Tôi từng rất ghét mưa, đặc biệt là những cơn vào tối muộn.

Nhưng giờ đây, tôi lại háo hức mong chờ những hôm như vậy. Vì chỉ khi đó, tôi mới có thể gặp anh.

Lúc thì hiện diện trước mắt, lúc thì chẳng thể thấy đâu - anh ấy từng khiến trí óc non nớt của tôi phải băn khoan tự hỏi tại sao lại vậy. Sau khi suy nghĩ và trải nghiệm cảm giác đấy nhiều lần, tôi đã rút ra một kết luận rằng,

Tôi chỉ thấy anh ấy vào những ngày mưa.

"Chào anh, Yuu."

Không nhận được tiếng đáp lại, tôi tự hỏi liệu phải chăng cơn mưa đã lấn át giọng nói của mình. Nỗi lo lắng dần hiện hữu trong tâm trí tôi.

Tuy nhiên, khác với những gì tôi tưởng tượng, anh ấy thầm lặng ngước mặt lên... hay nói đúng hơn, phần giống như khuôn mặt của Yuu dường như đang cử động theo hướng đó.

"Ừm, anh đã đợi chờ em rất lâu rồi, Kanao."

Và như vậy, màn tâm sự kì lạ chỉ diễn ra dưới mưa lại được bắt đầu.

"Trái tim tôi" loạn nhịp không chỉ bởi giọng nói của Yuu. Giọng nói của Yuu trầm và khàn hơn mọi người đàn ông tôi từng biết; bố tôi, giáo viên ở trường, bạn bè cùng trang lứa. Vì thế nên tôi luôn phải tập trung lắng nghe anh ấy nói.

Vì vậy mỗi khi gặp Yuu, tôi luôn chạy tới chỗ của anh ấy

Chiều tà sau tan trường, bầu trời bỗng đổ xuống một trận mưa. Kim đồng hồ đã gần chạm mốc bốn giờ. Dưới thời tiết mưa gió, công viên hoàn toàn vắng lặng, không một đứa trẻ nào nô đùa. Ngay cả vọng lâu nằm ẩn mình trong góc khuất cũng chìm trong im ắng.

Lúc này, chỉ có tôi và Yuu ở đây.

Tuy vậy, sinh vật duy nhất có sự sống hiện chỉ có tôi, còn Yuu chỉ là một linh hồn.

"Hồn ma Yuu" là biệt danh tôi đặt cho anh ấy bắt nguồn từ lần đầu tiên chúng tôi gặp gỡ, khi anh ấy chia sẻ rằng anh không thể nhớ được tên của chính mình.

"Mưa sắp hắt vào rồi. Em nhanh vào trong đi."

"Ừm, cảm ơn."

Trên chiếc ghế dài cũ kỹ trong vọng lâu, một bóng trắng lấp lóe ở đó. Tuy không thấy rõ, nhưng tôi biết anh đang ở nơi ấy... vì chỉ mỗi mình tôi mới có khả năng nhìn thấy Yuu.

Mỗi khi bước vào công viên, tôi luôn cẩn thận ngó ngang ngó dọc xem có ai xung quanh hay không, sau đó thu ô lại và ngồi xuống bên cạnh Yuu.

Những ngày tháng trước đây, anh ấy chỉ là một mảng sương mờ ảo,. Nhưng hiện tại, anh ấy đang hiện hữu rõ ràng hơn, mang theo hình hài của một con người. Không nghi ngờ gì nữa, Yuu là linh hồn của một con người.

Vẫn còn bao điều bí ẩn về Yuu mà tôi không rõ. Anh đến từ đâu? Khi nào anh sẽ xuất hiện ở đây? Tại sao anh luôn quanh quẩn ở công viên này? Tất cả đều là những câu hỏi chưa có lời giải.

... Không, tôi không cần phải biết. Vốn bản thân Yuu còn không nhớ gì, nên có muốn tôi cũng không thể xác nhận được.

Giả sử có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, có lẽ tôi sẽ đoán già đoán non được đôi chút.

Nhưng điều đó cũng là không thể.

"Kanao, hãy nói cho anh biết nếu có gì đó thay đổi so với lần trước trước chúng mình gặp nhau."

Bóng trắng ấy dần quay người hướng về phía tôi....có lẽ thế,

Tôi không dám khẳng định vì anh ấy không có khuôn mặt rõ ràng. Thêm vào đó, mọi chi tiết trên cơ thể anh ấy đều mờ ảo dù mang hình dạng con người. Cũng bởi suy cho cùng…. Yuu chỉ là một linh hồn.

Lúc đầu tôi đã rất sợ và cố bỏ chạy. Nhưng….

"Hãy nói cho anh biết nếu có gì đó thay đổi so với lần trước chúng mình gặp nhau."

Những lời nói đầy cảm xúc của anh ấy như những âm thanh da diết, vang vọng mãi trong tâm trí tôi.

Yuu không hề có bất kì ký ức nào về tiền kiếp của anh ấy. Hoặc có lẽ, "tiền kiếp" là một từ không phù hợp để miêu tả trường hợp này..

Dù đã mất đi mọi kí ức thuở xưa, Yuu vẫn khao khát tìm lại những mảnh ghép quá khứ thông qua tôi.

Sứ mệnh của tôi là hỗ trợ Yuu khôi phục ký ức và đưa anh ấy trở về với hình dạng nguyên bản, đưa anh về nơi mà anh ấy thực sự thuộc về.

Nhưng nếu Yuu lấy lại được ký ức – nếu anh ấy trở về nơi mà anh ấy thuộc về, tức là…

Lòng tôi bỗng nhói đau.

Tình yêu tôi dành cho Yuu mãnh liệt đến mức, sau mỗi giờ học, bất chấp cơn mưa tầm tã, tôi vội vã cầm ô lao đến công viên chỉ để được gặp anh ấy. Đêm đến, hình ảnh Yuu dưới mưa vẫn ám ảnh khiến tôi thao thức không ngủ, mong chờ đến ngày trời mưa để có thể gặp anh.

"Ừm, cho em nhìn mặt anh một chút."

Tôi chăm chú nhìn vào phần đầu bóng trắng, nơi có thể là khuôn mặt.

Nụ cười nhẹ nhàng hiện diện trên khuôn mặt vô hình của bóng trắng. Ánh mắt tôi hướng đến nơi có thể là đôi mắt của anh ấy và đáp lại bằng nụ cười ấm áp.