Trở về Phượng Tê cung, Di Nguyệt vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng.

Có lẽ nàng vẫn chưa thật sự tin được, Tử Kì vậy mà lại nỡ xuống tay vô cùng tàn nhẫn với Thường Hi.

Nhưng nàng ta là muội muội của hắn, cùng hắn lớn lên và cũng là người thân duy nhất còn của hắn.

Thế mà…

Vậy nếu hắn đã nhớ lại kiếp trước, vì sao lại không trả thù nàng?

“Nàng bận lòng à?” Tử Kì được nàng hầu hạ cời áo ngoài, nằm xuống giường, Di Nguyệt nằm xuống cạnh hắn.

“Đều do nàng ta tự mình chuốc lấy mà thôi.

Nếu không phải chúng ta sớm đề phòng thì người bị hại đã là nàng.”

Đúng vậy, Di Nguyệt sớm đã đề phòng Thường Hi.

Sau sự việc của Mục Du Ca, nàng e dè hỏi ý Tử Kì về việc có thể giám sát phủ trưởng công chúa một chút hay không? Vậy là Tử Kì liền trực tiếp mua chuộc nha hoàn bên người Thường Hi.

Ngay cái đêm mà Thường Hi dự định ra tay với nàng, nha hoàn kia đã tuồn tin vào trong cung.

Lúc biết chuyện, cả nàng lẫn hắn đều sững người không thể tin được.

“Cái này…” Di Nguyệt nhìn hắn, trong mắt hiện lên một chút ý niệm không hay.

Nàng nhịn nhục Thường Hi cũng đã mấy lần đều vì nghĩ cho Tử Kì, nhưng nay nàng ta lại muốn xuống tay như thế…

“Đều theo ý nàng, để nàng ta gậy ông đập lưng ông đi.”

Ngày đại hôn của công chúa Thường Hi vẫn được tổ chức linh đình, xứng với cái danh trưởng công chúa của nàng ta.

Song, dân chúng thì ngưỡng mộ vui vẻ chứ tân nương lại chẳng hài lòng.

Nàng ta cứ liên tục làm loạn, sau bị giam lỏng ở trong cung chờ ngày gả đi.

Bao nhiêu vải lụa gửi tới cho nàng ta tự chuẩn bị giá y, nhưng nàng ta lại chẳng đụng tay vào, cả ngày chỉ thẩn thờ muốn xin tha thứ.

Nhưng một chuyện không ai ngờ tới đã xảy ra ngay ngày hôm đó.

Vì muốn cho nàng ta chút mặt mũi để sau này gả tới Thục quốc cũng không bị khinh nhờn nên Di Nguyệt và Tử Kì đã tiễn người tới cổng thành.

Đoàn đưa dâu vừa đi xa một chút thì chuyện bất ngờ xảy ra…

“Tấn công! Giết chết bọn nó cho ta!” Một giọng nam gào lên và một đám người mang theo gươm kiếm từ trong đám đông hướng thẳng tới chỗ nàng mà xông tới.

Lúc chiếc nón che đầu gã ta rơi xuống, Di Nguyệt bàng hoàng nhận ra Tĩnh vương: “Tĩnh vương? Sao hắn lại ở đây?”

Không gian nhất thời trở nên náo loạn, quân lính hộ giá Tử Kì và Di Nguyệt vào trong thành.

Nhưng rõ ràng là có gì đó không ổn lắm.

Bọn chúng chỉ có chưa tới hai chục người, rất nhanh sẽ bị quân lính bắt hết.

Một người như Tĩnh vương chắc chắn sẽ không ngu ngốc làm ra chuyện như vậy, nếu không phải hắn đang có mục đích khác.

Mục đích khác? Tử Kì? Giết vua đoạt vị?

Nhận ra điều này, Di Nguyệt liền cảnh giác nhìn quanh và phát hiện một kẻ đang ở trên lẩu của một tửu lâu gần đó, giương cung hướng thẳng về phía Tử Kì.

Hắn buông dây, nàng vô thức lại đẩy Tử Kì sang một bên, thay hắn chắn mũi tên đó.

“A Nguyệt! A Nguyệt! Đừng ngủ…” Đó là tất cả những gì cuối cùng mà nàng nghe được trước khi mê man…

Trong ngục lao tăm tối ẩm thấ, một nam nhân ngồi gục vào tường, tóc tai rũ rượi.

Nghe thấy tiếng bước chân đi về phía này, hắn ta liền lồm cồm bò tới, tay vịn song sắt làm cho cái xích ở tay kêu lên leng keng.

Hắn ta đã bị giam ở chỗ này hai ngày mà không được ăn uống gì, ngay cả giám ngục đi ngang qua cũng mắt điếc tai ngơ mặc kệ lời cầu xin của hắn.

Hắn ta ngước mắt nhìn người vừa tới, chút hi vọng rồi cũng bị dập tắt.

Hắn ta ngã quỵ ra sau, sợ hãi: “Hoàng… hoàng đệ à…”

“Hoàng đệ? Thứ như ngươi cũng xứng gọi trẫm là hoàng đệ?” Tử Kì mang bộ mặt như diêm la nhìn người trong ngục, dường như chỉ hận không thể lập tức giết hắn ta hàng trăm lần.

“Duãn Quân Thụy, tới giờ ngươi vẫn chưa biết vị trí của mình ở đâu à?”

Doãn Quân Thụy, đại hoàng tử của Lạc quốc, con trai của tiên hoàng hậu và cũng chính là thái tử sau khi Tử Kì bị đưa sang Vệ quốc làm chất tử.

Nếu nói về ân oán của hai người, có lẽ nó đã bắt đầu từ tước khi họ được sinh ra.

Tiên hoàng, tức phụ thân của Tử Kì và Quân Thụy, vốn có tình cảm từ trước với mẫu thân Tử Kì.

Hai người hẹn ước từ sớm, ngôi vị hoàng hậu vốn dĩ cũng nên thuộc về Kỷ Nguyệt Hạ.

Thế nhưng, hậu thuẫn của nàng ta lại không đủ tốt.

Sau, để củng cố địa vị cho con trai mình, mẫu thân của tiên hoàng đã chọn Thái tử phi xuất thân là đích nữ của quan to, còn Kỷ Nguyệt Hạ chỉ được nạp làm trắc phi.

Sau đó, thái tử lên ngôi, người trong lòng lại chỉ có thể là Hoàng Quý phi chứ không leo lên được hậu vị.

Tử Kì vì thế cũng không thể thuận lợi trở thành thái tử.

Còn Duẫn Quân Thụy là con trai của Hoàng hậu.

Mặc dù hoàng hậu không được sủng ái nhưng xét về đích thứ, hắn ta vẫn hơn hắn một chút.

Trong mắt hoàng hậu, hoàng quý phi và Tử Kì chính là một mối đe dọa lớn.

Vì thế… nàng ta đã bày mưu hãm hại mẫu thân hắn…