dựng à...?"

Cô gái Hồng ma nói một cách rụt rè.

"Bỏ cái sự giàn dựng của tên tội phạm C sang một bên, có thể kết thúc chuyện này bằng việc Ta đã cứu cô khỏi tên tội phạm C. Ta sẽ không ép buộc cô, nhưng nếu cô mong muốn báo đáp ân huệ này, cô có thể trả bằng tiền mặt. Nhân tiện, nếu cô không loan báo cái việc rắc rối vừa rồi, cái lời nguyền 'không thể kết bạn' sẽ vẫn tiếp tục thôi..."

"Dừng lại! Đây là lần đầu gặp nhau đấy, sao ông có thể biết chính xác được lời nguyền đang bám lên tôi chứ...!??"

Cô gái Hồng ma rơi nước mắt.

Sau khi la hét một hồi, y ho một tiếng rồi lấy lại tư thế của mình và lùi lại một bước.

Tiếp theo, y búng cái mũ và rút cái gậy phép của mình ra với khuôn mặt nghiêm túc, rồi bắt đầu tạo dáng.

"Tên của ta là Yunyun! Một Arch-mage nắm giữ những phép thuật cấp cao. Cũng là một trong những Hồng ma pháp sư đứng đầu, và sẽ là người sẽ trở thành tộc trưởng đời tiếp theo!"

"Cô em đang khiêu khích anh đấy à?"

"Không, không, không phải, không phải đâu, anh nhầm rồi!"

Đối mặt với Dust đang trong một khuôn mặt nghiêm trọng, cô gái Hồng ma đầy bối rối, Yunyun, vội vàng khuơ khuơ bàn tay cố phủ nhận.

"Puwahahahahahahah! N~như mong đợi từ cái tộc toàn những đứa lập dị bẩm sinh mà!"

"D~dừng lại! Bọn ta không có lập dị gì hết! Đây là nghi thức giới thiệu chính thực của Tộc Hồng Ma, nên ta đâu có lựa chọn nào khác chứ!"

Trong khi Yunyun cứ phản kháng trong nước mắt, Dust nói

"...Vậy, vào một buổi chiều đẹp trời thế này, sao cô em lại rảnh rỗi lang thang trong một ngõ hẻm vắng người thế? Bởi vì chẳng có ai đi qua con hẻm đó, anh đây mới nhờ mấy gã kia chắn đường mấy cô gái. Cái thị trấn này có thể có an ninh tốt, nhưng nếu cô em đi lang thang ở những nơi vắng vẻ như thế kia, cô em chắc chắn sẽ gặp mấy gã người xấu đấy, có biết không vậy?"

Tên đó đang nói đến chính mình à.

"Ít nhất anh cũng tự nhận cái việc rắc rối kia chỉ là dàn dựng nhỉ. Vả lại, hành động như thế gọi là 'chắn đường' à, ấn tượng thật đấy...Ư~ưm...Tất cả những người mà tôi biết đều rất kỳ quặc...Nên, tôi nghĩ nếu tôi đi đến chỗ nào đấy mà người bình thường sẽ không đến, tôi có thể...gặp một người nào đó mà tôi biết cũng nên..."

................

"Ý cô là gì thế? Tức là cô đang nói rằng mình đi lang thang không đích đến ở chỗ này chỉ để mong có một cơ hội nào đấy gặp một ai đó mà cô quen đúng không? Bất chấp việc họ có là bạn hay chỉ là một người quen thôi nhỉ, mà cứ đến gặp thẳng bọn họ không phải tốt hơn hơn à!?"

Phản ứng trước những lời của Ta, Yunyun lắc đầu nguầy nguậy.

"L~làm thế nào...mà có thể đến mà không báo trước chứ, lỡ như họ đang bận thì sao...C~cũng như, nếu tôi mà đến bất chợt, bọn họ sẽ nói mấy câu kiểu như 'Nếu cô không có việc gì quan trọng thì đừng có tới đây chứ' hay giống thế và rồi bọn họ sẽ ghét tôi cho xem..."

Nếu điều cô ta nói là đúng, thì lúc nào mới phù hợp để gặp bạn bè nhỉ?

Trong khi Ta đang suy nghĩ về điều đó, cái tên ít liên quan đến cái từ 'bạn bè' nhất lại phát ngôn một cái gì đấy khá bất ngờ.

"...Thật đấy, chuyện quái gì thế này? Cô em thậm chí không có nổi một người bạn nào ư? Vậy thì, có lẽ không giúp ích được gì... nhưng khi anh đây có thời gian rảnh, anh sẽ giúp kiếm một vài người bạn cho cô em."

Dù với cái vẻ ngoài chẳng khác gì tội phạm của mình, tên này có thể bất chợt trở thành một người đàn ông tử tế được à?

Trong khi Ta đang tự nghi ngờ cái khả năng nhìn người bằng cặp mắt có thể nhìn thấy mọi thứ này, Yunyun nhìn sang Dust với một ánh mắt hiếu kỳ.

"Ư~ưm...V~vì sao anh lại làm thế dù cho đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ?"

Phản ứng trước cái ánh nhìn nghi ngờ của Yunyun, Dust nói.

"Vì lợi ích của việc khi cô em kết bạn được với mấy đứa con gái thôi...Nếu cô em kết bạn được với một cô gái đáng yêu nào đấy, giới thiệu cho anh cô ấy là được..."

"Vừa đánh giá anh tốt lên một tí thì... Trả lại cái cảm giác đó cho tôi đi."

Hôm nay, cặp mắt sáng suốt của ta vẫn đang trong điều kiện tốt mà.

"Được rồi. Vậy cùng nghĩ xem làm thế nào để quý cô này có thể kết được bạn nào. Có lẽ đây chính là số phận rồi, Ta sẽ giúp một tay. Mà, nếu cô có thể kết thêm được tầm hai người bạn, cứ báo đáp ta bằng tiền mặt thôi."

"Đừng quên công của anh nữa nhé. Nhớ đấy, anh đây muốn một cô nàng đáng yêu, okay?"

"......Ư~ưm.....tôi về luôn có được không vậy....?"

Part 4:

Tại một quán Cà phê ngoài trời, cùng với cô gái đang có cái biểu hiện bấp bênh, Yunyun, Ta ngồi xuống chỗ của mình.

Ở đây, trên một cái bàn khá ngăn nắp và có phong cách, cả ba bắt đầu thành lập nên một hội động chiến lược.

...Ngay lúc đó, một nữ hầu bàn tiến đến chỗ Ta để ghi món.

"Chào mừng quý khách, quý khách đã quyết định gọi gì chưa ạ."

"Cho một cốc nước lọc thôi nhé. Giờ anh đây không có đồng nào trong người đâu."

Phản ứng lại cái kẻ vừa mở mồm nói mấy thứ kia, Dust, thái dương của cô hầu bàn kia khẽ giật giật đầy tức tối.

"A~ah...! Ưm, Dust-san với Vanir-san, tôi rất biết ơn hai người, nên tôi sẽ trả tiền bữa này... Hai người thích gì thì cứ gọi đi...?"

Mặc dù không chắc việc Yunyun có phải đang lo lắng cho cô hầu bàn vì tên Dust kia hay không, con bé chuyền cái menu đi.

Nhận lấy cái menu, tên Dust nói 'Oh cảm ơn!' rồi bắt đầu xem xét nội dung ở bên trong.

Hắn còn không cố phản đối gì việc để cho một cô gái trẻ hơn cả mình trả tiền thay nữa cơ đấy.

