1.

Khi họ quay lại từ buổi trại hè, kì nghỉ hè mới chính thức bắt đầu. Về cơn bản, từ giờ trở đi, ta sẽ chú trọng vào việc học để chuẩn bị cho những bài kiểm tra.

Yasukia đăng ký một lớp ở trường dự bị vào buổi sáng và buổi chiều cậu học trong căn phòng tự học tới tận tối, lịch học lặp lại hàng ngày. Ở nhà cậu không thể không nghĩ về những thứ linh tinh, nhưng bầu không khí trong phòng tự học khiến ta phải học giúp cậu có động lực.

Từ ngày tháng Tám nữa, Yasuki dùng gần như cả ngày tại trường dự bị và về nhà sau khi trời đã tối. Sau đó, cậu tắm rửa và vo gạo trong phòng bếp.

Nói thật, cậu tự hỏi tại sao một học sinh học cho chuẩn bị kì thi lại phải làm mấy công việc nhà. Tuy nhiên, phương châm của bố mẹ là ‘Nếu thằng bé không bị bắt làm việc nhà, nó sẽ trở thành một đứa trẻ không biết làm việc gì trong tương lai’, điều đó cậu cũng tán thành. Thế nên mỗi ngày cậu luôn phải vo gạo, gấp quần áo cũng như dọn dẹp phòng.

Khi cậu xát gạo bằng lòng bàn tay, tiếng ‘kính coong’ vang lên từ lối vào. Xem ra có ai đó ghé qua vào buổi tối.

Mẹ cậu, người hình như đang ở phòng khách, đáp lại “Tới đây”. Sau âm thanh cửa mở, “Ể?”, mẹ cậu phản ứng ngạc nhiên.

(Ai vậy nhỉ?)

Giọng của người đó nhỏ nhẹ nên tiếng nói của hai người họ không tới tai cậu. Mà cũng chẳng sao. Mẹ cậu là một người phụ nữ bình thường, nhưng bà ấy đủ nhận thức để không lơ là trước kẻ lừa đảo hay ăn mày. Nếu là kiểu người đó, sau khi từ chối đủ điều là họ tự động bỏ cuộc và rời đi ngay. Sau khi nghĩ vậy, cậu thay nước.

Vừa vặn cái vòi nước đóng lại, cậu nghe thấy vài từ vang lên từ lối vào.

“Yasutaka... Ồ, ồ, ý cháu là Yasuki sao”

Xem ra người mà người đó tìm gặp lại là cậu. Cậu không thể nghĩ ra ai được, nhưng cậu nhanh chóng vo gạo.

“Yasukiiii, một người bạn ở trường tới nè.”

Khi cậu đang đong nước, mẹ cất tiếng to gọi cậu. Cậu đã biết rồi mà. Họ sống trong một căn nhà, nhưng nó không quá rộng, cho dù bà ấy không la lên cậu vẫn có thể nghe thấy.

Cậu để gạo và nước trong nồi cơm và bật nó rồi đi tới lối vào để đổi lượt trò chuyện với mẹ. Khi cậu trông thấy khuôn mặt của người đang đứng bên kia cánh cửa mở hờ, cậu ngạc nhiên tới nỗi tim sắp nhảy cẫng lên tận miệng.

“Kitaoka...”

Khi cậu nhỏ giọng thốt lên tên cô, Kitaoka Ema, không cười niềm nở, cô chỉ khẽ chào cậu.

Kitaoka đang mặc chiến áo phông LINE mỏng, quần soóc cotton dày và xăng-đan da, một bộ trang phục thường ngày. Hình như cũng giống lúc ở trại hè, nhưng khi không mặc đồng phục cô trở nên nữ tính hơn hẳn; trông cô rất người lớn.

Kitaoka nhăn mặt khó xử vì Yasuki cứ im lặng hoài. Chết dở, cậu chỉ biết đứng nhìn chằm chằm vào cô.

“Ừm, đây”

Nhìn xuống, cô đang giơ ra túi quần áo mua sắm bằng tay phải hướng về cậu.

