Bài hát của đôi ta: Tận cùng của thế giới
Và rồi, chúng tôi tình cờ gặp gỡ.
Tĩnh mịch và mờ ảo như ôm lấy cả siêu thị vào lòng.
Đơn độc, tôi sải bước quanh cửa hàng như chú cá trong mùa di cơ. Một túi cơm, một hộp cá mòi và một chai nước khoáng, đó là tất cả những thứ tôi đặt vào giỏ hàng.
Tôi dừng bước trước quầy tạp chí.
Mặc dù mùa đông đã tới, những tờ tạp chí ở đây chỉ độc những tin về mùa hè. Những cô nàng idol nóng bỏng mặc đồ bơi khoe nụ cười chói sáng trên mặt báo. Tôi cũng thử cười như họ, nhưng khuôn mặt phản chiếu trong tấm gương cửa sổ chẳng giống như đang cười chút nào. Dù rằng đây là nụ cười của idol đi chăng nữa thì tôi vẫn phải nói rằng bạn sẽ không thấy hay ho chút nào nếu phải nhìn nó mỗi ngày đâu.
Sau khi đã có mọi thứ tôi cần, tôi bước ra khỏi siêu thị.
Tất nhiên, tôi không trả tiền.
Những con người đã từng ở đây làm nhân viên bán hàng nay đã không còn tồn tại nữa.
Tôi ăn bữa tối bên cạnh một chiếc máy phát điện liên tục kêu vo ve ầm ĩ.
Tôi nung nóng túi cơm bọc nilon, mở hộp cá mòi ra và uống chai nước khoáng.
Căn phòng của tôi nằm ở ngoại vi vùng Nishi-shinjuku, một căn phòng đơn chỉ rộng sáu tấm chiếu tatami. Qua ô cửa sổ nho nhỏ, tôi có thể lờ mờ thấy được những tòa nhà vươn cao cùng những con đường rộng lớn và đơn sắc xếp ngay ngắn chỉnh tề, tất cả được trùm lên bởi tấm màn ánh trăng đêm nay. Không còn gia đình nào để sáng đèn nữa: những chung cư cao ngất ngưởng khiến người ta liên tưởng tới những tấm bia mộ màu đen.
Có lẽ chúng thật sự là bia mộ, vì con người đã không còn tồn tại nữa.
Thực ra, dù là một sinh viên đại học, tôi thực sự không hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra.
Đầu tiên, tôi chỉ đọc một bài báo rằng có một căn bệnh sốt bí ẩn được phát hiện ở Trung Mỹ. Không lâu sau, trận dịch lan tràn khắp nước Mỹ. Theo chân Mỹ là Châu Âu, và rồi Châu Phi, Châu Á... đại dịch lan đến tất cả mọi ngõ ngách trên thế giới. Không ai biết tại sao hay từ khi nào mà trận dịch này bắt đầu.
Hầu hết nhân loại đều không biết.
Chỉ sau nửa năm, loài người đã bị tuyệt chủng.
Nói thật, kể cả tôi cũng không hiểu tại sao tôi còn sống.
Có lẽ là do tôi may mắn, hoặc cũng có thể trong tôi có thứ kháng thể kì bí nào đó.
Pang.
Pang.
Trái bóng đập vào tường, phát ra những âm thanh như vậy đấy. Thỉnh thoảng tôi vẫn hay chơi tennis. Tất nhiên là lúc này chẳng còn ai để chơi với tôi, nên tôi cứ thế mà nện bóng vào tường thôi.
Pang.
Pang.
Quả bóng cứ bay qua bay lại từ phía tôi tới phía bức tường.
Tôi nhanh chóng cảm thấy mệt và ngồi bệt xuống đất.
Bầu trời trong vắt.
Chim hót líu lo.
Không khí trong lành.
Dù loài người đã tuyệt chủng, thế giới này vẫn không thay đổi chút nào.
Dù có người sẽ nói chuyện này thật khó tin, nhưng tôi lại thấy rất đỗi bình thường. Loài người từ trước đến nay vẫn cứ là một tồn tại mờ nhạt như vậy đấy.