Ta mở cuốn menu ra, và đọc lướt qua...

"Hmph. Thưa quý cô, cô có gợi ý gì không?"

Đáp lại lời của Ta, cô hầu bàn nở một nụ cười tươi và trả lời.

"Tôi xin đề xuất món đặc biệt hôm nay của cửa hàng chúng tôi, Spaghetti nấm hoang dã."

Vừa nói cô hầu bàn vừa chỉ vào hình ảnh của món Spagetti.

"Ngài hãy thử đi, nó thật sự rất ngon! Nấm hoang dã giờ cũng đang trong thời điểm tuyệt nhất đấy thưa ngài!"

"Đúng nhỉ! Càng khó bắt bao nhiêu, thì nó càng ngon bấy nhiêu! Đấy quả thật là món nên ăn trong thời điểm này đấy!"

"Vậy cho Ta một cốc nước lọc nhé!"

".............."

Cái biểu cảm kinh hoàng của cô hầu bàn lúc này, quả là mỹ vị mà.

"X...xin lỗi! Tôi sẽ lấy món Spageti ấy!"

Yunyun nhanh chóng gọi cái món Spagetti nấm hoang dã kia, đáp lại 'Vâng, thưa quý cô' với một biểu hiện có vẻ đã đạt đến giới hạn của chính mình, cô hầu bàn ấy bắt đầu ghi món.

Vẫn tiếp tục nhìn vào cái menu, Dust nói.

"Này, này, có chuyện gì với cái cửa hàng này thế? Nó còn không có một tí rượu nào. Thất vọng thật... Có vẻ không còn đồ uống gì tốt hơn ở đây rồi, thôi cứ cho anh một cốc nước lọc đi vậy."

"Xin lỗi! Tôi rất rất xin lỗi cô vì mấy người đồng hành với tôi đã gây ra quá nhiều rắc rối. Tôi thành thật xin lỗi!!"

.

.

.

—Đặt trước mặt Ta và Dust là một cốc nước, trong lúc ấy Yunyun người xem ra vẫn bị bao trùm bởi sự tức giận, đang đợi món ăn của mình được đưa đến.

Cho đến lúc này, cuộc họp này vẫn chưa có tiến triển nào.

Dù là gì đi nữa, tất cả là do Yunyun cứ bác bỏ hết tất cả kế hoạch mà Ta trình bày.

Dust khoanh tay lại và nói.

"...Vậy thế này thì sao. Đầu tiên, anh sẽ tìm mấy đứa nào đấy trông yếu yếu và nhát nhát. Rồi anh sẽ mang cả lũ đó đến một cái ngõ hẻm tối, và ngay khi anh chuẩn bị tấn công bọn họ, cô em có thể xuất hiện và..."

"Không thể làm như vậy được! Sao tất cả mấy cái gợi ý của anh đều đi quá xa bằng mấy cái cảnh dàn dựng đó thế?!"

Ta lại nghĩ ý kiến của tên Dust đó quả thật là một chiến thuật khá tốt, nhưng có vẻ nó cũng không được chấp nhận nốt.

...Vậy thế này thì sao nhỉ.

"Đầu tiên, Ta sẽ biến thành một cô gái nào đấy ngang tuổi cô. Rồi Ta sẽ lấy cái vỏ bọc mang cái vẻ ngoài như thế và biến nó thành một con búp bê. Sau đó, cô có thể đặt cho con búp ấy một cái tên, và đưa nó theo đến bất kỳ chỗ nào như một người đồng hành của mình thì sao."

"Không đời nào! Không chỉ không giải quyết được cái gì, nó còn biến ấn tượng về tôi trong mắt mọi người thành 'Cô gái ấy trông nguy hiểm quá' đấy'!!!"

Cách này cũng không được à.

Rồi, Dust đột nhiên hét lên.

"...Vanir Đại ca. Ngài có thể khiến cho nó có bất kỳ vẻ ngoài nào cũng được phải không? Vậy...Ví dụ như, Ngài có thể làm cho nó thành một cô gái tuyệt mỹ đang khỏa thân....T~thôi mà, anh mày chỉ đùa thôi mà! Anh chỉ đùa một tí thôi nên đừng có nhìn kiểu thế nữa...!"

Trước cái nhìn đầy khinh miệt từ Yunyun, người Dust trở nên co ro lại.

Tuy nhiên, cứ như thế này thì không ổn, giờ nên làm gì đây nhỉ??

"Mà, kiểu bạn mà cô mong muốn là như thế nào? Cô có bất kỳ một nhu cầu nào không?"

Đây là việc bắt buộc phải được làm rõ đầu tiên.

Ví dụ, dù cho mấy người đó có cùng tuổi và giới tính đi nữa, con bé có thể có thêm mấy quan điểm riêng kiểu như 'Một ai đó có tính cách như thế này thì tốt hơn chăng' hoặc là tương tương thế...

"Uhm, nếu có thể, tôi muốn họ đều là con gái. K~không...! Erm, tôi không muốn yêu cầu quá nhiều...Miễn là họ là một người nào đó mà tôi có thể cùng đi cùng nói chuyện, không quan trọng đó có là một đứa nhóc hay là một lão già đi chăng nữa ...Erm...Nếu họ không phải là người, thì ít nhất bọn họ có thể hiểu tôi nói gì là được..."

Với hai tay đang nắm chặt đầu gối của mình, Yunyun trưng ra một biểu cảm hết sức nghiêm túc.

"'.......Cô em......'"

"Gì thế! Cái ánh mắt đầy thương hại kia là gì thế!?"

Trong khi Yunyun cứ phản kháng trong nước mắt, cô hầu bàn quay trở lại cùng với cái món Spagetti trong tay.

Rồi Dust bỗng nói với cô bầu bàn đó.

"Này, Nee-chan. Có thể khá là đột ngột, nhưng làm ơn hãy trở thành bạn của cô gái này được không...Cô ấy không phải là một người xấu đâu, cô ấy chỉ quá vụng về và cứ nghĩ đến xung quanh mình quá nhiều thôi..."

"D~dừng lại, dừng lại đi mà! N~nó vẫn ổn thôi! Dù cho không có nhiều bạn tôi vẫn ổn mà! Miễn là vẫn có trò Othello với mấy cái board game, tôi vẫn có thể vượt qua được quãng thời gian cô đơn đó nên ổn thôi! Mới lúc trước tôi còn dán một tấm áp phích lên bảng thông báo ở Guild để tìm kiếm người đồng hành nữa. Dù chẳng có người nào phản hồi nó, tôi sẽ không hoàn toàn bỏ cuộc đâu. Nên dù cho tôi có cô đơn thì tôi vẫn ổn thôi mà!!"

Yunyun, rung lên vì ngượng, khóc lóc ngăn cản tên Dust.

...Bảng thông báo ở Guild mạo hiểm giả à.

...Bảng thông báo??

"Chính nó!! Ta có một chiến thuật vô cùng hoàn mĩ! Điều này không chỉ giúp quý cô Hồng Ma đây, người không có bạn bè ngoại trừ mấy cái kể hoạch kết bạn vớ vẩn, mà còn giúp một kẻ đang không có cách gì để kiếm tiền như Ta nữa!"

"Không phải là tôi không có bạn bè mà! Một, tôi cũng có một bạn là con người đấy!"

"Nãy giờ cô em có tỏ ra là mình có bạn bè gì đâu! Nhân tiện, thưa Đại ca, còn em thì sao!? Đại ca nói nó sẽ giúp được cả hai phía, tức là thằng em đây đã bị loại mất rồi à!"