“Ư-Ừ”

Trong túi cậu nhận được là đôi giày cậu đã cho cô mượn. Không biết đáp lại thế nào khi bị nhìn chằm chằm, Kitaoka thỏ thẻ nói thêm:

“Mình đã giặt nó rồi, thế nên cậu khỏi cần lo về chuyện đó”

... thực sự cậu không để ý chuyện đó lắm. Cứ để nguyên nó như cũ mà trả cũng được, thật đó.

“Cậu trả lúc nào cũng được mà. Tôi cũng có đôi khác rồi.”

Nếu cậu nhớ đúng thì nhà cô ở thị trấn bên cạnh gần trường. Nơi đó cách đây bốn nhà ga. Cất công tới đây vì một chuyện như vậy, cậu chợt nhớ ra, miệng cậu lập tức đóng lại và nảy sinh nghi ngờ.

“Nhưng để đôi đó ở nhà mình lại là một vấn đề không hề nhỏ.”

Cậu cảm giác kỳ vọng của cậu đã bị đạp đổ. Xem ra trong tình cảnh của cô ấy, đến đây để trả chúng là biện pháp tốt nhất.

Tuy nhiên, việc cô ấy đi xa vì chuyện này vẫn không thay đổi. Nói “Xin lỗi vì đã làm phiền cậu” với thái độ thờ ơ thì nghe như đang mỉa mai đối phương, mà cô cũng đang giơ ra một cái túi giấy nhỏ nữa.

“Đây, và cái này nữa”

Hình như túi giấy này cũng là mang cho cậu. Túi giấy từ cửa hàng ở đâu đó? Logo và thiết kế đều dễ thương.

“Ể, cái này là cho tôi?”

Kitaoka im lặng gật đầu. Bên trong là chiếc bánh ngọt hoa văn bàn cờ. Chúng vừa được nướng sao? Mùi bơ nhe nhẹ phảng phất.

“Mấy đồ này rẻ và dễ tự làm ấy mà. Mình còn chút nguyên liệu thừa. Với cả...”

Cô nhanh nói điều gì đó như lời bào chữa và tiếp tục nói. “Mình rất biết ơn, nhưng không đến mức đó đâu” và cuối cùng nghẹn lời.

Nhưng nhận bánh ngọt tự làm từ một cô gái là một trải nghiệm mới với cậu. Trái lại, cậu nghĩ rằng cho dù chúng làm từ đồ thừa, cậu vẫn thật lòng cảm kích.

“A, không sao đâu. Cảm ơn.”

Cậu đáp lại cụt lủn.

Cậu ra vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong cậu đang bung lụa dữ dội, còn cô lùi lại một bước và nói, bằng giọng nhỏ đến nỗi suýt thì cậu không nghe thấy:

“... Lần đó ở trại hè, cậu thật sự đã cứu mình.”

“A... thì tôi chỉ cho cậu mượn giày thôi mà.”

Cậu chưa hề nghe thấy lời ‘Cảm ơn’, nhưng không hiểu sao cảm xúc đó đã được truyền đạt. Nhỏ cũng có những lúc dễ thương đó chứ? Cậu thầm nghĩ.

Hướng tới tấm lưng đã quay lại sau khi nói ‘Thế nhé’, cậu vội vàng gọi.

“Kitaoka”

“Gì vậy?”

Cô ngoảnh mặt lại, tóc tung bay trong ánh xế tà. Chắc là vì cô khác với Kitaoka của mọi khi nên cậu cảm thấy kì lạ. ‘Không phải mình nữa rồi’, cậu nghĩ vậy khi miệng cậu mở ra theo ý của nó.

“Cậu tới đây bằng gì?”

“Ể... mình đi ÆON từ nhà ga rồi theo đường cao tốc...”

“... có một đường tắt đó. Tôi cũng có vài công chuyện ghé qua nhà ga, nên hãy chờ một chút.”

Trời thì sắp tối mà đi tuyến đường khác thì không hay lắm.

Nhưng nói thẳng ra ‘Tôi sẽ tiễn cậu tới đó’ chắc sẽ khiến cậu bị từ chối. Tin lời đó, Kitaoka gật đầu với vẻ mơ hồ.