Nhắm mắt lại, tôi ung dung hít thở đều đặn.
Không lâu sau, tôi bỗng dưng nghe thấy tiêng mèo kêu meow meow ở đâu đó. Chúng kêu meow meow và rên ư ử. Lạ thật. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng lũ mèo thường chỉ rên rỉ như vậy khi xin thức ăn từ con người, nhưng làm gì còn người nào, vậy nên cũng chẳng có lý do gì để chúng kêu như vậy. Tuy nhiên tiếng rên kia vẫn từ từ tiến tới.
Tôi hoảng loạn và đứng bật dậy.
Tôi bị sốc mạnh.
Một cô gái đang tản bộ trên lối đi trong công viên. Đằng sau cô là vô vàn những con mèo –– mèo đen, mèo trắng, mèo nâu đen, mèo tam thể, mèo con...
Tính sơ sơ phải trên trăm con.
“Um...”
Phản xạ tự nhiên trong tôi ép tôi tạo ra âm thanh đó. Kể từ lần cuối tôi gặp con người tới nay đã là năm tháng rồi. Chính vì vậy mà tôi luôn nghĩ tôi là người duy nhất và không tin rằng vẫn còn ai đó tồn tại. Có lẽ trước mắt tôi lúc này chỉ là ảo giác, một ảo giác sinh ra do tôi không còn chịu được cảnh cô đơn này nữa.
Cô ấy chú ý tới tôi.
“Tôi nên làm gì với lũ mèo này đây?”
Cô ấy bối rối nói.
“Tôi cho chúng nó một ít thức ăn, và giờ tất cả bọn chúng theo đuôi tôi thế này đây.”
Vẫn còn con người trên thế giới này.
Họ thực sự vẫn còn tồn tại.
Trong những giây phút cuối cùng, loài người sẽ bộc lộ những mặt xấu xa nhất.
Chính vì vậy, khó mà cư xử đúng mực được. Kể cả tôi, tôi sẽ phát điên lên nếu tôi tiếp tục sống cô độc thế này. Mà có lẽ tôi vốn đã phát điên rồi.
Đây là những gì cô ấy nói vào đêm đó.
“Tôi là cá thể nghiên cứu viên.”
“Cá thể nghiên cứu viên?”
“Sinh vật có trí tuệ trên hành tinh này đã bị tuyệt chủng. Trước khi nó hoàn toàn tuyệt diệt, tôi phải ghi chép lại.”
“Vậy cô là sinh vật ngoài vũ trụ?”
“Có hơi khác một chút. Tôi là một cá thể nghiên cứu viên, không phải sinh vật ngoài vũ trụ. Những cỗ máy có sự sống thật sự có tồn tại.”
Tôi cẩn thận gật đầu.
“Vậy có phải cô xuất hiện dưới hình dạng con người để không dọa tôi chết khiếp phải không?”
“Ừ. Anh cũng nắm bắt vấn đề nhanh đấy.”
Khăng khăng bám lấy lí do muốn điều tra tôi, cô ấy bắt đầu sống với tôi.
Khi tôi hỏi tên của cô ấy, cô ấy nói, “Tên là cái gì?”
“Đó là cách để xưng hô cá nhân.”
“Được rồi, tôi hiểu. Tôi không có tên, vậy đó. Anh thích thì có thể đặt cho tôi.”
“Vậy tên của cô là Snow nhé.”
Tôi đặt tên cô ấy là Snow vì đang là mùa đông.
Có đơn giản quá không nhỉ?
Tôi không tin hết mọi điều cô ấy nói, nhưng tôi có thể khẳng định Snow là một người kì quặc từ đầu tới chân.
Cô ấy chả biết gì cả.
Cô ấy phá tan bành túi cơm bọc nilon do hâm nóng quá tay.
Cô ấy cứ nhè răng ra mà cắn hộp cá.
Cô ấy khăng khăng tin rằng có một sinh vật sống trong máy phát điện.
Khi cô ấy đã ngủ, tôi khẽ nhìn trộm khuôn mặt ấy.