Lờ đi cái lời bắt bẻ không nghiêm túc của Dust, Ta nhanh chóng đứng dậy.

"Quý cô Hồng Ma kia, đi ngay nào!"

"N~này, Đại ca Vanir, Liệu em có kiếm được một người bạn gái không vậy?!"

Trong khi tên Dust cứ lẽo đẽo sau lưng Ta, Yunyun cũng vội vàng đứng dậy.

"Eh, Đ~đợi một lúc đã! Tôi còn chưa ăn xong cái đĩa Spagetti này...!"

Nói xong điều đó, con bé cũng chạy theo sau luôn...

"Quý khách, Hóa đơn...!"

"A~ah! Xin lỗi! Tôi thành thật xin lỗi!"

Part 5:

Cuối cùng cũng đến được Guild Mạo hiểm giả.

Đẩy cửa đi vào, Ta liền cố thu hút người nhân viên Guild đầu tiên mà Ta nhìn thấy.

"Quý cô đằng kia! Tôi là một nhân viên tận tụy của cửa Cửa tiệm đạo cụ phép thuật Wiz, Vanir. Tôi có một thỉnh cầu dành cho cô!"

"V~Vanir-san!? Ưm...Thế việc gì lại mang anh tới đây hôm nay thế...? Đây là nơi tụ tập của những Mạo hiểm giả, những người chiến đấu lại quân đội Quỷ vương suốt ngày đêm, nên tốt nhất anh không nên ở đây đâu ạ..."

Trong khi cô ta cẩn thận quan sát khu vực xung quanh, mấy người nhân viên đó vẫn cứ xì xào bàn tán về Ta, một công dân kiểu mẫu của Axel.

"Tôi không hiểu ý cô là gì, nhưng đây là Guild mạo hiểm giả, phải không? Là điểm tập trung của mấy người sẽ giúp những công dân vướng phải những khó khăn mà chính họ không thể giải quyết được. Do đó, những kẻ yếu đuối và bất lực như Tôi đây sẽ nhanh chóng đến đây nếu gặp phải rắc rối đúng chứ."

"Mấy điều mà Vanir-san vừa nói tôi cũng không hiểu lắm, nhưng tóm lại anh ở đây để đăng một yêu cầu đúng không? Nhân tiện, chúng tôi dứt khoát sẽ không nhận bất kỳ một nhiệm vụ nào nếu nó gây rắc rối cho người khác. Đối với những yêu cầu như 'Đánh bại Demon Dragon (rồng quỷ)' hay 'đẩy lùi Demigod (Á thần)', anh tốt hơn là nên đi đến Guild Mạo hiểm giả ở thủ đô Hoàng gia..."

"Sao một công dân chất phác như Tôi lại có mấy cái yêu cầu lố lăng như thế được? Dù sao, Tôi không đến chỗ này để đăng một yêu cầu, ngược lại thì đúng hơn. Tôi muốn mượn một góc của cái Guild này."

Trước yêu cầu của Ta, Cô nhân viên đáp lại bằng một biểu cảm ngơ ngác.

"...Huh?"

"Tôi sẽ lặp lại một lần nữa. Tôi mong muốn được mượn một góc của quán rượu ở Guild mạo hiểm giả này... Sao anh ta lại đến đây và nói mấy điều kiểu như thế à? Khá xấu hổ khi phải thừa nhận việc này, nhưng Tôi sẽ làm một công việc bán thời gian, trong khi công việc kinh doanh của cái cửa hàng bán đạo cụ ma thuật kia đang không được tốt lắm..."

"Hiển nhiên, tôi đã biết điều đó rồi."

Như mong đợi từ một nhân viên của Guild, bọn họ thu thập tin tức rất nhanh.

"Tốt thôi, sự thật, cửa tiệm của chúng tôi không có một sản phẩm đúng nghĩa nào cho đến giờ, nên sự hiện diện của Tôi trong cái cửa tiệm đó cũng không thay đổi được gì cả. Nếu cửa tiệm cứ tiếp tục như thế, tiền nhà tháng này sẽ không trả được. Nên trước khi Tôi có thể tìm được một sản phẩm mới để bán, Tôi đã đến đây, vì một yêu cầu cá nhân như thế đấy."

"Eh—..."

Nghe xong những lời của Ta, cô nhân viên có vẻ muốn khóc.

Đó là tự nhiên mà, khi những thứ mà Ta yêu cầu có thể được chấp nhận mà không cần phải hoàn lại cho Guild một tí nào.

Chắc chắn, Guild sẽ không cho phép phá luật như thế này.

Nhưng...

"Cô định nói 'Nếu anh muốn yêu cầu được chấp thuận, vậy tại sao lại không trở thành một mạo hiểm giả' phải không? Tuy nhiên, khi Tôi không thể chấp nhận một điều gì đấy, có rất nhiều rắc rối khác nhau. Tôi có một rắc rối khó tránh khỏi và điều đó không cho phép Tôi trở thành một Mạo hiểm giả được."

"Cái 'rắc rối khó tránh' đó chắc tôi có thể hiểu được. Tuy nhiên, nếu Vanir-san cũng muốn được chấp nhận yêu cầu như thế, vậy thì...nếu tất cả lũ quái vật bị săn đến mức mà hệ sinh thái bị phá hủy, thì Axel sẽ mất chức năng của chính nó là phát triển những Tân mạo hiểm giả. Nên nếu có thể, tôi mong anh sẽ cố nhịn lại những hành động kiểu như vậy là được thôi..."

"Sao cô lại cho rằng Tôi sẽ đi phá huỷ hệ sinh thái của lũ quái vật đấy hả? Tôi đã nói rất nhiều lần rằng Tôi chỉ đơn thuần là một công dân kiểu mẫu. Tôi sẽ không đi làm mấy thứ lố bịch như thế kia đâu."

Trước cái cô nhân viên vừa nói mấy thứ khá ngờ ngẩn, Ta chỉnh thẳng tư thế và tiếp tục với vấn đề chính.

"—Mấy tay cấp trên ở cái Guild này hẳn đã biết hết về nó rồi, và ngăn cấm cô nói bất kỳ điều gì về việc này có lẽ đã khiến cô cảm thấy khá kỳ lạ . . .nhưng đừng hoảng sợ, được chứ? Ta thực ra có cặp mắt có thể nhìn xuyên thấu tất cả, nó có một khả năng đặc biệt là có thể nhìn thấy cả quá khứ và tương lai của một đối tượng...!"

"Hiển nhiên, tôi cũng đã biết về nó rồi."

Part 6:

"—Cho em thở một tí đã, Đại ca Vanir, không phải Đại ca đi hơi nhanh à...!?"

"Ha....Haa...Làm ơn đừng bỏ tôi lại mà..."

Hai kẻ giờ mới lết được đến nơi và đang không biết chút gì về cái tình hình lúc này, Ta giải thích diễn biến của mấy sự kiện vừa xảy ra với một tâm trạng tuyệt vời.

Sau khi lắng nghe xong mấy điều Ta nói, Yunyun nghiêng đầu và hỏi.

"Trung tâm tư vấn...? Nó là loại trung tâm tư vấn gì?"

"—Hah. Đúng là như mong đợi từ Đại ca mà, đại ca hẳn đã nghĩ thông suốt vấn đề này."

Trong khi Yunyun người đang hỏi một cách tò mò, thì khá ngạc nhiên tên Dust lại hiểu được cái ý tưởng của Ta.

