Lúc Tử Kì tới nơi, Du Ca đã chờ sẵn ở trước cửa cung với bộ y phục chẳng khác mấy lúc nàng ta ra mắt ở đại điện.

Bộ trang phục đậm chất nữ tử Tây Vực, khoe trọn vòng eo nuột nà.

Nàng ta mỉm cười, đi lên hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”

Tử Kì chỉ liếc mắt một cái, cũng không cho nàng ta bình thân mà đã hỏi: “Là ai cho ngươi cái lá gan đó?”

Lập tức, sắc mặt Mục Du Ca chuyển sang tái xanh.

Nàng ta hiểu hắn đang nói tới chuyện gì, nhưng lại vờ như không hiểu: “Không biết bệ hạ nói chuyện gì?”

“Ai cho ngươi lá gan mưu hại hoàng hậu?”

Du Ca liền quỳ hẳn xuống, kêu than: “Bệ hạ, thần thiếp oan uổng, thần thiếp không có! Thần thiếp chỉ mang bánh sang cho hoàng hậu nương nương, trong đó chắc chắn không có độc, đã có thái giám và đầu bếp kiểm tra qua rồi thần thiếp mới mang tới cho hoàng hậu nương nương.” Nàng ta đã đoán ra được hoàng hậu đã trúng độc sau khi ăn bánh nên bệ hạ mới qua đây hạch tội.

Nhưng nàng ta không sợ.

Chỉ cần trong bánh không có độc, chắc chắn không thể gán tội cho nàng ta.

“Ngươi tưởng ai cũng là kẻ ngốc sao? Còn dám qua mặt trẫm?” Tử Kì nhíu mày.

Tây Vực gửi một công chúa như vậy sang là có mưu đồ gì?

“Bệ hạ… thần thiếp… oan cho thần thiếp quá! Thần thiếp không biết gì cả.” Mục Du Ca vẫn cố chấp không nhận.

Cho tới khi Tư Hạ được lệnh đi lên, nói: “Có người đã thừa nhận ngươi đã dò hỏi thức ăn và thuốc bổ mà hoàng hậu nương nương dùng hàng ngày.

Mưu đồ rõ như ban ngày, ngươi còn dám chối? Công chúa Tây Vực có phải không xem Lạc quốc chúng ta ra gì rồi không?”

“Bệ hạ… thần thiếp… thần thiếp…” Du Ca cắn răng dập đầu.

Nàng ta đủ thông minh để biết rằng bây giờ mình không thể chối.

Nhưng Tây Vực và Lạc quốc vừa mới hòa hoãn, nàng ta vẫn tin rằng Tử Kì sẽ không làm ra việc gì quá đáng, nàng ta vẫn còn cơ hội.

“Bệ hạ, thần thiếp chỉ là quá tủi thân…”

“Tủi thân? Ngươi có tư cách gì mà tủi thân?”

“Bệ hạ, thần thiếp cũng là phi tử của người…” Du Ca gần như cãi lại.

Nàng ta ở Tây Vực tốt xấu gì cũng là công chúa, cũng được yêu thương, nào có chịu đựng những tủi hờn này?

“Trẫm từng nhận ngươi sao?” Tử Kì lại gần nàng ta một chút.

Mục đích hắn tới đây không chỉ để làm nàng ta thừa nhận hay là thị uy đơn giản như vậy.

“Nói, là ai sai khiến ngươi làm?”

Cơ thể Mục Du Ca run lên trông thấy.

Nàng ta lắp bắp nói: “Không… thần thiếp không hiểu bệ hạ hỏi gì… Thần thiếp chỉ là ganh tị với hoàng hậu nương nương nên… nên…”

“Còn muốn lừa trẫm?” Tử Kì hừ lạnh một tiếng, sau đó dứt khoát đứng dậy, xoay người ý muốn rời đi.

“Tây Vực gửi một nàng công chúa không biết điều như vậy tới hòa thân sao? Đây là ý cầu hòa của Tây Vực à? Có phải… trẫm vẫn còn nhẹ tay với các ngươi quá không?” Nếu Lạc quốc muốn, ở ngay thời điểm này có thể tiến hành tiêu diệt hoàn toàn Tây Vực.

Mục Du Ca hiểu ý của hắn, rùng mình một cái.

Nàng ta nghĩ tới quê nhà, nơi có phụ mẫu cùng huynh đệ tỷ muội của mình, rồi cắn răng: “Bệ hạ… thần thiếp xin khai hết… xin người đừng làm khó phụ vương…”

Tử Kì dừng bước, chờ nàng ta nói tiếp.

Mục Du Ca trước dập đầu một cái tạ tội, rồi mới nói: “Là Thường Hi trưởng công chúa.”

Từ lần đầu nhìn thấy Mục Du Ca trên đại điện, Thường Hi đã biết rằng người này dễ đối phó hơn Di Nguyệt rất nhiều.

Nàng ấy có thể giúp Du Ca thượng vị, chờ tới khi loại bỏ được Di Nguyệt thì Du Ca cũng không còn là vấn đề lớn lao.

Bởi vậy, ngay từ ngày đầu nàng ta nhập cung, Thường Hi đã thường xuyên ghé qua trò chuyện.

Nhưng chờ một tháng qua rồi mà Tử Kì vẫn chẳng đoái hoài đến Du Ca, Thường Hi ở trong phủ riêng của mình cũng sốt ruột không kém.

Tuy có thể lấy cớ thân thiết với Du Ca đề vào cung thường xuyên, nhưng nàng ta cũng không thể gặp được Tử Kì như ý muốn của mình.

Mà Di Nguyệt thì vẫn an nhiên ở Phượng Tê cung nhận ân sủng.

Vì thế, nàng ta quyết định đổi kế hoạch, mượn tay Du Ca để trừ khử nàng.

Sau khi nghe Thường Hi nói, Du Ca hốt hoảng từ chối: “Trường công chúa, ta không thể làm thế được!”

“Sao lại không? Ngươi không ghen tị với hoàng hậu sao?” Thường Hi vẫn nhàn nhã thưởng trà, thỉnh thoảng lại liếc mắt quan sát biểu cảm của Du Ca.

Đúng là con thỏ chết nhát, chẳng làm được trò gì.

“Cái đó… ta có nhưng mà…”

“Sao lại không thể? Ba chúng ta đều là trưởng công chúa tôn quý, đều lớn lên trong nhung lụa và sủng hạnh, ở quốc gia của mình đều tôn quý như nhau.

Bổn cung chưa gả đi thì không nói, nhưng ngươi và Tống Di Nguyệt đều gả cho hoàng huynh, vì sao nàng ta tiếp tục được sủng ái như châu ngọc, còn ngươi lại phải chịu hết ủy khuất? Ở Tây Vực ngươi từng chịu loại ấm ức này chưa?”

“Chưa… chưa từng…”

“Vậy còn không ra tay? Tất cả đều do nàng ta mà ra cả.”