Phòng tiếp kiến của hoàng đế.
Một tòa tháp bốn tầng lặng lẽ vươn cao ở tại sâu trong Đế Đô. Trên tầng cao nhất, bên trong căn phòng tràn ngập mùi hương của cỏ dại…
“Sao vậy hả, phù thủy? Ngươi trông khá là xanh xao đấy.”
“…Gừ…!”
Hoàng đế Yunmelngen khẽ bật cười.
Rin không còn chút sức lực nào để buông lời vặn lại trong khi khuỵu gối, đôi vai cô thì không ngừng nhấp nhô.
“Làm thế nào… mà…”
Cô cắn môi. Một dòng mồ hôi chảy không ngớt đang lăn dài xuống lông mày và cằm của cô người hầu.
“Không thể tin… ngươi lại mạnh đến mức này…!”
“Thật sự làm ta thất vọng quá đấy, phù thủy.” Tay thú nhân lạnh lùng nói trong khi vẫy vẫy chiếc đuôi qua lại. Hoàng đế sau đó thở dài. Với vẻ thất vọng và khinh miệt trên mặt mình, tay y từ từ hạ xuống. “Ta thậm chí còn chẳng tìm được lí do nào để thương hại. Hãy để ta giải thoát ngươi khỏi sự thống khổ đó.”
“Hả! Ch-Chờ đã!”
“Đây, chiếu tướng.”
“Ahhhhhh!” Rin gục người xuống và giấu gương mặt của mình đi.
Trước mặt cô lúc này là một bàn cờ shogi. [note62165]
“Xem ra đã kết thúc rồi.” Hoàng đế nhanh chóng ăn lấy quân tướng của Rin bằng bộ vuốt sắt lẻm của mình. “Đấy, ta thắng. Đây là lần thứ bao nhiêu ấy nhỉ? Mười bảy trận thắng liên tiếp? Ta mong rằng chúng có thể kéo dài hơn.”
“Gừ! Ta vẫn còn có thể chiến tiếp!”
Rin nhảy lùi lại. Cô lụm lấy những quân cờ và bắt đầu sắp xếp chúng cho một trận cờ mới hoàn toàn mặc kệ hoàng đế.
“Nữa! Một ván nữa!”
“Ồ? Có bản lĩnh đấy---nhiều hơn những gì mà ta tưởng. Nhưng có một sự chênh lệch rất lớn giữa hai ta. Ngươi sẽ không thể nào thắng được nếu như không có một chiến lược đàng hoàng đâu.”
“Rút lại ngay! Lần này ta sẽ khiến ngươi phải thổn thức... Khoan đã, mình đang làm cái khỉ gì thế này?!” Rin bật mạnh khỏi chiếc chiếu tatami. “Mình đã bị cuốn theo tình hình. Vậy là sao hả?!”
“Hửm?”
“Trận đấu của chúng ta thì sao? Chẳng phải ngươi và ta đang định giết nhau à?!”
Rin trỏ về phía những con dao đã được đặt gọn sang một bên trên sàn nhà của mình. Mặc dù đã rút chúng ra vào vài giờ trước, nhưng nhưng rốt cuộc thì cô còn chẳng có cơ hội để dùng đến bất kỳ cây nào.
“Ngươi đã bảo ta hãy dùng hết sức để tấn công! Đã thế còn nói là vấn đề liên quan đến việc sống chết của ta, sau đó thì hứa rằng sẽ phóng thích vô điều kiện và cho phép ta rời khỏi Đế Đô nếu như ta thắng!”
“Thì ý ta đương nhiên là nếu ngươi thắng trong trò chơi này rồi.”
“Cách nói của ngươi quá gây hiểu nhầm!”
“Hả? Ngươi không thể cứ cho rằng ta đang ám chỉ đến thứ gì đó bạo lực như vậy được.” Gã người thú lông bạc nhặt con dao lên, sau đó thì xem xét kỹ lưỡng những lưỡi dao từ Chủ Quyền. “Thật không may rằng tất cả những vệ sĩ của ta hôm nay đã ra ngoài cả rồi. Giờ ta không thể đánh nhau với ngươi.”
“…”
Phát ngôn đó… Rin nheo mắt lại. “Vệ sĩ, ý ngươi nói là các Thánh Đồ?”
“Phải. Bọn họ đều đã bị thương ít nhiều trong cuộc đột kích vào Nebulis.”
“Hừ!” Rin bật mạnh khỏi sàn nhàn, dồn đủ lực để làm cho tấm chiếu tatami rách vụn. Cô lao thẳng về phía hoàng đế Yunmelngen, sau đó thì hướng lưỡi một con dao vừa rút ra khác về phía cổ y. “Xem ra ngươi nhận thức rõ bản thân đang nói gì, thế thì… Phải, ngươi chính là kẻ chịu trách nhiệm cho việc gửi quân đội Đế Quốc đến tấn công vào đất nước của bọn ta! Ngươi nghĩ đã có bao nhiêu đồng bào của ta đã phải nếm trải mất mát trong cuộc chiến đó? Kể cả nữ hoàng cũng đã bị thương rất nặng!”
“…”
“Sao nào? Có gì muốn phản pháo thì phun ra ngay!”
“Đó không phải là kế hoạch của ta.”
“Hả?!”
Đầu lưỡi dao bắt đầu run rẩy.
“Đừng có mà giả ngu! Còn ai khác có thể ra lệnh cho các Thánh Đồ chứ?!”
“Bát Đại Tông Đồ.”
“Hả?”
“Chà, có vẻ như nói vậy cũng chẳng khai thông được gì cho ngươi.” Hoàng đế nhàn nhã ngáp mà chẳng hề đoái hoài đến con dao đang kề trước cổ mình. “Bát Đại Tông Đồ không tiết lộ về sự tồn tại của mình với dân chúng. Chẳng có gì là bất ngờ khi Chủ Quyền lại không biết những kẻ đó là ai.”
“Ngươi đang nói cái gì?”
“Ngươi sẽ hiểu sớm thôi.”
Hoàng đế ngã người xuống tấm thảm tatami. Có rất nhiều cách để Rin có thể giết chết y, nhưng hoàng đế gần như chẳng để lộ chút sự thù địch nào khiến Rin phải ngỡ ngàng mặc cho bản thân là người đang hướng mũi dao về phía yết hầu của đối phương.
“Đó là một phần lí do mà bọn ta lại bắt giữ ngươi. Đệ tam công chúa Sisbell sẽ sớm đến đây. Chúng ta sẽ có thể giải thích mọi thứ bằng tinh linh của cô bé đó.”
“Hả? …Ý ngươi là sao?”
Rin đan mày lại. Cô đã nhận ra được sự biến chuyển đó. Trong một khắc, vị hoàng đế vô tư và thân thiện đã cho thấy chút sự lạnh lùng thoáng qua trong tông giọng của mình.
Thứ gì đó giống như cơn thịnh nộ…
“Có thứ mà ta đây muốn biết.” Vẫn nằm duỗi người, gã người thú đặt một tay lên trên mặt. “Chuyện đã xảy ra vào một trăm năm trước. Ta muốn biết chính xác ai đã biến ta thành ra thế này.”