"M~mấy người đang nói về cái gì thế? Cứ nghĩ đến việc Dust-san có thể hiểu trước cả tôi, tôi lại cảm thấy khá sốc đấy..."

"Này, sao cô em có thể nói điều đó với vẻ mặt bình tĩnh như thế hả? Được rồi, nghe nè. Cô em muốn quen biết và gặp gỡ mọi người đúng không? Vậy nên, Đại ca Vanir đây đã bắt đầu mở một trung tâm tư vấn... Hey, giờ cô em nắm được vấn đề rồi chứ? Cô em thấy đấy, với một mức tiền thù lao, đại ca sẽ giới thiệu cô em tới những người tuyệt vời. Nên thay vì một trung tâm tư vấn hôn nhân, nó sẽ giống như một trung tâm tư vấn bạn đồng hành."

Có vẻ cái tên này cũng không hiểu một tí nào cả.

"Không hề, Ta không dự kiến bất kỳ cái gì kiểu như thế, thứ mà Ta định làm là..."

"Vậy tức là giờ sẽ có một nơi tuyệt vời như thế này bên ngoài làng Hồng Ma ư! Tôi sẽ trả! Tiền thù lao không phải vấn đề, tôi sẽ trả, nên làm ơn hãy giúp tôi gặp một vài người bạn tốt đi!"

...Ta cảm giác cái trung tâm tư vấn bạn đồng hành kiểu như thế này có thể sẽ hoạt động tốt đấy nhưng...

"Thứ mà Ta lên kế hoạch để làm là một công việc kinh doanh còn chân thật hơn thế nhiều."

Chính là nó, một trung tâm tư vấn nơi những người gặp rắc rối có thể đến để nhờ giúp đỡ.

Bằng cách sử dụng sức mạnh dự đoán này, Ta có thể giải quyết những vấn đề mà những mạo hiểm giả khác không thể làm được.

Tuy nhiên. Nếu năng lực dự đoán của Ta được dùng để tự kiếm lời dễ dàng, nó có thể dẫn đến những hậu quả không thể lường trước được.

Nhưng nếu Ta dùng năng lực này để giúp đỡ những người cần đến nó, còn tiền công là một điều kiện phụ thêm, thì cái hậu quả của năng lực này có thể được giảm thiểu đến thấp nhất.

"Những yêu cầu mà Guild Mạo hiểm giả nhận không nhất thiết phải là tiêu diệt mấy con quái nguy hiểm. Đôi khi đó là vấn đề mà những tên mạo hiểm giả 'não cơ bắp' không thể giải quyết được, và chính lúc ấy Ta sẽ tỏa sáng."

Thực chất, trong lúc này Ta giống một người làm thuê của Guild, để đổi lại sự hợp tác, bọn họ sẽ yêu cầu Ta cung cấp thông tin và hỗ trợ trong việc bắt giữ mấy tên tội phạm có mức tiền thưởng truy nã cao.

Một nội dung của những yêu cầu đấy là xác định cái chỗ mà băng trộm mặt nạ đang ấn náu trong thị trấn này.

Nhưng vì một lí do nào đấy, kể cả với năng lực của Ta, cũng không thể xác định được vị trí chính xác của cái địa điểm đấy.

Mỗi khi cố gắng nhìn được bất kỳ thông tin gì, nó lại trở nên mờ đi, Ta đành phải từ bỏ việc tìm kiếm.

Đó cũng là lúc, Ta nhận ra sử dụng cái năng lực này để kiếm lời dễ dàng không phải là một phương pháp khả thi nữa.

Nhớ lại những đống tiền lời mà Ta thu được từ cái tên nhóc đó đều bị đốt sạch bởi Wiz. Khả năng cao đây là hậu quả khi sử dụng năng lực này.

...Mà, để mấy cái suy nghĩ đấy sang một bên.

"Đầu tiên, Ta sẽ cần giải quyết hết những vấn đề của mấy người ở đây, và trở thành một người xem bói nổi tiếng. Vậy điều gì sẽ đến sau đó, mấy người nghĩ thử xem? Lúc mà Ta đạt được sự tin tưởng của tất cả mọi người trong thị trấn này, khi đó không cần phải dùng đến năng lực này nữa, và Ta sẽ nói với bọn họ mấy thứ kiểu như 'Đồ vật may mắn của tháng này sẽ là một vật sản phẩm khiếm khuyết từ cửa tiệm đạo cụ ma thuật Wiz, nó sẽ mang đến những kết quả đầy bất ngờ...'."

"Hiểu rồi, Vanir đại ca đúng là khôn ngoan thật."

"Không khôn ngoan tí nào hết! Cuối cùng, không phải đây lại là một mưu đồ bất lương được dàn dựng khác à!!? Nhân tiện, việc này thì có ích gì trong việc tìm kiếm bạn cho tôi vậy.......A~ ưm, sao ông lại cười toe toét thế?"

Đối với Yunyun đầy băn khoăn, người vừa bước lùi lại vài bước, Ta không thể ngừng mỉm cười và nói.

"Ngươi, một vị khách đang lạc lối. Với tư cách danh dự như là vị khách hàng đầu tiên, Ta sẽ miễn phí nói cho ngươi biết vận mệnh của chính mình."

Part 7:

Trong một góc của Guild Mạo hiểm giả, Yunyun trở nên lo lắng dưới những ánh nhìn ánh nhìn tò mò đầy tập trung hướng vào mình.

"Chào mừng đến trung tâm tư vấn, hỡi quý cô đang lạc lối kia! Cô sẽ là vị khách hàng đầu tiên. Không quan trọng vấn đề của cô là gì, hãy vứt cái sự rụt rè kia mà nói với Ta. Ta sẽ làm bất cứ thứ gì có thể để giải quyết nó giúp cô."

Trên một cái bàn được dùng tạm thời như một trung tâm tư vấn, đặt một quả cầu thủy tinh mà Ta mang từ cửa tiệm để tạo không khí.

Mặc dù cái quả cầu thủy tinh này không cần thiết, Ta vẫn đặt tay của mình lên trên nó và thu hút sự chú ý của những mạo hiểm giả hướng thẳng về Yunyun, người đang nói những vấn đề của chính mình.

"T~t~tôi muốn...có....bạn..."

"Cái gì? Làm ơn cô có thể nói to hơn không, không thì mấy người đang ở quanh chúng ta sẽ không có khả năng nghe thấy gì đâu!"

Ta thúc dục Yunyun, người cứ thì thầm không nghe thể nghe được và đang mang một khuôn mặt đỏ ửng cùng đôi mắt sắp khóc lặp lại những điều cô ta vừa nói.

Đúng vậy, Ta đang đặt con bé vào hoàn cảnh được mọi người chú ý vào.

Bằng việc cố ý biến cô ta trở thành khách hàng đầu tiên, Ta sẽ có khả năng giải quyết vấn đề dưới con mắt của hàng đống người như thế này.

Nếu Ta có thể tỉ mỉ phô ra kỹ năng để giải quyết những vấn đề chính các ngay từ lúc bắt đầu, thì Ta sẽ có thể đảm bảo một lượng lớn khách hàng trong tương lai.

"Tôi......muốn có bạn.........!"

"Cái gì đây? Cô muốn có bạn à!? Ta hiểu rồi, cảm giác cô đơn rất đau đớn mà. Rất tốt, bằng sức mạnh của Ta, vấn đề này sẽ được giải quyết!"