Cô ấy ngủ rất ngon, nhịp thở đều đặn ổn định đến bất ngờ. Cô ấy nhìn không khác gì một cô gái bình thường. Nhưng nếu bạn khẳng định rằng cô ấy là một cỗ máy sống thì tôi cũng sẽ không phủ nhận khả năng ấy.
Trên tay cô ấy có một dấu hiệu kì lạ.
Nó trông như một biểu tượng.
Sinh vật ngoài vũ trụ?
Cá thể nghiên cứu viên?
Ai mà biết chứ?
Tôi dạy cô ấy cách chơi tennis.
Pang.
Pang.
Quả bóng cứ bay qua bay lại giữa tôi và cô ấy.
Pang.
Pang.
Dần dần, cô ấy bắt đầu thành thạo trò này.
Pang.
Pang.
Quả bóng cứ bay qua bay lại giữa cô ấy và tôi.
Khi chơi tennis xong, chúng tôi đi tới một góc công viên.
Một cây sồi cao lớn và hùng vĩ đứng ở đó.
Kana đang say giấc ngàn thu dưới những chiếc rễ cây sồi
“Cái gì vậy?”
Snow hỏi tôi, chỉ tấm bảng gỗ cắm ở đó.
“Cô ấy là một người tôi có quen biết. Khi con người chết họ được chôn ở đây.”
“Vậy ra loài người chôn người chết xuống dưới đất?”
“Đúng vậy.”
“Vậy anh thỉnh thoảng vẫn tới đây xem qua?”
“Ừ.”
Tôi dốc ngược chai nước, nước bên trong rơi lộp độp xuống rễ cây sồi và rồi thấm xuống đất.
“Ước gì tôi có một hộp quả đào đóng hộp ở đây.”
“Quả đào đóng hộp?”
“Nếu có một cái, tôi có thể vực dậy tinh thần mình đôi chút.”
Tôi gặp Kano ở công viên này.
Cô ấy đang nằm trên đường.
Bùn đất bám đầy cơ thể cô ấy, quần áo cô ấy tả tơi, chân không giày. Khi tôi ôm lấy cô ấy, cơ thể ấy nóng hổi như túi chườm nhiệt: cô ấy đã sốt rồi.
Kể cả vậy, tôi vẫn đưa cô ấy về phòng mình và chăm sóc cho cô ấy.
Sau ba ngày sốt cao và mê sảng, cô ấy tỉnh dậy.
“K-không...”
Nhìn tôi, cô ấy thét lên âm thanh sợ hãi cùng hoảng loạn.
Trong những giây phút cuối cùng, con người sẽ lộ ra những mặt xấu xa nhất.
Kana không muốn tin tưởng tôi.
Cô ấy ném cho tôi một cái nhìn hoài nghi và thậm chí run rẩy
không ngớt khi ở gần tôi. Trong khi ngủ vào buổi tối, cô ấy sẽ tự khóa mình trong phòng ngủ, nắm chặt lấy chìa khóa.
Trong ngày thứ bảy, sau khi bỏ ra rất nhiều nỗ lực, cuối cùng tôi cũng được thấy nụ cười của cô ấy.
Khi tôi hỏi cô ấy muốn ăn gì, cô ấy nói, “Một hộp quả đào.”
Vậy nên tôi tới siêu thị ở khu gần kề để tìm, do chẳng còn siêu thị nào khác trên phố.
Sau hai giờ miệt mài, tôi cuối cùng cũng tìm thấy và đưa cho cô ấy.
“Cảm ơn.”
Khuôn mặt đó thổn thức, nhưng vẫn nở nụ cười.
Và đó là nụ cười cuối cùng mà tôi thấy.
Sáng hôm sau, cô ấy ngừng thở.
Trong đêm đó, Snow giúp tôi quay trở về hiện thực khi đang say sưa giữa dòng hồi tưởng về Kana.
“Kazufumi, anh nhìn lạ quá.”
“Ý cô là sao?”
“Anh cứ lẩm bẩm nãy giờ.”
“Tôi nghĩ chuyện khác ấy mà.”
“Con người có hay lẩm bẩm khi họ nghĩ ngợi không?”
“Còn tùy xem họ nghĩ cái gì.”
