Ngoại truyện của Bùi Thư Thần.

Tôi biết tin Nhan An Thanh kết hôn từ bạn bè.

Chú rể là ai? Tôi mở thiệp mời họ gửi, thấy cái tên quen thuộc: Triệu Cảnh Thịnh.

Triệu Cảnh Thịnh, Triệu Cảnh Thịnh, sao lại là Triệu Cảnh Thịnh?

Dưa Hấu

Cái gã Triệu Cảnh Thịnh thuộc chi nhánh Hàn gia, gần đây mới có chỗ đứng trong giới giải trí.

Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ, sau này Nhan An Thanh có gả thì cũng phải gả cho trưởng tử của một gia tộc thế gia nào đó, giống như Bùi gia trước khi sụp đổ, giống như tôi.

Ban đầu, tôi xem Nhan An Thanh như em gái nhà bên.

Cô ấy suốt ngày lẽo đẽo theo sau tôi, mặc kệ thái độ của tôi thế nào cũng không biết mệt, ảnh đại diện là khóm tường vi dưới góc tường phòng tôi, chữ ký cá nhân là "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng", ảnh bìa trang cá nhân là món quà sinh nhật đầu tiên tôi tặng cô ấy, một quả cầu thủy tinh.

Trông có vẻ si tình không thay đổi.

Nhưng từ khi cô ấy mười mấy tuổi, tôi đã biết tình cảm của cô ấy nồng nhiệt, chỉ là... nhưng không lâu dài.

Giống như có một thời gian cô ấy thích Maksim Mrvica, tôi còn nghe thấy tiếng dương cầm từ nhà cô ấy vọng sang, sau đó có một thời gian tài xế nhà cô ấy nghỉ phép, cô ấy sang đi nhờ xe của tôi, tôi đặc biệt bảo tài xế bật danh sách nhạc của Maksim Mrvica, không ngờ nhạc vừa dạo lên cô ấy đã nhăn mặt nói: "Đổi bài đi, nghe chán rồi."

Ví như có một thời gian cô ấy rất thích sưu tầm những quả cầu thủy tinh tuyết cảnh ở khắp nơi, từ huyền quan vào đến phòng cô ấy, bày la liệt vô số quả. Khi đó, mỗi năm tôi đều tặng cô ấy ba quả, vào dịp sinh nhật, năm mới và khi cô ấy không vui. Đến năm thứ ba tôi đến nhà, những quả cầu thủy tinh ấy đã biến mất không dấu vết, không biết bị cất vào xó nào phủ bụi rồi.