Cậu lấy ví và chìa khóa xe đạp, xỏ giày ở lối đi và rời đi. Kitaoka vừa ngắm nhìn bụi cây vừa chờ Yasuki ngoài cổng.

2.

Khi bức màn tối nhuộm khu vực dân cư thành màu xanh biếc, cậu đẩy chiếc xe đạp về phía nhà ga.

Đi cùng cậu là một cô gái duyên dáng. Cậu không biết là mùi dầu gội hay nước hoa mà việc ngửi thấy mùi thơm từ khoảng cách gần thế này khiến cậu không thể không phớt lờ sự tồn tại của cô gái này.

Tuy nhiên, may là cậu đã có thể tiễn cô về, nhưng họ hay nói gì khi đi trên đường nhỉ. Không có một ý tưởng nào nảy ra trong đầu cậu vì cảm giác căng như dây đàn này.

Cuối cùng, không chịu nổi sự im lặng, Kitaoka là người lên tiếng trước.

“Nè cậu...”

“Sao vậy?”

“Cậu mua kính mới à?”

“Ể?”

Yasuki bối rối. Lần cuối cậu mua chiếc kính mới là từ hai năm trước rồi, giờ cậu dùng nó đã được một thời gian.

Tại sao cô ấy lạ nói vậy, cậu tự hỏi, có lẽ cô lẫn cậu với một tên bốn mắt khác? Cậu nghĩ một lát, nhưng sờ vào gọng kính cậu mới chợt nhớ ra.

“À, thì ra là vậy. Ở trường tôi đeo cái kính khác.”

“Hả? Cậu nói vậy là sao?”

“Ở nhà tôi hay đeo cái kính này.”

Cặp kính gọng dày xanh thẫm. Cậu mua chúng hồi năm ba trung học để thay cho cái đã bị vỡ, nhưng giờ nó chủ yếu là cặp kính đeo ở nhà của cậu.

Nghe những lời của Yasuki, cô hỏi:

“Tại sao ở trường cậu không dùng nó?”

Y hệt như hồi trên đường về từ cửa hàng tiện lợi. Thường thì Kitaoka nói năng cụt lủn, nhưng khi chỉ có hai người với nhau, cô hoàn toàn không có thái độ bất lịch sự. Nhận ra điều đó, cậu bắt đầu nói năng trôi chảy hơn.

“Đeo chúng thì tầm nhìn sẽ giảm đi. Lệch độ một chút thì không sao, nhưng cố nhìn lên bảng thì lại là một vấn đề.”

Cậu mua nó khi cậu còn học trung học, nhưng học hành cày đề và đọc quá nhiều sách khiến thị lực của cậu nhanh chóng giảm sút. Khi cậu vào cao trung, cậu mua một cặp kính mới để bắt đầu một chặng đường học hành mới. Thế nên người quen từ trường trung học không quen nhìn cậu đeo cặp kính này.

Kitaoka nhìn mặt cậu từ phía bên và phàn nàn.

“Ể ~ đeo cặp kính này trông đỡ hơn mà”

“Thiệt á?”

“Ừa, cái cậu hay đeo đem lại ấn tượng rằng cậu là một tên otaku”

Yasuki ngạc nhiên vì lời nhận xét thẳng thắn của cô và thất vọng tràn trề. Cái kính ở trường có gọng kim loại mỏng và mắt kính to thế nên tầm nhìn của cậu không bị chắn. Thiết kế hơi già dặn, nhưng cậu có thể nhìn rõ hơn nhờ nó, thành ra cậu thích đeo nó...

“Hình như cậu hiểu nhầm rồi, tôi không phải otaku”

“Vậy á?”

“Không may là vậy. Nghe những gì Katsuya nói, tôi chẳng hiểu nổi lấy một từ.”

‘Ấn tượng đem lại’ cô vừa nói, hình như cô nghĩ cậu là otaku thật. Cậu nhất định phải phủ nhận điều đó. Nếu cậu mà hiểu những gì mấy tên ngộ đó nói thì cậu sẽ gặp rắc rối mất.

