“Shimono-kun, lại đây tôi nói cái này chút.”
Trong lúc tôi đang ngồi trên bàn và gõ phím Enter như búa bổ thì bất ngờ trưởng phòng gọi tôi. Tôi thầm nghĩ rằng ‘mình đã phạm phải lỗi gì rồi chăng’, rồi bước ra khỏi bàn làm việc của mình. Lẽ ra cô ấy phải biết tôi đang buồn ngủ đến chừng nào. Cũng tại vì thức đêm cày bộ anime yêu thích, mà giờ đây tôi đang bị cơn buồn ngủ cản trở. Tuy vậy, chuyện ngủ gà ngủ gật là điều không thể tránh khỏi. Cuối cùng thì tối qua, tập cuối của bộ anime “Senpai khoá trên đem lòng thích tôi” đã phát sóng. Không đời nào có chuyện tôi xem lại băng ghi đâu, vì vậy tôi đã gượng ép chính bản thân mình phải thức khuya. Thế nên tôi đã không ngủ đủ giấc.
Trong lúc này đây, giờ nghỉ trưa đã nhanh chóng trôi qua. Khí ẩm của tháng 5 đã lắp đầy căn phòng, thứ duy nhất đang dần tệ đi chính là cơn buồn ngủ tột độ của tôi. Nhưng… giọng nói của trưởng phòng đã đánh thức tôi dậy. Không những thế, đôi mắt của trưởng phòng còn đăm đăm nhìn tôi tựa như đôi mắt của một con diều hâu đang muốn ăn tươi nuốt sống con mồi là tôi. Mặc dù có đôi mắt hình quả hạnh đào, nhưng cặp mắt ấy cũng to tròn một cách tự nhiên. Chiếc mũi nhỏ nhắn của cô ấy toát lên một vẻ trẻ con cùng sự đáng yêu. Nhưng nếu nói về tổng thể thì cô ấy thật sự xinh đẹp hơn là dễ thương. Trong suốt 27 năm cuộc đời, tôi chưa một lần nào thấy một người phụ nữ đẹp hơn người với mái tóc đen dài như thế này.
“Đang làm gì vậy? Mau ra đây nhanh lên hộ tôi.”
Từ lúc bị ăn chửi vì đã lãng phí thời gian của bản thân, tôi dạo vòng quanh cái bàn thôi mà cứ như là đang đi một vòng quanh hòn đảo nhỏ tới chỗ cô ấy ấy.
“T-Thứ lỗi cho tôi, thưa sếp. Liệu tôi có thể giúp gì cho sếp không ạ?”
Tên cô ấy là Kamijou Touka. Chỉ mới có 28 tuổi. Dù vậy nhưng Touka điều hành toàn bộ bộ phận ở đây, có tới 30 nhân viên trong bộ phận dưới trướng cô ấy, nên cô hay còn được gọi là người phụ nữ phi thường. Ở đây không ai làm việc trong công ty lâu hơn Kamijou Touka, chưa hết một phần ít trong số họ thấy rằng sẽ không có ai đủ xứng đáng để có thể thay thế được vị thế của cô ấy. Là một người phụ nữ có tài năng khác biệt.
Tiện đây, tên tôi là Shimono Nanaya. Năm nay có lẽ tôi đã đạt đến tuổi 27, nhưng vẫn chỉ là một con người quá tầm thường so với những gì cô ấy sở hữu, chẳng bao giờ xứng đáng với chiếc ghế cao hơn. Ngược lại, tôi còn thường xuyên hay mắc rất nhiều sai lầm và đã bị sếp la rầy không ít. Dù chỉ sinh sau có một năm, nhưng mà đẳng cấp lại thua xa một cách chóng mặt như vậy sao? Với một con người hoàn hảo như vậy đứng ngay trước mắt mình, tôi không thể không chịu sự áp lực của cảm giác thua cuộc và thấp kém hơn.
Cô ấy cực kì xuất sắc trong công việc của mình cùng với vẻ ngoài ưa nhìn, thế nên sẽ không đời nào tôi có thể đứng ngang hàng với người như vậy. Thậm chí Kamijou Touka còn sở hữu một thân hình siêu cân đối.Từ chiếc váy cô ấy mặc, tôi có thể nhìn thấy đôi chân nóng bỏng ấy, khiến đầu óc tôi lu mờ và không biết phải nhìn vào đâu cả. Chưa kể đến việc quần tất quá đỗi cuốn hút, nó thật quá gợi cảm. Ahh, giá mà tôi là chiếc quần tất ấy thì hay biết mấy.