"Thật tuyệt vời, Đại ca, hét to mấy cái vấn đề kiểu thế này trước mặt nhiều người thế kia. Mắt của Yunyun trắng bệch luôn rồi! Ngay cả em cũng không có khả năng thực hiện việc hành hình công khai đầy độc ác như thế này mà!!"

Mấy mạo hiểm giả ở xung quanh nghe được cuộc trao đổi này đều nhìn Yunyun bằng con mắt cảm thông, người đang có cặp mắt chết và cơ thể không nhúc nhích. Con bé có lẽ đang rất đau đớn đây mà.

Thưởng thức cảm xúc tiêu cực tuyệt vời bậc nhất này – chắc mình sẽ còn khoái cái cảm xúc này nhiều lắm đây.

"Xem nào, bằng sức mạnh của Ta cái tương lai tươi sáng của cô đã hiện ra rồi...! Cái tương lai này...?"

"Sao tự dưng dừng lại thế, tương lai tươi sáng của tôi thế nào!?? Việc này khiến tôi đang 'siêu' băn khoăn đấy!"

Yunyun, người có cặp mắt chết mới một lúc trước, giờ đang nắm chặt lấy hai vai của ta và lắc đi lắc lại.

"Giờ bình tĩnh đã nào, quý cô người có tương lai mà Ta không muốn nhìn thẳng vào tí nào. Từ những gì Ta thấy, cô chắc là một Mạo hiểm giả cấp cao. Mặc dù không thể so sánh được với cái đứa chủ tiệm khó chịu kia, người có quá nhiều thời gian rảnh, để có được sức mạnh to lớn ở cái tuổi còn trẻ như thế này ngay đến cả Ta cũng phải gắng sức để nhìn thấu thì đúng là một kỳ công đấy."

"Khen tôi ư, khá hiếm đấy, từ khi gặp nhau không phải ông toàn nói đểu tôi thôi à, nhưng tôi nghe ông vừa nói 'quý cô người có tương lai mà Ta không muốn nhìn thẳng vào tí nào' thế là sao, ông không nói thêm điều gì nữa à!"

Trong khi Yunyun vẫn tiếp tục lắc Ta, Ta cân nhắc cho hướng hành động tiếp theo.

Việc không nhìn thấu được hoàn toàn cô gái này khác xa với những dự tính của Ta.

Không, Ta vẫn có thể biết ít nhất được chắc chắn rằng cô gái này sẽ sớm có bạn thôi.

"...Hỏi cái, giờ anh có hơi tò mò một tí. Đại ca Vanir có nói 'ở cái tuổi còn trẻ như thế', nên giờ cô em bao nhiêu tuổi thế? Nhân tiện, anh 18 tuổi nhé. Nếu tuổi của chúng ta tầm tầm nhau, anh đây không bận tâm việc trở thành bạn của cô em đâu..."

Người sẽ là bạn của cô ta, hay trò mèo nào mà con bé này lại có được mấy đứa bạn đó, Ta lại không thể nhìn thấy được gì hết.

"Ah, tôi mới chỉ bước sang tuổi 14 thôi!"

"Vậy cô em chỉ là một đứa nhóc ư, ngoài 'vùng tấn công' của anh đây mất rồi! Dù vậy anh có thể nói cái cơ thể của cô em khá phát triển đấy, trả cái sự cố gắng và thời gian của anh mày lại đây đi!"

"Đứa nhóc ư!!? Tôi bị gọi là một đứa nhóc bởi tên mạo hiểm giả sặc mùi tội phạm mà tôi chỉ mới gặp hôm nay ư! Trông tôi thế này thôi, nhưng tôi khá mạnh đấy, anh biết không hả!? Tôi cũng đã có nhiều thành tựu trong cuộc săn lùng Kowloon Hydra (vụ săn Hydra trong tập 7) gần đây đấy!"

"Nếu cô em muốn so thì lúc đấy anh đây cũng đạt được rất nhiều đấy nhé!! Khi những đứa mạo hiểm giả khác đang ngồi co rúm lại, không phải một mình anh đây đã dũng cảm lao vào tấn công à!? Mặc dù anh đây sẽ không miêu tả cái tình trạng của mình sau việc tấn công con Hydra ở nơi mà mấy người đang ăn như ở đây đâu, anh đã phải để cho cơ thể được nghỉ ngơi suốt từ lúc đó để hồi phục lại đấy!!"

...Ta thấy một tia sáng lóe lên trong đầu!

"Anh vừa nói anh đã đạt được rất nhiều ư, nhưng trong suốt trận chiến với Kowloon Hydra, tôi có thấy người nào như anh đâu!"

"Anh đây cũng chẳng thấy cô em đạt được cái gì đáng chú ý cả nhé!"

"Này, cả hai người! Ta vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời! Ý tưởng này, không hề giống với mấy cái khác, cũng không yêu cầu phải nỗ lực quá đáng gì cả! Đúng thế, cách giải quyết vấn đề của các ngươi ở ngay bên cạnh các ngươi đấy!"

Ta nói với hai đứa hai đứa chuẩn bị đánh nhau trong lúc suy nghĩ.

"Cái gì!? Làm ơn hãy nói với tôi, Vanir-san!!"

Rồi Ta nhìn về phía Yunyun, người đang được lấp đầy sự trông mong trong khóe mắt.

"Cả hai người chỉ cần trở thành bạn của nhau là được!"

"Từ chối. Ngay cả tôi cũng có quyền để chọn bạn đồng hành của mình đấy."

"Cô em...! Anh cứ nghĩ nhóc là một đứa lưỡng lự, nhút nhát, nhưng nhóc vừa nói điều đấy thẳng đuột quá nhỉ! Tới đây luôn đi, con nhóc kiaaaaa~a!"

Yunnyun liền cầm lên cái gậy phép của mình, thủ thế và bắt đầu đe dọa Dust, người có gân trán nổi lên rõ ràng.

"Tốt thôi, kể cả Ta cũng hiểu cái ý kiến này có phần vô lý. Gã này thật sự tồi tệ mà, tuy nhiên, nếu cô cứ muốn kén cá chọn canh thì cô không thể kêu ca gì đâu. Đầu tiên, cô nên luyện tập kết giao với người khác đã..."

"Luyện tập...Dù cho có là luyện tập, tên này vẫn có chút..."

"Được rồi, đến đây luôn đi, con nhãi kia. Anh sẽ cho cô em hiểu sẽ như thế nào khi một người trưởng thành nghiêm túc...Ah~ah, aaaaaahhhhhhhhhh!"

Dust, kẻ tỏ vẻ giống kiểu sẽ tấn công bất cứ lúc nào, đột nhiên bắt đầu hét toáng lên.

"Oh, chết tiệt thật, làm thế nào mà mình lại không nghĩ đến điều này đấy chứ! mình có, phải mình cũng có, ngay cả mình cùng có bạn là con gái mà!"

Dust kẻ bất chợt bắn ra mấy câu như thế rồi đá cái ghế dưới chân của hắn ta.

"Cả hai người, đi với tôi một lúc đi! Tôi có ý này!"

"...?" x2

Yunyun và Ta nhìn nhau một lúc, rồi đi theo sau Dust kẻ vừa vội vã chạy đi kia.

Phần 8:

Bọn ta được dẫn đến một cái quán trọ trông khá đẹp mắt.

Dust, cái kẻ mà Ta đang đi theo, nhanh chóng vào trong và hét lên.

"Lynn! Lynn có ở đây không!?"

Lờ đi mấy vị khách của quán trọ có vẻ khó chịu trước cái tiếng la hét kia, Dust tiếp tục tìm quanh nhà trọ này.

