“Này, có nghe không hả, thổ phù thủy? Ta biết là ngươi có thể nghe thấy ta.”

Hee-hee-hee. Cô nghe thấy tiếng của một đứa trẻ đang cố nhịn không bật cười khúc khích. Một giọng nói không rõ giới tính vang vọng khắp căn phòng rộng lớn được trải bởi những thảm tatami.

Đó là một sản phẩm đặc trưng từ ngoại quốc do không thường hay được dùng để lợp sàn trong Đế Quốc, ấy vậy mà toàn bộ căn phòng này vẫn xếp đầy thảm tatami và tràn ngập trong mùi hương của cây cỏ. Đối với Rin – người bị coi thường gọi là “thổ phù thủy”, thì cảnh tượng của căn phòng đỏ thẫm này cứ như thể là đến từ một thế giới khác vậy.

“Này ngươi, phù thủy.” Người giam giữ cô lại lên tiếng.

“…” Cô hầu gái giữ im lặng.

“Không nghe à? Lạ thật. Ta chắc chắn rằng ngươi đã phải tỉnh lại vào giờ này rồi. Hay ngươi đang cố giả vờ để có thể dễ dàng tấn công vào lúc ta ngủ đấy?”

“…Chậc! Tên quái vật.”

Có cố gắng lừa dối kẻ đã bắt cóc cô cũng chẳng có tác dụng gì. Với hai tay vẫn bị trói chặt, Rin nhổm người dậy từ sàn nhà bằng gối.

Khu vực yết kiến rộng lớn như một phòng tập thể chất. Không tính cô, ngoại trừ nhân vật còn lại kia - một con thú sử dụng ngôn ngữ của con người - thì nơi này chẳng còn ai khác nữa cả. Kẻ trông giống như loài cáo đó đang ngồi vắt chéo chân trên ngai vị và hướng mắt xuống nhìn cô, đầu thì chống lên tay. Gã người thú sau đó mỉm cười toe toét.

“Ái chà, có vẻ như ngươi đang rất thích thú nhỉ? Là vì đã bắt giữ được ta à?” Rin châm biếm.

“Hửm? Thì, việc ta có tận hưởng từ việc này không còn phụ thuộc vào hành động tiếp theo của ngươi.” Tên người thú đáp.

“Vậy có nghĩa là sao?”

“Trước khi nói sâu hơn, phù thủy---"

“Ngậm mồm vào!”

Phù thủy---cái ngữ đó ngay lập tức khiến Rin xù lông và hét lên trong khi nhe răng vuốt của mình ra. Đó là thứ từ ngữ dùng để miệt thị các tinh linh pháp sư.

“Ta không nghĩ rằng ngươi có đủ tư cách để gọi ta như vậy nếu xét đến bộ dạng đáng ghê tởm của mình đâu!”

“Nào, có hơi đau lòng đấy. Với ngươi, ta thật sự xấu xí như vậy à?”

Bộ lông bạc của con thú đó trông giống như lông cáo, gương mặt thì nằm giữa một con mèo và một cô gái loài người. Mắt y to như mắt mèo con, bên cạnh đó cũng trông khá là thân thiện nữa.

Một người thú. Rin hoàn toàn không nhận thức được về sự tồn tại chủng loài này trong thế giới của mình. Vậy nên, cô hỏi: “Ngươi rốt cuộc là cái quái gì?”

“Lại câu hỏi đó? Thôi nào, ngươi muốn ta trả lời bao nhiêu lần nữa?” Gã người cáo nói với một tiếng ngáp uể oải vì phải trả lời cùng một câu hỏi hết lần này đến lần khác. “Ta chỉ đơn giản là Meln thôi.”

“…Ý ngươi là tên hoàng đế, Yunmelngen?”

“Ồ, vậy là ngươi biết ta là ai rồi đấy.” Hoàng đế đáp lời.

“Ngươi nghĩ ta sẽ thật sự tin vào chuyện đó hả?!”

Hoàng đế chính là biểu tượng của Đế Quốc, cũng có nghĩa là kẻ thù không đội trời chung với Rin. Song nói đi cũng phải nói lại, nếu nói rằng y là kẻ thù của duy nhất mỗi Rin thôi thì không được đúng cho lắm. Y bị căm thù bởi Alice – vị tiểu thư mà cô người hầu phục vụ, bởi nữ hoàng, và bởi mọi tinh linh pháp sư. Nhưng đặt chuyện đó sang một bên…

Cô không bao giờ có thể lường trước được rằng con quái vật này lại có thể là hoàng đế.

“Một con quái vật như người không có quyền gọi ta là phù thủy!” Cô nói tiếp.

“Giờ thì thành hiểu lầm rồi đấy.” Hoàng đế Yunmelngen phản bác.

“Sao hả?!”

“Thì, ngươi mới là người không tiết lộ tên mình cho ta biết mà.”

“Đương nhiên. Ta sẽ không bao giờ nói tên của mình với một kẻ như ngươi.”