Vì là một người sếp xinh đẹp và tài năng xuất chúng trong công việc, xét về gu của tôi với những người phụ nữ lớn tuổi hơn, thì cô ấy chính xác là kiểu phụ nữ tôi đang nhắm đến. Cái lúc mà sau khi chúng tôi gặp lại nhau, tôi đã ngay lập tức tìm kiếm trên mạng về ‘video sếp nữ cấp trên với chiếc quần tất’ trong tối hôm đó. Đương nhiên, tôi chỉ tra cứu nó trên mạng thôi, tôi đã không làm bất cứ thứ gì hết nên chỉ có thể kể được như vậy.
À phải rồi, đây chính là lý do vì sao tôi nói rằng chúng tôi gặp lại nhau. Thực ra chúng tôi đều có chung bằng cấp của một trường cao trung. Lúc đó chúng tôi chẳng hề có một chút quan hệ gì với nhau, tôi khá chắc chắn rằng cô ấy còn không nhớ tới tôi, cứ như vậy đến khi chúng tôi tốt nghiệp trường cao trung, nhưng tôi vẫn luôn thán phục Kamijou Touka. Sở hữu một khả năng lãnh đạo có một không hai, tất cả mọi người đều đồng ý bầu cử cô ấy thành hội trưởng hội học sinh, tôi biết được rất nhiều học sinh, cả nam lẫn nữ đều có một sự ngưỡng mộ vô cùng lớn.
Đương nhiên, tôi cũng là một phần trong nhóm. Và chắc chắn cảm xúc yêu đương cũng xen lẫn vào trong đó. Về cơ bản thì tình yêu với những người phụ nữ lớn tuổi hơn đều xuất phát từ những năm cao trung. Với một kẻ tầm thường như tôi thì tôi không thể thổ lộ ra cảm xúc của mình, tôi chỉ đơn giản và quan sát cô ấy trong bóng tối. Dù chỉ quan sát phẩm chất cao quý và ngoại hình gợi cảm là quá đủ cho tôi rồi. Ahh, những kỉ niệm khi còn trẻ, thật tuyệt.
Nhưng thôi, việc đó đã đi vào quá khứ rồi. Còn bây giờ, Kamijou Touka... Trưởng phòng Kamijou cũng chỉ là một người chị lớp trên của tôi mà thôi. Có thể bạn sẽ nói rằng đấy như là dấu hiệu của sự sợ hãi. Nhưng lúc bị chỉ gọi tên như thế khiến tim tôi đập loạn nhịp cả lên. Chui vào chiếc chăn ấm áp của mình và chơi game di động cả ngày. Tôi vẫn cần phải đi thu thập nguyên liệu để thăng cấp nhân vật Onee-san yêu quý của tôi. Tôi không muốn ở đây và bị trách móc như này, không hề muốn.
“Lại gần hơn, mau lên?” Sếp của tôi đưa ra một ánh nhìn giận dữ, ra lệnh cho tôi lại gần cô ấy hơn, nhưng cô không hề biết rằng tôi chỉ là một tên hèn nhát và điều này thật quá đáng sợ để khiến tôi nhúc nhích.
Tất nhiên là ở đây không hề có bất kì sự đáng yêu nào cả. Sau những việc vừa rồi giờ đây cô ấy đứng đang khoanh tay và cái tay đó đang tì lên bộ ngực có kích thước hoàn hảo của cô ấy, ít nhất thì tôi thấy như vậy. Chết thật… thứ này thật tuyệt vời làm sao. Đúng là một thứ có sức hủy diệt đáng gờm. Trong đầu tôi luôn gọi đó là cách quấy rối tình dục bằng ngực. Làm sao tôi có thể tập trung vào công việc trong khi cô cứ khoe ra bộ ngực quái vật như vậy? Tôi đã đưa lời đề nghị lên công ty để họ có thể thay đổi được cách làm việc của mọi người. *nhìn lướt qua*. Cô ấy đang….*Nhìn lướt qua*. Ah, cô ấy đang đưa mắt nhìn trừng trừng mình.
“Um, tôi lại làm gì kì cục lắm ạ?”
Đây chính là câu nói hợp nhất mà tôi có thể nói ra. Trong từng thế giới khác nhau, nó có lẽ cũng khá bình thường, nhưng đối với tôi của thế giới hiện đại đang sống này, câu nói này là thứ chuẩn nhất. Sống trong xã hội với tư cách chỉ là một thành viên đúng là thứ đau khổ nhất, hãy để tôi kể cho bạn nghe. Khi tôi đến gần trưởng phòng thì cô ấy bất ngờ kéo lấy cà vạt của tôi và kèo mặt tôi kề sát lại với mặt cô ấy. Hương thơm ngào ngạt như những bông hoa làm mũi tôi kích thích. Đó là hương thơm của phụ nữ trưởng thành, nó sẽ khiến cho tim của bạn đập nhanh hơn rất nhiều. Bờ môi hồng hào ấy đang ở ngay trước mắt tôi bắt đầu mở ra và nói thành lời, tạo nên một sự âm giọng ngọt ngào.
