"Ta chính là một học sinh quy củ mà!" Tả Tiểu Đa thề thốt bảo đảm.

Văn Hành Thiên nghe xong những lời này thì lập tức phất tay áo bỏ đi, sau đó cũng cũng xuất hiện trong buổi thí luyện nữa.

Có lẽ là nghe xong những lời này chỉ muốn nôn ra ...

Tuy không thể thu nhap thêm mot khoản từ thí luyen nhưng Long Huyết phi đao vẫn là có thể ăn no nê, lần rèn luyện này đã chặn đứt con đường thu hoạch tài nguyên của Tả Tiểu Đa, nên nếu còn không thể bổ sung năng lượng cho Long Huyết phi đao, thì chẳng phải là đã lỗ sạch vốn rồi sao.

Kết quả là trong suốt một ngày đi ren luyện, hầu hết những người khác thì không tìm được mục tiêu còn Tả Tiểu Đa thì trực tiếp hút mục tinh thú mục tiêu thành bột mịn; hắn cứ lặp đi lặp lại động tác như vậy cả ngày, cũng không biết đã giết bao nhiêu tinh thú rồi.

Mãi đến khi Tả Tiểu Đa cảm giác được Long Huyết phi đao cầm trên tay trở nên nặng hơn bình thường rất nhiều, lại thêm cảm giác dính dính trong lòng bàn tay, thì khi quay đầu nhìn lại thì đa thay than đao bien thanh mau đỏ sam rồi.

Tả Tiểu Đa vội dùng vải trắng lau thân đao một cái, tấm vải trắng nháy mắt biến thành vải đỏ.

Phải lau một lúc lâu thanh đao mới sạch sẽ trở lại, lúc này mới cầm Long Huyết phi đao trong tay thì mới thấy đầu long ở chuôi đao tuôn ra một luồng khói màu đỏ ... Linh khí tuôn ra khắp nơi!

“Đệch!"

Tả Tiểu Đa cũng phát hoảng rồi.

Đây là ... Long Huyết phi đao ăn quá no sao?

Hơn nữa ... Đây là do ăn quá no cho nên phun ra sao?

Phun ... Phun ra?

Long Huyết phi đao mà cũng có thể ăn quá no!

Tả Tiểu Đa vừa cảm thấy thật khó tin vừa thu vội Long Huyết phi đao vào trong tay, bắt đầu hấp thụ linh khí để luyện công, lần luyện công này tốn hết bốn tiếng đồng hồ ...

Trải qua bốn tiếng hấp thu linh khí thì Long Huyết phi đao không còn phun ra nữa ...

“Mi tuyệt đối đừng để bị bội thực đấy ... "

Tả Tiểu Đa hầu hạ Long Huyết phi đao như hầu hạ tổ tông, lập tức thu vào nhẫn bản mệnh của mình.

Ngay sau đó, Linh Miêu kiếm bỗng nhiên xuất hiện trong tay hắn, ngón tay miết nhẹ thân kiếm, khiến cho tiếng rồng ngâm vang lên.

Tả Tiểu Đa chỉ thẳng kiếm, vạt áo bay bay, bầu trời xuất hiện mưa sao băng, hắn bước một bước khiến mặt đất rung chuyển, bình thản tiến về phía trước.

Tả Tiểu Đa nhìn cảnh tượng này, trong lòng đột nhiên muốn làm thơ.

Nhưng hắn nghĩ đến nát óc, cuối cùng cảm thấy bản thân có lòng những không đủ sức.

"Ngày xưa có giai nhân Công Tôn thị. Thôi không hát bài này được, ông đây là nam mà. Xe bon bon, ngựa phi nhanh ... Không hợp cảnh lắm."

Tả Tiểu Đa nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được bài nào phù hợp.

Vốn dĩ định làm ra vẻ ngầu lòi nhưng cuối cùng lại tự biến bản thân thành đồ ngốc.

Đệt, mặc kệ!

Bỗng nhiên Tả Tiểu Đa lại nhớ ra một bài thơ có vẻ rất hợp với tình hình lúc này, vì thế vừa cầm kiếm trong tay vừa hát vang: "Lão tử cầm trong tay một thanh kiếm, trên đời có rất nhiều kẻ xấu xa; khiến lão tử bực bội trong lòng, giết sạch hết những tên xấu xa đó ... Ai chà chà, thơ hay thơ hay ... "

Những người đứng gần đó đều lộ ra vẻ mặt cứng đờ, đần mặt nhìn về hướng khác rồi đồng loạt bỏ đi.

Tuyệt đối không thể đi chung đường vưới tên bệnh tâm thần này, lỡ như người khác nghĩ bọn họ là người quen với hắn thì phải làm sao?

Phong thái tiêu sái như vậy, bước đi nhẹ như chim én, chất giọng thanh nhã, khí thế bức người như vậy, sao có thể ngâm ra ... một bài thơ như vậy chứ?

Mấy nữ sinh đều bĩu môi, trợn mắt.

Lần thí luyen nay, ten nhoc Ta Tieu Đa nay sao lại giong nhu đi du ngoạn sơn thủy thế kia chứ ...

Hắn chỉ lo giả vờ lạnh lùng, thế mà không thấy hắn làm việc như thế nào.

Đương nhiên là các nàng không biết, ở nơi các nàng không nhìn thấy, Tả đại sư đã chống Long Huyết phi đao ói ra ...