1
Thiên Ngự Các.
Mặc dù có một vẻ ngoài khá là phô trương, song tòa thành này thực chất lại không có nhiều biện pháp để phòng vệ. Ngoại trừ số ít các quan chức và thợ điện ra, nơi này không còn bao gồm bất cứ nhân viên hay vệ sĩ nào. Thay vào đó, an ninh của tòa nhà này hoàn toàn phụ thuộc vào hệ thống phòng thủ tự động.
Bên cạnh các Thánh Đồ thì có rất ít người được tự do ra vào nơi đây. Vậy thì những người với ngoại lệ đó là ai? Đó chỉ đơn giản là những cá nhân mà hoàng đế cho phép rong ruổi trong tòa nhà.
“Nhà ngươi dám chơi taaa?!”
Giọng nói giận dữ của Rin vang vọng khắp phòng của hoàng đế trong khi cô nàng chạy quanh nơi này với mái tóc ướt đẫm. Những giọt nước nhỏ rơi xuống từ mặt và cổ cô. Vì lí do gì đó mà Rin hiện tại chỉ mặc độc mỗi đồ lót---một tình huống mà bình thường không thể bắt gặp được ở cô nàng. Nói thẳng ra thì, người nữ hầu vừa mới bước ra từ phòng tắm.
“Này, tên quái vật! Ngươi đã nói gì về việc tắm rửa hả?!”
“Chẳng ngươi là kẻ đã bảo rằng muốn lau sạch mồ hôi trên mình à, phù thủy?”
Nằm dài trên chiếu tatami, Gã người thú lông bạc - hoàng đế Yunmelngen - liếc nhìn Rin trong bộ đồ lót.
“Ngươi là người đầu tiên từ Chủ Quyền mà ta cho phép đi lung tung trong hành lang đấy. Ngươi nên cảm thấy hạnh phúc hơn đi.”
“Ờ, ta đã đi tới nhà tắm, thậm chí còn được dùng cả vòi sen nữa.”
“Thấy chưa?”
“Nhưng tại sao lại có cả đống camera giám sát ở trong đó?!”
Rin đã cởi đồ ra và rửa nhanh qua người. Song ngay khi vừa chuẩn bị bước ra, cô nàng đã phát hiện một ống kính bé tí ti được lắp đặt trên vòi sen.
“Ngươi dám quay lại cảnh ta khỏa thân à?!”
“Thì, ngươi là con tin mà. Ta cần phải theo dõi mọi động thái của kẻ mình đang giam giữ đúng chứ?”
Hoàng đế Yunmelngen lăn người tới. Trên tay y là một chiếc màn hình an ninh nhỏ hiển thị hình ảnh tại phòng tắm.
“Không cần phải lo. Ta là người duy nhất thấy được bộ dạng trần trụi đó.”
“Woa, coi bộ đỡ hơn nhiều nhỉ!”
“Ha-ha. Phải thú thật rằng ta không ngờ lại phát hiện ra ấn tinh linh của ngươi tại chỗ đó.”
“Không được cười! Ấn tinh linh nằm trên mông thì đã làm sao hả?!”
Rin dậm mạnh chân lên tấm chiếu tatami. Cô người hầu biết rõ gã người thú trước mặt mình sẽ không dễ dàng bị hăm dọa bởi một trò như vậy.
“Tên nhìn trộm bệnh hoạn!”
“Ta chỉ đơn giản là đang quan sát con người thôi mà.”
Hoàng đế ngồi xếp bằng lại trên tấm tatami và chăm chú quan sát Rin từ đầu đến chân. Cô ấy đã chạy đến đây trong bộ đồ lót của mình vì đã không cho bản thân thời gian để mặc lại quần áo.
“Hừm.”
“Ánh nhìn soi mói đó làm ta rợn cả tóc gáy.”
“Vậy thì mau chóng mặc cái gì lên đi.”
Mặc dù Rin đang khá là gắt gỏng, song tất cả những gì gã thú nhân làm chỉ bật cười. Vai của y có hơi run lên.
“Cũng đã lâu rồi ta không nhìn thấy con người nào khỏa thân. Ý là, nhìn vào ta đi. Ta đã sắp quên đi mất bản thân mình trông như thế nào khi còn là nhân loại rồi.”