Có gì đó khẽ dao động trong tim tôi.
Thế giới bị nhấm chìm trong ánh hào quang của mặt trăng.
Ánh trăng như biển lớn vậy.
Tôi đã mất hết mọi thứ tôi có thể.
Thế giới đã bị nhấn chìm dưới đáy đại dương.
Chập chờn và nhấp nhô.
Tôi đã thôi không còn nghĩ về những thứ tôi muốn có.
Chẳng có gì mất đi nếu như không có được thứ gì.
Kể cả khi loài người không còn tồn tại, mặt trời vẫn cứ mọc và lặn; cơn gió vẫn sẽ ngày một lạnh hơn. Có gì đó trong tim tôi cũng đang thay đổi, tất nhiên rồi, nhưng tôi sẽ không bao giờ biết được đó là gì hay tại sao.
“Kazufumi, có chuyện gì sao?”
Snow hỏi.
“Gần đây tôi không thích lẩm nhẩm lắm. Tôi muốn đi đâu đó ngay bây giờ,” Tôi nói, khoác áo khoác lên, “Có chuyện tôi cần làm. Tôi ra ngoài đây.”
“Được rồi, tôi cũng đi nữa.”
“Cô không cần phải đi. Tôi đang vội.”
Tôi lao đi vội vã, cố gắng xua tan đi khuôn mặt và đôi mắt lo lắng của Snow ra khỏi đầu. Chẳng có gì mất đi nếu như không có gì được hoàn thành.
Tôi đi trong vô định.
Gió lạnh táp vào tai tôi, từng đầu ngón chân tê cứng. Kể cả vậy, tôi vẫn cứ bước đi, không hề có điểm kết thúc.
Thật tuyệt nếu như tôi lỡ may đi được tới Nam Cực.
Hoặc không chỉ đơn giản là rời khỏi thị trấn này cũng ổn rồi.
Tôi sẽ lại sống cô đơn: thức giấc một mình; ăn một mình; ngủ một mình. Không ai đảo lộn cuộc sống của tôi; không ai có thể hủy diệt tôi. Không phải thật tuyệt khi bỏ rơi nó trước khi nó rời đi sao? Không gì đơn giản hơn vậy. Snow có thể sẽ cô đơn một lúc, nhưng rồi cô ấy sẽ thích nghi sớm thôi.
Tôi suy nghĩ rất nghiên túc về vấn đề đó.
Sau một hồi, tôi thấy ga Shinjuki.
Không suy nghĩ gì nhiều, tôi nhảy qua cổng soát vé và đi vào.
“Này, chào buổi sáng!”
Theo dấu âm thanh tươi sáng, tôi đi tới con đường tới sân ga tới đường ray số mười hai
Ở đó có một người đàn ông trung niên mặc một bộ vest màu xám, một chiếc áo sơ mi trắng và thắt cà vạt xanh dương.
Vậy ra vẫn còn người sống sót khác...
Trong khi tôi vẫn còn kinh ngạc, người đàn ông trung niên nói, “Tàu trễ quá nhỉ.”
“Cái gì?”
“Phiền phức rồi đây. Tôi có một cuộc họp, cậu thấy đấy.”
Người đàn ông trung niên phá ra cười.
Nhìn gần hơn, tôi thấy tấm áo khoác của ông ấy đã nhàu nhĩ.
Phần ngực của chiếc áo sơ mi cũng bị vấy bẩn bởi dầu nhớt.
Trong đôi mắt ông ta chất đầy những tia sáng của cuồng loạn.
Tại sao tàu không tới?
“Ước gì tàu tới sớm hơn!”
Tôi la lên và vội vã chạy ra khỏi sân ga, phóng như bay xuống lầu dưới, cứ hai bậc cầu thang lại bỏ mất một nấc.
Khi tôi quay về phòng mình, tôi không thấy Snow.
“Snow?”
Chỉ có tiếng tôi vang vọng trong căn phòng nhỏ.
Tôi chờ một tiếng.
Tôi chờ hai tiếng.
Tôi chờ ba tiếng.
Snow không quay lại.
