Rare muốn rời khỏi hang động đi khám phá cùng các gái.

Nhưng trước tiên cô phải đưa cả bốn cô nàng ở bẩn này xuống hồ nước ngầm tắm rửa đã. Vì chỉ có nước thường nên không thể nào làm sạch hết lớp biểu bì[note59625] , nhưng ít ra vẫn có thể làm sạch đi bụi bẩn bám trên người họ. Cái đám này bẩn đến nỗi dù đã gội qua nhưng phần lông đầu của họ vẫn chẳng đổi màu là bao, nhưng sau một hồi kiên nhẫn kỳ cọ tâm huyết, cô đã có thể thấy được màu tóc khác biệt của từng đứa dưới ánh đuốc.

Tóc của Kerry chắc là màu đỏ nâu sáng. Có lẽ giống với màu đỏ đồng hơn. Nếu ra dưới sáng, mái tóc của em hẳn sẽ tỏa sáng rất rực rỡ. Mà Rare cũng không chắc bản thân có cơ hội được nhìn thấy cảnh tượng đó hay không. Tóc của Riley thì lại có màu nâu tối, gần giống với màu ô liu nhưng hơi nâu. Trong hang động thì đây là màu kém bắt mắt nhất. Remy là người có mái tóc sáng màu nhất. Màu vàng nâu… tuy chưa ở trong trạng thái đẹp nhất, nhưng chờ đến lúc lớp biểu bì của con bé hồi phục lại chúng sẽ mang một màu vàng sẫm rất xinh cho mà xem. Tóc của Marion là mái tóc mất nhiều công sức làm sạch nhất. Cảm giác cái đầu của con bé cứ như niêu cơm Thạch Sanh chà bẩn mãi không hết, nhưng màu sắc của tóc rất rõ là màu nâu. Màu còn tối hơn nhiều so với tóc của Riley.

Cô muốn tìm một loại dầu hoặc hóa chất làm sạch tóc nào đó để cho tóc của các gái sạch hơn, nhưng làm được đến mức này đã là cố hết sức của cô rồi. Nếu có kéo thì tốt biết mấy, chỉ cần cắt phăng đi rồi gỡ tóc rối ra xong dọn dẹp tí là được, nhưng giờ cô đành phải ngậm ngùi chấp nhận kiểu dáng hoang dã, nhếch nhác như cái bang này thôi.

Vì hang động này đã trở thành khu vực cá nhân của Rare nên chỉ có cô và những bầy tôi của cô mới được phép đi vào. Vậy nên không cần phải để ai ở lại trông nhà cả.

Từ đó suy ra, hang động này sẽ không còn là địa điểm xuất hiện ngẫu nhiên của người chơi mới nữa. Tuy Rare không định chiếm đoạt một trong những địa điểm xuất hiện ngẫu nhiên của tộc quái vật, nhưng xét đến kích thước của lục địa này thì chắc hẳn ở ngoài kia vẫn phải còn vô số hang động như thế này nữa, nên nếu có mất đi một chỗ khởi đầu chắc cũng như con bò rụng lông, cây me rụng lá thôi.

Bên ngoài hang rất tối, tối đến mức khó có thể nhìn thấy trước mắt là gì. Trời lúc này chắc đã qua hoàng hôn. Đúng là thiên thời địa lợi. Rare không cần phải lo mình bị bỏng, và dù sao cô cũng không nhìn xa được nên có tối cũng chẳng ảnh hưởng là bao. Có vẻ trăng đã lên cao nhưng những lùm cây cối rậm rạp đã che kín bầu trời nên chẳng có lấy một ánh trăng nào chui lọt qua được. Từ phía xa, cô có thể nghe được tiếng con vật nào đó vừa réo lên the thé. Hẳn là có nhiều thú ăn đêm lắm đây.

“Kerry, em có thạo đường khu rừng này không?”

“Hông ạ, tụi em ở đây chưa lâu nên cũng chưa biết nhiều. Với lại chúng em chỉ mới tìm được cái hang này vào sáng nay thôi.”

Nhắc đến đây, Rare có cảm giác như mình đã nghe câu đó ở đâu rồi. Dù cả bọn chỉ mới đến nhưng nơi này đã trở thành [Hang Ổ của Băng Cướp Mèo Núi]. Vậy có nghĩa nơi đây vốn đã được gieo trước một mầm mống nguy cơ, từ đó trở thành đà phát triển cho một con boss độc nhất, ra vậy.

“Mà chủ nhân ơi, khi nãy chị trốn ở đâu vậy ạ? Lúc tìm ra nơi này, tụi em đã kiểm tra hết khắp nơi rồi nên mới chắc chắn không có quái vật hay cái gì đó đáng ngờ ở trong này.”

“À, thực ra đến cả ta cũng không biết. Chẳng hiểu sao mà ta lại đi đến tận cuối hang. Rồi trông thấy một nhóm người lạ có vũ trang… là các em, nên mới buộc phải tấn công.”

“Ra vậy... Chắc là hiện tượng kì bí chưa có lời giải đáp ha."