“…”
Rin mặc lại trang phục hầu gái của mình.
Cô sau đó nhìn về phía con quái vật phía trước mình một lần nữa, hướng vào các chi phủ đầy lông của y và chiếc đuôi cáo bồng bềnh. Từ khoảng cách này, không thể nào nhầm lẫn về việc y không phải là một con người.
“Ngươi đã chịu kể cho ta chưa hả, quái vật?”
“Ý là sao ấy nhỉ?”
“Tuy rất không muốn, nhưng ta tạm thời sẽ tin vào việc ngươi là tên hoàng đế đó.”
Nhưng tại sao hoàng đế lại trông như vậy? Và chuyện đó thì có liên quan gì đến việc ‘là con người?'
“Vậy ý ngươi rằng mình đã từng là con người?”
“Một nửa, ít nhất thì là vậy."
Hoàng đế Yunmelngen chỉ tay vào thái dương.
“Ta là sự kết hợp giữa loài người và tinh linh.”
“Hả?”
“Ngươi hỏi ta có phải đã từng là con người không. Phần con người của ta sẽ trả lời là có, nhưng phần sức mạnh bên trong ta thì sẽ nói rằng ta từng là một tinh linh. Dù sao thì, hai khía cạnh đó giờ đã dung hợp thành một linh hồn rồi."
“Thật quái dị…”
“Với Người Sáng Lập Nebulis cũng như vậy đấy…”
“Cái gì?!”
Khi nghe được hoàng đế nói vậy, kẻ mà Rin nhớ lại không phải Người Sáng Lập mà là gã Ma Đạo Sư Siêu Việt Salinger.
“Trạng thái thứ ba, sự hợp nhất giữa con người và tinh linh.”
“Song, xuyên suốt lịch sử thế giới chỉ có duy nhất hai kẻ là đã đạt tới được trạng thái đó bằng chính khả năng của mình.”
Con người và tinh linh dung hợp lại với nhau. Và phiên bản hoàn thiện đó hiện đang ở ngay trước mắt cô.
“Hóa ra là như vậy!”
Giọt mồ hôi lạnh rịn ra từ trán Rin. Tại sao cho đến bây giờ thì cô mới nhận ra? Cụm từ mà Salinger đã vô tình thốt nên giờ đã được xuất hiện trở lại với một ý nghĩa phi thường đến thế ư?
“…Hoàng đế Yunmelngen.” Rin chật vật nói với đôi bờ môi khô khốc của mình. “Tức rằng ngươi cũng đã từng là con người. Thế thì… đã có thứ gì đó biến ngươi thành như thế này? Người Sáng Lập Đáng Kính cũng giống như ngươi hay sao? Đó là lí do khiến ngài ấy trông vẫn y như vậy sau cả một thế kỷ?!”
“…”
Vẫn ngồi xếp bằng, gã hoàng đế ngước lên nhìn Rin. Y sau đó hướng mắt lên trên trần nhà.
“Cũng không phải là ta ghét cái cơ thể hay linh hồn này. Cơ mà… kẻ nào mà lại không cảm thấy khó chịu khi hoàn toàn không biết ai là người đã biến hắn thành ra như vậy?”
“…..? Ngươi vốn không muốn trở thành như thế này?”
“Ta có nghi ngờ riêng về kẻ gây nên chuyện đó rồi.”
Gã người thú mỉm cười. Cặp răng nanh lú ra từ miệng y khi hoàng đế nở ra một nụ cười táo tợn.
“Đó là lí do ta cần đến công chúa phù thủy Sisbell. Cô ta sở hữu sức mạnh có thể khôi phục hồi ức của hành tinh---và ta cần phải tìm ra kẻ đã khiến bản thân trở thành như vậy.”
2
Nghị viện Đế Quốc. Còn được biết đến như Ý Chí Vô Hình.
Tên gọi của cơ quan lập pháp này bắt nguồn từ việc nó không được xác định trên bất kỳ tấm bản đồ nào.