“Cà vạt của cậu bị lệch này. Cậu nghĩ rằng chúng ta sẽ tham gia cuộc bảo trì và gặp các khách hàng với trang phục như này sao?”
Bàn tay dịu dàng và trắng nõn nà của cô ấy từ từ chỉnh lại cà vạt cho tôi. Oh yeah, cũng chỉ vì mãi đến sáng tôi mới có thể chợp mắt được một chút. Tôi vội vàng rời khỏi nhà mà không chỉnh đốn lại bản thân cho đoàng hoàng.
“Tôi rất xin lỗi, và cảm ơn sếp rất nhiều. Cảm giác cứ như một cặp đôi mới cưới ấy nhỉ, haha.”
“Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy hả? Cậu đúng là đồ ngốc. Không đời nào hai ta lại say đắm nhau trong văn phòng trước đôi mắt của tất cả mọi người như vậy đâu, đối với câu, sau hai năm rưỡi hẹn hò cùng nhau, cậu cũng phải cầu hôn tôi bằng cả một cái nhà hàng sang trọng ấy nhỉ… Không, trong cuộc sống thường ngày thì một ngôi nhà thôi là tốt rồi, chúng ta sẽ tiến tới hôn nhân và rời khỏi nhà cùng nhau với nụ hôn tạm biệt. Cậu có bị ngốc không?jeez.”
”Vâng, tôi xin lỗi ạ!”
Buồn thật, tôi chỉ muốn cải thiện lại tình hình và làm cho nó bớt căng thẳng đi dù là một chút thôi cũng được, nhưng có vẻ nó đã phản lại sát thương còn lớn hơn còn làm cho cô ấy căng thêm nữa chứ. Mặt Kamijou Touka ửng đỏ lên và rầy la tôi. Cô ấy thậm chí đã gọi tôi là đồ ngốc tới ba lần. Tôi nghĩ rằng tôi nên luyện thói quen mới là nên nghĩ trong đầu trước khi nói ra bất kì điều gì.
“Thật đấy à… Sao cậu lại nghĩ rằng tôi sẽ hèn nhát để cậu chịu trách nghiệm cho chuyện lớn như này chứ? Đây là buổi gặp mặt đầu tiên của chúng ta với họ, vậy nên phải cố gắn thu hút họ hết mức có thể.”
“À! Vâng, đây chính là cuộc gặp mặt đầu tiên, vì vậy…. Ahhh, đúng vậy! Hôm nay là ngày bảo trì!”
Công ty tôi đang làm hiện tại, được gọi là công ty khép kín liên kết thương mại Geotam, tập trung vào buôn bán máy làm cà phê, máy in, và các thiết bị làm việc trong văn phòng khác, dụng cụ. Chúng tôi cũng thường bán những đồ tiêu dùng cho khách hàng kiểu như hộp mực, với vân vân thứ khác, khi tiếp cận đến những khách hàng lớn hơn, chúng tôi không chỉ bán hàng mà còn hỗ trợ bảo trì sản phẩm hàng tháng nhằm theo dõi sát sao và để kiểm tra chất lượng sản phẩm.
Bắt đầu từ tháng này, tôi sẽ mang trách nhiệm chăm sóc và bảo trì cho một trong những khách hàng lớn của chúng tôi. Đóng vai trò là một mốc quan trọng trong doanh thu bán hàng của toàn bộ chúng tôi. Vì lượng sản phảm của ông tiếp cận đến với khách hàng khá lớn, một số thiết bị và dụng cụ của họ có một độ quan trọng lớn hơn bình thường. Nói về việc bảo trì với số lượng lớn và các loại thiết bị khác nhau, các loại dụng cụ được phát triển tại từng nhà sản xuất khác nhau, một tên không có một chút kinh nghiệm nào như tôi thì cần phải có một cuốn sổ ghi chép hướng dẫn những thứ cần làm thì mới có thể tiến hành công việc đúng cách. Đi vào đó mà không có gì trên tay thì cuộc đời tôi coi như kết thúc với sự mất mặt.
Tuy nhiên, tôi hoàn toàn quên mất rằng hôm nay sẽ diễn ra ngày bảo trì, đó là vì sao đến bây giờ tôi không có cuốn sổ hướng dẫn theo mình. Tôi đã làm dữ liệu kĩ thuật số, nhưng… in sạch nó ra tài liệu cần thiết cho đến ngày gặp mặt là điều không thể.
“Ahh, chết rồi… tôi phải làm gì bây giờ…”
”Cậu…đừng nói với tôi là…”
"S-Sếp... cứu tôi pha này vớiiiiii!"
Âm thanh gào thét của chúng tôi cứ như xuất phát từ phim Do*raemon, và thế là câu chuyện của chúng tôi bắt đầu.