“Thế thì ta phải gọi là gì ngoài phù thủy đây? Ngang bướng vậy à?” Thú nhân tóc bạc nhúng vai, giả vờ cam chịu trước khi tiếp tục. “Cơ mà dù gì cũng là tù nhân của ta, ta không cho rằng ngươi có tư cách để mà nói lời từ chối đâu.”

“…” Rin giữ im lặng.

Cô ấy vẫn quỳ gối, mắt thì nhắm nghiền. Đó chính là câu trả lời của Rin---Ta sẽ để ngoài tai mọi lời lẽ của ngươi.

Một tinh linh pháp sư bị bắt giữ sẽ phải đối mặt với một trong ba số phận: bị xử tử, tra khảo hay trở thành vật thí nghiệm con người. Đối với Rin thì cái nào cũng được hết. Cô thà chịu phải một trong ba kết cục thảm khốc đó còn hơn là làm theo lời của con quái vật trước mắt.

“Ahh… Thật là cố chấp.” Y nói. “Ngươi đúng là một thần dân gương mẫu của Chủ Quyền. Đùng đùng nổi giận khi nghe về bất kỳ thứ gì liên quan đến Đế Quốc.” Cô có thể nghe thấy y lại buông tiếng thở dài.

“Thế thì, phải làm gì với ngươi đây? Trong những dịp như vậy, ta thường sẽ giao lại việc khuất phục tù nhân lại cho Risya. Không may rằng cô ấy sẽ không sớm quay về.”

“…”

“Ồ, ta biết rồi!” Thú nhân tóc bạc búng tay.

Trước cả khi kịp nhận ra điều đó thì Rin bỗng phát hiện bản thân mình đã được cởi trói.

“Uh?! Ngươi làm cái…?”

Cô mở bừng mắt theo bản năng. Với tay mình đã được giải phóng, Rin thủ sẵn thế và lườm về phía hoàng đế Yunmelngen, người đang đứng trên bục phía trên.

“Ta có một ý tưởng vô cùng xuất sắc.” Y quả quyết.

Tên thú nhân sau đó phóng tới. Như một con mèo, y nhào lộn giữa không trung và đáp xuống ngay trước mặt Rin.

“Vậy…” Hoàng đế bắt đầu.

“Guh!”

Rin hoảng hốt nhảy lùi lại. Con thú liếc nhìn gương mặt của cô gái đứng cách mình khoảng chừng năm mét.

“Giờ thì, ta có thể chắc rằng ngươi không thích ta.”

“Cần phải nói nữa à?” Rin đáp.

“Nhưng người thấy đấy.” Hoàng đế nói. “Ta cảm thấy rất chán nản. Thế nên, chúng ta nên tổ chức một trận đấu chứ nhỉ?”

“…Một trận đấu?”

“Dùng hết sức mình mà tấn công ta đi, phù thủy.”

Chiếc đuôi đẹp đẽ và bồng bềnh của gã thú nhân đung đưa qua lại.

“Đây sẽ là trò tiêu khiển cho ta, nhưng với ngươi thì sẽ là vấn đề quyết định đến việc sống chết. Chiến thắng và ta sẽ trao cho phần thưởng. Ta sẽ thả ngươi khỏi thủ đô mà không có bất kỳ sợi dây ràng buộc nào.”

“Cái gì chứ…?”

Rin nghi ngờ vào đôi tai mình. Ai đời sẽ thả một tù binh đi mà không có điều kiện nào đi kèm chứ? Đặc biết là với kẻ mà họ đã trải qua biết bao là rắc rối để giải được về đây.

Con quái vật này rõ là đang xem thường cô. Lí do duy nhất để hoàng đế đưa ra đề xuất tiện lợi đến không tưởng đó là vì y không cho rằng Rin có thể chiến thắng.

“Tên khốn---! Ngươi còn muốn biến ta thành trò hề đến mức nào nữa?!” Cô ấy hét lớn.

“Chơi không đây?”

Hoàng đế Yunmelngen dang rộng đôi tay.

Đó là một lời tuyên chiến. Kẻ đang chuẩn bị giao đấu với Rin chính là gã hoàng đế mà chưa có bất kỳ ai trong suốt lịch sử của Chủ Quyền – kể cả các nữ hoàng tiền nhiệm – là từng được đối diện.

“Nếu ta thắng thì ngươi sẽ nói tên mình cho ta nghe. Và ngươi sẽ phải giải trí cho ta đến khi Risya trở về. Vậy có được không?”

“Ngươi đang coi thường ta đấy. Ngươi nghĩ rằng vì ta là một thổ hệ pháp sư nên sẽ không thể chiến đấu trong một căn phòng không có đất à?”

Rin tốc váy lên. Một giây sau, trên tay cô ấy đã là hai con dao dùng trong chiến đấu.

“Ồ? Vậy ra là vẫn còn vũ khí?”

“Ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã tháo bỏ gông cùm của kẻ thù!” Cô người hầu bật mạnh khỏi tấm thảm tatami.

Mùi hương dày đặc của cỏ dại phảng phất khắp phòng tiếp kiến khi Rin lao thẳng về phía tay hoàng đế.