Phản ứng với điều này, cô nghiêng đầu như kiểu nghe lạ tai lắm.

“Thế tại sao cậu chơi với Saitou-kun?”

“Cậu hỏi ‘Tại sao’ à...”

Saitou là họ của Katsuya.

Nhưng đâu nhất thiết phải có lý do thì mới trở thành bạn bè, cậu muốn chỉ rõ ra điều này.

“Hmm... Bởi vì cậu ấy là một người tốt?”

Đám con gái có lẽ thấy vẻ ngoài của cậu ta không ưa nhìn, nhưng cậu ta nói nhiều điều thú vị. Chưa kể, dù nói thế nào đi chăng nữa cậu ấy không hề nổi giận và bỏ qua mọi chuyện, và khi Yasuki ốm cậu ấy mang theo ghi chép của lớp tới thăm. Với tư cách là một người bạn, hơn cả 100 điểm, cậu ấy xứng đáng được 120.

Ngay sau câu trả lời của Yasuki, Kitaoka bật cười thích thú.

“Ra vậy ~ Cậu ta là một người tốt ~”

Cậu không biết thích thú ở chỗ nào, nhưng cậu không hề cảm thấy sự mỉa mai hay cảm giác bị nhạo báng. Cậu muốn cải thiện quan điểm của đám con gái về Katsuya, cậu thầm nghĩ, nhưng có lẽ vụ này đòi hỏi hơi nhiều công sức.

Sau khi bật cười được một lúc, Kitaoka chuyển chút đề, bằng câu “Nhắc mới nhớ.”

“Yasuki là cách cậu phát âm tên cậu nhỉ. Vừa nãy mình đã nhầm lẫn và hỏi ‘Yasutaka-kun có nhà không ạ?’”

“À ừ, chuyện đó hay xảy ra lắm.”

Cậu nghe cuộc trao đổi ở lối vào khi đó nên cậu đã biết (mà giờ cậu nhớ lại, cậu chỉ mới nghe lời trao đổi của mẹ cậu).

Khi lần đầu tiên thấy cái tên này, nhất định họ sẽ nói ‘Yasutaka’ nên mặc dù Kitaoka là bạn cùng lớp cậu hơn một năm lận, cô nhầm lẫn cũng phải thôi. Ta có thể nói cô chỉ có một chút hứng thú với cậu.

“Cả Kunyomi và Onyomi cũng lạ nhỉ?”

“Kể cả có nói vậy... thì xin hãy phàn nàn với vị song thân của tôi ấy. Tôi đâu thể làm gì được.”

Thật lòng mà nói, cậu chỉ có thể nhún vai và thở dài. Cậu biết là nói ra thì có hơi thô lỗ, nhưng cậu cảm thấy dễ chịu vì cô ấy không đánh bóng cái tên đó lên.

“Thế còn của cậu thì sao?”

Cậu đã biết, nhưng cậu cứ hỏi thôi.

“Là Ema đó.”

“... một cái tên dễ nghe và bình thường nhỉ.”

Lập tức đáp lại cô, cậu nghĩ kĩ lại một lần nữa. Không quá mới lạ, nhưng cũng không cổ xưa. Có vẻ như hiếm khi cô bị người khác phát âm nhầm tên.

Đáp lại lời khen của Yasuki, Kitaoka khẽ gật, như thể đó là điểm mạnh của cô.

“Ừ. Nó lấy từ tên một diễn viên nước ngoài.”

Diễn viên nước ngoài... lẽ nào-

“Mình nói với cậu luôn, đó không phải là ‘Người vợ của Emmanuel’[note13573] đâu.”

Suy nghĩ của cậu đã bị nhìn thấu và cậu tiếp tục im lặng. Đó là một vai diễn đúng hơn là một diễn viên.

“Thì nó cũng giống Emmanuel, nhưng... cái tên đó lấy từ Emmanuelle Béarrt, một diễn viên người pháp. Hồi trước bà ấy xinh đẹp lắm.”