Nghị viện nằm sâu dưới lòng Đế Đô khoảng năm ngàn mét. Nhiệt độ thì là khoảng một trăm năm mươi độ C. Kể cả vi khuẩn cũng khó mà có thể tồn tại được ở độ sâu đó. Cơ quan ngầm này nằm sâu đến mức có thể thoát được tai mắt của Chủ Quyền Nebulis… song đó không phải là lí do thực sự mà nơi này được dựng nên.
Đó là bởi vì đây là nơi nằm gần với vòng xoáy khởi nguồn nhất.
Nghị viện Đế Quốc hoạt động như là một tấm bình phong. Nơi này đã được hình thành như một cơ sở quan sát mà không một ai từ Chủ Quyền hay Đế Quốc có thể tiếp cận được.
“Công chúa phù thủy đã rời khỏi vùng cực động Altoria.”
“Chỉ hai trạm nữa, và rồi cô ta sẽ đến được thủ đô vào hoàng hôn ngày mai.”
Sảnh nghị viện rộng lớn.
Những chiếc màn hình xếp dọc trên tường trong đại sảnh đang hiển thị đường nét mờ ảo của tám con người.
Bát Đại Tông Đồ.
Bọn chúng là những nhà lãnh đạo tối cao của nghị viện. Thay thế cho hoàng đế - người không trực tiếp dính líu vào chính quyền, những con người này hoàn toàn nắm giữ toàn bộ quyền cai trị đất nước với tên gọi Đế Quốc.
Và tám cá nhân đó… hiện đang đứng ngồi không yên.
“Risya đang đi cùng với Người Kế Vị Hắc Cương Iska.”
“Risya… Hiển nhiên rồi.”
“Hoàng đế hẳn đã biết việc chúng ta phát giác chuyện ngài ấy hỗ trợ cho cô ta, cũng như là đã nhận thức được về sự liên can của ta vào sự việc diễn ra vào ngày hôm đó.”
Công chúa phù thủy Sisbell hiện đang đến gần Đế Đô, và hoàng đế Yunmelngen thì từ lâu đã khao khát muốn biết được sự thật về chuyện đã xảy ra vào một trăm năm trước tại vòng xoáy khởi nguồn.
Tuy nhiên…
…đó lại chính là điều phiền toái nhất đối với Bát Đại Tông Đồ.
“Chúng ta đã làm mọi thứ để xóa đi bằng chứng về sự liên can của mình trong vụ việc diễn ra vào một thế kỷ trước, liên quan tới vụ việc linh lực phun trào.”
“Công chúa phù thủy…”
“Nếu như có thể đơn giản là trừ khử được cô ta, vậy thì hoàng đế sẽ không bao giờ biết được sự thật.”
“Trong bí mật…”
Nghị viện chìm vào im lặng.
Những chiếc màn hình hiển thị hình ảnh của tám người đàn ông và phụ nữ, song một trong số đó đã đột ngột tắt mất.
Chỉ còn lại bảy bóng hình.
Nếu được chứng kiến chuyện này, những nhà lập pháp của nghị viện Đế Quốc khả năng cao là sẽ nghi ngờ vào đôi mắt của mình và tự hỏi chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra.
“Luclezeus đã hành động rồi.”
“Chuyện này sẽ không làm cản trở tiến trình hiện tại. Ta chỉ cần loại bỏ công chúa phù thủy và Người Kế Vị Hắc Cương. Lòng hành tinh này đang chờ đợi sự xuất hiện của chúng ta---Hả?”
Rè.
Một tiếng ồn trắng rít lên khiến hình ảnh của Bát Đại Tông Đồ bị gãy đoạn. Là gián đoạn điện từ? Không…
“Một khối lượng linh lực khổng lồ?”
“Nó xuất phát từ khu vực bên dưới lâu đài Nebulis tại bang trung ương. Nhưng sự bùng phát linh lực này quá đột ngột để có thể là một vòng xoáy… Nó không thể nào là…”
Bát Đại Tông Đồ lại nháo nhào lên một lần nữa.
Một làn sóng linh lực vô song có một không hai trên đời đã truyền đi từ một khoảng cách cực đại tới tận Đế Đô này.
“Chuyện này…”
“Là ngươi sao, Người Sáng Lập?”