Trong mơ, chúng tôi chỉ là sự tồn tại “không hề hay biết” với nhau.

Dạo gần đây, tôi đã nghĩ rằng “Mình khá dễ thương đó chứ.”

Tuy nhiên không lâu sau đó, tôi đã nhận ra rằng “Mình là một cô gái khó ưa.”

Và rồi -

Không lâu sau buổi định hướng dành cho học sinh năm nhất, trước cả khi họ chuyển chỗ lần đầu tiên.

“Bây giờ cả lớp hãy nhìn vào đồ thị nằm ở đầu trang 14 tài liệu của các em.”

Đang giữa tiết xã hội hiện đại. Vì giáo viên đứng trên bục giảng nói vậy, họ mau chóng tìm tập tài liệu để trong ngăn bàn của họ.

Đúng lúc đó, cậu vô thức nhìn sang chỗ ngồi kế bên cậu. Đó là một học sinh nữ hình như để quên tập tài liệu của cô, và không chỉ vậy, cô còn chống tay tựa má thơ thẩn.

“Về tỷ lệ bức xạ khí gây hiệu ứng nhà kính, thì, đúng như đồ thị mô tả, khí cacbon dioxi đang tiếp tục...”

Giáo viên bắt đầu giảng giải về tập tài liệu, còn cậu thì nghĩ “Mình nên làm gì giờ?”. Tới tận bây giờ cậu chưa từng nói chuyện với cô ấy lấy một lần. Nhưng việc giả vờ như cậu không nhận ra rắc rối của cô ấy sẽ báng bổ lương tâm của cậu.

Lòng đã quyết, cậu khẽ gọi.

“Kitaoka-san”

Cô quay làn tóc nâu lại nhìn cậu.

Có lẽ cô đang dùng một lớp trang điểm, vì không có lấy một khuyết điểm nào trên khuôn mặt nhỏ nhắn, rõ ràng từng đường nét ấy. Áo cô nới ra táo bạo, xương quai xanh lộ ra phía trên còn ở dưới là chuỗi vòng cổ xâu một hòn đá nhỏ. Trong khi còn đang gặp rắc rối với việc không biết nên nhìn vào chỗ nào, cậu nhìn lên mặt cô một lần nữa, có thể nói ánh nhìn ấy đang tỏ ra nghiêm trọng. Cậu mất bình tĩnh, nhưng vẫn tiếp tục.

‘Ừm... cậu có muốn xem cùng tài liệu với tớ không?”

Cô đáp lại đầy ngờ vực.

“Không, mình ổn.”

“Ể...?”

Trong khi cậu còn đang chết lặng, cô ngoảnh mặt phía sau và nhờ vả thân thiện với cô gái ngồi đó “Nè, nè, cho tớ nhìn tài liệu của cậu với nhé.”

Cô gái ngồi sau đó nói, “Ể... Đành phải vậy thôi.”, vừa cười vừa mở đúng trang cho cô ấy xem. Tuy nhiên, Kitaoka phải vặn người dướn lên một chút và hình như rất khó xem.

“Được rồi. Tiếp theo là trang 20. Ừm... ai đứng lên đọc cho tôi nào?”

“Người ngồi chỗ số 20.”

Giáo viên đã chỉ định, và thế là từ góc bên trái lớp vang lên một âm thanh đọc lớn vụng về.

Cậu liếc nhanh sang phía bên cạnh. Như thể chẳng hề có chuyện gì xảy ra, Kitaoka hờ hững nhìn chằm chằm vào tập tài liệu.

“Phụt,” cậu nghe thấy tiếng cười từ đằng sau. Lời từ chối lạnh lùng đó, chỉ vậy thôi cậu cũng biết tiếng cười đó dành cho cậu.

(Cái quái gì vậy, chết tiệt...)

Đâu là phải vì động cơ mờ ám nào cơ chứ. Cậu chỉ định chia sẻ tập tài liệu của mình thôi, nhưng cậu bắt đầu nghĩ mình có vấn đề rồi. Cậu đã đưa ra một lời đề nghị tử tế, có nhất thiết phải tỏ ra khó chịu như vậy với cậu không? Cậu bị bẽ mặt. Cứ nhìn cái mặt hờ hững của Kitaoka là cậu lại ghen ghét vô cùng.

Kể từ khi ấy, vì một chuyện cỏn con như thế, cậu đã dặn lòng mình không bao giờ tiếp xúc với cô ấy nữa. Cậu đã quyết định như vậy đó.