Cho dù cô nói bà ấy xinh đẹp nhưng cậu chưa hề nghe tới cái tên đó. Có bao nhiêu diễn viên trên thế giới này mà?

“Hmm... Tôi không biết bà ấy.”

“Biết mà. Mình chưa bao giờ nghe ai nói rằng ‘A, tớ biết người đó.’”

Cậu lén nhìn Kitaoka khi cô làm bộ làm tịch.

Khi cô nói kiểu đó, trông cô như người mang dòng máu ngoại quốc trong người. ‘Con người thật đơn giản’ Yasuki thầm nghĩ.

Đến gần nhà ga, họ dừng lại trước đèn đỏ một lát. Kitaoka rút smartphone ra khỏi túi và bắt đầu gõ gì đó.

Cậu (tất nhiên là) không thể thấy nội dung, nhưng mắt cậu không thể bắt kịp tốc độ gõ của ngón tay cô.

“Sao vậy?”

Hình như tới đoạn cô dừng lại, cô quay sang phía cậu. Hình như cô đã nhận ra ánh nhìn của cậu.

“Không có gì, chỉ là tôi nghĩ cậu gõ nhanh thật.”

Cậu vừa dứt lời nhận xét thật lòng, đèn giao thông chuyển sang màu xanh.

Sau khi đi qua, cô nhét điện thoại vào túi và hỏi.

“Phải rồi, trước khi mình tới, mình đã liếc qua cuốn sổ địa chỉ mình nhận được hồi năm nhất nhưng số điện thoại nhà của Iijima không viết ở đó. Thế điện thoại di động của cậu đâu?”

Nghe vậy, Yasuki nhớ ra sự tồn tại của cuốn sổ đó. Vì lý do bảo vệ thông tin cá nhân và các kiểu, nó không giống với cuốn sổ thông tin mà nhà trường đang dùng. Hồi cậu còn năm nhất, đầu năm học, họ gọi nó là ‘cả lớp tình nguyện’ và phát một bản khảo sát yêu cầu điền địa chỉ, số điện thoại nhà, trường trung học và mấy thứ khác nữa.

Sau đó, mọi người nhận được một cuốn sổ in những câu trả lời mà mọi người đã điền. Yasuki cảm thấy không cần thứ đó và đã vứt nó đi khi cậu dọn dẹp đón năm mới, nhưng hình như Kitaoka đã dựa vào địa chỉ đó để tới nhà cậu.

Cậu đáp lại thẳng thừng câu hỏi của cô.

“Tôi không có điện thoại di động.”

“Ủa? Thật á?”

Cô phản ứng đúng như cậu nghĩ. Ta có thể nói rằng gần như mọi học sinh ai cũng sở hữu một chiếc smartphone, thế nên cô ấy ngạc nhiên cũng phải.

“Tại sao cậu không có? Mọi người đều có mà?”

Kitaoka mở to mắt và nói với âm lượng lớn. Có vẻ điều đó khá kinh ngạc.

Yasuki thở dài trước khi trả lời.

“Khi tôi sắp vào cao trung, bố mẹ tôi có hỏi rằng tôi muốn có điện thoại hay máy tính bàn, và tôi đã chọn máy tính.”

“Nhưng nếu cậu không có một cái thì bất tiện lắm. Ví dụ như tìm kiếm cửa hàng mua sắm?”

“Vẫn được mà. Đâu đến nỗi thế.”

Cơ bản là vì cậu chỉ có đi từ nhà đến trường và trường dự bị mỗi ngày, thành ra cậu không có những việc phải làm càng sớm càng tốt. “Nếu không có sẵn trong tay thì đúng là một vấn đề lớn” vài người có lẽ nói vậy, nhưng miễn là bạn không quá chậm trễ thì đâu có sao. Cậu đã ghi nhớ số điện thoại của bố mẹ, bạn thân, thế nên cậu đã được dặn phải gọi họ nếu có chuyện gì xảy ra. Bên cạnh đó, ngày xưa con người vẫn sống mà không có điện thoại đó thôi, thế nên không có điện thoại thì có chết ai.