Tầng đầu tiên của cái quán này chắc là nơi tự phục vụ đồ ăn, và Dust đã sớm phát hiện được mục tiêu của mình ở đấy.

Người trong câu hỏi kia mang đến một ấn tượng như một nữ pháp sư.

Cô ta chắc hẳn là hơn Yunyun khoảng từ một đến hai tuổi.

"Ông đang làm cái gì mà bất ngờ thế Dust? Tôi sẽ không cho ông mượn tiền hay đi bảo lãnh cho ông đâu, ok? Nếu ông vẫn muốn tôi làm ấy, ít nhất trước tiên trả hết tiền mà ông đang nợ tôi đi."

"Không phải thế! Chúng ta có thể nói về cái ấy sau, bây giờ tôi có một yêu cầu khác!"

Trong khi Dust nói, hắn ta cứ thúc khuỷu tay đẩy Ta và Yunyun ra phía trước.

"Hey, Lynn! Đây là Yunyun. Cô ấy là một người quen của tôi. Yunyun, đây là Lynn, một trong những đồng đội cùng đi mạo hiểm với anh mày đấy."

Trong khi Dust tiếp tục nói, cái người gọi là Lynn lại tiếp tục nhai loạt soạt mấy cọng rau.

"...Hmm? Tôi từng thấy người này ở đâu rồi ấy? Ah, giờ tôi nhớ rồi. Không phải cô gái này là người luôn đi săn quái một mình đây à?"

Vừa nhìn chằm chằm vào Yunyun, cô ta nói.

Yunyun, người đang bị nhìn thẳng vào, bẽn lẽn cúi đầu xuống và gật đầu im lặng.

Tiếp đến, con bé nhẹ nhàng chậm rãi nói lí nhí.

"...X...xin....chào..."

Chứng kiến sự tương tác của cả hai, Dust nói

"...Hey, tuổi của mấy người không cách nhau quá xa, đúng chứ? Lynn, nếu thấy ổn, bà trở thành bạn với cái con nhóc hỗn xược này luôn được không?"

...Ta thấy, cái tên này, mặc dù rất hiếm, nhưng vẫn có thể nghĩ theo cách bình thường được nhỉ.

Mặt của Yunyun thể hiện sự bối rối, nhưng cặp mắt vẫn le lói sự mong đợi đầy lạc quan hướng về Lynn.

Lynn vẫn tiếp tục nhai mấy cái cọng rau trên đĩa.

"Eh? Không muốn, ông thậm chí đang muốn gợi ý gì thế hả?"

—Sau đó Yunyun liền phóng như bay ra khỏi quán trọ.

"B~bà...! Sao bà lại nói thế hả!? Đối với một kẻ cô đơn vừa có được một hi vọng nhỏ bé, sao có thể lại nói điều đó chứ!? Ngay cả tôi cũng không chịu được việc như thế đâu!"

Dust, người vừa đứng đậy bối rối ngay tức khắc, bắt đầu mắng nhiếc Lynn.

"Wahaha! Wahahahahaha!"

"Đại ca! Ít nhất đây không phải chuyện gì đáng cười đâu!"

Dust lại chuyển sự bối rối của mình về phía Ta, nhưng với tư cách là một con quỷ, làm sao Ta lại có thể không cười trước cái chuỗi sự kiện khôi hài này được cơ chứ!

Lynn, từ nãy đến giờ, vẫn chỉ tiếp tục lơ đễnh nhai cái cọng rau, nhưng trước cái tình huống ngoài dự đoán này, cô ta phồng má lên và phản kháng.

"Đợi đã, tại sao tôi lại trở thành người xấu ở đây thế? Nếu ông không giới thiệu cô ta, tôi cũng sẽ không phải từ chối. Ý tôi, việc Dust đưa ra lời giới thiệu ai đó vào lúc này, có thể đấy là một cái bẫy, đúng không? Xét cho cùng, ông là loại người chỉ vì lợi ích của chính mình, là loại người sẽ làm ra vẻ không chú ý đến một cô gái nhỏ đang khóc và cứ thế bước thẳng qua luôn còn gì."

"Được thôi. Ra đây một tí đi. Có người cần phải bị cho ăn đòn đấy."

Dust dùng tay ra hiệu cho Lynn theo hắn ra ngoài.

"Dù thế nào, không phải cô gái đấy được Guild yêu mến như một Archmage vô cùng tài giỏi à? Một pháp sư thiếu kinh nghiệm như mình làm sao có khả năng trở thành bạn của cô ấy cơ chứ."

Trong khi tự lẩm bẩm một mình, Lynn đứng dậy, lấy cái gậy phép của mình và theo sau Dust.

...Được yêu quý bởi Guild ư?

"Cô gái 'ăn rau' kia, ý cô là gì? Cái cô Hồng Ma pháp sư kia được quý mến bởi những Mạo hiểm giả khác ư?"

Trước câu hỏi của Ta, Lynn liếc nhìn ta một lúc.

"...Và ông là quý ông mặt nạ đang được mọi người đồn đại đây à? Dust của bọn tôi chỉ là một thằng ngốc thôi, nên đừng có dạy cho hắn bất kỳ cái gì kỳ lạ, ok?...Còn về cô gái Yunyun đó, cô ấy khá nổi tiếng trong thị trấn này đấy, ông không biết à? Cô ấy là người duy nhất không gia nhập một tổ đội nào, một siêu Archmage tân binh, kẻ đi săn trong đơn độc."

...Huh.

"Trong cái thị trấn của mấy đứa gà mờ này. Cô ấy đã cứu nguy cho hàng loạt những tổ đội Mạo hiểm giả khác khi bọn họ gặp rắc rối, nhưng mỗi khi mọi người muốn gửi lời cảm ơn của bọn họ, cô ấy đều nói 'Xin lỗi vì đã làm mấy thứ không cần thiết!' và chạy đi trong xấu hổ. Bất kì tổ đội nào cũng muốn có một người mạnh mẽ như cô ấy, nhưng vì cô ấy lại luôn đi săn một mình, sinh ra lời đồn kiểu như 'Không còn nghi ngờ gì việc cô ấy ghét cộng tác cùng với người khác' và nó dần lan rộng ra. Nhìn vào kết quả ấy, mọi người đều để cho cô ấy được ở một mình như một cách để đáp trả lại cái ân huệ mà bọn họ đã được nhận."

...........

"Dù sao thì, có chuyện quái gì với cô gái đó thế! Với sự đáng yêu cùng với suy nghĩ bình thường và sức mạnh tuyệt vời của mình, sao tự dưng lại muốn trở thành bạn với tôi cơ chứ?"

"...Hmph, đừng lo lắng. Quan trọng hơn, gã kia đang đợi cô ở bên ngoài, không phải sao? Có ổn không nếu không đi ra? Bỏ qua cái tính cách của hắn, tên đó thật sự khá có thực lực đấy. Cô gái, mặc kệ cái tình hình vội vã thế này, cô vẫn sẽ ổn chứ?"

Ta không thật sự lo lắng, đúng hơn, Ta tự hỏi tại sao Lynn có vẻ đang tràn đầy cái không khí vô cùng tự tin là mình sẽ không thua như thế kia.

"Không thành vấn đề, xét cho cùng, hắn ta là một tên ngốc từ trong máu rồi. Y sẽ nghĩ tôi như một đứa yếu đuối, và bắt đầu bằng việc nói với tôi hãy tự ăn năn đi rồi tiếp đến thuyết giáo đủ thứ với thái độ hách dịch, đúng không? Thế nên tôi chỉ cần niệm xong câu chú trước khi rời quán trọ. Khi y bắt đầu giảng đạo, tôi sẽ nhắm vào đúng lúc y không phòng bị rồi xả phép thôi."