Mặt trời lặn nhuộm thế giới trong màu đỏ ối.
Tôi tìm kiếm Snow trong những tia nắng đó. Siêu thị chúng tôi thường tới –– cô ấy không ở đó; thư viện dưới con dốc –– cô ấy không ở đó; sân tennis –– cô ấy không ở đó.
Đột nhiên, tôi nhớ ra và lao tới chỗ Kana yên nghỉ.
Cỏ mèo được đặt trên rễ cây sồi.
“Cô ấy đã tới đây...”
Tôi đã từng nói với cô ấy về món quà đặc biệt cần được đặt trên một ngôi mộ.
“Cô nhầm rồi, Snow!”
Khi tôi tới, tôi vừa chạy và tự nói với mình.
“Kano sẽ không hạnh phúc nếu cậu cho cô ấy chậu cỏ mèo đâu.”
Tôi tìm khắp nơi: công viên tối đen, ngõ hẻm giữa những tòa nhà, hai bên đường cao tốc chằng chịt tranh graffitti –– tôi cứ chạy mãi mặc dù hơi thở đã bắt đầu dồn dập. Tôi cứ gọi tên cô ấy, âm thanh của tôi vang vọng trong thành phố trống rỗng.
Sợ hãi và lo âu khiến tôi gần như điên lên. Tôi bắt đầu tự chất vấn chính mình.
Tại sao tôi lại cứ phải gượng ép bản thân như vậy? Không phải cô ấy chỉ là một cô gái với tính tình kì quái thôi sao? Ai thèm quan tâm cô ấy từ đâu tới hay cô ấy sẽ đi đâu chứ? Nhìn đi, tôi không phải đã không còn cô đơn, y hệt những gì tôi đã ước ao sao? Nhưng tại sao tôi lại gọi cô ấy? Tại sao tôi lại chạy? Tôi đang tìm kiếm thứ gì?
Snow! Cô ở đâu?!
Đột nhiên, có gì đó lao ra từ ngõ hẻm.
Một con mèo màu nâu tối.
Tiếp theo, lũ mèo xuất hiện.
Mèo đen, mèo trắng, mèo nâu tối, mèo tam thể, mèo con...
Tôi nhìn chằm chằm nơi phía cuối con phố.
Snow đang ở đó.
Cô ấy đang đi ở đây, dẫn đầu hàng trăm con mèo.
“Em cho chúng một ít thức ăn, và giờ tất cả bọn chúng cứ theo sau em.”
“Em... em đã đi đâu?”
Tôi đang thở dồn dập; tôi đang tìm kiếm.
Cô ấy đưa cho tôi một vật hình trụ.
“Em đoán, Kazufumi, anh sẽ vực dậy tinh thần đôi chút nếu anh có thứ này.”
Một hộp quả đào.
“Em không tìm thấy nó ở siêu thị chúng ta hay tới, nên em phải tìm ở cửa tiệm ớ tít đằng xa.”
Hàng trăm con mèo đang rên ư ử và kêu meow meow quanh chúng tôi.
“Lũ mèo con kêu như hát nhỉ.”
Nghe tiếng kêu, Snow nói. Đôi môi cô ấy đã tím bầm vì lạnh; hai gò má đỏ tấy. Cô ấy đã đi đâu tìm cái hộp quả đào đó cơ chứ?”
“Nghe như một khúc ca hạnh phúc...”
Khi cô ấy vẫn còn đang nói, tôi ôm chầm lấy cô ấy không chút do dự. Thật ngạc nhiên, tôi cảm thấy trong cái ôm đầu tiên ấy là một cơ thể lạnh cóng.
Vậy mà hơi thở vẫn ấm áp.
Ấm áp hơn hết thảy.
Không phải Snow tới đây để ghi chép về tôi sao?
Nếu cô ấy là cá thể nghiên cứu viên –– buồn phiền, hạnh phúc, tuyệt vọng, hy vọng, kể cả tình yêu hay cảm giác khi mất đi thứ gì đó –– đều sẽ được ghi chép lại.
“Về thôi, Snow.”
Tôi run rẩy nói.
“Về nhà của chúng ta.”