Kitaoka nhìn mặt cậu tỏ vẻ tò mò, “Ồ” cô trút hơi thở nghe chừng ngạc nhiên và khâm phục.

“Một chiếc máy tính bàn... Cậu cần cái đó sao? Cậu làm gì với nó?”

“Cậu hỏi ‘Cái gì’ à... Thì, cậu có thể lập chương trình bằng nó. Một chiếc điện thoại không thể làm được việc đó.”

“Chương trình? Cậu tự viết được á?”

“Thì... nếu đơn giản thì được.”

Hồi cậu còn học trung học, thư viện có một cuốn sách Giới thiệu Java. Cậu thử viết một chương trình ở máy tính của trường và nó thú vị không ngờ. Thế nên khi cậu được hỏi mình muốn điện thoại hay máy tính bàn, cậu đã chọn máy tính.

Kitaoka bật cười lạnh nhạt bằng tông giọng cao.

“Rốt cuộc thì cậu vẫn là một tên otaku.”

“... Tôi không nghĩ vậy đâu.”

“Không, cậu đủ tư cách trở thành otaku rồi. Tin mình đi.”

... là vậy sao? Hình như dù có chuyện gì xảy ra đi nữa Kitaoka vẫn cứ khăng khăng ‘Iijima = otaku’. Cậu cảm thấy định nghĩa otaku của cô và cậu khác nhau hoàn toàn.

‘Đáng lẽ mình không nên nói ra,’ cậu hơi hối hận, nhưng cậu không thể ngăn một chuyện đã xảy ra. Dồn tới đường cùng, cậu siết bàn tay đang nắm tay lái xe đạp.

Họ đang tới đường vòng trước nhà ga. Sắp tới lúc chia tay Kitaoka.

“Nhưng mà cậu có điện thoại thì hay biết mấy. Family plan cũng được đó.”

Lại cái chủ đề này... Cậu có mua hay không thì đâu ảnh hưởng gì tới cô...

“Lẽ nào cậu làm việc cho một hãng điện thoại di động?” Cậu bắt đầu cảm thấy mệt óc.

“Nói vậy tức là cậu không chịu việc tôi không có điện thoại à... Thế thì khi nào lên đại học tôi sẽ sắm một chiếc.”

“Hmm. Không phải là mình không chịu mà là cậu là kẻ đi ngược số đông.”

“Cậu muốn nói gì cũng được. Tôi không hấp dẫn như cậu, thế nên hiện giờ tôi không cần phải có điện thoại.”

“Ể...”

Tông giọng Kitaoka đột nhiên thay đổi. Cậu đã nói gì không hay sao?

“Sao vậy?”

Lo lắng, cậu nhìn vào mặt cô khi cô ngoảnh đi. Dưới ánh đèn đường da cam, cô cắm mặt nhìn xuống nền đường với vẻ khó xử.

“Đừng để ý làm gì.”

Cậu không nhìn rõ lắm nhưng... cậu không muốn gặng hỏi. Họ đứng ngay trước nhà ga, thế nên không cần phải chuyện trò nữa.

Kitaoka rút ví ra và dừng lại trước cổng vé.

“Về nhà cẩn thận nhé.”

“Ừ. Tạm biệt.”

Cô khẽ bật cười và vẫy tay. Ngọn tóc màu hạt dẻ và cánh tay trắng xa dần. Bóng cô biến mất khi cô xuống cầu thang tới sân ga từ cổng vé. Trong số những người trên đường về nhà, cô bắt mắt như một nguồn sáng. Cậu không thể rời mắt nổi.

... lúc đó cảm giác không thể tin được. Bạn nữ cùng lớp trái ngược hoàn toàn với cậu bất chọt xuất hiện trước cửa nhà như một người bạn cũ và trò chuyện với cậu trên đường về nhà.

Cậu chắc chắn lần tiếp theo họ gặp nhau trên trường, chắc cô sẽ tỏ ra như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cậu hiểu điều đó, nhưng cậu không thể không ngăn những hạt mầm đang mọc mầm trong lồng ngực cậu.