"...Những cư dân của cái thị trấn này thật sự khác biệt mà. Vậy, Ta xin cáo lui đây."

"Tạm biệt, người đeo mặt nạ. Mặc dù gã đấy là đồng đội của tôi, tôi nghĩ rằng được chọn bạn cho chính mình thì vẫn tốt hơn, ông biết không?"

Nói xong, Ta nghe thấy Lynn bắt đầu niệm chú, và sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

"Hoh, tôi thấy một Lynn ngu ngốc cứ lưỡng lự cuối cùng cũng chịu bước ra ngoài nhỉ. Được rồi, thông thường thì tôi sẽ đánh bại bà mà không cho bà cơ hội nào để mở mồm, nhưng từ khi tôi nợ bà tiền, thay vì ra kia ngồi. Thì, bây giờ tôi sẽ..."

Trong khi lắng nghe giai điệu của những tiếng la thất thanh phát ra từ Dust xen lẫn cùng những âm thanh của tiếng nổ đến từ sau lưng, Ta nhớ đến một việc nào đó.

Từ lúc gặp gỡ cô gái Hồng Ma thú vị, sau tất cả những rắc rối này, Ta không thể cứ lờ đi cái tình hình như thế này được.

Để giúp khách hàng đạt được mong muốn của chính mình, người vừa chạy đi trong nước mắt, Ta đã quay đầu bước về hướng kẻ chiến thắng, Lynn, ở bên ngoài quán trọ.

Part 9:

Tại một nơi cách xa tuyến đường chính, ở gần một công viên vắng vẻ.

"—Ah, tôi tìm được cô rồi! Vậy ra cô ở một nơi như thế này."

" H~huh! Lynn...san..."

Trong một góc của công viên, tình cờ có một cô gái mắt thẫm đỏ nước mắt đang chơi với một cái que.

"Xin lỗi vì việc vừa rồi, nó xảy ra quá đột ngột và tôi cũng hơi bất ngờ nữa. Uhm, để tôi trình bày việc đã xảy ra nhé........đấy là do thế nên..."

Eh!? K~không, nó ổn mà! Ở làng Hồng Ma, tôi cũng bị cho là một đứa lập dị, nên tôi đã quen với cách đối xử này rồi! Làm ơn đừng lo lắng về nó nữa, Lynn-san...!"

Đáp lại những từ ấy, Yunyun bối rối đứng dậy.

"Vậy...Uhm..., cô sẽ là bạn của tôi chứ?"

"C~C~C~C~Chắc chắn rồi! Nếu không chê gì, cô cũng hãy trở thành bạn của tôi nhé!"

Trước những câu từ 'của Ta', một nụ cười thẫm đẫm nước mắt hiện trên khuôn mặt của Yunyun.

"Ta hiểu, Ta hiểu, vậy ngươi muốn trở thành bạn của Ta, tệ làm sao! Thôi được rồi, con quỷ có thể nhìn thấu mọi thứ, Vanir sẽ cho phép điều đó! Từ nay trở đi ngươi có thể tự xưng như là một người bạn của Ta! Ngươi đã nghĩ Ta là quý cô 'thích nhai rau' kia ư? Quá tệ, vẫn là Ta thôi!"

"!!!!?????"

Chứng kiến ngoại hình của Lynn bị méo mó dần và biến thành ngoại hình nguyên bản, chính là Ta, Yunyun phô ra một biểu cảm điếng người trong khi môi của cô ta cứ mấp máy.

"Oho, những cảm xúc tiêu cực của bạn Ta có vị mới say mê làm sao! Fuhahahahahahaha!"

"Waaaaaaaaaaaaaaaah! Ônggggggggggg!"

Yunyun rút cái dao găm trong nước mắt, và Ta vẫn tiếp tục cười.

"Fuhahahahaha! Quý cô ngươi bình thường hành động cứ như một người lớn ngạc nhiên thay lại hung dữ thế này ư! Ta có một tin nhắn từ một quý cô khác dành cho cô đây."

"...Một tin nhắn?"

Với nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt, Yunyun thở một hơi sâu và ngừng di chuyển, thanh dao găm vẫn ở trong tay.

"Đúng, một tin nhắn. 'Mặc dù tôi không biết tại sao cô lại muốn kết bạn với tôi, nếu tôi quyết định chơi cùng cô, nó có nghĩa rằng cô cũng sẽ trở nên thân thiện với những thành viên trong tổ đội của tôi, phải không? Bọn tôi còn có một tên rác rưởi khác giống y như Dust, nên cứ để cô dính dáng đến chúng tôi chắc chắn là một ý kiến không hay đâu.' Đó là điều mà cô ta đã nói."

Nghe xong lời nhắn, Yunyun trưng ra một biểu cảm nuối tiếc và thở ra một hơi dài.

"Tôi hiểu rồi...Thật tốt là cô ấy không ghét tôi mà. Dù thế nào đi nữa, để nghĩ rằng có một kẻ khác cùng đẳng cấp với cái tên tóc vàng hoe đó...Tôi có chút sợ rồi đấy."

Rồi, ánh mắt của con bé bỗng lườm thẳng vào Ta đầy gượng gạo.

"Tuy nhiên, mấy điều ông nói trước đó sai quá rồi đấy. Đúng là tôi rất biết ơn khi ông mang tin nhắn đó đến cho tôi, nhưng ông có biết tôi đã mừng đến mức nào khi ông nói 'cô sẽ là bạn của tôi chứ?' không vậy? Là một con người, có những thứ mà ông có thể và không thể, ông biết chứ?"

Yunyun tra con dao găm vào vỏ và nói với vẻ bất mãn.

"Nói gì thế, Ta là một Ác Quỷ đấy. Dù sao, nhớ lại lúc thảo luận về những nhu cầu tối thiểu của cô về một người bạn, không phải cô là người nói 'Nếu bọn họ không phải là người, vậy thì ít nhất bọn họ là thứ gì đấy mà có thể hiểu điều tôi nói là được' còn gì. Với tư cách là 'ác quỷ, kẻ yêu thương những thuộc hạ của mình' thì Ta được đánh giá khá cao trong thị trấn này đấy, điều gì về Ta khiến cô không thỏa mãn thế?"

"....Ehhhhhh?"

.

.

.

—Ở Phía trước Ta, Yunyun, trên đường đến Guild Mạo hiểm giả, vẫn nghĩ 'Điều này thật sự ổn chứ?' với một biểu cảm lo lắng. Mặc dù thế, coi khóe miệng của con bé thỉnh thoảng vẫn cứ cong lên kìa.

"Vậy, yêu cầu đã được hoàn thành. Như đã hứa, khách hàng đầu tiên sẽ không cần phải báo đáp lại công sức của Ta. Tuy nhiên, như một sự trao đổi, cô sẽ chỉ dẫn cho những mạo hiểm giả cô quen được tới chỗ Ta khi mà bọn họ có bất kỳ rắc rồi nào nhé."

"Đ~được rồi........làm quen huh. Những Mạo hiểm giả mà tôi quen được......chắc chắn tôi sẽ nói với bọn họ."

Hình như Ta đã chọn sai mất vị khách đầu tiên rồi.

