“Himeno? Hôm nay mình đi đâu vậy?”

“Vẫn bí mật… Himeno có thứ muốn cho Shiba coi.”

“Em mà nói là bí mật thì anh càng tò mò hơn nữa…”

Một ngày nọ, sau khi những tiết học trong buổi sáng của cả hai đã kết thúc.

Không biết cô nàng dẫn mình đến đâu, Ryoma vẫn đi khớp theo những bước chân của Himeno. Tất nhiên là cả hai đang nắm tay. Ngón này luồn qua ngón nọ, một kiểu nắm chỉ có những người yêu nhau mới làm.

“Mong chờ đi nhé… Himeno nghĩ là Shiba sẽ bất ngờ.”

“Ồ, em làm anh háo hức rồi đó.”

“Đ-Đổi lại, đừng gỡ tay… nhé.”

Thật ra, đây là lần thứ hai cô nàng nói câu này. Ngay lúc mới nắm tay, cô đã yêu cầu vậy rồi.

Kể từ khi cả hai bắt đầu hẹn hò thì cô gái ấy đã tận dụng triệt để hết cơ hội này đến cơ hội khác để được anh chàng nuông chiều. Ngây thơ vô số tội có chừng có mực thôi chứ, đằng này điệu bộ xin xỏ đó của cô nom đáng yêu đến mức khiến cậu bất giác nở nụ cười. Cái sinh vật dễ thương gì thế này.

“Cơ mà, anh nghĩ thả tay ra thì có gì đáng lo chứ.”

“T-Tại sao?”

“Tại vì Himeno dồn lực nhiều cỡ này để nắm tay anh mà. Thế này thì anh chẳng cần phải bóp lại đó.”

“T-Tay của Shiba nhớn[note41002], rất khó nắm…”

Nói vậy chứ, độ to của tay Ryoma chỉ thuộc dạng trung bình. Có tay cô nàng mới nhỏ.

“Và, Shiba sẽ trêu, nên chắc chắn sẽ thả tay…”

“Ra thế. Em canh chừng khoản đó nên mới mạnh vậy ha?”

“Ừm…”

“Hơ, không tin được anh bạn trai này thêm chút đỉnh à?”

“L-Lắm chuyện.”

“Ơ kìa.”

Hai người họ đã hẹn hò được hơn một tuần. Ryoma đã phát hiện ra điểm yếu của bạn gái mình.

Đó là những từ vựng làm ta liên tưởng tới “người yêu” hay “cặp đôi”. Chỉ cần cất chúng thành lời là cô nàng đỏ mặt tía tai liền. Rồi cô sẽ chửi cậu một câu để giấu ngượng.

Chẳng biết có phải vì được chứng kiến vẻ dễ thương đó của cô nàng hay không mà anh chàng dù thể nào cũng phải chọc cô nhiều lần hơn nữa.

“T-Trước mắt… nếu Himeno mệt, đến lượt Shiba nắm mạnh…”

“Ô kê. Cứ để anh.”

Cuộc trò chuyện ấy thể hiện sự thân mật quá đáng giữa cả hai, đôi lúc còn làm người xem thấy bứt rứt. Hơn chục phút cứ trôi qua như vậy, họ tiếp tục rảo bước tới đích đến.

Ryoma nhận ra ngay nơi đó là nơi nào. Hai người họ tiến gần đến mức cả quang cảnh như thu lại vào tầm mắt.

“O-Ơ… Chẳng lẽ nơi Himeno muốn tới là miếu Daishin?”

“Ừm, chính xác.

Cô nàng gật đầu trước thắc mắc đó của cậu.

“Cứ thế này, theo Himeno đi.”

Sau khi nói những lời đó, Himeno cùng Ryoma bước lên bậc thang làm từ đá dẫn tới cổng vào miếu Daishin.

Ryoma biết nơi này và cũng lờ mờ đoán được thứ Himeno muốn cho cậu coi là gì. Chàng ta thầm hít một hơi rõ sâu và bắt đầu chuẩn bị tâm thế… để chẳng may thời khắc xấu hổ còn ập đến.

*

“Thứ Himeno muốn cho coi, ở đây.

Hai người băng qua cổng trời[note41003] và rửa tay rồi tiến vào bên trong. Thế rồi, Himeno dừng lại.

Đúng như dự đoán… ở đây là nơi treo rất nhiều Ema.

“Chờ chút.

Cô nàng để lại một câu như vậy rồi vươn ngón trỏ ra và dò tìm trong đống Ema, thậm chí còn đọc những gì được ghi trên đó thành lời.