Con bé này cả tin thật đấy, chắc cũng do chúng tôi có mối quan hệ ràng buộc chủ tớ nên mới dễ lừa đến vậy. Hoặc là do con bé này quá khờ vì chỉ số INT thấp tè kia nên mới thành ra nghĩ gì nói nấy. Nếu là do vậy thật thì tôi cần phải đầu tư một lượng INT nhất định cho con bé DPS[note59626] cận chiến này mới được. Rare có thể tăng chỉ số của con bé lên, nhưng lượng XP dự trữ hiện tại của cô quá ít. Năm người bọn họ cần phải đi cày XP thôi.

Mục tiêu hiện tại của nhóm là lông thú, thực phẩm và XP. Hay nói dễ hiểu hơn, họ cần tìm thứ gì đó có lông, ăn được, đánh được. Nghe xong giải thích, Marion liền cúi xuống bắt đầu ngửi. Kỹ năng [Tăng Cường Khướu Giác] của cô bé hẳn đã được kích hoạt.

“Chủ nhân ơi, em ngửi thấy mùi lợn rừng.”

Rare bảo Marion đi theo mùi hương, còn Remy thì tập trung lắng nghe xung quanh với kỹ năng [Tăng Cường Thính Giác] của em. Với Marion dẫn đầu phía trước và Rare ở trung tâm, nhóm năm người chậm rãi và cẩn thận băng qua khu rừng. Có nhiều kinh nghiệm đi xuyên rừng từ các trò chơi khác, Rare khéo léo tránh hết những rễ dày và lá cây trên mặt đất. Marion và Riley ở phía trước dọn sạch đi những dây leo treo lơ lửng và dùng rìu phát quang bụi rậm.

“… Khoan đã,” Remy lên tiếng giữ chân cả nhóm lại. “… Em nghe thấy tiếng đánh nhau. Còn có một con thú khác nữa?”

Marion cũng lên tiếng. “Em còn ngửi thấy mùi máu. Có lẽ là một con lợn rừng và một con sói.”

“Riley, em lén lên quan sát thử đi,” Kerry chỉ đạo.

“'Vâng.”

Riley đi trinh sát một mình. Con bé có kỹ năng [Tăng Cường Thị Giác] và [Mắt Diều Hâu]. Kỹ năng [Mắt Diều Hâu] nằm trong nhánh kỹ năng [Bắn Cung] và tăng độ chính xác khi bắn ở tầm xa, đồng thời còn có tác dụng phụ giúp dễ dàng phát hiện các vật thể ở tầm xa hơn. Thì, không thấy được thì sao mà nhắm chuẩn được.

“A, xin lỗi chủ nhân, em lỡ ra lệnh mất. Do thói quen nên…”

“Không sao, ta không để ý đâu. Sau này khi ở trong một nhóm như thế này, hoặc khi cần phải đưa ra quyết định ngay lập tức thì không cần phải xin phép ta trước cũng được. Chúng ta cứ nói chuyện bình thường thôi, không cần phải bồn chồn, nhé?”

“Dạ được ạ. Lợn rừng và chó sói đều có mũi thính hơn chúng ta nên nếu chúng ta nhận biết được sự tồn tại của chúng thì ngược lại chúng cũng sẽ biết được.”

“À, ra vậy.”

Nói cách khác, để phục kích động vật hoang dã trong rừng là một chuyện rất khó. Một sự thật hiển nhiên của hiển nhiên.

Nhưng nếu một thú nhân vốn đã tăng cường giác quan, tăng cường khứu giác bằng kỹ năng mà vẫn bị sói hoang vượt mặt thì cô tự hỏi những người chơi bình thường làm thế nào có thể săn sói được đây. Trong phiên bản closed beta, Rare vẫn chưa khám phá nhiều về khu rừng nên thành ra cũng chẳng biết gì. Một lúc sau, Riley quay lại. Vì tầm nhìn của mọi người bị hạn chế nghiêm trọng nên trông cứ như con bé từ đâu đó nhảy ra vậy.

“Đúng như Marion nói, là sói. Chắc nó đang tấn công con lợn rừng mà chúng ta theo dấu.”

"Ra vậy. Chủ nhân ơi, giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Kerry hẳn đã tự quyết vai trò của em làm người cáng đáng những quyết định nhỏ trước rồi đến đối chiếu lại với cấp trên - Rare - để được cô phản hồi và chỉ đạo. Một cơ cấu phân lệnh rất đáng kinh ngạc… hay nên nói là rất giống với cách hoạt động của một bầy thú hoang.

“Chúng ta sẽ ngư ông đắc lợi; đợi con lợn gục rồi sẽ tấn công con sói… nhưng phải để cho con lợn sống rồi chúng ta mới có thể hốt trọn gói hai con một lượt. XP quý giá lắm.”

"Rõ. Đi thôi các em.” Kerry vừa nói xong liền quay qua nói với Rare: “A, chủ nhân ơi, ta đi chứ?”

"Đương nhiên. Kerry, nếu em đã quyết rồi thì không cần phải bận tâm đến ta, cứ dâng đầu bọn chúng lên cho ta là được.”

Nghe vậy, con bé nở một nụ cười hung ác và biến mất vào màn đêm. Ba người còn lại cũng chạy theo sau. Rare lần theo âm thanh ẩu đả mà tìm đến nơi.