"T~thế là được. Tốt hơn, từ nay về sau nếu cô có thời gian rảnh, cô có thể đến và giúp việc cho Ta. Xét cho cùng, cô là bạn của Ta mà. Như kiểu Ta giúp cô lần này vậy, khi bạn của mình đang trải qua khó khăn, lẽ tự nhiên khi giúp bọn họ mà không cần báo đáp đúng không!?"

"-!"

Phản ứng lại trước lời bạn cô ta nói, Yunyun giật phắt lên, nhưng sau đó nở một nụ cười rạng rỡ ý như 'Chắc chắn rồi!'

Lao động không công - Đã có.

"Huh, đợi một tí đã, điều này không đúng! Không phải việc này xảy ra chính xác y như cô kia đã nói à!? Rằng mình có thể dễ bị lừa gạt bởi cái trò 'Trở thành bạn nào!' mà mấy gã người xấu sẽ nói!?"

Lờ đi Yunyun người đang lấy hai tay chống đầu và tự hét to lên một cách ầm ĩ, Ta dán một tờ giấy lên trên bảng yêu cầu.

'Trung tâm tư vấn giờ đang mở cửa'

Trong khi nhìn tấm giấy từ xa với vẻ thỏa mãn, Ta nói với Yunyun người vẫn đang lắc đầu.

"Mặc dù Ta không biết cô đang băn khoăn về điều gì, nhưng kết thúc nó mau đi, được không? Có một nơi mà Ta muốn cô đi cùng."

—Cùng với Yunyun, người đang tỏ ra tò mò về điểm đến của cả hai, Ta mở cánh cửa của cửa tiệm và bước vào.

Yunyun đứng phía trước cửa, và cứ nhìn như thể đang cân nhắc có nên theo ta bước vào cửa tiệm không.

"Mặc dù đây không phải là cửa tiệm của Ta, nói chung Ta làm việc và sống ở đây, có thể nói đây là nhà của Ta...Nhanh lên và vào đi. Có người nào lại lưỡng lự khi bước vào nhà của một người bạn bao giờ không?"

Nghe thấy điều mà ta nói, Yunyun lại trưng ra một biểu cảm vui vẻ, và rồi cô ta cúi đầu một cách bối rối trong khi bước vào cửa tiệm. Với một người bạn cũ người đang nở một nụ cười rạng rỡ trong khi quan sát tình hình, Ta nói.

"Ta đã về rồi đây, chủ tiệm giữ nhà kia. Để Ta giới thiệu cho cô cô gái thú vị này, y rất vui khi trở thành bạn của một ác quỷ đấy nhé!"

Part 10:

Trời đã tối hẳn bên ngoài. Chắc là do con bé đang tận hưởng khoảng thời gian của chính mình, nên Yunyun có vẻ miễn cưỡng rời đi khi Ta nói con bé về nhà.

"—Ta đã không nghĩ là cô lại quen với quý cô kia đấy. Thế giới đúng là nhỏ bé thật."

"Yunyun-san đã ghé thăm cửa tiệm này trước khi Vanir-san đến đây cơ. Nếu tôi nhớ chính xác, lúc đó, con bé đã mua một lọ thuốc phép nâng cao tính tê liệt mà tôi giới thiệu đấy."

Lâu thế cơ à, mua mấy cái đó chắc là để chiến đấu với mấy con quái vật xung quanh thị trấn này rồi.

Nhớ lại lúc Yunyun nói 'Cảm ơn vì đã giúp đỡ em lần đó', con bé đã cúi đầu xuống cảm ơn Wiz không biết bao nhiêu lần.

"Yunyun đáng yêu thật, không phải sao? Tôi lại có thêm một người bạn mới hôm nay rồi!"

Chắc cô ta đang nghĩ lại cái phản ứng mừng rỡ của Yunyun khi con bé nói 'Em có thể lại đến đây bất cứ lúc nào!', môi của Wiz cứ cong lên vui vẻ.

"Chủ cửa tiệm đang có tâm trạng vui vẻ kia, Ta có một tin tuyệt vời sẽ còn khiến cho tâm trạng của cô thậm chí còn vui hơn nữa cơ. Ta đã mở một cửa tiệm mới hôm nay. Từ phản ứng của những vị khách khác người đã chứng kiến những sự kiện ngày hôm nay diễn ra, có vẻ sự tiếp nhận về trung tâm tư vấn không tệ lắm đâu. Ta đã nhìn thấy được rằng, tiền thuê của tháng này bằng cách nào đấy sẽ được trả."

"T~T~Thật không? Điều đó thật tuyệt vời mà!"

Mặc dù cái khoảng khắc vui vẻ này, vì lí do nào đấy, Wiz lại ngoảnh mặt đi.

"...Nói đi, lại xảy ra việc gì đúng không hả?"

Wiz bắt đầu run lên trước câu nói đó, và cười một cách gượng gạo với Ta.

"...Liệu anh có thể hứa là sẽ không điên lên khi tôi nói được không?"

"Khai ra đi. Điều mà cô nói có lẽ sẽ khiến Ta điên lên, nhưng có lẽ cũng sẽ không, nhưng nếu cô chọn không nói gì, Ta sẽ rọi cô với 'Vanir-style Death Ray đấy."

"......Tôi chắc chắn đã nắm rõ được những chiến thuật mà Aqua-sama dạy cho tôi, nhưng..."

Mấy cái chiến thuật ngu si ấy, cô ta chắc chắn đã làm nó rồi.

'Cô nên mua đất ngay từ giờ để đến khi mà giá đất sẽ tăng lên sau một vài thế kỷ nữa.'

Ngay từ đầu nó đáng lẽ sẽ bị bỏ qua khi mà không có bất kỳ đồng nào để mua đất.

Dù cách nào đi nữa, nếu có nhiều tiền như thế, thì thà dùng đống đó vào việc cải thiện cái cửa tiệm này thì tốt hơn.

Ta nhớ lại điều mà Lynn đã nói lúc trước.

'Nếu có thể chọn được bạn cho mình thì tốt hơn.'

Nhìn vào Wiz kẻ đang di chuyển trong lo lắng với một biểu cảm sợ hãi, Ta cười một cách nhăn nhó.

"Thông thường, Ta sẽ la mắng cô vì đã rơi xuống cùng đẳng cấp với cái con nữ thần kia, nhưng hôm nay, Ta đang có tâm trạng tốt. Mặc dù Ta không chấp nhận được mấy câu từ thô lỗ từ con nữ thần đó, nhưng đúng là những ác quỷ và Lich không có khái niệm tuổi thọ. Cứ kiếm tiền từ từ rồi sẽ ổn cả thôi đúng chứ?"

Làm việc cần cù với người bạn cũ kẻ có quá nhiều thất bại để khiến cho cái cửa tiệm này trở nên tuyệt vời hơn cũng khá là vui mà.

Lắng nghe lời Ta nói, Wiz vui vẻ vỗ tay.

"Cảm ơn anh rất nhiều Vanir-san! Ngực tôi cứ đập nhanh chỉ vì nghĩ đến cơn tức của anh thôi đấy! Aqua-sama đã đưa Kazuma-san đến gặp tôi, và khi cậu ta lạnh lùng giải thích về mấy thứ như thuế và số tiền phải cấp, tôi mới để ý...! Sau đó tôi đã vội vã đi cùng Aqua-sama trả lại tiền đã mượn, nhưng vì đã mượn một số tiền khá lớn, nên chỉ với tiền lãi hôm nay thôi cũng đáng một khoản tiền khổng lồ mất tiêu rồi."

"Vanir-style Death Ray!" (Tia sáng chết chóc phong cách Vanir!)

.

.

.

End chapter 1