“Bốn và tám…

Khi định vị được cái khoảng cần dò, cô liền cuộn những Ema được treo lên lại, từng cái một.

Những Ema này là của người khác nên để không làm tổn thương chúng và để những nút thắt không bị gỡ ra, cô nàng thao tác một cách nhẹ nhàng và cẩn thận.

Khi Ryoma nhìn thấy khung cảnh đó, con tim cậu càng đập thình thịch hơn nữa. Anh chàng càng bị hớp hồn bởi Himeno hơn nữa.

Lúc chàng ta chăm chú dõi theo cô nàng trong vô thức,

“R-Ra rồi.

Cô thông báo cho cậu biết với tông giọng hơi lớn một tẹo.

“Shiba, ra đây. Nhìn này.”

Ema mà Himeno muốn cho cậu coi nằm ở tít bên trong.

Cô nàng hơi rướn về phía trước một chút, nhưng ắt hẳn vì có rất nhiều Ema đang treo lủng lẳng bên trên nên trông cô như đang bị tấn công bởi hàng tá “điều tốt lành”.

“Shiba, nhanh lên.”

“Rồi, đâu nào?”

Thế rồi, Ryoma nhìn vào thứ Himeno muốn cho cậu xem.

Là [Luyến Ái Thành Tựu. Trở thành bạn gái của Shiba. Trải qua một năm hạnh phúc. Đại học T, Kashiwagi Himeno.]...

“Thấy chưa?”

“Ừm. Thấy rồi. Lén lút làm điều này…”

“Fufu. Cái này, thành hiện thực. Thiệt sự thành hiện thực.”

Cô nàng nói cho cậu biết với vẻ rạng rỡ, đôi má ửng một màu hồng. Biểu cảm trên gương mặt không vương vấn chút lo lắng nào cả, cứ như thể cô vừa nhận được quà từ ông già Noel vậy.

Khi mà cả hai còn đang cảm chung một niềm xúc động… Ryoma cũng quyết định hé lộ một điều.

“Thật ra ấy, anh cũng có thứ này muốn cho Himeno coi.”

“Shiba cũng…?”

“Ừm. Chờ anh chút nhé.”

Và rồi, Ryoma cũng hơi rướn về phía trước như Himeno và bắt đầu cuộn hai cái Ema bên cạnh lên một cách nhẹ nhàng.

Chàng ta biết được sương sương vị trí của nó nhờ việc ước lượng cái Ema Himeno đã treo lên sâu bao nhiêu.

“Ra rồi. Đây này.”

“Cho coi…”

Đi kèm những lời đó là cái nhòm của cô nàng vào Ema của Ryoma, và rồi, chuyển động của cô chợt khựng lại. Thậm chí, tiếng hít vào còn vọng đến tai cậu.

“K-Khoan đã… C-Chỗ này… Cái này…”

Ngạc nhiên là điều không thể tránh khỏi. Hai cái Ema này nằm liền kề nhau mà.

[Mong sao mọi người trong gia đình luôn bình an vô sự và có được hạnh phúc. Shiba Ryoma.]

Trên Ema của cậu là dòng chữ đây. Để gần như thế này thì đương nhiên là sẽ nhận ra nếu nó có ở đó rồi.

“S-Shiba… l-lẽ nào, thấy, Ema của Himeno…ư?”

“Em làm anh ngã ngửa một phen luôn đó. ‘Cái này thật sự là do Himeno viết sao’ ấy.”

“uuuuuuuu!!”

Cô nàng che cả khuôn mặt đỏ rực bằng cả hai tay, nhưng cái màu đó vẫn lan tới tận mang tai.

Chắc chắn, nếu như Ryoma không thấy Ema của bạn gái mình vào cái hôm đầu năm mới… thì cậu cũng thành ra như vậy mà thôi.

“Hôm nay ấy, là Himeno đến lại quả[note41004] cho nhà chùa… nhưng một lúc nào đó, anh mong được cùng Himeno đến đây lại quả. Anh sẽ trở thành người đàn ông mà Himeno hằng yêu thương.”

“...N-Ngốc.”

“Ahaha, a, xấu hổ quá… Đúng là anh chịu không nổi mấy lời này thật…”

Ăn một đấm từ Himeno, Ryoma quay mặt đi và gãi gãi gò má nóng ran của mình, miệng nhoẻn nụ cười ngượng.

*

Sáu năm sau ngày ấy. Himeno với đứa bé trong bụng, cùng Ryoma đến chùa lại quả, và đó là một tương lai vẫn chưa ai biết tới.