Một ngày mùa xuân.

Nước tan từ những phần tuyết cuối cùng còn sót lại trên núi đang ban sức sống cho sắc xanh của khu rừng bên dưới.

Từ trên đỉnh núi, với ánh nắng sớm mai chiếu rọi trên lưng, Kino và Hermes nhìn xuống đất nước dưới chân núi.

Tất cả những gì họ phải làm là đi xuôi đường, xuyên qua phần rừng gần bức tường đến chỗ cổng thành.

"Có vẻ ta không xuống được bây giờ, phải không, Kino?"

Nhưng Kino và Hermes cứ đứng chôn chân tại chỗ.

Từ chỗ hai người nhìn, nhà cửa bốc lửa và khói ngùn ngụt khắp nơi, tiếng người gào khóc vang lên dậy đất.

Nhìn qua ống nhòm, Kino nhìn rõ cảnh người người giết hại lẫn nhau. Bên trong thành phố chật hẹp, nhiều người đang đánh, chém, thậm chí còn bắn

nhiều người khác. Những cuộc giết chóc diễn ra không ngừng nghỉ ngay bên dưới ánh mặt trời buổi sớm và bầu trời trong xanh.

Trong lúc chờ đợi, Kino và Hermes ngồi uống trà, thỉnh thoảng lại ngó xuống theo dõi tình hình.

Nhiều chiếc Hovees (chú thích: một loại phương tiện bay) bay không một tiếng động về phía trung tâm thành phố, một trong số đó đáp xuống cạnh Kino và Hermes.

Một người phụ nữ trung niên bước ra. Một thanh niên theo sau, trên mình vận một bộ quân phục hoành tráng. Cấp bậc trên áo người phụ nữ cho thấy, đây có vẻ là một nhân vật có thế lực.

"Này lữ khách, có phải cô đến đây để viếng thăm đất nước này? Quả là một thảm kịch, phải không?"

Kino chào đáp lễ và hỏi bà về chuyện gì đang diễn ra.

"Đất nước đó, như cô thấy đấy, có ba tộc người cùng sinh sống với nhau. Trước kia, họ rất hòa thuận, nhưng gần đây, quan hệ giữa họ có chiều hướng xấu đi. Một phe lên tiếng. "Tộc người chúng ta là xuất chúng nhất," hay đại loại thế."

"Ý bà là, xung đột ba bên?"

Hermes hỏi.

"Phải. Sau đó là một chuỗi những thảm sát, kéo theo cả hàng xóm lẫn bạn bè, vì xung đột sắc tộc. Đúng là hết thuốc chữa."

Người lính nhún vai đáp, rồi nói với hai người. "Mọi thứ sẽ được giải quyết vào đúng thời điểm, vì thế, chúng tôi từ nước láng giềng sang đây."

"Mọi việc sẽ kết thúc thế nào?"

"Cô tự mình xem đi."

Và người lính chỉ tay về phía trước.

Đội Hovee bổ nhào xuống chỗ Kino và Hermes nhìn xuống.

Kế đó, họ ném bom xuống như mưa.

Những tiếng nổ chói tai vọng đến tận đỉnh núi trong lúc khói đen bao trùm toàn bộ thành phố.

Bằng cách này, mọi chuyện hoàn toàn kết thúc vào buổi trưa. Khi khói tan hết, không còn bóng dáng một người nào, la hét không, kêu gào không, cười nói không.

Hủy diệt xong, những chiếc Hovees tập họp lại trên trời và một bọc hàng được kéo xuống, thứ gì nho nhỏ rơi lộp độp xuống đất.

"Thứ gì thế?"

"Cái đó à, là hạt giống hoa."

Người lính đáp.

"Hạt giống của nhiều, rất nhiều loài hoa. Ngày mai trời sẽ mưa. Những cây hoa này sẽ có rất nhiều dinh dưỡng để tăng trưởng, và khi hè đến, nơi này sẽ biến thành một cánh đồng hoa. Chắc chắn sẽ rất đẹp."

Sau khi những chiếc Hovees đi hết, Kino khởi động Hermes và nhanh chóng rời khỏi đó.

Xuân qua, hạ tới. Và vừa lúc mùa hè sắp kết thúc,

"Chỗ này tuyệt quá."

"Đẹp ghê ấy nhỉ, cậu chủ Shizu? Ti?"

"Ừm."

Một nhóm lữ khách khác đến. Hai người và một con vật ngồi trên một chiếc ô tô địa hình nhỏ, hoàn toàn choáng ngợp trước cánh đồng tròn vành vạnh với những đóa hoa rực rỡ đang đua nhau khoe sắc.

"Tuyệt vời. Cuộc sống lang thang nay đây mai đó sẽ không tệ lắm nếu được trông thấy những cảnh thế này thường xuyên."

Kế đó, người thanh niên tự lẩm bẩm một mình, không hiểu người nào đã làm nên điều tuyệt diệu nhường này.